Khổng Tước Thích Khóc

Chương 10:




Trợ lý của Tống Minh Trạch hiểu rõ rất nhiều chuyện về Lâu Tử an, thí dụ như, Lâu Tử An là vệ sĩ số một số hai trong nghề.
Vì vậy thật ra không chút hoang mang, nhanh chóng xác định đối phương căn bản không thể đưa Lâu Tử An đi, dù sao không có bất kỳ người nào đưa tới tin tức muốn bắt chẹt Tống Minh Trạch hoặc người nào bên cạnh anh. Sau đó lại tìm được băng đảng lưu manh, vừa đến căn cứ của bọn hắn lại phát hiện trên người đám người kia đều bị thương không nặng không nhẹ, bị Lâu Tử An đánh.
Lúc nói chuyện với Tống Minh Trạch, trợ lý giương mắt nhìn một cái, phát hiện chén trà trong tay ông chủ bị nghiêng, mắt thấy nước trà sẽ đổ ra ngoài.
Lòng Tống Minh Trạch ngược lại càng thêm không yên, nôn nóng cả tối không ngủ được.
Lâu Tử An đi đâu?
Sao còn chưa trở lại?
Lại nghĩ đến đôi mắt tràn đầy nước lấp lánh kia, lẽ nào cậu tức giận?
Hôm sau, cục cảnh sát gọi điện tới, bảo anh đi lãnh người.
Sáng sớm có mưa, lúc Tống Minh Trạch đi đến cục cảnh sát thì phát hiện một con mèo lớn toàn thân ướt nhẹp ngồi trên băng ghế, đang rầu rĩ không vui.
Lúc này anh mới thở phảo một hơi, cẩn thận đi tới, kết quả sau khi đến phía sau cậu thì bước chân dừng lại, cởi áo khoác xuống đắp lên đầu Lâu Tử An, cắn răng hỏi: “Cậu đi dâu?”
Lâu Tử An không nói gì.
Tông Minh Trạch hơi sốt ruột, không nhịn được tới trước mặt cậu, “Cậu giận tôi hả?”
Vừa dứt lời, anh liền ấy khuôn mặt khóc đỏ au lộ ra bên trong áo khoác của anh.
Trong lòng Tống Minh Trạch hồi hộp, vội vàng hỏi: “Bị thương chỗ nào?”
Lúc trước còn vừa gắt gỏng vừa chất vấn, một giây kế tiếp thì trở thành như vậy, giọng nói dịu dàng đến nỗi ngay cả anh cũng không dám tin.
Lâu Tử An mím môi, nước mắt lại bắt đầu tí tách tí tách rơi xuống đât, một lát sau, cậu dùng thanh âm mang theo nức nở nói: “Ngài Tống… Tôi, tôi vậy mà lại lạc đường, làm sao bây giờ, thật là mất mặt quá, sau này có phải ngài sẽ không bao giờ khen tôi nữa rồi không?”
Editor có lời muốn nói: xấu hổ quá đi anh ơi, lớn già đầu rồi mà còn lạc được Mà anh cũng giỏi lắm nhé, ngoại trừ khóc với xấu hổ ra thì anh còn biết tiếng nước ngoài (đủ để giao tiếp) + giỏi võ (đủ để bảo vệ vợ và cân mấy thằng khác). Bravo bravo!!!!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.