Không Yêu Thì Đi Chết Đi!

Chương 87:




Nghe thấy tiếng ông nội, Dạ Sâm vội vàng đứng lên hô “Ông.”
Ba Dạ và mẹ Dạ cũng đứng lên chào, rồi vội vã hỏi “Ba vừa nói nhờ thế là sao?”
Chuyện ông nội Dạ khỏe lại, ba Dạ và mẹ Dạ đều biết. Lúc ấy, bọn họ thực sự rất ngạc nhiên, cầm báo cáo kiểm tra sức khỏe trong tay mà không biết phải nói gì cho đúng.
Tuy hiện nay, điều kiện chữa trị các bệnh thường gặp ở người già như tiểu đường, cao huyết áp, xơ cứng động mạch, xương khớp, phong thấp,… đã tốt hơn rất nhiều, nhưng để mà nói, thì việc muốn chữa khỏi chả khác nào mò trăng đáy nưới.
Nhất là đến cái tuổi của ông nội Dạ, biến chứng xuất hiện càng ngày càng nhiều, chưa kể quanh năm dùng thuốc còn tạo thành áp lực to lớn cho thận…
Nói thật, việc phải sống nhờ thuốc đối với ông nội Dạ là cực kì cực kì khổ sở…
Nhưng giờ, những bệnh tật này lại bỗng dưng biến mất. Tuy là thân thể ông nội vẫn đang già đi từng ngày, nhưng đã không còn bị bệnh tật quấn thân như trước nữa.
Trước đây, không ai nghĩ ra được nguyên nhân là gì. Còn giờ, họ hiểu rồi…
Dạ Sâm nói “Đúng là như vậy, con có thể sử dụng điểm sinh mệnh để đổi lấy sức khỏe cho người thân của mình.”
Ông nội Dạ lúc nãy cũng đã nghe được mọi chuyện, cho nên cực kì bắt kịp tiến độ hỏi “Nhưng điểm sinh mệnh không phải dùng để kéo dài tính mạng của Nhậm Cảnh sao?”
Dạ Sâm liền như vậy như vậy giải thích.
Ba người nghe xong, vẻ mặt thật không biết dùng từ nào để hình dung.
Ba Dạ đi trước tổng kết “Tức là con gặp tai nạn giao thông, chết đi rồi sống lại là nhờ Nhậm Cảnh dùng mạng mình đổi cho con, sau khi sống lại xong, con phải không ngừng làm nhiệm vụ để kéo dài sinh mệnh cho Nhậm Cảnh, từ đó lấy được điểm sinh mệnh… Mà điểm sinh mệnh này, ngoại trừ mỗi ngày dành cho Nhậm Cảnh 1 điểm, thì những điểm còn lại con có thể tích trữ để dành cho người thân?”
Dạ Sâm gật đầu “Vâng, chính thế ạ.”
Mẹ Dạ tiếp lời hỏi “Thế nhiệm vụ là gì? Có khó làm không?”
Dạ Sâm đỏ mặt, lí nhí đáp “Không khó ạ… Đều là mấy chuyện xuất phát từ sâu trong tiềm thức của Nhậm Cảnh thôi.”
Mẹ Dạ không hề biết phía trước chính là phấn hồng ngập mặt, vẫn cực kì sốt sắng xông lên “Là sao? Có cần mẹ giúp không? Mẹ rất lo lắng.”
Dạ Sâm lắp bắp “Thật sự rất đơn giản… Kiểu như… Kiểu như hôn nhẹ Nhậm Cảnh, ôm Nhậm Cảnh, nhận hoa Nhậm Cảnh tặng, các loại…”
Ba vị nguyên lão nhà họ Dạ “…”
Tuy là rất khó tin, nhưng có sức khỏe của ông nội Dạ làm chứng, bọn họ không tin không được.
Mà một khi đã tin… Bọn họ liền không đắn đo chấp nhận Nhậm Cảnh.
Làm sao có thể không chấp nhận đây? Là đàn ông thì sao chứ? Người đó đã vì con trai họ mà không ngần ngại chết đi! Ân tình như thế, bọn họ còn thực không biết lấy gì báo đáp!
Huống hồ con trai cũng thích người ta, đôi bên yêu mến lẫn nhau, có còn lý do gì để phản đối nữa đâu?
Ông nội Dạ thở dài nói “Nhậm Cảnh là một đứa trẻ tốt.”
Người to nhất nhà đã mở miệng, Nhậm Cảnh cũng coi như chờ được tương lai tươi sáng của bản thân thật rồi.
Dạ Sâm thở phào nhẹ nhõm, trong lòng vui không để đâu cho hết.
Ông nội quả nhiên là ông nội, chưa gì đã bắt đúng trọng tâm hỏi “Lần tai nạn kia thật sự là ngoài ý muốn sao?”
Dạ Sâm nháy mắt cứng người, lưng dựng thẳng tắp, hai tay nắm lại đặt trên đầu gối.
Trong cả câu chuyện này, điều duy nhất cậu nói dối chính là giấu đi Dạ Lan.
Có anh Tinh Hải, Dạ Lan nhất định sẽ bị lôi ra trước công lí. Đến lúc đó, anh ta bị bắt, ông nội kiểu gì cũng biết, rồi thì lợi dụng cú sốc ấy, cậu sẽ giấu đi chuyện Dạ Lan muốn sát hại mình.
Dạ Sâm thật sự không phải muốn tỏ ra bản thân lương thiện, mà cậu chỉ sợ mất đi người thân của mình.
Nhìn biểu tình của cháu trai, ông nội Dạ đã thấu hiểu tất cả.
Ba Dạ gấp gáp chất vấn “Chuyện gì đã xảy ra? Có người cố ý sao?”
Ông nội nhìn Dạ Sâm, trong giọng nói tràn đầy chán nản “Là… Dạ Lan đúng không?”
Dạ Sam luống cuống, cậu muốn giả bộ như không phải, thế nhưng…
Thân thể khỏe mạnh của ông nội Dạ nháy mắt suy sụp. Ông ngồi trên sofa, thở dài “Là tại ông không tốt…”
Dạ Sâm thấy ông như thế thì cực kì chua xót.
Ông nội Dạ hỏi “Lúc đó sức khỏe ông không tốt, con sợ ông không chịu nổi cho nên không nói cho ông sao?”
“Con đó…” Ông nội Dạ giơ tay ra hiệu cho thư kí cầm tới một tập tài liệu.
Ba Dạ và mẹ Dạ mỗi người nhận lấy một phần, Dạ Sâm cũng được một phần.
Cậu nhìn lướt qua liền hiểu.
Anh Tinh Hải quả nhiên ra tay rất nhanh, mọi chuyện mà Dạ Lan từng làm đều bị vạch trần với những chứng cứ xác thực, cuối cùng bị bắt chịu án chung thân.
Dạ Lan liên lạc với ông nội hòng xin ông cứu anh ta.
Cũng may thân thể ông nội khỏe mạnh, chứ không ông còn không bị những thứ này làm cho tức chết!
Ông làm sao mà cứu nổi Dạ Lan? Buôn lậu, bán thuốc phiện, giết người… Những chuyện này, cho dù Dạ Lan có chết một trăm lần cũng không bù đắp đủ!
Ông nội Dạ giận mình ốm yếu lơ là công việc hai năm mới để cho Dạ Lan được cơ lần tới, gây ra tai họa ngập trời.
Dụ Tinh Hải đích thân tới tìm ông nội Dạ nói rõ mọi chuyện, cũng chỉ ra những thứ này hoàn toàn không can hệ gì tới nhà họ Dạ mà là do Dạ Lan tự làm tự chịu.
Nhưng ông nội Dạ vẫn nói bản thân mình sẽ bồi thường. Ông đem toàn bộ cổ phần công ty đi quyên góp.
Dụ Tinh Hải nói không cần, ông đáp “Không dạy con là lỗi của cha.” Ông phải chịu trách nhiệm, ông thật sự phải chịu trách nhiệm.
Dụ Tinh Hải không đề cập đến chuyện của Dạ Sâm, cũng coi như hết lòng thủ tín.
Nhưng ông nội Dạ làm người khôn khéo, biết Dạ Lan tuy đích xác là đáng bị thiên đao vạn quả, nhưng không thể nào kinh động được đến Dụ Tinh Hải. Anh ta tự mình ra tay, hẳn phải còn nguyên nhân khác.
Thế là ông ngay lập tức nghĩ tới Dạ Sâm, bèn cho người đi điều tra rõ ràng chân tướng.
Dạ Lan quả nhiên muốn giết Dạ Sâm!
Ông nội Dạ nhìn Dạ Sâm nói “Là tại ông không tốt…”
Dạ Sâm đau lòng, vội vã an ủi ông “Chuyện này sao lại trách ông nội được? Chuyện này vốn dĩ đâu liên quan gì đến ông nội đâu…”
Ông nội Dạ dường như vừa chớp mắt đã già đi thật nhiều “Nếu như không có Nhậm Cảnh thì con đã chết rồi… Đều tại ông, tại ông không tốt!” Nói xong, mắt đã ngấn lệ.
Dạ Sâm ôm ông, luôn miệng gọi “Ông ơi, ông đừng nói vậy, ông đừng nghĩ vậy, là tại con không cẩn thận, tại con…”
Ba Dạ và mẹ Dạ ngẫm nghĩ.
Chết… Đó là chết đấy…
Có biết không?
Nếu không phải có Nhậm Cảnh, Dạ Sâm của bọn họ đã chết từ một tháng trước rồi.
Đứa con trai duy nhất của bọn họ, đứa con bọn họ yêu thương từ tận đáy lòng, đã chết rồi!
Cái nhà này biết sống thế nào đây? Bọn họ biết sống thế nào đây?
Nhậm Cảnh cứu Dạ Sâm, cũng là cứu cả bọn họ.
Cảm xúc lúc này rất khó tả, đến cả ông nội Dạ và ba Dạ cũng không khống chế nổi.
Bọn họ không dám nghĩ sâu, vì chỉ cần tưởng tượng đến cái vực sâu kia thôi bọn họ đã sợ hãi không thôi rồi.
Dạ Sâm nức nở trấn an “Không sao, đã không sao nữa rồi… Giờ con rất tốt, chúng ta đều rất tốt.”
Đúng vậy, đều tốt.
Ác mộng không phủ xuống.
Người một nhà mất rất lâu mới có thể bình tĩnh lại.
Mẹ Dạ nhìn sắc trời nói “Cũng đến giờ ăn cơm rồi… Sâm Sâm, con gọi Nhậm Cảnh tới đi, chúng ta…”
Dạ Sâm vội vã phủ quyết “Không được, ba mẹ phải giấu giúp con.”
Tất cả mọi người đều không hiểu.
Dạ Sâm không thể làm gì khác ngoài giải thích việc cậu lựa chọn che giấu Nhậm Cảnh.
Cả nhà nghe xong liền thông suốt. Cũng đúng… Dù gì chuyện này giấu đi thì vẫn hơn. Nhậm Cảnh đã đủ khổ rồi, anh xứng đáng có được một đời thật tươi đẹp.
Dạ Sâm xấu hổ “Ba mẹ cũng đừng chấp nhận nhanh quá… Chúng ta cứ từ từ thôi…”
Ba mẹ Dạ ngạc nhiên.
Dạ Sâm “Không có chuyện gì đâu. Tạm thời con sẽ không dẫn anh ấy về mà chờ thêm một thời gian nữa, khi đó, ba mẹ lại giả bộ từ từ chấp nhận.”
Mẹ Dạ bộc phát tình yêu của mẹ, không ngừng truy vấn “Bao lâu? Đến cuối tuần đã đủ chưa?”
Dạ Sâm “…”
Ba Dạ có vẻ trấn định hơn, đề xuất “Sau ba tháng thì sao?”
Dạ Sâm dở khóc dở cười “…Ít nhất phải nửa năm!”
Mẹ Dạ “Nửa năm á? Hai tên nhóc các con định sống kiểu gì? Ai nấu cơm cho hai đứa ăn? Cả ngày ăn đồ bên ngoài không tốt cho sức khỏe đâu!”
Dạ Sâm “…” Thôi xong, sao lại có một loại dự cảm không tốt thế này!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.