Không Yêu Thì Đi Chết Đi!

Chương 77:




Thấy Cố Khê đến gần, Dạ Sâm liền theo bản năng lui về sau.
Cố Khê nhướn mày hỏi “Sợ gì?”
Dạ Sâm “…” Sợ anh mắng.
Cậu không nói ra Cố Khê cũng thừa hiểu.
Hai bộ phim cậu từng quay, Cố Khê đều làm đạo diễn, đây gọi là nhọc lòng!
Lúc mới đầu, Cố Khê cũng rất có tính nhẫn nại, dạy dỗ chỉ bảo Dạ Sâm hết lần này đến lần khác. Nhưng sau đó anh ta liền sâu sắc thấu hiểu cái gọi là ông trời mở ra cho ta cánh cửa này, ắt sẽ đóng lại cánh cửa khác.
A Sâm ngàn tốt vạn tốt, chỉ duy diễn xuất là vô phương cứu chữa.
Cố Khê dạy dạy dạy, dạy tới phát điên, cuối cùng còn mắng mỏ không ít.
Tên nhóc Dạ Sâm này bình thường mà bị ai mắng là phản kích ngay. Nhưng mà khi làm việc thì rất có tinh thần trách nhiệm, biết mình diễn chưa tốt, lại cộng thêm những điều Cố Khê nói đều đúng, thế là ngoan ngoãn tiếp thu.
Cứ thế, Dạ Sâm vô tình lộ ra một bộ dáng tội nghiệp đáng thương khiến Cố bá bá vừa nhìn, tim liền mềm nhũn. Mà tim mềm nhũn, Cố bá bá lại không tự chủ được bắt đầu chiều con.
Lăn qua lăn lại, diễn xuất của Dạ Sâm tiến bộ được mới tài!
Cố Khê quét mắt nhìn kịch bản, nói “Tôi thử với cậu một lần.”
Dạ Sâm thầm nghĩ, anh tới chắc được đấy, cơ mà anh đi rồi…
Cố Khê xem một lượt lời thoại, mở miệng hỏi “Ai đấy? Giới thiệu cái coi, xinh thế.”
Dạ Sâm ngây ra một lúc, còn chưa theo kịp. Nhưng thấy ánh mắt Cố Khê đảo qua, đầu cậu bùm một tiếng, nhảy ra vô số kí ức, không cần nhớ quá lâu, câu thoại đã bật ra “Bạn thôi, đừng đoán mò.”
Cố Khê chế giễu “Sao cậu biết tớ đoán mò?” Anh dùng tay huých nhẹ Dạ Sâm “Nói, có phải có gì không? Thật nhìn không ra là cậu còn được yêu thích thế đó nha.”
Nhìn giọng điệu này, thần thái này của Cố Khê, Dạ Sâm nháy mắt sinh ra chút đắc ý, men theo kịch bản nói “Sao? Không được hả?” Cứ thế, sự vui vẻ khi trêu đùa giữa bạn bè với nhau được thể hiện ra.
Đạo diễn Lý đứng một bên quan sát, vỗ tay khen “Đúng rồi! Chính là nó! Cảm giác tuyệt lắm!”
Cố Khê nhanh chóng thoát vai, nhướn mày nhìn Dạ Sâm “Biết diễn sao rồi chứ?”
Dạ Sâm “…” Biết gì cơ?
Nhậm ảnh đế cổ vũ “Giỏi lắm, rất giỏi.”
Dạ Sâm đỏ mặt. Tuy không biết mình diễn kiểu gì, nhưng được khen ai mà không vui.
Cố Khê nhìn Nhậm Cảnh, nghĩ diễn xuất của Dạ Sâm e là cả đời này cũng đừng mong tiến bộ.
Đạo diễn Lý thúc giục “Thừa dịp cảm xúc đang tốt, chúng ta mau thử lại lần nữa.”
Cậu diễn viên mới cũng đúng lúc sửa sang xong quay lại, tiếp tục đọc thoại.
Dạ Sâm thực lòng không muốn làm khó cậu ta. Mọi người đều vất vả, chung một đoàn âu gì cũng là cái duyên, cậu cũng muốn tử tế diễn chung lắm.
Nhưng đây chính là vấn đề của cậu! Cậu càng muốn cái gì, càng để ý cái gì, thì mọi thứ lại càng…
Đạo diễn Lý bất lực “Thôi, hôm nay tạm thời đến đây thôi, A Sâm, cậu về nghỉ ngơi chút đi.”
Đạo diễn Lý chỉ cho là mấy ngày nay quay phim liên tục, Dạ Sâm hẳn là mệt mỏi, cần thời gian điều chỉnh tâm tình chứ nhất định không chịu tin diễn xuất của Dạ Sâm thực ra đúng là như vậy. Hừm, một ngôi sao mới mà diễn xuất còn át được cả ảnh đế sao có thể bị chi phối bởi một người còn mới hơn cả mình chứ? Phi lí!
Dạ Sâm không hề mệt, nhưng cậu biết tình trạng của mình bây giờ có quay thế chứ quay nữa cũng không tài nào cho ra được kết quả khiến đạo diễn Lý hài lòng.
Lúc quay về, Nhậm Cảnh trấn an cậu “Không sao đâu, anh thấy em diễn cũng được lắm mà.”
Dạ Sâm ngẩng đầu nhìn anh.
Vẻ mặt Nhậm Cảnh thật y như vàng bốn số chín.
Đúng lúc này, một âm thanh lạnh lẽo từ sau lưng truyền tới “Cái cỡ cậu ta mà gọi là được thì chắc ai cũng đạt được giải oscar mất.”
Dạ Sâm thở dài.
Cố Khê tiến tới nói “Đi, ăn cơm.”
Anh ta “tiện đường” tới tham quan trường quay vừa hay đúng giờ cơm trưa, cho nên lại tiện thêm bữa cơm cũng là điều dễ hiểu.
Dạ Sâm “Đi.”
Cố Khê không nhìn nổi bộ dáng ủ rũ của cậu, lên tiếng khuyên bảo “Diễn không tốt thì là không tốt thôi, dù gì cậu cũng đâu phải lần đầu tiên.”
Dạ Sâm yếu ớt liếc anh ta một cái, rồi quay lại thở dài thườn thượt.
Nhậm Cảnh vẫn tiếp tục an ủi cậu, nhưng lời của anh, đến Dạ Sâm cũng không tin được. Mặc dù bản thân Nhậm Cảnh có thể cảm thấy cậu diễn tốt thật, cơ mà không phải người ta vẫn nói tình nhân trong mắt hóa Tây Thi đó sao? Làm sao để tin chứ? Tuy vậy, Dạ Sâm ngẫm ngẫm, vẫn là có chút vui vẻ.
Cố Khê “Trước đây chưa thấy cậu cố gắng thế bao giờ.” Dạ Sâm vào giới giải trí chẳng qua chỉ làm cái mác. Là do lúc đầu Cố Khê nhìn cậu rảnh rỗi quá, mới chịu không nổi kéo người đến góp vui, chứ cậu đó giờ chưa từng chân chính cố gắng lần nào. Nếu thật lòng muốn nổi tiếng, kể cả diễn xuất có kém đến đâu cũng chẳng đáng kể, chỉ cần dựa vào bản mặt của cậu thôi cũng thừa sức kinh doanh rồi.
Dạ Sâm nhìn Nhậm Cảnh, nhỏ giọng đáp “Lần này khác.”
Cố Khê không hiểu sao tự nhiên lại thấy ê cả răng “Khác cái gì?”
Dạ Sâm lần nữa liếc nhìn Nhậm Cảnh, khóe miệng Nhậm Cảnh hơi hơi cong lên, giống như có bí mật nhỏ muốn giấu giếm, khiến răng Cố Khê càng ê buốt.
Anh ta cũng từng yêu đấy, nhưng sao tình yêu của anh ta không hường phấn được như bọn họ vậy? Lẽ nào anh ta với Thẩm Gia Trạch không phải tình yêu đích thực?
Thẩm Gia Trạch bị “vứt bỏ” ngoài xe hắt xì một cái, chẳng hiểu sao tự dưng thấy lành lạnh.
Tới nhà hàng, Dương Sâm nói nhỏ với Nhậm Cảnh vài câu, Nhậm Cảnh nói “Mọi người vào trước đi, tôi đi gọi điện thoại.”
Dạ Sâm “Mau đi mau đi, em sẽ gọi đồ cho anh, em biết anh thích ăn gì mà.”
Nhậm Cảnh mỉm cười “Ừ.”
Cố Khê cười lạnh “Ái chà, mới quen có một tháng mà đã biết người ta thích ăn gì rồi cơ à? Sao, tôi quen cậu hơn hai mươi năm rồi đấy, cậu có biết tôi thích ăn gì không?”
Dạ Sâm há há cười “Đó là chuyện của Thẩm Gia Trạch, tôi đâu cần nhọc công.”
Cố Khê nguýt.
Dạ Sâm hiếu kì “Anh với cậu ta sao rồi?”
Cố Khê đã yên vị, cầm thực đơn lên nghiên cứu.
Dạ Sâm chọc chọc anh ta “Ê, đang hỏi anh đó.”
Cố Khê nhướn mày, vẻ mặt không coi ra gì “Còn có thể làm sao?”
Dạ Sâm “Cậu ta vẫn còn thích anh mà, anh cũng thích cậu ta nữa, hai người…”
Cố Khê cười hừ “Thế thì sao? Thích một tên ngốc thì nhất định phải ở bên tên ngốc đó à?”
Dạ Sâm “…”
Cố Khê “Đừng nhắc đến cậu ta nữa.”
Dạ Sâm nghĩ nghĩ, chắc là Cố Khê vẫn chưa thoát khỏi quá khứ. Nói thật, tuy lúc đầu Thẩm Gia Trạch hiểu nhầm Cố Khê coi cậu ta như thế thân, nhưng mấy năm gần nay, cậu ta đúng là quậy đủ rồi, quậy đến tận trên trời luôn! Dám không ngừng kiêu chiến điểm giới hạn của Cố Khê, nếu không phải Cố Khê thật lòng yêu cậu ta, anh ta đã sớm không nhịn được rồi.
Nhưng nhịn thì thế nào? Cuối cùng vẫn là không nhịn được nữa, muốn buông tay đấy thôi.
Sau khi chia xa, Thẩm Gia Trạch lại còn chạy ra nước ngoài, làm Cố Khê hết sức thất vọng, hết sức suy sụp. Những điều này, không ai hiểu rõ hơn Dạ Sâm.
Vết sẹo có thể khép lại chỉ vì hiểu lầm đã được hóa giải ư? Không đơn giản vậy đâu!
Cố Khê đến cả cái chết cũng đều thử qua, anh ta làm sao có thể dễ dành chấp nhận lại đoạn tình cảm này?
Chẳng sợ tuyệt vọng bất ngờ ập đến, chỉ sợ đôi bên cho nhau dằn vặt.
Dạ Sâm nghĩ nửa ngày, cuối cùng chỉ nói duy nhất một câu “Nói chung… Hai người nói chuyện giãi bài nhiều một chút đi.”
Cố Khê thầm nghĩ, nói chuyện mà đơn giản thế, trên đời đã chẳng sinh ra lắm kẻ si tình.
Lại nói tiếp, anh ta có chút bất ngờ khen Dạ Sâm “Thật không ngờ là cậu còn rất biết cách yêu đấy nhá.”
Bọn họ cùng nhau lớn lên, tính tình Dạ Sâm thế nào, Cố Khê hiểu rất rõ. Tên nhóc này chính là một tên không được tự nhiên, thích ai cũng chưa chắc đã nhận. Sao mới có một thời gian ngắn mà đã có thể ngọt ngào với Nhậm Cảnh đến mức này?
Dạ Sâm nghẹn lời.
Đi chết đi nóng lòng hô lên “Tôi tôi tôi, công lao của ông bố là tôi đấy!”
Câu này, Dạ Sâm hết đường phản bác.
Đi chết đi cười đê tiện “Chờ lúc các cậu kết hôn, ông đây phải được làm người chứng hôn đấy nhá!”
Dạ Sâm “…” Có ai không, đến bắt tên thần kinh này giúp tôi với!
Cố Khê thở dài “Người ngốc có phúc của người ngốc, số cả rồi.”
Dạ Sâm không phục, đang định phản bác, Cố Khê đã giơ tay gọi phục vụ, dứt khoát cắt ngang câu chuyện.
Hai người gọi món xong, Cố Khê lại hỏi “Thật sự muốn quay xong bộ này sao?”
Dạ Sâm gật đầu “Ừm.”
“Vì sao?”
Dạ Sâm đắn đo, cuối cùng vẫn mặt dày nói “Quay xong bộ này tôi sẽ không đóng phim nữa. Ba tôi có tuổi rồi, tôi cũng nên về giúp ông một chút.”
Cố Khê gật gù “Con đường đúng đắn.”
Dạ Sâm “Cho nên… Đây là bộ phim đầu tiên và cũng là bộ phim cuối cùng tôi hợp tác với Nhậm Cảnh.”
Cố Khê “Kể cả cậu có muốn quay tiếp, trong nước cũng chả có nhiều phim gay cho cậu nhận thế đâu.”
Dạ Sâm “Thì đấy, cho nên tôi mới muốn quay xong.” Cậu hơi ngừng một chút rồi mới nói tiếp “Anh nghĩ đi… Chờ lúc tôi với Nhậm Cảnh già đi, cùng nhau ngồi xem lại tuổi trẻ của cả hai, chuyện này mới…”
“Cắt!” Cố Khê không nghe nổi nữa, da gà da vịt đã nổi hết cả lên. Anh ta tội gì không biết, tự nhiên đi xin bánh gato về ăn.
Dạ Sâm hắng hắng giọng, khe khẽ nói “Tóm lại là như thế, tôi nhất định sẽ cố gắng hết sức, phải diễn cho thật tốt!”
Cố Khê tin cậu sẽ cố gắng, cũng tin cậu muốn diễn tốt, nhưng đáng tiếc, trên đời này có rất nhiều chuyện không phải cứ cố gắng với muốn là làm được.
Có đôi khi, chính là bị trời sinh khuyết thiếu giống như diễn xuất của Dạ Sâm vậy đó.
Nhậm Cảnh không bao lâu đã quay lại. Ba người cùng nhau ăn cơm.
Thật ra, Dạ Sâm và Nhậm Cảnh cũng không muốn cố tình khoe ân ái đâu, chỉ là cái loại cố gắng hết sức để không ân ái này lại càng tạo ra mùi vị ân ái nồng nặc.
Mỗi một ánh mắt, mỗi một hành động, mỗi một chi tiết lơ đãng, đều dậy lên tình yêu sâu đậm giữa cả hai.
Thật tốt.
Tính ra, bữa cơm này Cố Khê ăn khá là ngon miệng.
Lúc không tin tưởng tình yêu, thấy người khác yêu, tựa như lại có thể giúp bản thân lấy lại ít lòng tin.
Cố Khê nhìn Dạ Sâm cả mặt tràn đầy ngọt ngào, tự nhiên rất muốn thỏa mãn tâm nguyện của cậu.
Anh ta rất chờ mong, chờ mong sau này Nhậm Cảnh và Dạ Sâm già đi, cùng nhau ngồi trên sofa ngắm nhìn lại dáng dấp bọn họ lúc còn trẻ.
Hồi ức, tình yêu.
Thật tốt.
Sau khi về nhà, Cố Khê gọi cho Lý Phủ.
Lý Phủ lo lắng vô cùng hỏi “Cậu muốn gì?” Không có chuyện thì không thấy mặt, bọn họ còn là đối thủ của nhau đấy!
Cố Khê đáp “Đạo diễn Lý, bên chỗ ông có thiếu nam phụ không?”
Lý Phủ “Hả?”
Cố Khê “Thù lao của Tống Chân (cậu người mới đóng cùng Dạ Sâm) tôi sẽ trả gấp ba lần, sau này lại sắp xếp cho cậu ta vai nào thích hợp hơn, cho nên vai diễn của cậu ta, ông để lại cho tôi đi.”
Lý Phủ ngây người nửa ngày mới hỏi “Cậu muốn lấy vai này cho ai?”
Cố Khê tủm tỉm cười “Ông thấy tôi thế nào?”
Lý Phủ sợ đến thiếu chút nữa là ném luôn cả điện thoại!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.