Không Yêu Thì Đi Chết Đi!

Chương 67:




Chuyện đó, Dạ Sâm đương nhiên nhớ rõ. Đối với cậu mà nói, đấy cũng là một chuyện lớn mà.
Tuy là sau đó có bị cha đánh cho một trận không xuống nổi giường, cơ mà cậu vẫn cảm thấy rất tự hào, thậm chí còn lôi ra khoe khoang với Cố Khê và Dụ Tinh Triết một hồi.
Cậu đã cứu được một cô bé cực kì cực kì dễ thương! Chưa biết chừng cô ấy chính là định mệnh của đời cậu!
Khụ, định mệnh bây giờ đã biến từ cô bé con thành người đàn ông mất rồi.
Còn nhớ, khi đó, Dạ Sâm đang ở chỗ ông ngoại. Do mẹ Dạ là con gái út, nên vào thời điểm ấy, ông ngoại cũng đã khá là lớn tuổi. Sau khi nghỉ hưu, ông liền về quê cũ an hưởng tuổi già.
Quê ông là một làng chài nhỏ rất thú vị. Do trong làng có một vị được phong tướng quân, cho nên được nhà nước đúng lí hợp tình đầu tư phát triển, khiến cho không khí ngày càng trở nên nhộn nhịp hơn.
Ông ngoại là người luyện võ, thấy cháu trai thì hay bắt luyện cùng. Dạ Sâm sợ nhất là cái này, thế nên cứ hở ra là chạy biến đi chơi, kiểu trốn được tí nào hay tí ấy.
Nhà ông ngoại chỉ cách biển có sáu phút, bản thân cậu lại bơi lội tương đối khá, cho nên dựa vào tình hình an toàn trong thôn, chả ai thèm quản cậu đi đâu làm gì.
Ngày hôm ấy cũng giống như bao ngày bình thường khác, Dạ Sâm theo một đám nhỏ đi chơi ném bóng trận ngoài bờ biển. Đang chơi hăng, cậu cũng không biết tại sao mình lại vô tình nhìn thấy hai mẹ con cô bé kia.
Người mẹ mặc váy dài màu trắng, khí chất nhã nhặn, dung mạo xinh đẹp. Mà cô bé bên cạnh bà, tuổi ước chừng ngang ngửa Dạ Sâm. “Cô bé” ngơ ngác nhìn về phía trước, do thân thể quá gầy nên hai mắt trông có vẻ to hơn bình thường. Lúc “cô” đứng cạnh biển, “cô” gần như bị ánh nước phản chiếu hơn nửa người.
Dạ Sâm lúc đó liền ngây ngẩn. Cậu từng gặp qua rất nhiều người đẹp, ví dụ như em trai em gái họ trong nhà, ví dụ như anh Tinh Hải, lão Cá, hay Cố Khê lúc không còn béo nữa… Thế nhưng, tất cả bọn họ đều không đẹp bằng “cô bé” kia. Tóc của “cô” dài đến ngang vai, mềm mại mà mượt mà, nước da trắng nõn, ngũ quan tinh xảo không tỳ vết, đúng là đẹp y như một con búp bê.
Dạ Sâm không nhịn được liếc nhìn mấy lần, cho đến tận khi bị đồng bọn gọi, cậu mới thôi không nhìn nữa mà ôm bóng chạy đi chiến đấu.
Lại qua một lúc, không rõ là bao lâu, cậu bỗng nhiên nghe thấy tiếng kêu cứu!
Một tiếng kêu cứu rất yếu rất nhẹ, tràn đầy sự tuyệt vọng và không cam tâm, cứ như ghim sâu vào trong đáy lòng cậu.
Ai?
Dạ Sâm quan sát xung quanh, ma xui quỷ khiến thế nào, cậu lại bắt được ngay một bóng người đang giãy giụa giữa biển ngay từ cái nhìn đầu tiên.
Có người rơi xuống nước!
Dạ Sâm lúc đó không thèm nghĩ ngợi gì mà cởi áo khoác nhảy vào trong nước. Mặc dù thường xuyên trốn tập, nhưng ông ngoại thân là bộ đội xuất ngũ, sau khi về hưu vẫn ra sức tập luyện, thì Dạ Sâm, sau khi ở cùng ông một thời gian dài, cũng miễn cưỡng cho ra được một thể chất tương đối tốt.
Tuy cậu chơi đùa trên bờ cát cả nửa ngày, lúc nhảy xuống nước vẫn có thể bơi rất nhanh.
Khi bơi tới gần, cậu liền phát hiện đối phương chính là “cô bé” dễ thương kia!
Dạ Sâm thắc mắc, cô ấy không biết bơi sao lại đến đây chơi? Phao đâu?
Mà càng khiến cậu thắc mắc hơn là, vì sao cô ấy lại mặc áo phông? Ai đi bơi cũng đều mặc thế sao? Nhưng mà nếu không phải đi bơi mà mặc thế thì…
Lúc này không nghĩ được nhiều như thế! Dạ Sâm nhớ lại tri thức cứu viện cơ bản, đối với người rơi xuống nước, nhất định không được tiếp cận từ chính diện, bởi vì trong cơn hoảng loạn, đối phương sẽ túm chặt mình không buông, khi ấy, không những không cứu được người mà còn hại cả hai cùng nhau chết đuối.
Biện pháp tốt nhất là tiếp cận từ phía sau, một tay vòng qua nách, ép đầu đối phương vào ngực mình, một tay khác thì gạt nước bơi vào bờ.
Dạ Sâm tới gần hô lên “Đừng sợ! Anh tới cứu em, em đừng loạn động, đừng loạn động, anh sẽ kéo em lên bờ!”
Sau khi lên bờ, Dạ Sâm thở phì phò hỏi “Sao rồi? Em có ổn không?”
“Cô bé” ngơ ngác nhìn ra biển, hai con mắt xinh đẹp ngập đầy nước mắt.
Dạ Sâm ghé sát tới gọi “Này, em có ổn không? Có khó chịu chỗ nào không? Em đừng sợ, không sao nữa rồi, ổn rồi.”
Thế nhưng, cậu vừa dứt lời, một giọt nước lớn lại trào ra khỏi khóe mặt của cô bé.
Cô không nói, một chữ cũng không nói. Nhưng nước mắt thì cứ rơi không mãi không ngừng.
Dạ Sâm không hiểu sao lại thấy đau lòng. Cậu ôm lấy cô bé an ủi “Đừng sợ, đừng sợ… Không sao rồi, thực sự không sao nữa rồi.”
Cô bé không nhúc nhích, cứ thế để mặc cậu ôm. Không nức nở, cũng không nghẹn ngào, cô cứ như một loại tảng băng lạnh lẽo cứng ngắc, duy chỉ có nước mắt rơi trên vai Dạ Sâm là nóng hổi, mang theo thân nhiệt của con người.
Qua một lúc lâu, cô bé mới mở miệng nói “Mẹ chết rồi.”
Dạ Sâm sợ run lên, gần như không nghe rõ nữa.
Lúc này, người lớn chạy đến, thấy hai thằng bé như vậy thì vội vã trùm khăn đưa về nhà.
Sau, Dạ Sâm mới biết, mẹ cô bé kia xuống nước không cẩn thận bị chuột rút. Cô bé thấy mẹ mình giãy giụa, cũng không cần biết bản thân có biết bơi hay không, lao thẳng ra biển, khiến cho bản thân cũng sém thì chết đuối.
Thi thể của mẹ cô bé đã được người dân vớt lên. Bà ấy rất đẹp, mặc đồ tắm, dáng vẻ khi chết giống hệt một người cá tuyệt vọng.
Nghe nói cô bé không có chỗ nào để đi, Dạ Sâm liền chủ động đến đón người về nhà.
Về mấy ngày nhưng cô bé một câu cũng không nói, ngoại trừ Dạ Sâm, không ai có thể tới gần cô. Dạ Sâm hỏi tên, cô lắc đầu, hỏi nhà, cô vẫn lắc đầu.
Bác sĩ phỏng đoán là do sợ hãi, cho nên cơ thể rơi vào trạng thái tự bế, phải cần thời gian để chữa trị.
Dạ Sâm ở bên cạnh cô bé, kiên nhẫn nói chuyện cùng cô. Do không biết tên cô là gì, cho nên cứ gọi người ta là em gái suốt.
Tiếp sau đó, Dạ Sâm bị ba Dạ đón đi, lí do là nghe nói “cậu suýt thì chết đuối”. Ba Dạ cực kì tức giận, đánh cậu một trận không xuống nổi giường, khiến cậu cũng không có cơ hội đi tạm biệt cô bé kia.
Mấy hôm sau, Dạ Sâm biết được tin cô bé cũng rời đi. Hình như, cô bé rốt cuộc cũng chịu mở miệng nói chuyện, nói nhà mình ở đâu.
Nhiều năm qua, Dạ Sâm tuy vẫn nhớ rõ người, nhưng chưa từng gặp lại.
Dạ Sâm so sánh Nhậm Cảnh và cô bé đó một chút, ngũ quan thật đúng như có nét tương tự.
Chuyện này…. Chuyện này đúng thật là… Không thể tin được!
Giọng Nhậm Cảnh lần thứ hai vang lên “Sâm Sâm, em mở cửa được không?”
Dạ Sâm vội vã mở cửa, đối diện với người đàn ông cao to anh tuấn, não cậu tràn ngập ý nghĩ: Không thể, tuyệt đối không thể! Người vừa thấp vừa nhỏ năm đó, lớn lên sao lại cao thế này được cơ chứ! Đời đúng là bất công!
Nhậm Cảnh thấy cậu thì sửng sốt, lo lắng hỏi “Sao em lại khóc?”
Dạ Sâm lung tung lau nước mắt “Anh thực sự là cô bé đó sao?”
Nhậm Cảnh “Từng câu từng chữ em nói với anh khi đó, anh đều nhớ rất rõ. Nếu em không tin, anh có thể nói lại cho em nghe.”
Dạ Sâm mở to mắt. Cậu vốn vừa khóc xong, giờ mở to ra, nhìn đã đáng thương lại càng đáng thương.
Nhậm Cảnh xót người đến rối tinh rối mù. Anh ôm cậu vào lòng, hôn lên tóc cậu “Đừng khóc… Sâm Sâm, đừng khóc.”
Dạ Sâm vẫn quấn quýt “Anh… Anh thực sự là cô bé đó sao?”
Nhậm Cảnh hơi im lặng. Sau đó anh dùng sức ôm lấy cậu, nhẹ giọng nói:
“Đừng sợ! Anh tới cứu em, em đừng loạn động, đừng loạn động, anh sẽ kéo em lên bờ!”
“Sao rồi? Em có ổn không?”


“Em không thích ăn hành? Nhưng rõ ràng nhìn em giống hệt một con thỏ trắng nhỏ.”
“Thỏ trắng nhỏ, thỏ trắng nhỏ… Sau này không gọi em là em gái nữa, gọi em là thỏ trắng nhỏ không thích ăn hành.”
Nhậm Cảnh nhắc lại từng câu từng câu, dĩ nhiên một chữ cũng không sai.
Hai mắt Dạ Sâm tràn ngập kinh ngạc. Thực ra, cậu đã gần như không nhớ được nữa, nhưng vừa nghe anh nói, vô số kí ức lại như được khơi ra, những hình ảnh phủ đầy bụi bặm từ từ tươi sống lại.
Thật sự là Nhậm Cảnh, cô bé cậu cứu mười bốn năm trước thật sự là Nhậm Cảnh!
Nhậm Cảnh từ đó liền thích cậu, thích đến tận bây giờ…
Trên đời này, có chuyện kì diệu như thế sao?
Dạ Sâm lại nghĩ tới chuyện gì đó, hỏi “Vậy… Vậy cái nhẫn…”
Nhậm Cảnh “Đúng, là em tặng anh.”
Dạ Sâm nghiền ngẫm, hình như cái đó đúng là cậu tặng Nhậm Cảnh.
Cái đó không phải của mẹ Nhậm Cảnh, mà là của mẹ cậu. Tất nhiên không phải nhẫn đính hôn mà chỉ là một trong số những chiếc nhẫn của mẹ cậu.
Lúc ấy, Dạ Sâm tiện tay tìm được một chiếc nhẫn mà mẹ làm mất, trong đầu lóe lên, cậu đi tìm Nhậm Cảnh nói “Cái này em cầm đi.”
“Bé gái” Nhậm Cảnh giương mắt nhìn cậu.
Dạ Sâm nghiêm túc “Cái này rất đáng tiền. Sau này em đem nó đi bán, có thể bán được giá trị không nhỏ.” Cậu suy nghĩ rất đơn thuần, mẹ cô bé chết rồi, hoàn cảnh gia đình chắc hẳn không có gì đặc biệt, nếu cậu cho cô tiền thì quá chướng mắt, cho nên, thay bằng một chiếc nhẫn kim cương gần một cara, ít nhất cô còn giấu đi được.
Nhậm Cảnh lôi nhẫn ra. Dạ Sâm không có ấn tượng sâu với nó, nhưng để mà nói, đây là bí mật giữa cậu và cô bé kia, trừ họ ra, hẳn không còn ai biết.
Cho nên… Nhậm Cảnh… Thật đúng là cô bé đó…
Dạ Sâm tin rồi! Cậu tin bé gái mềm mại đáng yêu mình cứu năm đó đã lớn lên… Thành một người đàn ông rồi!
Nhậm Cảnh hôn cậu “Cảm ơn em.”
Chỉ có ba chữ nhưng lại bao hàm một loại tình cảm không ai có thể hình dung nổi. Những năm tháng và bước ngoặt tràn đầy nặng nề, phức tạp và sâu xa, cuối cùng lắng đọng lại thành ba hết sức đơn giản.
Dạ Sâm nghe mà tim nặng trịch. Cậu lắc đầu, nheo mắt nở nụ cười “Anh vẫn luôn yêu em?”
Nhậm Cảnh “Ừ.”
Dạ Sâm “Mười bốn năm?”
Nhậm Cảnh “Mười bốn năm hai mươi lăm ngày.”
Dạ Sâm nở nụ cười “Sao anh nhớ rõ vậy?”
Nhậm Cảnh đáp “Ngày nhận được sinh mạng mới, không quên được.”
Ngực Dạ Sâm ấm áp, âm thanh phát ra cũng mềm mại “Nếu thích em sớm như vậy, sao anh không nói cho em biết?”
Nhậm Cảnh rũ mắt, nhỏ giọng nói “Anh không xứng.”
Dạ Sâm run lên. Chờ khi cậu xác định Nhậm Cảnh đang nói thật, cậu liền giận dữ “Anh nói linh tinh gì đấy!”
Nhậm Cảnh ôm chặt cậu, trong giọng nói mang theo run rẩy không kiềm chế được “Sâm Sâm, em tốt như vậy, anh thật sự…”
“Không cho anh nói linh tinh nữa!” Dạ Sâm đẩy anh ra, nhìn sâu vào mắt anh nói “Anh là người ưu tú nhất, cố gắng nhất, kiên cường nhất, dũng cảm nhất và cũng là người đẹp trai nhất em từng thấy!”
Nhậm Cảnh nhìn cậu không chớp mắt, bờ môi mỏng cong cong “Sâm Sâm…”
Dạ Sâm không nói, nhưng cả hai đều biết bí mật kia.
Đó chính là, năm ấy, mẹ Nhậm Cảnh thực ra là tự sát, nhưng bà không chỉ tự sát mà còn muốn kéo theo cả Nhậm Cảnh.
Sau khi trầm mình xuống nước, bà giả bộ giãy giụa, kêu tên Nhậm Cảnh. Nhậm Cảnh biết bơi, cho nên lao mình xuống nước hòng cứu mẹ.
Thế nhưng, mẹ anh lại như một yêu tinh nơi đáy biển. Bà tàn nhẫn kéo chân anh, muốn đưa anh vào địa ngục cùng mình.
Tuổi thơ bất hạnh khiến Nhậm Cảnh tuyệt vọng. Thế nhưng, ác ý đến từ người mẹ ruột mới là thứ khiến anh càng tuyệt vọng hơn cả.
Người cho anh sinh mạng lại chính là người muốn anh chết đi!
Còn gì tuyệt vọng hơn thế?
Sinh ra đã là tội lỗi.
Vậy sống còn có nghĩa gì?
Nhậm Cảnh không biết, nhưng anh vẫn ra sức vùng vẫy né tránh “quỷ dữ” dưới chân cho đến khi Dạ Sâm bơi tới.
Cậu giống như trân bảo thân mang ánh sáng, đến soi sáng anh nơi bờ vực của địa ngục, cầm tay anh, dẫn anh từng bước từng bước ra khỏi con đường tối tăm.
Dạ Sâm cứu Nhậm Cảnh, cũng là cứu anh khỏi tội đày.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.