Không Yêu Thì Đi Chết Đi!

Chương 71:




Mặc dù xảy ra sai sót, đạo diễn Lý có phần nôn nóng, nhưng thái độ của Nhậm Cảnh tương đối nhã nhặn. Sau khi xin lỗi xong, anh nói “Cũng không cần quay lại từ đầu đâu, chúng ta tách riêng ra đi, quay một mình tôi thôi.”
Cảnh này đúng là không nhất thiết phải quay lại từ đầu, sau này lúc biên tập cắt ghép lại với nhau là ổn.
Đây là chuyện rất bình thường, nhưng đạo diễn Lý vẫn lo. Trước đây ông vốn không lo như thế, bởi vì bản thân Nhậm ảnh đế là một diễn viên chuyên nghiệp, loại cảnh quay này anh hẳn phải nắm rất rõ. Thế nhưng bây giờ, anh giống như đang rơi vào tình trạng trượt dốc không phanh!
Dạ Sâm sốt sắng “Không sao đâu, tôi quay cùng anh được mà, chúng ta quay thêm một lần đi!” Lúc này, cậu thế mà lại cảm thấy diễn xuất cũng không khó đến như vậy!
Nhậm Cảnh nhìn cậu, tâm tư đúng là khẽ động.
Dạ Sâm mặc áo sơ mi trắng nhìn mình đầy ngưỡng mộ… Sự mê hoặc này quá lớn, gần như là giấc mộng cả quãng thời gian niên thiếu của anh…
May mà có Dương Sâm đúng lúc bước ra giải vây “Vừa nãy cậu Dạ diễn tốt lắm, e là diễn lại sẽ không đạt được hiệu quả như thế. Huống hồ, trời nóng thế này, cậu Dạ cứ mặc mãi cái áo dài tay ấy cũng khó chịu.”
Nửa câu sau quả nhiên dấy lên tác dụng, Nhậm Cảnh không nỡ để Dạ Sâm diễn lại nữa, ngăn cản nói “Thôi, tôi diễn một mình là được rồi.”
Dạ Sâm hai mắt trông mong nhìn anh “Thật sự không cần tôi sao?”
Em mà còn nhìn nữa là anh không nhịn được hôn em đấy!
Dương Sâm vội vã chen ngang “Tôi có mang theo trà hoa quả thanh nhiệt giải độc, cậu Dạ, cậu có muốn nếm thử không?”
Dạ Sâm bị dời đi sự chú ý đáp “Có.” Đúng lúc cậu vừa nóng lại vừa khát.
Dương Sâm bình tĩnh dẫn “tiểu yêu tinh” rời đi. Nhậm Cảnh rốt cuộc cũng tìm lại được cái danh ảnh đế.
Dạ Sâm đến chỗ mát uống trà, Nhậm Cảnh diễn lại một lần.
Không có gì sai sót, cũng không cần dây dưa mất thời gian, khi đạo diễn vừa hô lên “Action!”, Nhậm Cảnh gần như nhập vai ngay lập tức.
Máy quay tiến sát đến mặt anh, ngũ quan tinh xảo ba trăm sáu mươi độ không góc chết, mà biểu tình cũng cực kì chuẩn xác: Mỉm cười một cách lịch thiệp nhưng xa cách, điệu bộ thư sinh văn nhã tự nhiên, cứ như anh thật sự đã đứng trên bục giảng nhiều năm.
Một cái nhìn lơ đãng, lại tựa như kéo ra bức họa của một đời, một nét mực điểm, lại tựa như vẽ lên sự sục sôi của ngày sau.
Đạo diễn Lý nhìn cảnh này, nháy mắt yên lòng: Thực may! Ảnh đế mình mời tới không phải ảnh đế giả!
Thấy hai nhân vật chính đều đã tìm được cảm giác tương đối, đạo diễn Lý nóng lòng muốn nhân cơ hội quay luôn. Kết quả vừa ngẩng đầu lên, ông liền phát hiện, hai người kia đã chụm lại một chỗ cùng nhau uống trà.
Dạ Sâm cầm chén của mình giục Nhậm Cảnh “Anh mau nếm thử đi, ngon lắm, vừa mát lại vừa ngọt.”
Nhậm Cảnh nhỏ giọng “Ngọt lắm không?”
Dạ Sâm nghiêm túc gật đầu “Ngọt lắm.”
Nhìn bộ dáng này của Dạ Sâm, e là có đưa cho Nhậm ảnh đế chén mướp đắng ép, anh cũng thấy ngọt.
Sau khi Dạ Sâm nhận ra đường nhìn của Lý Phủ, cậu nhiệt tình gọi “Đạo diễn Lý cũng đến uống một chén đi! Ngọt lắm!”
Đạo diễn Lý không hiểu sao tự nhiên thấy ê ê răng, còn chưa uống đã biết nhất định là rất ngọt, ngọt chết người.
Dạ Sâm đưa cho ông một chén. Lý Phủ bây giờ thích Dạ Sâm vô cùng, ông không muốn làm mất mặt cậu cho nên nhận lấy rồi nhấp thử…
Đúng là ngon thật. Ông đang định quay sang nói với Dạ Sâm: Không tệ, đúng là không tệ. Thế nhưng, còn chưa kịp mở miệng, người đã sớm chạy mất tiêu. Đạo diễn Lý nhìn quanh, cậu chàng vừa mới mang trà hoa quả cho ông không biết đã chạy tới trước mặt Nhậm Cảnh tự bao giờ…
Nhìn chén trà, lại nhìn Nhậm Cảnh và Dạ Sâm, đầu đạo diễn Lý bỗng lóe lên.
Các cô cho là ông ấy tỉnh ngộ rồi á? Ha ha ha, ngốc quá!
Chỉ nghe đạo diễn Lý hưng phấn nói “Cái này không tồi!”
Ông nói rất lớn, cho nên hầu hết mọi người đều nhìn về phía ông. Đạo diễn Lý đi tới vỗ vai Dạ Sâm “Chúng ta quay thêm một cảnh đi! Chính là lúc Án Hàn đang bận bịu trong tổ nghiên cứu, Triển Thần đi mua trà hoa quả mang đến đưa cho anh ta. Án Hàn do đang chú tâm vào đề tài, cho nên không để ý, thấy Triển Thần đưa ống hút đến trước mặt thì cứ thế uống luôn. Cuối cùng sẽ là cảnh Án Hàn giật mình, kinh ngạc ngẩng đầu lên, còn Triển Thần thì đỏ mặt đứng đó!”
Mức độ EQ của đạo diễn Lý tuy rằng âm một trăm, nhưng khả năng sáng tạo mấy cảnh hường phấn không tệ đâu à nha!
Cảnh này thêm vào không thành vấn đề, thậm chí còn rất thích hợp với giai đoạn ở chung một cách tỉnh tỉnh mê mê của hai người.
Cơ mà vẫn có phần hơi khó. Hơn nữa chỗ khó này còn nằm ở phía Dạ Sâm. Tuy rằng thời gian này Dạ Sâm biểu hiện rất khá, thế nhưng đạo diễn Lý vẫn hơi lo lắng. Ông nói với Dạ Sâm “Cậu cứ nghĩ đến mấy chuyện xấu hổ, ngượng ngùng là sẽ dễ đỏ mặt ngay.”
Thật ra đỏ mặt rất khó diễn. Điểm mấu chốt là phải biết dẫn dắt tâm lí của bản thân trước, sau đó mới biểu hiện ra được bên ngoài thân xác. Người chưa luyện qua mà muốn diễn được thì thật không dễ.
Đạo diễn Lý chia sẻ cho Dạ Sâm rất nhiều tiểu xảo, nhưng Dạ Sâm càng nghe càng ngây ngẩn, thậm chí còn hơi hơi căng thẳng: Không nghe hiểu, biết diễn kiểu gì đây?
Đạo diễn Lý nói xong vỗ vỗ vai Dạ Sâm “Đừng lo, một lần không qua thì chúng ta quay mấy lần, cảnh này rất tuyệt, nếu quay tốt sẽ tạo hiệu ứng rất khá.”
Dạ Sâm mờ mịt gật đầu, cảm giác diễn xuất của mình chỉ đành dựa vào bản năng.
Đạo diễn Lý lại quay qua hỏi Nhậm Cảnh “Không thành vấn đề chứ hả?”
Nhậm Cảnh suy tư một lúc.
Đạo diễn Lý sốt sắng giục “Có vấn đề gì thì mau nói, chúng ta bàn bạc cho xong.”
Nhậm Cảnh hắng hắng giọng “Có thể để Dạ Sâm đổi bộ quần áo khác không?”
Mặt đạo diễn Lý đen xì những dấu hỏi chấm.
Dạ Sâm “Không sao, tôi không nóng đâu.” Cậu tưởng Nhậm Cảnh lo cậu nóng.
Nhậm Cảnh “Dù sao cũng là sang một thời điểm khác, mặc lại đồ cũ không hay cho lắm.”
Đạo diễn Lý rất thích tạo hình này của Dạ Sâm, vừa trong sáng vừa xinh đẹp, lại hết sức phù hợp với vai diễn, vì thế kháng nghị “Học sinh sinh viên mà, lấy đâu ra lắm đồ thế mà thay? Cứ sơ mi trắng đơn giản là dễ nhất.”
Nhậm Cảnh kiên trì “Đại học rồi chứ có phải cấp ba nữa đâu, không cần mặc mãi một bộ…”
“Nhưng gia cảnh nhà Triển Thần rất bình thường.”
“Cho dù bình thường, cũng đâu thể quanh năm suốt tháng chỉ mặc duy nhất một bộ.”
Đạo diễn Lý nổi nóng “Cơ mà tôi cứ thích cậu ta mặc bộ này đấy!”
Nhậm Cảnh thiếu chút nữa thì thốt lên “Tôi cũng thích!” Nhưng may mà anh phanh kịp, sửa lại lời nói “Cậu ấy mặc bộ khác cũng đẹp mà, chi bằng ta cứ thử nhiều một chút, biết đâu lại tìm thấy được tạo hình càng đẹp hơn.”
Đạo diễn Lý nghĩ nghĩ, hình như cũng đúng?
Dạ Sâm đứng một bên lắng nghe âm thầm kính nể: Quay phim đúng là không đơn giản, chỉ vì một bộ quần áo mà cũng cần nghiêm cứu thảo luận lâu như vậy.
Khóe miệng Dương Sâm giật giật, lặng lẽ oán thầm: Ngu ngốc x2!
Cuối cùng, Nhậm ảnh đế chiếm thế thượng phong. Dạ Sâm đi đổi một bộ quần áo mới. Thế nhưng sinh viên mà, cũng chỉ có mấy món như vậy, sau khi đổi sang áo phông cùng quần jean, Dạ Sâm trông đã nhỏ lại càng nhỏ. Không chỉ thế, cổ áo phông lại còn hơi rộng! Nhậm Cảnh thật muốn kêu đổi tiếp một bộ khác, nhưng anh không mở miệng được, không tìm thấy lí do!
Hết cách rồi, thôi quay tiếp!
Để tăng hiệu ứng, đạo diễn Lý cố ý để Dạ Sâm chạy trước một vòng bên ngoài cho giống việc Triển Thần chạy đi mua trà hoa quả cho Án Hàn.
Dạ Sâm tuy không thích việc cơ thể bị toát mồ hôi, nhưng bên ngoài mặt trời chói chang, cậu mới chạy được vài bước, trán đã ướt đẫm.
Loại hiệu quả này đúng là tuyệt vời! Khuôn mặt ửng đỏ, thanh âm thở dốc khe khẽ, cộng thêm lớp mồ hôi mỏng, pơ phếch!
Thầy Nhậm đang chăm chú xem xét đề tài, Dạ Sâm chạy vào. Thấy anh đang vùi đầu tính toán, cậu liền thả nhẹ bước chân, cẩn thận đến gần, hoàn toàn không cần diễn, Dạ Sâm vừa mở miệng liền chuẩn xác với yêu cầu “Thầy Án?”
Nhậm Cảnh chăm chú cực độ nên không nghe thấy.
Dạ Sâm theo dõi anh một lúc, tim nhỏ lung tung đập loạn. Cậu rón rén đưa trà hoa quả tới gần, Nhậm Cảnh không cố kị, thấy ống hút là cứ thế nghiêng đầu ngậm lấy…
Dạ Sâm cứng đờ cả người. Nhậm Cảnh nhận ra dị trạng, khẽ ngẩng đầu… Liền thấy một giọt mồ hôi lướt qua xương quai xanh của Dạ Sâm, rơi vào trong áo.
Anh không khống chế được di chuyển tầm nhìn. Bởi lẽ Dạ Sâm đang khom lưng, cho nên, lúc xuyên qua cổ áo rộng thùng thình, anh thấy được…
“Cắt!!!” Đạo diễn Lý bực bội “Nhậm Cảnh, cậu nhìn chỗ nào đấy? Mắt! Nhìn mắt có được không! Cậu nhìn con gấu trên áo cậu ta làm gì!”
Nhậm Cảnh trấn tĩnh một lúc mới lên tiếng nói “Đạo diễn, xin lỗi, tôi muốn đi vệ sinh một chút.”
Đạo diễn Lý khoát tay “Đi nhanh đi, đi nhanh đi.” Ông cũng không nghĩ cảnh này sẽ qua, tại ánh sáng cũng chưa ổn lắm, cần điều chỉnh thêm.
Nhậm Cảnh quay đầu hỏi Dạ Sâm “Cậu đi không?”
Dạ Sâm không hiểu sao bùm một cái đỏ mặt.
Đi chết đi chậm rì rì lên tiếng “Nhiệm vụ tùy cơ, đi vệ sinh với Nhậm Cảnh, thưởng 1 điểm sinh mệnh.”
Dạ Sâm “Cậu thật là thâm!”
Đi chết đi “Cảm ơn vì lời khen.” Hai chương rồi không có lấy một câu thoại, ông đây phải thể hiện sự tồn tại một chút!
Nhậm Cảnh vẫn đang chờ, Dạ Sâm không tiện mở miệng, cho nên chỉ đẩy khẽ anh một cái. Cũng coi như là ám hiệu đi?
Nhậm Cảnh chân trước vừa đến toilet, Dạ Sâm chân sau cũng đến theo. May mà đạo diễn Lý hãy đang bận rộn thảo luận với người phụ trách ánh sáng, chứ không quay lại lại thấy cả hai nhân vật chính nhà mình đều biến mất thì…
Toilet đã sớm không một bóng người, vì thế, lúc Dạ Sâm bước vào, Nhậm Cảnh không thèm suy nghĩ ôm luôn eo cậu hôn xuống.
Dạ Sâm tựa lên tường, bị anh hôn đến đỏ bừng cả hai tai.
Nhậm Cảnh hơi tách ra, thì thầm “Hay là… Chúng ta đừng quay bộ phim này nữa.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.