Không Yêu Thì Đi Chết Đi!

Chương 10:




Vận may hôm nay thật không tệ! Dạ Sâm đắc ý.
Cậu đảo mắt, lại hỏi “Anh đặt bàn chưa?”
Nhậm Cảnh nghiêm mặt nói bừa “Chưa.”
Dạ Sâm “Nhà hàng đó khó đặt bàn lắm! Nếu mà bây giờ anh vẫn chưa đặt, thì chắc chắn không đặt được nữa đâu.”
Nhậm Cảnh tỏ ra khó xử “Vậy sao.”
Dạ Sâm nhiệt tình “Hay là, chúng ta ghép bàn nhé?”
Nhậm Cảnh rụt rè “Thế có làm phiền đến cậu không?”
“Phiền gì chứ? Bình thường Tiểu Lưu cũng không hay ăn cùng tôi, giờ có người ăn cùng thật tốt.”
Nhậm Cảnh nở nụ cười “Tôi sẽ trả tiền cơm.”
Dạ Sâm khoát tay “Không cần, ghi sổ là được.”
Nhậm Cảnh “Thế ngại lắm.”
Dạ Sâm nhíu mày “Đừng khách khí vậy chứ.”
Trong mắt Nhậm Cảnh toàn là ý cười “Tôi muốn mời cậu.”
Tai Dạ Sâm khẽ run, nhưng cậu cũng không nghĩ nhiều. Nhậm Cảnh vốn là người biết cách ứng xử, chủ động mời khách là chuyện rất bình thường.
Thang máy ting một tiếng, báo đã xuống đến tầng một.
Tiểu Lưu ngay lập tức lên tiếng “Em đi lấy xe.”
Dương Sâm cũng nói y hệt.
Dạ Sâm và Nhậm Cảnh cùng lúc ứng tiếng.
Lại nói, sau khi Tiểu Lưu vội vàng chạy ra ngoài, liền gấp gáp gọi điện đến Lan Đình “Alo, đặt giúp tôi một bàn!”
“Anh Lưu, hiện tại, chỗ chúng tôi…”
“Bàn xếp thêm cũng được, làm ơn giúp tôi với!”
Tiểu Lưu tuy không biết tại sao Dạ Sâm muốn mời Nhậm Cảnh ăn cơm, nhưng thân là trợ lí đa năng, cậu nhất định phải giải quyết xong chuyện này.
Đầu kia hơi khó xử.
Cùng lúc đó, Dương Sâm cũng gọi tới số điện thoại của quản lí nhà hàng Lan Đình “Phiền hủy bàn giúp tôi.”
“Vâng, tôi sẽ làm ngay!”
Thế là, bạn học Tiểu Lưu nơm nớp lo sợ chờ được câu trả lời thuyết phục.
“Thật trùng hợp, anh Lưu, vừa đúng lúc có khách hủy bàn, tôi sẽ sắp xếp cho anh ngay.”
Tiểu Lưu thầm nghĩ, đúng là may mắn, nếu không thì chẳng phải mất mặt muốn chết? Cậu vội nói “Cảm ơn, cảm ơn!”
Sau khi lo liệu ổn thỏa, Tiểu Lưu gừi tin nhắn cho Dạ Sâm, Dạ Sâm đáp trả bằng biểu tượng giơ ngón tay cái.
Ra đến cửa, Dạ Sâm nghĩ muốn ngồi cùng xe với Nhậm Cảnh, nhưng lại không tiện mở miệng.
Do dự mãi, làm Nhậm Cảnh phải chủ động đề nghị “Chúng ta đi cùng xe nhé?”
Hai mắt Dạ Sâm sáng bừng.
Khóe miệng Nhậm Cảnh hơi nhếch lên, giải vây giúp cậu “Dù sao cũng đến cùng một nơi, không nên lãng phí.”
Dạ Sâm thuận theo lời này nói “Đúng đúng, tiết kiệm là một phẩm chất đạo đức rất tốt!”
Dương Sâm lái xe, Tiểu Lưu ngồi trên ghế phụ đằng trước, còn Nhậm Cảnh và Dạ Sâm thì ngồi sau.
Xe Nhậm Cảnh rất rộng, ghế đôi phía sau còn được tách ra để đặt bàn trà ở giữa. Trên bàn trà có một tập văn kiện và một chiếc laptop dòng Surface Book. (*)
[Surface Book: Một dòng laptop của Microsoft, được đánh giá là sự thay thế khá ổn cho Macbook của Apple.]
Dạ Sâm không đồng ý nói “Ngồi xe mà xem cái này cái kia hại mắt lắm.”
Nhậm Cảnh đáp “Ừ, sau này không xem nữa.”
Dạ Sâm cảm thấy giọng điệu này là lạ, nhưng không thể nói rõ là lạ chỗ nào. Có điều, người ta đã nghe lời như thế, cậu cũng không tiện nói nhiều thêm nữa.
Mặc dù không gian rộng rãi, Dạ Sâm ngồi được một lúc đã thấy hơi căng thẳng.
Nhậm Cảnh mở miệng, ngữ điệu thoải mái giống như dòng nước gột rửa tinh thần con người “Hôm nay biểu hiện của cậu rất tốt.”
Dạ Sâm ngây người.
Nhậm Cảnh lại nói “Đừng cố gắng phối hợp với máy quay, cậu cứ làm việc của mình, rồi để máy quay tự theo cậu.”
Dạ Sâm giờ mới hiểu: À, hóa ra là nói việc quay thử à… Khụ khụ.
Sau khi thở phào nhẹ nhõm, cậu lại thấy có phần hưng phấn “Cố Khê sắp mắng chết tôi rồi, còn nói mặt tôi trát thạch cao, cương cứng như tượng.”
Nhậm Cảnh nói “Tôi thấy khá là, khá là…” Anh hơi ngừng, không nói ra từ dễ thương mà đổi thành “Cuốn hút.”
Những lời này của anh phần lớn là nói thật. Vì anh đã nhìn mà không dứt ra được, nên cũng có thể coi là có sức cuốn hút.
Đời này Dạ Sâm chưa từng được ai khen như vậy, nhất thời quên cả thẹn thùng “Cũng, cũng được thôi.”
Nhậm Cảnh lại nhẹ nhàng nói thêm một ít về kĩ năng diễn xuất.
Tính ra thì Cố Khê cũng đã từng nói qua những điều này với Dạ Sâm rất nhiều lần, thế nhưng anh ta ngoài “gào gào gào” ra, thì chính là “mắng mắng mắng”, làm Dạ Sâm nghe vào tai nọ ra tai kia, miễn cưỡng lắm mới nhớ được mấy từ tượng thanh.
Chứ như Nhậm Cảnh vừa khen vừa nói, đúng là êm tai quá luôn!
Dạ Sâm cảm thấy khá là vui vẻ, dễ chịu, nhưng hai vị trợ lí ở trước lại ôm tâm tư tương đối phức tạp.
Tiểu Lưu: Anh Sâm mà có kĩ năng diễn xuất á? Nhậm ảnh đế, anh chắc là anh không bị hoa mắt chứ?
Dương Sâm: Kiểu mù có chọn lọc này chạy đến tận tim rồi sao?
Dọc đường đi hai người nói chuyện rất sảng khoái. Sau khi đến Lan Đình, Dạ Sâm đặc biệt chọn mấy món đắt tiền, muốn cẩn thận cảm ơn Nhậm Cảnh một phen.
Chọn món xong, cậu hỏi Nhậm Cảnh “Uống rượu không?”
Nhậm Cảnh từ chối “Không, chiều tôi còn làm việc.”
Dạ Sâm nhất thời thất vọng “Còn làm việc sao?”
Cậu chỉ vì sợ nhiệm vụ tám tiếng của mình không hoàn thành được, nhưng trong mắt người khác, nhất là Nhậm ảnh đế, hành động này lại biến thành: Không nỡ xa nhau!
Còn chưa ăn điểm tâm ngọt, mà Nhậm Cảnh đã thấy thật ngọt ngào.
Dương Sâm sợ ông chủ nhà mình bị sắc đẹp làm cho mê muội, nhỏ giọng nhắc nhở.
Nhậm Cảnh giải thích “Phải chụp ảnh tuyên truyền cho Far. Hẹn nửa tháng rồi mà không đi thì không ổn lắm.”
Dạ Sâm hỏi “Mấy giờ vậy?”
Nhậm Cảnh nhìn Dương Sâm, Dương Sâm báo thời gian địa điểm.
Sự thất vọng trong mắt Dạ Sâm càng hiện lên rõ ràng “Một rưỡi đã đi rồi à?”
Nếu cậu muốn ở cùng đủ tám tiếng, vậy thì ít nhất cũng phải kéo dài đến ba rưỡi chiều mới được.
Vậy mà một rưỡi Nhậm Cảnh đã đi làm việc mất. Thế thì hai tiếng cuối cùng cậu biết làm sao đây?
Dạ Sâm không biết xấu hổ hỏi thăm “Nhất định phải đi à?”
Nhậm Cảnh nhìn cậu “Cậu có lịch trình gì không?”
“Không… Không có.” Dáng vẻ của Dạ Sâm rất sa sút.
Nhậm Cảnh thiếu chút thì không thèm nghĩ ngợi gì nữa mà ở bên cậu. Dương Sâm phải vội ho một tiếng để nhắc khéo.
Nhậm Cảnh nói “Buổi chiều cậu không bận chứ?”
Dạ Sâm đáp “Chơi game có được coi là bận không?”
Trong mắt Nhậm Cảnh đầy ý cười “Vậy có muốn đi cùng tôi không?”
“Hả?” Dạ Sâm mở to mắt nhìn anh “Thế có được không?”
Nhậm Cảnh “Có gì mà không được?”
Dạ Sâm nghiền ngẫm một lúc, liền vui vẻ “Tôi chỉ nhìn thôi, nhất định không làm phiền anh đâu!”
Nhậm Cảnh thầm nghĩ, làm phiền cũng chả sao, làm phiền như vậy, cậu cứ làm phiền cả đời là tốt nhất.
Sau khi quyết định xong lịch trình, Dạ Sâm hài lòng chia sẻ mỹ thực với Nhậm Cảnh.
Nhậm Cảnh không thích ăn cà rốt, nhưng nhìn Dạ Sâm, anh lại thấy cái thứ quái gở này cũng không khó ăn cho lắm.
Món chính được đưa lên, Dạ Sâm tiến cử nói “Mau nếm thử cái này đi, sườn cừu nướng của nhà hàng này ngon lắm, ngon nhất trong số những hàng tôi từng ăn đó!”
Nhậm Cảnh nếm thử, sườn cừu ngoài giòn trong mềm, không biết cho thêm gia vị gì mà sau khi ăn xong vẫn thấy lưu lại mùi hương, thật sự rất được.
“Ngon lắm.” Nhậm Cảnh nói.
Dạ Sâm nheo mắt “Ba không có lừa anh chứ hả!” Nói xong, cậu hơi sửng sốt, vội sửa lời “Tôi… Tôi nói là…” Cậu mới không cẩn thận một tí mà đã lỡ miệng.
Trong khi đó, Nhậm Cảnh lại không giống Cố Khê, không phải người cậu có thể tùy tiện đùa giỡn.
Nhậm Cảnh ngược lại chẳng để ý, vui vẻ nói tiếp “Cậu không lừa tôi.”
Dạ Sâm cứ cho là anh không nghe rõ từ đầu tiên, thở phào nhẹ nhõm.
Dương Sâm câm nín… Tuy đã biết chấp niệm trong lòng Nhậm Cảnh rất sâu từ lâu, nhưng thật sự không ngờ, nó lại có thể sâu đến mức này! Ảnh đế, anh hãy mau thức tỉnh đi! Anh bị người ta coi như con trai người ta, anh còn ở đó mà vui vẻ cái nỗi gì!
Sau khi ăn trưa xong, bọn họ đi tới trụ sở chính của Far.
Trên đường đi, Dạ Sâm hỏi “Tôi có cần ngụy trang không?” Tuy là cậu không nổi, nhưng dù sao cũng là người trong giới, lỡ như bị ai nhìn thấy.. Ừm… Vẫn không tốt lắm.
Nhậm Cảnh đáp “Không sao đâu.”
Dạ Sâm ngẫm nghĩ, cũng thản nhiên hơn. Cậu có một tên bạn vừa bị đày đến hưởng thụ nền giáo dục “phấn đấu từ đáy xã hội” ở Far, đến lúc ấy, cậu đi qua chào hỏi cậu ta một tiếng coi như đi thăm tù vậy!
Dạ Sâm tưởng tượng thì hay lắm, nhưng kết quả, sau khi vào phòng chụp rồi, cậu lại không rời đi được một bước.
Mặc dù biết là Nhậm Cảnh rất đẹp trai, nhưng không ngờ, anh ta lại đẹp đến thế.
Chụp ảnh tuyên truyền chính là chụp mặt, chụp vóc người, chụp khí chất.
Lúc đầu, Dạ Sâm chỉ tùy ý nhìn nhìn, nhưng nhìn xong, phải đến tận ba rưỡi cậu mới hoàn được hồn!
Công việc của Nhậm Cảnh kết thúc, anh mặc nguyên bộ tây trang sẫm màu, khuôn mặt trang điểm khiến cho dung mạo tinh xảo càng thêm sâu sắc, gợi cảm. Tầm mắt chuyển dần xuống dưới, hình dáng kia… Thật khiến người bị anh nhìn loạn tim.
Mà người đó, lúc này chính là Dạ Sâm!
Nhậm Cảnh cười với cậu “Chờ tôi, tôi đi tẩy trang.”
Dạ Sâm nói chuyện được ư? Không, cậu không mở miệng được! Mở cái là tim sẽ nhảy ra ngoài ngay!
Nhậm Cảnh đi thay đồ một lúc Dạ Sâm mới tỉnh táo lại.
“Mấy, mấy giờ rồi?”
Tiểu Lưu thành thật đáp “Ba giờ ba lăm.”
Đúng lúc này, âm thanh của hệ thống đi chết đi vang lên “Chúc mừng cậu hoàn thành nhiệm vụ tuần, thưởng 1 điểm sinh mệnh.”
Hoàn thành rồi! Vậy cậu còn cần ở lại đây làm gì? Dạ Sâm hít sâu, ấn chặt tim về vị trí cũ rồi bỏ chạy.
Tiểu Lưu gọi với theo “Không báo với Nhậm ảnh đế một tiếng sao?”
Dạ Sâm “Việc này giao cho cậu, tôi đi trước!”
Tiểu Lưu “…”
Dạ Sâm chạy được nửa đường, thì bị tên bạn ngăn lại “Anh Sâm? Anh tới thăm em à? Có mang gì tốt cho em không? Em đói ba hôm nay rồi đây!”
Dạ Sâm nói “Người anh em, cố gắng lên. Tôi có chút việc gấp, hôm nào lại tới thăm cậu.”
“Ế ế ế ế ế, sao vừa đến đã đi rồi?”
Dạ Sâm cực kì chột dạ. Trong đầu cậu tràn ngập hình ảnh của Nhậm Cảnh, khiến cậu cảm thấy mình như thế thật không ổn. Cậu cũng chả quan tâm tên bạn kia nói gì, bỏ lại chìa khóa xe rồi chạy biến “Xe cho cậu dùng, lúc nào cũng được.”
Ông bố của tên bạn này nhà cậu rất nghiêm khắc, để rèn luyện cho con trai mà không ngại thu xe khóa thẻ, nhất nhất bắt cậu ta ăn lương để sống.
Tên bạn nhìn chìa khóa xe, nhất thời sung sướng “Anh Sâm đi nhá! Lúc nào rảnh lại tới nhá ~~~~~~”
Dạ Sâm đi thẳng về nhà, ngồi hóng gió điều hòa một lúc mới tỉnh táo.
Có điều tim vẫn đập loạn hết cả lên. Cậu tỉ mỉ nhớ lại khoảng thời gian tám tiếng, có chút hoảng hốt. Sao cậu lại cảm thấy kì lạ vậy nhỉ?
Nhậm Cảnh tiếp tục bị cho leo cây, nhưng không chỉ không tức giận mà tâm trạng còn cực kì tốt.
Dạ Sâm hay xấu hổ, nhưng không sao, từ từ rồi đến, anh đã đợi rất lâu rất lâu rồi, sự nhẫn nại anh không thiếu.
Dạ Sâm ngủ mê mệt một ngày mới bị hệ thống đánh thức.
“Nhiệm vụ hàng ngày…”
Dạ Sâm không để ý, anh đây dù gì cũng là người có hai điểm sinh mệnh! Trừ mất một điểm thì anh vẫn sống!
Hệ thống vẫn nói hết “Sờ cơ bụng của Nhậm Cảnh, chú ý, phải là sờ trực tiếp, không có bất kì thứ gì ngăn cản!”
Dạ Sâm nháy mắt tỉnh cả ngủ!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.