Không Yêu Thì Đi Chết Đi!

Chương 11:




Sờ, sờ vào cơ bụng á?
Dạ Sâm “Tôi làm chết ông nội cậu!”
Hệ thống đi chết đi “Khẩu vị của cậu thật nặng!”
Dạ Sâm tức đến mức muốn đập tan hệ thống.
Hệ thống đi chết đi an ủi người anh em có cái đầu tổ quạ “Cậu nên thấy may mắn, vì Nhậm Cảnh có cơ bụng, chứ không thì…”
Dạ Sâm giật giật khóe miệng “Lẽ nào anh ta không có cơ bụng thì nhiệm vụ của tôi không hoàn thành được ư?”
Hệ thống đi chết đi “Cậu có thể nghĩ xem có cách nào có thể giúp anh ta luyện ra cơ bụng trong vòng hai tư tiếng.”
Dạ Sâm không phục “Một múi cơ bụng thì cũng là cơ bụng có được không!”
Hệ thống đi chết đi “Giống cậu ấy hả?”
Dạ Sâm: Đời người gian nan, có cần thẳng thắn vậy không người anh em!
Hệ thống đi chết đi sợ kích thích quá đà sẽ làm kí chủ xẩu hổ muốn tự sát, cho nên chậm rãi nói “Nhiệm vụ này không khó, giữa thẳng nam với nhau sờ tí cơ bụng không phải cũng giống như các chị em phụ nữ sờ ngực nhau à?”
Dạ Sâm không nhúc nhích “Cậu cũng đang nói là “thẳng nam” đấy.” Hai chữ “thẳng nam” nhấn vô cùng mạnh.
Hệ thống đi chết đi hắng giọng “Nhậm Cảnh là thẳng nam, cậu cũng có thể giả là thẳng nam mà.”
Dạ Sâm “Sao tôi cứ thấy như cậu đang lừa tôi ấy nhỉ?”
Hệ thống đi chết đi “Tôi nào dám chứ? Cười.”
Cái chữ cười này nói ra nghe cũng chả có tí ý tốt nào!!
Dạ Sâm không ngủ nổi nữa, xuống giường rửa mặt. Cậu vừa cầm bàn chải tự động đánh răng vừa suy nghĩ: Nhiệm vụ này cậu không thể bỏ qua. Cậu vất vả lắm mới dự trữ được một điểm, cậu không thể lãng phí nó vào ngay ngày hôm sau được.
Nhớ lại quãng thời gian quay cuồng vì cái chín giờ năm mươi lăm, thật sự là tồi tệ! Cậu chẳng muốn quay lại cái vòng luẩn quẩn ấy tí nào.
Cơ bụng… Sờ vào…
Lại nói, hình như cậu từng sờ rồi đúng không nhỉ?
Hừm, Dạ Sâm đỏ bừng mặt, sau khi súc miệng xong, cậu phải dùng nước lạnh để rửa mặt.
Rửa xong, cậu nhìn chính mình trong gương, tự cổ vũ “Cố lên! Dạ Sâm, mi nhất định làm được!”
Mấy ngày nay Nhậm Cảnh chưa từng nhắn tin cho cậu. Dạ Sâm lấy điện thoại chà xát nửa ngày, ngón tay chọc chọc chọc, do dự đến do dự đi.
Hệ thống đi chết đi lên tiếng “Hẹn thẳng anh ta làm một phát, đừng nói cơ bụng, đến cả XX còn sờ được luôn ấy chứ.”
Dạ Sâm âm u nói “Hẹn rồi cậu sẽ cho tôi mười vạn điểm sinh mệnh à?” Nếu thế thật, cậu cũng chả ngại đến hẹn Nhậm Cảnh đâu, dù sao… cũng làm qua cái đó một lần rồi.
Hệ thống đi chết đi bật lại “Nghĩ hay gớm!”
“Cút cút cút.” Dạ Sâm đảo mắt “Cái tên khốn nạn không có thành ý gì cả!”
Dạ Sâm đắn đo một lúc lâu, rốt cuộc vẫn gửi một tin nhắn vào Wechat của Nhậm Cảnh “Hôm nay anh rảnh không?”
Rất nhanh, cậu nhận được tin trả lời. Thế nhưng, lại không phải do Nhậm Cảnh gửi “Anh Dạ, chào anh, anh Cảnh đang họp, anh có chuyện gì có thể nói với tôi, chờ anh ấy ra, tôi sẽ chuyển lời cho.”
Dạ Sâm vứt điện thoại ra, rất không vui nghĩ: Giờ mới mấy giờ mà đã họp? Sao không bận chết luôn đi!
Dạ Sâm không làm gì được đành đi ăn sáng. Cậu vừa ăn xong thì điện thoại reo.
Cúi đầu nhìn, Dạ Sâm suýt chút nữa thì nghẹn.
Sao lại gọi điện? Nhắn một cái tin trên Wechat là được rồi mà!
Dạ Sâm không muốn nói chuyện với Nhậm Cảnh, nhưng lo mình có chuyện cầu người, cho nên…
Cậu ấn nhận cuộc gọi.
Giọng Nhậm Cảnh vẫn như trước đây, làm cho cậu tê dại “Có chuyện gì không?”
Dạ Sâm chấn hưng tinh thần nói “Không có chuyện gì cả.”
Nhậm Cảnh ở đầu kia hơi nhếch nhếch khóe miệng, nhẹ giọng nói “Tôi đọc được tin nhắn cậu gửi cho tôi rồi.”
Dạ Sâm nghe vậy vội hỏi “Hôm nay anh có lịch trình gì không?”
Nhậm Cảnh ngó lơ Dương Sâm đang đứng một đống ra đó để “chờ xử lí công việc”, chân thành đáp “Không có.”
Dương Sâm nghe rõ mồn một, khóe miệng trề ra.
Dạ Sâm thở phào nhẹ nhõm “Vậy thì tốt quá.”
Nhậm Cảnh vừa định hẹn gặp mặt, Dạ Sâm đã giành nói trước “Là như vậy, “Tình đầu” sắp khai máy, Cố Khê có ý là muốn mời cả đoàn chúng ta đi ngâm suối nước nóng, cho nên muốn hỏi một chút về lịch trình của anh xem sao.”
Nhậm Cảnh hơi sửng sốt, nhưng rất nhanh hỏi lại “Buổi tối à?”
Dạ Sâm chắc nịch nói “Đúng, buổi tối.”
Nhậm Cảnh nhìn Dương Sâm, Dương Sâm bị anh nhìn thì không hiểu ra làm sao.
Anh nở một nụ cười có thể dìm chết người khác đáp “Được, tôi chờ cậu.”
Chờ, chờ, chờ tôi làm gì? Có chờ thì cũng nên chờ, chờ, chờ Cố Khê ý! A, không đúng, cũng không thể chờ Cố Khê nha! Đầu Dạ Sâm rối như tơ vò, ngoài miệng lại không rối tí nào “Tối gặp.”
Cậu nói xong liền vội vàng cúp máy.
Nhậm Cảnh nhìn di động, giống như có thể xuyên qua màn hình nhìn thấy gò má ửng hồng của đối phương.
Anh không nhịn được cười cười. Dương Sâm nhìn anh cười mà chỉ muốn lùi bước. Cái vị chua chua của yêu đương này là muốn độc chết dân độc thân như cậu sao?
Nhậm Cảnh hỏi Dương Sâm “Buổi tối hình như Cố Khê hẹn ăn cơm với các nhà sản xuất đúng không?”
Dương Sâm đáp “Đúng, vừa mới hẹn xong.”
Ý cười trên khóe miệng anh càng hằn sâu.
Đối phó với Nhậm Cảnh xong, Dạ Sâm bấm tiếp số điện thoại của Cố Khê “Buổi tối có rảnh không?”
Cố Khê đáp “Không.”
Dạ Sâm nghĩ đến cái mạng nhỏ của mình, cảm thấy trời có sập xuống cũng chả đáng là gì, nên hỏi “Chuyện gì? Có quan trọng không? Không quan trọng thì từ chối cho ba đi.”
Cố Khê vừa định nói mình hẹn Nhậm Cảnh và mấy nhà sản xuất khác ăn cơm…
Dạ Sâm đã cắt lời “Là như vầy, tôi thấy phim cũng sắp khai máy rồi, nên đoàn chúng ta hẹn nhau gặp mặt tí đi, tôi mời khách, suối nước nóng Nam Sơn, sao hả? Bao trọn đấy!”
Một số tiền lớn như vậy, đúng là cái loại vung tiền như rác mà!
Cố Khê vui vẻ, Dạ đầu to đã đòi bỏ tiền, anh coi như cũng tiết kiệm được một khoản “Được, nhưng tôi phải nói trước là Nhậm Cảnh cũng phải đi đấy nhá.”
Anh ta đương nhiên là phải đi! Anh ta không đi, tôi còn bao trọn làm cái rắm gì!
Nhưng Dạ Sâm vẫn giả bộ không vui hừ một tiếng.
Trước khi cúp máy, Cố Khê còn hầm hè “Nóng thế này mà bao cả cái suối nước nóng làm quỷ gì không biết.”
Dạ Sâm kiên nhẫn phân tích “Nóng ngâm suối nước nóng mới tốt!”
Kỳ thật, Dạ Sâm muốn đi biển, nhưng thời gian gấp gáp quá, bọn họ đều là người trong giới giải trí, đi đến chỗ đông người còn không sợ bị vây chết? Còn nếu đi đến bãi biển riêng… Đi bằng máy bay cũng phải mất đến ba tiếng đồng hồ, quá hành xác!
Ai có tiền người ấy là nhất, Cố Khê vui vẻ nói “Được rồi, được rồi, nghe lời cậu.”
Hai người vừa cúp máy, Cố Khê liền gọi cho Nhậm Cảnh. Nhậm Cảnh đã chờ được một lúc, điện thoại reo năm sáu hồi anh liền nhận.
Cố Khê “Nhất thời đổi ý, buổi tối chúng ta đi ngâm suối nước nóng được không?”
Nhậm Cảnh hỏi “Sao đột nhiên lại đổi ý?”
Cố Khê đáp “Có người mời khách, miễn phí sao lại không đi cơ chứ.”
Nhậm Cảnh nghĩ tới “người nào đó” vừa đáng yêu vừa thẹn thùng, chỉ hận không thể bay thẳng đến khu du lịch suối nước nóng.
Kế hoạch của Dạ Sâm thủng chẳng khác nào cái sàng, nhưng cậu vẫn cho rằng mình làm vô cùng kín kẽ.
Thật tốt! Dùng danh nghĩa Cố Khê mời khách, hẹn được người đến rồi, cậu chỉ cần vô ý sờ một chút nữa là xong… Tuyệt!
Thời gian trôi qua rất nhanh, buổi tối, mọi người đúng giờ tập trung ở suối nước nóng Nam Sơn.
Ngâm suối nước nóng này ấy mà, mặc quần áo là không có được đâu! Cho nên, Dạ Sâm chủ động tới sớm, bày bố trước một phen.
Ngắm thấy thời gian không sai biệt lắm, Dạ Sâm liền giả như “đi ngang qua” gian phòng của Nhậm Cảnh.
Quả nhiên, nghe thấy Nhậm Cảnh lên tiếng gọi “A Sâm?”
Dương Sâm đã bị Dạ Sâm lừa đi mất, nên đương nhiên cậu ta không nghe được tiếng Nhậm Cảnh.
Dạ Sâm tỏ vẻ lơ đãng hỏi “Sao vậy?”
Nhậm Cảnh bên trong nhất thời im lặng.
Dạ Sâm giải thích “Tôi vừa hay đi ngang qua, Dương Sâm không ở đây.”
Nhậm Cảnh nói “Chỗ tôi không có khăn tắm.”
Dạ Sâm vội nhận việc “Để tôi đi lấy cho anh nhé.”
Nhậm Cảnh “Ừ.”
Dạ Sâm nắm cái khăn tắm vẫn cầm trong tay, làm bộ đi tới sát vách, sau đó quay lại gõ cửa.
Nhậm Cảnh mở cửa cho cậu…
Mặc dù Dạ Sâm đã chuẩn bị sẵn tâm lí, nhưng khi nhìn thấy vẫn phải hít sâu một hơi. Người so với người đúng là càng tức chết người!
Cao lớn chưa tính, vóc người còn tốt như vậy, thật, thật không công bằng mà!
Dạ Sâm không dám nhìn nhiều, giơ khăn tắm ra.
Do hai người đứng rất gần, nên cậu lợi dụng sự che chắn của khăn tắm, ngón tay làm như lơ đãng lướt qua bụng Nhậm Cảnh.
Tiếp xúc trực tiếp, hoàn thành!
Quả là thuận lợi!
Dạ Sâm đưa khăn tắm xong liền quay đầu bỏ chạy, trái tim không ngừng thình thịch thình thịch đập loạn. Cũng không biết là do cậu hưng phấn hay căng thẳng.
“Đâu rồi, đâu rồi?” Dạ Sâm hỏi hệ thống “Điểm sinh mệnh của tôi đâu?”
Hệ thống đi chết đi “Nhiệm vụ không hoàn thành, móc đâu ra điểm sinh mệnh?”
Dạ Sâm mạnh mẽ phản bác “Rõ ràng tôi sờ vào rồi mà! Còn sờ trực tiếp hẳn hoi!”
Hệ thống đi chết đi “Đúng là cậu đã sờ, thế nhưng Nhậm Cảnh đâu phải chỉ có một múi cơ bụng?”
Dạ Sâm trừng mắt “Cậu…”
Hệ thống đi chết đi “Sờ vào cơ bụng, có nghĩa là tám múi đều phải sờ hết!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.