Không Yêu Thì Đi Chết Đi!

Chương 83:




Nghe thấy lời này, Dạ Sâm đỏ bừng mặt, hết sức xấu hổ!
Nhưng hôm nay quay mấy cảnh đều thuận lợi, vất vả lắm mới đến đoạn mấu chốt, cậu phải kiên trì cố gắng mới được!
Dạ Sâm cố nhớ lại lời thoại, nhưng nhận ra phía sau cậu không có thoại mà chỉ…
Đạo diễn hô to “Cắt!”
Lý Phủ nhanh chóng chạy đến nói với Dạ Sâm “Không phải ngại ngùng mà phải nắm chặt áo đối phương, dùng sức hôn anh ta!”
Không sai, đoạn sau kịch bản viết thế này: Án Hàn nói lời quá đáng như thế xong, Triển Thần say khướt liền kéo cổ anh hôn anh. Rồi tiếp đến là củi khô lửa bốc, cả hai bất chất thiêu cháy!
Dạ Sâm xấu hổ là do nghe Nhậm Cảnh cứ mở miệng ra là làm tình làm tình. Cho dù cậu biết đó chỉ là lời thoại nhưng…
À, còn đạo diễn Lý thì lại cho là Dạ Sâm xấu hổ vì màn hôn nhẹ kế tiếp đó.
Ông nghiêm túc bước tới làm công tác tư tưởng cho Dạ Sâm “Không cần hôn thật đâu, môi chạm môi là được rồi, cơ mà nếu hôn thật được thì hiệu quả càng tốt!” Ồ, ông cũng hiểu không ít nha ông đạo diễn thẳng tưng!
Dạ Sâm quay hết một loạt các cảnh từ quán bar đến ven đường, rồi trong xe, vào khách sạn xong thì rượu đã tỉnh hơn nửa, thế là lúc nghe đạo diễn Lý không ngừng nói hôn hôn hôn, tâm trạng vốn đang thấy bình thường của cậu bỗng dưng sinh ra mấy phần hồi hộp.
Hôn… Hôn rồi sẽ tới cởi quần áo đó!
Cố Khê chen miệng cắt ngang “Thôi được rồi đấy, vốn dĩ không xấu hổ đâu, nhưng nghe ông nói xong, không muốn xấu hổ cũng phải xấu hổ.” Anh ta cực kì ghét bỏ mà liếc nhìn Lý Phủ.
Lý Phủ “…” Oan quá đi mà! Nhưng hình như cũng có chút đúng đúng…
Dạ Sâm vội vã hòa giải “Chúng ta quay tiếp thôi, thời gian không còn sớm!”
Thế là nhân viên công tác lại bận rộn chuẩn bị.
Dạ Sâm quét mắt tìm Nhậm Cảnh, phát hiện anh đanh nhìn mình thì đầu ngón tay vô thức cuộn lại.
Hôn môi… Chuyện này hai người bọn họ từng làm không ít, bây giờ lại còn không cần kiềm chế để giả bộ hô hấp nhân tạo, cho nên bình thường làm sao thì giờ chỉ việc làm vậy là ổn.
Chỉ có điều… Dạ Sâm vẫn rất chi là hồi hộp.
Riêng tư thì thân mật sao cũng được. Nhưng ở đây nhiều người như thế, còn có cả máy quay, hôn nhau đúng là…
Nhậm Cảnh nhỏ giọng nói “Thả lỏng, đừng lo nghĩ nhiều.”
Dạ Sâm ngẩng đầu nhìn anh, con ngươi nhấp nháy “Được chứ?”
Nhậm Cảnh chăm chú quan sát môi cậu một lúc, quả quyết “Được.”
Một chữ kia nói là nói với Dạ Sâm, chả thà nói là đang tự dặn chính mình.
Đạo diễn máy quay hô lên một tiếng “Action!”.
Nhậm Cảnh không lặp lại lời thoại ban nãy, mà chỉ giữ nguyên nụ cười mang theo ý tứ trào phúng nồng đậm.
Cảm xúc của Dạ Sâm tuy rằng bị đứt đoạn, nhưng may mà lúc này, cậu không cần đọc thoại mà chỉ cần diễn xuất bằng hành động.
Cậu nhổm dậy, kéo áo Nhậm Cảnh, có thể nói là thô bạo hôn anh.
Nhậm Cảnh rõ ràng là giật mình. Nhưng rất nhanh, anh đã cướp lại quyền chủ động, giữ lấy gáy cậu, làm sâu hơn nụ hôn non nớt.
Dạ Sâm đúng là không cần suy nghĩ nhiều. Cậu thuận theo một cách bị động, cảm nhận sự bi thương to lớn từ đối phương.
Tim cậu run rẩy, hằng hà sa số những xúc cảm xộc lên não.
Nhậm Cảnh im lặng đau khổ chờ đợi mười bốn năm, Nhậm Cảnh yêu cậu lâu như vậy…
Nếu không có đi chết đi, mọi thứ rồi sẽ đi về đâu?
Cậu sẽ chết ư…? Nhậm Cảnh biết cậu chết rồi sẽ biến thành cái dạng gì?
Anh ấy… Chấp nhận được không?
Sợ hãi giống như một con rắn độc cắn xé tim Dạ Sâm. Khóe mắt cậu nóng lên, trào ra một giọt lệ ướt át.
Đạo diễn Lý ngồi trước máy ghi hình trợn tròn mắt, vẻ mặt tràn đầy ngạc nhiên và mừng rỡ.
Tuyệt! Quá tuyệt! Trong kịch bản hoàn toàn không có chi tiết này, tất cả đều do Dạ Sâm tự phát huy. Nhưng loại tâm tình bạo phát này lại thể hiện quá đỗi hợp lí!
Yêu một cách sợ hãi, yêu một cách tuyệt vọng, biết rõ phía trước là vực sâu, nhưng vì người đứng trong vực sâu tối tăm đó chính là người mà bản thân nhung nhớ, cho nên không muốn chùn bước…
Giọt lệ này, quả là vẽ rồng thêm mắt!
Cố Khê nhíu mày càng sâu. Anh ta rất hiểu Dạ Sâm, càng hiểu diễn xuất của cậu hơn. Nếu như bảo đây là cậu đang diễn, vậy thì anh ta từ giờ sẽ đổi ngay tên thành Cố Béo!
Rốt cuộc là sao? Dạ Sâm… Có chuyện gì?
Nhậm Cảnh vừa buông người ra liền giật mình gọi “Sâm Sâm…”
Âm thanh rất nhỏ, nhưng vẫn khiến cảnh quay không thể tiếp tục.
Dạ Sâm lung tung lau nước mắt. Cậu đang định mở miệng, đạo diễn Lý đã một thân phi tới khen không dứt lời, đúng kiểu hận không thể cầm ngay cái danh ảnh đế chuyển từ Nhậm Cảnh qua Dạ Sâm.
Nhờ có vị đạo diễn “mù” ngắt lời, tâm tình Dạ Sâm thoáng cái biến chuyển. Cậu bật cười đáp “Làm gì đến mức vậy ạ… Tôi chỉ…”
Nhậm Cảnh vẫn nhìn cậu.
Dạ Sâm cười trấn an anh “Tôi chỉ thử tưởng tượng xem tâm trạng của Triển Thần như thế nào, chắc hẳn cậu ấy đã rất đau khổ.”
Nhậm Cảnh bán tín bán nghi.
Dạ Sâm nhỏ giọng quay sang hỏi đạo diễn Lý “Tôi hơi mệt, quay xong đoạn này, hôm nay có thể kết thúc sớm không?”
Đạo diễn Lý nhanh chóng đáp ứng “Đương nhiên có thể! Tiến độ của chúng ta bây giờ đã rất nhanh rồi!”
Dạ Sâm nhìn Nhậm Cảnh. Anh đành mấp máy môi nói “Chúng ta tiếp tục.”
Đoạn sau chính là cảnh cởi đồ. Cứ nghĩ mọi thứ sẽ rất khó khăn, nhưng không ngờ nó lại không khó đến thế.
Do cảnh này chỉ là mượn góc, cho nên hai người chỉ cởi trần nửa thân trên chứ không phải cởi hết. Lúc Nhậm Cảnh hôn dọc người Dạ Sâm, dù đã được nhắc trước là sau này hậu kì sẽ tạo hiệu ứng cho không khí trở nên ám muội mờ ảo, thì không khí trực tiếp ở trường quay vẫn không đến nỗi tệ…
Đạo diễn Lý chăm chú xem một hồi, nhỏ giọng rù rì “Dạ Sâm… cũng xinh đẹp phết ấy chứ…”
Không chỉ ông, mà mọi người có mặt ở đây đều nghĩ thế.
Vóc người Dạ Sâm rất đẹp, không quá gầy yếu, đường cong kiên định nhưng nhu hòa chảy dài sau lưng, da thịt trắng nõn bởi vì nụ hôn của Nhậm Cảnh mà ửng hồng, hai mắt ngập nước cùng đôi môi khẽ run rẩy… Quả là mê người hết sức.
Một loại mê người thanh khiết mà trong sạch, khiến cho con người ta chỉ muốn nâng niu, bảo vệ trong lòng bàn tay như một vật báu.
Mà trí mạng hơn chính là sự thu hút quá mức, càng nhìn càng cuốn theo mà loại mê người này mang lại.
Người hô ngừng là Nhậm Cảnh. Anh khàn khàn hỏi “Vậy được rồi chứ?”
Đạo diễn Lý vội vã đáp “Được… Được rồi.”
Nhậm Cảnh nhíu nhíu mày, cầm khăn lông quấn Dạ Sâm kín mít.
Dạ Sâm cũng làm bộ hắt hơi, cười gượng nói “Đúng là có chút lạnh nhỉ.” Nói xong nắm chặt vạt khăn.
Cố Khê giục “Mau đi mặc đồ vào đi.”
Đạo diễn Lý cũng giục “A Sâm, cậu về nghỉ luôn đi, hôm nay quay đến đây thôi.”
Nhờ công mọi người vất vả, hiệu suất làm việc trong ngày đã rất nhanh, đến cảnh khó nhằn nhất cũng thông qua một cách đầy thuận lợi.
Dạ Sâm thay đồ xong liền quay về khách sạn. Sau khi vào phòng, Nhậm Cảnh hỏi “Em có chuyện không vui sao?”
Được người quan tâm tất nhiên là ấm lòng. Dạ Sâm uống hết một ly nước rồi đáp “Cũng không có gì.”
Nhậm Cảnh không hỏi tiếp, nhưng trong mắt vẫn hiển hiện nỗi lo lắng.
Dạ Sâm im lặng, khóe miệng giật giật xong giả bộ lơ đãng nói “Nếu như… Em nói là nếu như thôi nhé…”
Cậu bình tỉnh ngẩng đầu lên “Nếu như em chết, vậy anh…”
“Đừng nói linh tinh!” Nhậm Cảnh ngắt lời Dạ Sâm, dùng sức ôm lấy cậu.
Dạ Sâm “Nếu như, chỉ là nếu như thôi…”
Giọng Nhậm Cảnh run rẩy “Không có nếu như gì hết.”
Dạ Sâm vừa ngọt vừa chát. Cậu vòng tay ôm lại Nhậm Cảnh, chôn đầu vào lòng anh nói “Nhưng con người sống ở trên đời, sẽ luôn gặp phải rất nhiều những chuyện bất ngờ.”
Nhậm Cảnh “Anh sẽ trông chừng em thật cẩn thận, em…”
Tim Dạ Sâm nhói mạnh lên. Cậu giãy khỏi ngực Nhậm Cảnh.
Sau khi cả hai tách ra, cậu nhìn Nhậm Cảnh, nói rõ ràng từng chữ “Nếu như em chết, anh sẽ…”
Thực không nói được lên lời.
Nhưng Nhậm Cảnh vẫn nghe hiểu. Anh nhỏ giọng đáp “Anh sẽ.”
Dạ Sâm trợn trừng mắt.
Nhậm Cảnh lần nữa ôm cậu vào lòng, trong giọng nói mang theo sợ hãi khó nén “Sâm Sâm, em đừng nói mấy lời này nữa… Em không biết đâu, trên đời này, anh chỉ có mình em thôi.”
Nếu như ngay cả điều duy nhất là em cũng mất đi, vậy anh tồn tại còn ý nghĩa gì.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.