(Mười chín)
Edit: Công Tử Tuyết
"A ~" Ý thức được mình lại có thể không nhịn được rên rỉ lên, Lâm Di vội vàng rút cái tay chống cự trước ngực người đàn ông về, bịt chặt miệng.
Chu Hạo thấy dáng vẻ khó kìm nổi này của Lâm Di, đầu lưỡi gia tăng độ mạnh yếu chui vào trong cúc huyệt, Lâm Di thoải mái đến nỗi nước mắt sắp trào ra.
Mãi đến khi cúc hoa bị liếm mềm, Chu Hạo mới vói một ngón tay vào móc mắt huyệt, vừa giữ lại còn vừa cố ý kích thích Lâm Di: "Trong cúc hoa ẩm ướt lắm, đúng là trời sinh bị đè mà."
Lâm Di nuốt sự nức nở ư ư nói không ra lời, Chu Hạo để chân gác trên vai xuống rồi vắt ngang hông mình, cây gậy căng lớn hừng hực chọc ngoáy qua lại ngay cửa cúc hoa phía dưới, quy đầu chảy ra nước với nước chảy ra ở cúc hoa hòa cùng một nơi, không rõ được cuối cùng là của ai.
"Ưm ưm... Thật khó chịu..." Lâm Di cũng nhanh bị ép đến điên, thần trí(tinh thần và lí trí) đã hỗn loạn hơi mơ màng.
"Lập tức để em thoải mái." Nói xong, một tay Chu Hạo giữ eo của Lâm Di, một tay đỡ lấy dương v*t gắng gượng, chậm rãi cắm vào cúc hoa.
"Đau quá! Anh mau đi ra..." Mặt mũi của Lâm Di trắng bệch vì đau, lần đầu tiên phía sau bị vật cứng xâm chiếm, hương vị này rất khó chịu.
Chu Hạo cắm vào toàn bộ vào phía sau, kiềm chế không nhúc nhích, đỡ Lâm Di đang lo lắng nằm xuống phía sau còn mình hôn cổ của Lâm Di. Hôn rất dịu dàng, tay lại dùng sức xoa lấy nụ hoa trắng nõn của Lâm Di. Lâm Di lại dần dần dâng lên sự sung sướng. Giảm bớt đau đớn phía dưới.
(Hai mươi)
Cảm thấy phía sau cúc hoa thả lỏng, Chu Hạo vừa mới biên độ nhỏ mà rút ra đút vào từ từ.
Lâm Di vẫn dùng tay che kín miệng, chỉ cần vừa mở ra, anh sẽ không nhịn được rên thành tiếng.
Trong khe huyệt dần dần ẩm ướt, cuối cùng Chu Hạo không nhịn được rút ra cắm mạnh vào, Lâm Di sung sướng mà rên rỉ lên, nước bọt chảy qua lòng bàn tay, men theo cổ trượt xuống.
"Kẹp rất chặt, bé cưng giỏi quá."
Những lời này giống như ngọn lửa nhanh chóng thiêu đốt trên người của Lâm Di vậy, anh khó khống chế mà vặn eo phối hợp với Chu Hạo. Dường như Chu Hạo rất hài lòng với dáng vẻ anh như vậy, tần suất chạy nước rút tăng nhanh.
(Hai mươi mốt)
Đã mười giờ, tiệc tối vừa mới kết thúc, bên ngoài giọng các sinh viên nói chuyện với nhau càng lúc càng lớn.
Bãi đỗ xe vẫn còn trống vắng, ngoài hai người đang xe chấn(XXX) ra.
Cả người Lâm Di trần trụi, bị người đàn ông kéo quần lót ra dâm rên rỉ ư ư ưm ưm không ngừng, cuối cùng thực sự chịu không nổi vui vẻ bắn đầy ra, có bắn trên áo sơ mi của Lâm Hạo, có rơi xuống trước bụng của mình.
Chu Hạo nhìn anh bắn, nặng nề mà đỉnh mấy chục lần sau đó rút dương v*t ra cũng bắn lên bụng Lâm Di.
"Thoải mái không?" Chu Hạo dùng giấy lau tinh dịch trên cơ thể hai người, kéo khóa quần lên, mặc từng chiếc quần áo vào người cho Lâm Di đang mất sức.
Lâm Di đang nhắm mắt giả chết không nói lời nào, thật sự là quá xấu hổ, vừa rồi bản thân lại có thể chủ động mà phối hợp thử với Chu Hạo.
Chu Hạo cũng không chờ đợi anh sẽ trả lời, ngược lại biểu hiện vừa rồi của anh đã nói rõ tất cả.
"Về nhà của anh trước, em cũng không có cách nào trở về kí túc xá như vậy." Chu Hạo mở cửa xuống xe sau đó chuyển qua chỗ tay lái.
Hừ, đến cùng là người nào làm hại. Lâm Di đang oán thầm, nhưng không phản đối.