Dạ Sâm không kịp phản ứng. Cậu hãy đang lẩm nhẩm số đo của mình và Nhậm Cảnh. Một người cỡ lớn, một người cỡ nhỏ. Khoảng cách… Khoảng cách giống như cách xa hàng thế kỉ!
Anh Sâm kiên cường, anh Sâm không khóc, anh Sâm vẫn đẹp trai!
Hệ thống đi chết đi huýt sáo.
Dạ Sâm hỏi nó “Lại giỡn cái gì đấy?”
Hệ thống đi chết đi hí hí cười.
Dạ Sâm coi nó như người tâm thần.
Dạ Sâm chỉ thử một bộ, nhưng Nhậm Cảnh lại mua cho cậu một đống, gần như mua hết các mẫu mới ra.
Dạ Sâm vội ngăn cản “Đừng mua nhiều thế…” Mấy cái mẫu mới của nhãn hiệu cậu hay mặc này, đã sớm chất đầy trong tủ nhà cậu rồi.
Nhậm Cảnh nói “Không sao, mấy ngày này cũng cần tắm rửa mà.”
Dạ Sâm phản đối “Nhưng không dùng hết nhiều như thế.” Có ba ngày không à…
Nhậm Cảnh cười, không ngừng xả tiền.
Dạ Sâm không cản nữa. Mấy bộ quần áo thôi mà, đáng là bao? Đợi bao giờ quay về, cậu tặng lại Nhậm Cảnh con siêu xe là được.
Dạ Sâm nghĩ vậy liền vui vẻ.
Nhưng cậu vừa hé miệng cười, anh chàng nhân viên đứng cạnh lại ngay lập tức tự biên tự diễn thành: Tuyệt vời, đến nói cũng nói giống nhau, không cần không cần đâu… Mà sau khi về có khi mở luôn được cái chi nhánh Versace quá! Híc, thật hâm mộ QAQ!
Nhân viên cửa hàng căm hận sao mình lại cao hơn mét tám làm gì không biết, cao hơn cậu nhóc kia tận mười centimet. Đời này của anh ta vô vọng rồi!
Kể ra, Dạ Sâm hoàn toàn có thể lật ngược tình thế, từ tình nhân nhỏ biến thành ông chủ lớn bằng cách rút thẻ thanh toán đống đồ kia. Nhưng tiếc là nhiệm vụ hãy đang treo trên đầu, nếu cậu mà thanh toán, thì đâu thể tính là Nhậm Cảnh mua được?
Cậu lại chẳng thể nói với anh “Bộ này anh trả, còn các bộ khác tôi trả.”
Nếu thế thì sẽ bị coi thành cái gì? Thành giả tạo, hẹp hòi chứ còn gì nữa.
Thôi, không sao, hiểu nhầm nhỏ, Dạ Sâm cậu cũng không chấp nhặt.
Lúc rời đi, Dạ Sâm rốt cuộc phát hiện “A… Hình như đồ của chúng ta…”
Nhậm Cảnh giúp cậu nói hết “Đều giống nhau.”
Dạ Sâm nhìn một loạt túi giấy ở cốp xe, sau khi sửng sốt ba giây, mặt cậu nhoắng cái đỏ bừng.
Đồ đồ đồ tình tình tình nhân nhân nhân!!!
Hệ thống đi chết đi nói “Cuối cùng cậu cũng nhận ra rồi à.”
Dạ Sâm cả đầu trống rỗng.
Nhậm Cảnh gọi cậu “Lên xe đi.”
Dạ Sâm thiếu chút nữa thì chân nam đá chân chiêu.
Cũng không biết cậu lên xe kiểu gì, nhưng lúc ổn định vị trí xong, cậu nghe Nhậm Cảnh nhẹ giọng nói “Anh rất hiếm khi mặc đồ của Versace.”
Dạ Sâm nghẹn nửa ngày mới ra được một chữ “Ừm…”
Nhậm Cảnh phủ tay mình lên mu bàn tay cậu, chậm rãi giải thích “Anh thấy em mặc đẹp, nên muốn thử coi sao.”
Dạ Sâm cảm tưởng như tay mình nóng rát, vừa muốn rụt về vừa không muốn rụt về, cuối cùng chỉ đành để yên không nhúc nhích.
Nhậm Cảnh nhìn cậu, ánh mắt, giọng nói ngọt ngào đến mức khiến người không ngừng hoảng hốt “Liệu anh mặc có đẹp không nhỉ?”
Dạ Sâm vội đáp “Nhất định đẹp!” Đồ gì mặc lên người Nhậm Cảnh cũng đẹp!
Nhậm Cảnh bật cười “Không đẹp bằng em.”
Dạ Sâm trợn to mắt “Sao có thể? Anh… Anh mặc gì cũng đẹp.”
Nhậm Cảnh hôn lên mu bàn tay cậu.
Dạ Sâm như bị điện giật, cả người ngây ngất.
Nhậm Cảnh lại hỏi “Em có muốn đi đâu không?”
Dạ Sâm mất một lúc mới trả lời được “Hôm nay anh không cần đến khu phố Latin à?”
“Đêm qua quay bù xong hết rồi.”
“A…” Dạ Sâm chớp mắt “Tối qua anh không ngủ?”
Nhậm Cảnh giải thích “Tiến độ của đoàn phim tương đối gấp, vừa hay tinh thần của anh tốt, nên quyết định quay một mạch xong luôn.”
Dạ Sâm hỏi “Quay đến mấy giờ?”
“Hai giờ sáng.”
“Muộn vậy!” Dạ Sâm đau lòng “Anh ngủ có ba tiếng thôi sao?”
Thực tế, ngay cả mười phút Nhậm Cảnh cũng chưa ngủ, nhưng anh vẫn đáp “Tầm đấy.”
“Không được, ngủ ít quá.” Dạ Sâm lo lắng “Chúng ta không đi đâu hết, anh mau về ngủ bù đi.”
Nhậm Cảnh nghe thế, nói “Hiếm khi mới đến Paris, anh muốn ra ngoài đi chơi một chút.”
Dạ Sâm xót người “Ngủ ít không tốt cho sức khỏe.”
Nhậm Cảnh trấn an “Chiều anh sẽ tranh thủ ngủ.”
Dạ Sâm thấy Nhậm Cảnh thật sự muốn đi, liền chiều anh “Chúng ta đi ngắm sông Xen nhé?”
“Ừm.”
Thời gian này du khách rất đông, tháp Eiffel gần như biến thành tháp người. Nhưng đã đến Pháp, thì ai ai cũng phải đến tháp Eiffel, cũng giống như đến Bắc Kinh thì phải đến Thiên An Môn vậy.
Dạ Sâm không có hứng muốn đi. Nhậm Cảnh cũng không muốn đi. Anh chỉ muốn được cùng Dạ Sâm đi dạo trên con đường yên tĩnh, cho dù là ở đâu, cạnh sông Xen hay ao đầm lầy lội, chỉ cần có cậu, cảm giác kiên định và hạnh phúc đều sẽ tràn đầy, thỏa mãn.
Có những khoảng thời gian rất dài, hai người chẳng ai nói câu gì, chỉ nắm chặt tay nhau bước từng bước từng bước theo tiếng hít thở mà đi xa. Tựa như sông Xem không có điểm cuối, con đường mà họ đi không có điểm cuối.
Đến trưa, Nhậm Cảnh nói “Đi ăn cơm đi.”
Dạ Sâm sợ anh mệt, vội đáp “Ừ.”
Sau đó, cậu lại tiếp lời, nhận việc “Tôi mời khách nhé, tôi…”
Nhậm Cảnh cắt ngang “Anh đặt chỗ rồi.”
Dạ Sâm không hỏi anh đặt chỗ nào, chỉ nói “Vậy lần sau tôi mời vậy.”
“Ừ.” Nhậm Cảnh cười cười.
Tới nhà hàng, Dạ Sâm vừa nhìn tấm bảng hiệu quen thuộc, tinh thần đã thắt chặt.
“Thực đơn của nhà hàng này ngon lắm, hôm qua Cesar còn mời anh đến đây ăn trưa.”
Cesar là đạo diễn của đoàn phim, mời cơm Nhậm Cảnh là chuyện hết sức bình thường.
Dạ Sâm hiểu ra… Cậu đoán, nhất định là vì thế nên Nhậm Cảnh mới nhìn thấy cậu và Dụ Tinh Triết.
Chuyện này… Có nên giải thích không?
Cảm giác… Hơi xấu hổ thì phải!
Dạ Sâm day dứt, cuối cùng chọn giải pháp “không biết”.
Sau khi vào vị trí bàn đặt trước, Dạ Sâm lại phát hiện đây chính là chỗ cậu đã ngồi ngày hôm qua!
Chỉ có điều, phía đối diện đã đổi từ Dụ Tinh Triết sang Nhậm Cảnh.
Hệ thống đi chết đi cảm thán “Đúng là ghen cũng khác người.”
Dạ Sâm “…” Cái cảm giác vừa căng thẳng vừa ngọt ngào này là sao? Không phải cậu có tật xấu gì đấy chứ?
Lúc gọi món, Nhậm Cảnh hỏi Dạ Sâm “Em có muốn ăn món nào không?”
Dạ Sâm đáp “Không, tôi ăn gì cũng được.”
Nhậm Cảnh gọi ốc sên nướng bơ tỏi, gà tây đút lò, tôm hùm nướng… Tất cả đều là những món hôm qua Dạ Sâm từng ăn, thậm chí món khai vị, món tráng miệng, rượu vang cũng y hệt.
Dạ Sâm rất muốn giải thích quan hệ của mình với Dụ Tinh Triết. Thế nhưng Nhậm Cảnh lại nửa chữ không đề cập tới, nửa chữ không bóng gió ám chỉ, khiến cho Dạ Sâm cũng không biết đường nào mà mở miệng.
Suốt quá trình đợi món, Dạ Sâm cố tình dẫn dắt nhiều lần, có điều khả năng né tránh của Nhậm Cảnh quá tốt, luôn luôn có thể đúng lúc đúng chỗ đánh trống lảng.
Đợi khi đồ ăn bưng lên, Dạ Sâm bị mỹ thực mê đắm, chuyện gì cũng quên béng, chỉ nhớ tập trung đánh chén.
Ăn xong, cậu phát hiện rượu rỗng hai chai.
Trời ơi, sao mà uống nhiều quá vậy trời!
Cái loại rượu ngon vài thập niên này, sau khi uống xong sẽ ngấm rất mạnh, hai chai… Còn không sợ say chết hay sao.
Nhìn giám đốc Dụ một chai đã ngã trái ngã phải, vậy Nhậm Cảnh…
Dạ Sâm hỏi “Anh vẫn ổn chứ hả?”
Nhậm Cảnh nhìn như không hề bị gì đáp “Có thể có chuyện gì?”
Dạ Sâm chả dám tin mấy tên ma men. Lần trước Dụ Tinh Triết không phải cũng trông có vẻ bình thường, nhưng đợi đến khi vào thang máy lại lộ nguyên hình ngay đấy sao?
“Uống say?”
Nhậm Cảnh thế mà lại thẳng thắn thừa nhận “Ừ.”
Dạ Sâm “…” Con ma men này được phết.
Nhậm Cảnh hỏi tiếp “Ăn xong chưa?”
Dạ Sâm đáp “Xong rồi.”
“Vậy chúng ta về thôi.”
Dạ Sâm lo lắng nhìn anh “Anh đứng được không?” Nhất định phải đứng được đấy nhé, anh còn cao hơn cả Dụ Tinh Triết, tôi sợ bị anh đè chết lắm.
Nhậm Cảnh tương đối thành thật “Thử đã.”
Dạ Sâm “!!!” Đáng lo quá đi!.
||||| Truyện đề cử: Sư Phụ Mời Tôi Ra Tù, Không Ngờ Lại Vô Địch Rồi! |||||
Nhậm Cảnh đứng dậy, Dạ Sâm vội ghé đến gần, thầm nghĩ nếu như anh có ngã xuống thì mình cũng có thể miễn cưỡng đỡ được người.
Kết quả Nhậm Cảnh lại đứng khá vững, đến cả trạng thái ngất ngưởng cũng không bị.
Dạ Sâm vốn định đỡ anh, lúc này bị đổi thành được anh nắm tay.
Nhậm Cảnh bước đi cũng vững, vào thang máy xong cũng vẫn vững.
Dạ Sâm không khỏi yên lòng, đánh giá tửu lượng của Nhậm Cảnh thực tốt, uống hai chai mà chưa say!
Nhắc tới mới nhớ, người uống say chả bao giờ nói mình say hết, cũng như cậu ý, nếu mà uống say, cậu nhất định sẽ nói: Ông không say, ông ngàn ly cũng không say, ông còn uống tiếp được!
Nhưng, người uống xong thừa nhận mình say kiểu Nhậm Cảnh lại căn bản không hề say. Đây là luật!
Có điều, rất nhanh, Dạ Sâm đã phát hiện Nhậm Cảnh say, chỉ là cách say có phần vi diệu.
Hai người vào thang máy khoảng mười giây, Dạ Sâm mới nhận ra thang máy hình như không xuống tầng hầm.
Cậu nhúc nhích định ấn nút, Nhậm Cảnh đã kéo cậu lại.
Dạ Sâm chớp chớp mắt “Thang… Tháng máy không xuống tầng hầm.” Thang máy không đi, xuống thế nào được?
Đáng tiếc, cậu vừa dứt lời, Nhậm Cảnh liền cúi đầu hôn.
Dạ Sâm trợn trừng mắt, phát ra tiếng rên khẽ.
Cái này tạo cơ hội cho Nhậm Cảnh xâm lấn. Anh chen vào miệng cậu, hương rượu nguyên chất giống như dòng điện khiến người tê dại.
Dạ Sâm bị hôn đến hoa mắt chóng mặt. May mà cậu vẫn nhớ được đây là thang máy, nên nhanh chóng đẩy Nhậm Cảnh ra.
Nhưng Nhậm Cảnh lại một mực nắm chặt cổ tay cậu hôn tiếp.
Dạ Sâm gắng gượng né tránh “Sẽ, sẽ bị người thấy.”
Nhậm Cảnh dán môi lên môi cậu “Thấy thì sao? Anh chỉ hận không thế để tất cả mọi người đều thấy.”
Tim Dạ Sâm nhói lên, đại não trống rỗng.
Nhậm Cảnh hôn thêm một chút, cuối cùng chuyển tới trán cậu làm cái kết xong mới đưa tay ấn nút thang máy.
Đến khi vào xe rồi, Dạ Sâm hãy còn ngây ngốc. Trong đầu cậu tràn ngập câu nói kia của Nhậm Cảnh.
Cậu không tài nào hình dung nổi tâm tình của mình lúc này, vừa vui vẻ, vừa hưng phấn, lại vừa hoảng hốt.
Nhậm Cảnh quả nhiên thích cậu.
Ừm… Cậu cũng thích Nhậm Cảnh.
Dạ Sâm sung sướng cười.
Xe bắt đầu khởi động, Nhậm Cảnh cũng im lặng. Dạ Sâm nhỏ tiếng gọi anh “Nhậm Cảnh?”
Không ai đáp.
Cậu sáp đến nhìn, hóa ra Nhậm Cảnh đã ngủ.
Xem ra uống say thật rồi…
Dạ Sâm nhìn anh một lúc lâu, càng nhìn càng thấy người đẹp trai, ba trăm sáu mươi độ không góc chết, sao có thể đẹp đến thế được nhỉ!
Nhìn nhìn, cậu chợt nhớ ra một chuyện.
Vẫn hay nói… Rượu say loạn tính…
Dạ Sâm chọc chọc Nhậm Cảnh, Nhậm Cảnh không nhúc nhích.
Cậu thầm nghĩ “Say thành vầy rồi còn loạn tính được không?”
Hệ thống đi chết đi sâu xa đáp “Cậu có thể thử.”
Dạ Sâm “…”