Không Yêu Thì Đi Chết Đi!

Chương 90:




Dạ Sâm ngượng ngập nói “Đâu… Đâu có đâu…”
Nói xong cậu mới ý thức được bản thân mình thực ngốc. Cố Khê chỉ là quen thói độc mồm độc miệng, thế mà cậu vẫn tiếp lời anh ta.
Cố Khê lười càm ràm, đi thẳng vào nhà ngó quanh hỏi “Nhậm Cảnh đâu?”
Dạ Sâm “Anh ấy đi làm rồi.”
Cố Khê thấu hiểu, hỏi tiếp “Cậu ngủ đến giờ mới dậy đấy à?”
Dạ Sâm có chút xấu hổ gãi đầu.
Cố Khê chỉ hận rèn sắt không thành thép mắng “Không phải sáng ra cậu lại để anh ta thích làm gì thì làm đấy chứ?”
Dạ Sâm cười khan “Đâu…” Sự thật là cậu quyến rũ anh mà.
Cố Khê rất rất không vui “Tôi còn tưởng Nhậm Cảnh là một người đáng tin, không ngờ anh ta cũng chỉ là một tên không biết điều chút nào hết!”
Cái này đúng là oan chết Nhậm Cảnh, Dạ Sâm khó nhịn lí nhí “Anh ấy rấtrất biết điều.”
Cố Khê trừng mắt “Vẫn còn nói đỡ cho anh ta?”
Dạ Sâm “…”
Cố Khê tức đến thở phì phì “Con trai gả ra ngoài như bát nước hắt đi, các cụ nói cấm có sai mà!”
Dạ Sâm tuy đuối lí, nhưng câu này đúng là sai nặng quá, không sửa không được “Câu của các cụ thật ra không phải thế đâu.”
Cố Khê chọc eo cậu.
Dạ Sâm ngay lập tức kêu lên, đau nhức khiến cậu suýt thì ngã quỵ.
Cố Khê hừ hừ giọng “Trẻ không hiểu chuyện, chờ già rồi xem cậu làm sao.”
Cái bộ dạng của người đi trước này đúng là… Một lời khó mà nói hết nha…
Nếu như lúc này Cố Khê và Thẩm Gia Trạch đã quay về bên nhau, Dạ Sâm nhất định sẽ trêu ghẹo anh ta một phen. Thế nhưng, tình trạng của bọn họ lúc này… Dạ Sâm không nói gì nữa.
Cố Khê là tới thăm Dạ Sâm. Sau khi uống một ngụm trà thanh giọng liền tấm tắc khen “Nhậm Cảnh nhà cậu đức hạnh phết nhở.”
Đức hạnh…
Dạ Sâm nhất thời cảm thấy từ này quá đỗi chuẩn xác, thế là cậu liên thanh nói “Đức hạnh thật mà. Anh ấy không chỉ biết ninh cháo hầm xương, mà còn rất tỉ mỉ săn sóc. Tôi vừa duỗi tay, anh ấy đã biết ngay là tôi muốn gì…”
Cậu bla bla một đống thứ xong mới nhận ra hình như mình nói hơi nhiều.
Cái loại ra sức khoe chồng này thực dễ làm người ta thấy ghét.
Dạ Sâm đầy mặt ngượng ngùng. Cậu cứ tưởng mình sẽ nhận được cái nhìn tràn đầy ghét bỏ của Cố Khê, nhưng người phía trước lại hoàn toàn đối lập. Hai mắt ngậm cười, thần thái ôn hòa mà nhẹ nhõm.
Dạ Sâm ngốc ngơ, rồi nhanh chóng vui vẻ.
Cố Khê đây là đang mừng thay cho cậu…
Nếu là bạn bè bình thường, khi nghe đến những lời trên, chắc chắn sẽ cảm thấy Dạ Sâm lắm lời dông dài, muốn khoe khoang hạnh phúc. Thế nhưng những người thật lòng muốn tốt cho cậu khi nghe xong sẽ lại thấy thực vui vẻ. Bởi vì đây là một loại vui vẻ rất dễ lan truyền. Chỉ cần là người mình quan tâm vui vẻ, vậy thì bản thân cũng sẽ thấy vui vẻ.
Cố Khê nhận ra ánh mắt của Dạ Sâm, vội vã điều chỉnh lại biểu tình trông sao cho thật “chán ghét”, nói “Thôi được rồi, biết Nhậm Cảnh nhà cậu tốt rồi, biết cậu nhặt được bảo bối rồi, tôi đây xin chúc mừng cậu.”
Đây đúng là ngữ điệu của Cố Khê không sai. Dạ Sâm không giận mà chỉ thấy cả người ngọt ngào.
Cha mẹ, người yêu, bạn bè… Dạ Sâm chỉ mong cuộc đời này hãy cứ mãi mãi tiếp tục như thế.
Cậu hỏi Cố Khê “Ở lại ăn tối cùng nhau không?”
Cố Khê từ chối “Không!” Ai thèm ngồi làm cái bóng đèn cơ chứ!
Dạ Sâm đắn đo một lúc, cuối cùng mở miệng thăm dò “Thẩm Gia Trạch… vẫn đang làm tài xế cho anh à?”
Cố Khê đáp “Ai thèm cậu ta?”
Dạ Sâm “Hai người các anh…”
Cố Khê không phải Dạ Sâm, trước nay anh ta làm người đều rất có chủ kiến. Chỉ thấy anh ta xua tay nói “Cậu đừng đoán mò nữa, mau nghĩ xem làm sao để quay nốt bộ phim kia đi.”
Dạ Sâm thấy anh ta thật sự không muốn nhắc tới nữa, bản thân cũng chuyển đề đáp “Ừm, mai nhất định tôi sẽ đến trường quay báo danh.”
Cố Khê cũng không ở lại quá lâu, anh ta còn rất nhiều việc phải làm.
Mặc dù trong ba người, sản nghiệp kinh doanh của Dụ Tinh Triết là nhiều nhất, lớn nhất, thế nhưng để nói đến mạnh nhất thì phải là Cố Khê.
Dạ Sâm thì thôi không nói, con người hoàn toàn không có tí dã tâm nào.
“Giang sơn” của Dụ Tinh Triết hơn nửa là do Sun giành về. Không như Cố Khê. Cố Khê là hoàn toàn dựa vào sức mình. Tuổi còn trẻ mà đã tích lũy được như thế, anh quả thực đã bỏ ra không ít công sức.
Cố Khê rời đi không lâu thì Nhậm Cảnh về.
Hai người trò chuyện một lúc rồi cùng nhau ăn cơm.
Tối đương nhiên là không làm gì… Làm nữa, Dạ Sâm e là phải bãi công mất!
Sáng hôm sau, thân thể Dạ Sâm khá lên rất nhiều, về cơ bản thì không có vấn đề gì to tát.
Cậu theo Nhậm Cảnh đến trường quay, đạo diễn Lý vừa thấy cậu thì y như thấy con trai ruột, ân cần quan tâm các loại.
Xong xuôi, ông lại như sợ Nhậm Cảnh sẽ “ghen”, quay sang nói với anh “A Sâm vừa mới khỏi ốm nên tôi có chút lo lắng.” Chứ không phải tôi cố ý ghẻ lạnh cậu đâu.
Quần chúng “…” Đạo diễn Lý, ông nghĩ nhiều rồi. Nhậm Cảnh đúng là có ghen, nhưng đối tượng ghen không phải như thế đâu.
Cảnh quay hôm nay cũng rất thú vị, chính là buổi sáng sau đêm phát sinh quan hệ giữa Triển Thần và Án Hàn.
Lúc Triển Thần tỉnh lại, cơ thể vừa đau vừa mỏi, thế nhưng trong lòng lại có chút vui vẻ. Cậu mở mắt nhìn xung quanh, đáng tiếc mọi thứ cậu thấy lại chỉ là một căn phòng trống không lạnh lẽo.
Không có người… Án Hàn đã rời đi từ lâu..
Triển Thần tối qua say khướt, không nhớ được gì ngoài việc mình đã làm chuyện đó với Án Hàn,
Nhưng chỉ một điểm này thôi cũng đủ để cậu vui rồi.
Vì nếu như Án Hàn không có ý gì với cậu, hai người sao có thể phát sinh quan hệ được cơ chứ?
Vậy là, mặc dù bị đau khắp mình mẩy, Triển Thần vẫn hăng hái bừng bừng đi tìm Án Hàn ngay lập tức.
Đoạn này là độc diễn, đối với Dạ Sâm thì khá là thử thách do không ai dẫn cậu nhập vai.
Thế nhưng, điều may mắn là…
Dạ Sâm vừa hay có kinh nghiệm về mặt này. Cảm giác sau khi làm chuyện đó vào sáng hôm sau, cậu chỉ cần hơi ngẫm lại liền xong.
Đau và mệt ư? Điều đó là tất nhiên rồi!
Vậy còn vui? Đương nhiên là cả vui nữa!
Dạ Sâm chỉ cần diễn theo bản năng, đạo diễn Lý đã không ngừng vô tay khen hay. Cố Khê biết rõ chân tướng, nhìn mà đỏ mặt nghĩ: Mẹ kiếp, các người thật coi đây là “phim tài liệu” đấy à!
Nhậm Cảnh có chút hối hận vì đã nhận lời quay bộ phim này. Bộ dáng đó của Dạ Sâm, anh không muốn có ai thấy được đâu!
Diễn xong đoạn này, đạo diễn Lý đi tới nói với Dạ Sâm “Lát nữa, cậu sẽ quay chung với Nhậm Cảnh. Hai người gặp nhau trong trường, cậu gọi anh ta, rồi…” bla bla một tràng.
Dạ Sâm nghe mà chột dạ “Phải… Phải suy sụp ấy ạ?”
Đạo diễn Lý vỗ vai cậu cổ vũ “Cái loại cảm xúc kịch liệt này là dễ diễn nhất, cậu chắc chắn sẽ không gặp vấn đề gì đâu.”
Quả đúng là như thế, đối với một diễn viên bình thường mà nói, loại cảm xúc đau buồn này so ra lại tương đối dễ thể hiện.
Triển Thần bắt gặp Án Hàn ở trường, nhỏ giọng gọi “Thầy…”
Án Hàn mãnh liệt quay đầu nhìn cậu hỏi “Cậu còn tới đây làm gì?”
Việc này khiến Triển Thần mờ mịt không hiểu lắm. Thế nhưng cậu vẫn vui vẻ hỏi anh “Tối nay chúng ta đi ăn cùng nhau được không ạ?”
Đến đây, trái tim Triển Thần mới chính thức bị Án Hàn đạp vỡ.
Anh nói “Tôi đã đồng ý làm với cậu, vì sao cậu vẫn cứ đến tìm tôi thế?”
Triển Thần ngây ngốc “Thầy… Thầy có ý gì?”
Âm thanh của Án Hàn lạnh lẽo “Lời mình nói chính mình lại quên sao?”
Sắc mặt Triển Thần tái nhợt “Em… Em..”
Án Hàn mặt không đổi sắc “Tôi đã đính hôn rồi, sắp tới sẽ kết hôn, câcậu đừng tới dây dưa với tôi nữa!”
“Đính hôn?” Triển Thần mở trừng hai mắt “Thầy… Thầy đính hôn rồi?”
Án Hàn “Đúng.”
Một chữ, nhưng lại có thể đẩy Triển Thần rơi vào lạnh lẽo cùng cực.
Dạ Sâm nhìn kịch bản mà luống cuống.
Cậu cầu cứu ngó ngó Nhậm Cảnh “Cái này em phải diễn thế nào đây?”
Mông lung, kinh ngạc, sắc mặt tái nhợt, bất ngờ thất thố, cuối cùng còn phải… Suy sụp!
Dạ Sâm e là phải kiếm một quyển từ điển coi coi họ giải thích mấy từ này thế nào.
Cái bệnh “chiều vợ một cách mù quáng” của Nhậm Cảnh lại bắt đầu phát tác “Hay là chúng ta sửa kịch bản đi.”
Dạ Sâm “…”
Nhậm ảnh đế nói hết sức hợp tình hợp lí “Án Hàn vốn dĩ không hề đính hôn, nói vậy chẳng qua là vì muốn cố ý kích thích Triển Thần. Bốn năm sau khi hai người gặp lại sẽ làm rõ chuyện này. Thế chẳng thà bây giờ nói luôn. Hai người yêu nhau về ở bên nhau, cùng nhau đối mặt với khó khăn thử thách mới đúng là chân lí, chứ cứ trốn tránh mãi thì được cái gì?”
Anh nói hay quá! Nhưng mà Nhậm ảnh đế, nói như anh thì người ta còn quay phim làm cái mông gì nữa!
May mà Dạ Sâm chưa bị “chiều hư”, vẫn rất có chủ kiến nói “Em muốn thử.”
Nói xong siết chặt tay cảm thán “Em cảm thấy diễn xuất của em vẫn còn tiến bộ được nữa.”
Ai cho Dạ Sâm cái tự tin đó? Đương nhiên là đạo diễn Lý rồi!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.