Editor: Nguyetmai
Tình hình thực tế đúng như thông tin Copernicus cung cấp, ở phía trước chưa đầy một kilomet đúng là có một công trình kiến trúc, hơn nữa còn chiếm diện tích rất lớn.
Đó là một tòa nhà rộng rãi và trang nghiêm, bên ngoài trước cửa còn có một vườn hoa, cổng vườn hoa cách đường lớn chừng hai mét. Căn nhà này cũng giống như vùng quê ven đường, cho dù nhìn từ cách đó hơn hai mét vẫn là một mảng tối đen, dường như đèn đường và mặt trăng đã bị một tấm phông mờ ngăn trở, khó có thể chiếu sáng được vùng đất này.
Đi đến trước sân, Phong Bất Giác lấy đèn pin trong balo ra bật lên, những người khác cũng lần lượt lấy thiết bị chiếu sáng ra. Cơ bản đều là những thứ như đèn pin, chỉ có Mộng Kinh Thiền giơ lên một cái bật lửa bằng dầu hỏa, đúng vậy, chính là thứ cậu ta dùng để châm thuốc.
"Tôi nói này anh Thiền, anh không sợ anh mà bước nhanh một chút là ngọn lửa kia cháy vào tay à?" Phong Bất Giác thấy vậy liền hỏi.
"Không sợ…" Mộng Kinh Thiền trả lời, nghe giọng điệu cậu ta, sau đấy còn chuẩn bị bổ sung mô tả nguyên nhân không sợ. Nhưng sau khi nói ra hai chữ đầu tiên vẻ mặt khẽ thay đổi, dường như cậu ta bỗng nhiên ý thức được lời Phong Bất Giác nói nghe cũng có lý. Nhưng nửa câu trước đã bật ra rồi nên dù thế nào cậu ta cũng phải nói hết, thế là cách khoảng ba giây sau, Mộng Kinh Thiền lắp ba lắp bắp nói tiếp: "À thì… thì không sợ!"
"Vậy à…" Phong Bất Giác bật cười, anh cảm thấy anh chàng tên Thiền này rất thú vị, nên càng đùa ác hơn: "Vậy tôi có đề nghị này, vào lúc thích hợp, anh có thể uống một ngụm rượu, sau đó nhắm thẳng ngọn lửa mà phun ra, vừa có thể tăng phạm vi chiếu sáng lại có thể tạo hiệu quả sát thương nhất định."
"He! Ý kiến hay đấy!" Mộng Kinh Thiền đáp.
"Anh nên cất cái bật lửa đó lại rồi đi theo chúng tôi… Dù sao ở đây cũng đông người, cũng không thiếu gì một chút nguồn sáng chỉ bằng đốm sao đó như của anh đâu." Galileo nói.
"Ừm… Cũng được." Mộng Kinh Thiền thấy vậy làm theo, cất bật lửa đi.
"Ở đây hình như không có cái gì tương tự như chuông cửa…" Lúc này Diệp Chỉ đã đi đến trước cánh cửa sắt trước vườn hoa. Cô vừa nói vừa dùng tay khẽ đẩy, một tiếng kít vang lên, cánh cửa cứ thế được mở ra.
Mọi người nhìn vào trong, khi nhìn thấy cảnh vật đằng sau cánh cửa mọi người mới phát hiện ra. Nếu nói đây là một vườn hoa, phải nói đây là một mảnh đất hoang được hàng rào bao quanh thì đúng hơn.
Trong sân có một hồ nước đã cạn khô, ở giữa hồ nước là một đài phun nước cũ nát. Xung quanh còn có mấy cây ăn quả, so le không đều nhau, chưa được cắt tỉa. Cỏ dại mọc um tùm cả ra ngoài vườn hoa, một thứ mùi không mấy dễ chịu tràn ngập trong vườn.
Có lẽ… Nơi này đã từng là nơi nghỉ ngơi rợp bóng mát dễ chịu, khắp nơi đều là cây ăn quả và những đóa hoa ngát hương cùng với tiếng nước chảy êm ái dễ chịu. Nhưng giờ khắc này đây nơi đây giống hệt như những căn nhà ma quái thường xuất hiện trong các bộ phim kinh dị. Khi người chơi vừa bước vào cửa, chỉ có sự tàn héo, đè nén và bóng tối ập đến.
"Tôi thấy… Để Vô Địch vào trước đi." Copernicus nói: "Người có hào quang nhân vật chính đi trước thăm dò, dù có gặp phải nguy hiểm gì bất ngờ cũng sẽ không có chuyện gì đâu."
"Nghe giọng điệu này cứ như là anh biết sau khi bước chân vào sẽ có nguy hiểm ấy…" Phong Bất Giác lẩm bẩm nói.
"À, tôi cũng đang có ý này." Dũng Sĩ Vô Địch nói rồi đi về phía trước, anh ta tỏ vẻ rất thư thái: "Nhưng trước mắt xem ra cùng lắm chỉ là mấy con ma vặt vãnh thôi, tôi thấy không đến nối có nguy hiểm chết chóc gì ở đây cả đâu."
[Hào quang nhân vật chính đã di chuyển]
[Hiện người chơi có hào quang nhân vật chính là – Diệp Chỉ]
Dũng Sĩ Vô Địch vừa dứt lời, thông báo hệ thống đã vang lên bên tai mọi người.
"Hả? Chuyện này là thế nào?" Dũng Sĩ Vô Địch sửng sốt nói.
"Thì ra là vậy, từ tận đáy lòng nói ra những lời ngu ngốc thuần túy sẽ mất đi hào quang nhân vật chính sao…" Phong Bất Giác xoa cằm nói.
"Này… Chắc anh biết từng từ từng chữ mình nói tôi đều nghe rất rõ ràng. Anh có cần phải dùng từ sắc bén như vậy không…" Dũng Sĩ Vô Địch vẻ mặt lúng túng nói với Phong Bất Giác.
"Nói vậy thì đây chính là điều kiện thay đổi của hào quang nhân vật chính sao?" Diệp Chỉ suy tư nói.
"Tôi thấy là có lẽ có hai cơ chế thay đổi." Phong Bất Giác nói tiếp: "Hành vi của bản thân như Vô Địch vừa rồi sẽ làm mất đi hào quang là cơ chế thứ nhất." Anh liếm môi: "Còn một kiểu khác, tám mươi phần trăm là người chơi không có hào quang sẽ thông qua hành vi nào đó để chủ động giành lấy hào quang nhân vật chính."
"Giành thế nào? Chẳng lẽ nói những lời không xuất phát từ đáy lòng, không nói những lời ngu ngốc à?" Dũng Sĩ Vô Địch rõ ràng là đang muốn tranh luận với Phong Bất Giác.
Phong Bất Giác thấy vậy liền sửng sốt: "Ố… Anh nói có lý đấy, để tôi thử xem." Anh bỗng nhiên tiến về phái trước đội ngũ, bày ra vẻ mặt nghiêm chỉnh: "Nhiệm vụ đi trước thăm dò cứ để cho tôi đi…" Anh ưỡn thẳng người, dáng vẻ "Ông đây sắp biến hình rồi". Anh nói với giọng điệu đùa giỡn cực kỳ vô sỉ: "Cho dù cô đơn một mình chống lại vạn vật thế gian, tôi cũng sẽ nguyện xả thân vì nghĩa quyết không chùn bước chắn trước mặt đồng đội!"
Năm người còn lại bị những lời nói hào hùng bi tráng đó khiến cho kinh ngạc đến mức há hốc miệng ra không nói được lời nào. Mộng Kinh Thiền còn phải uống một ngụm rượu cho đỡ sợ.
Không ngờ, chỉ vài giây sau…
[Hào quang nhân vật chính đã di chuyển]
[Hiện người chơi có hào quang nhân vật chính là – Phong Bất Giác]
"Phụt…" Mộng Kinh Thiền lập tức phun ngụm rượu vừa uống ra ngoài.
Phong Bất Giác xoay người lại, vẻ mặt đắc ý: "Hừ… Chuyện nhỏ mà thôi."
"Vậy mà cũng được sao!" Dũng Sĩ Vô Địch hét lên nói: "Vậy tôi chỉ cần hô đại một tiếng "Huấn luyện viên, em muốn đánh bóng rổ*" có phải cũng được không?"
*Đây là một câu thoại đặc trưng của nhân vật Takenori Akagi trong bộ manga/ anime Slam Dunk.
"Đương nhiên là không được rồi, anh phải quỳ trước mặt một người nào đó đôi mắt rơi lệ rồi khàn giọng gào lên câu đó. Nước mắt cũng phải trào ra cùng lúc thì mới được coi là phù hợp yêu cầu." Phong Bất Giác nói.
"Làm thế nào mà anh lại nghĩ ra được yêu cầu này vậy…"
"Tôi chỉ nói cách nhìn nhận của bản thân thôi, cũng chưa chắc đã đúng mà." Phong Bất Giác nhún vai, "Ồ, ngoài ra, câu thoại đó của anh là của vai phụ, có lẽ sẽ thất bại."
"Xì… Dứt khoát gọi hào quang chunnibyou* là được rồi." Diệp Chỉ ở bên cạnh nói một câu, "Nếu vậy thì tôi không có cơ hội rồi, đương nhiên tôi cũng không có hứng thú để tranh giành cái hào quang đó…"
(*) Chuunibyou: (中二病)mang nghĩa chỉ những người thường xuyên pha lẫn thế giới ảo và thế giới thật với nhau, tự xem mình như người đặc biệt, có siêu năng lực. Ngoài ra chúng còn mang nghĩa những người tin rằng có thể làm được nhưng thực tế lại không.
Tên đầy đủ của căn bệnh này là Chuugakkou Ninen Byou (中学校二年病) - căn bệnh của những học sinh năm thứ hai trung học. Chuunibyou được dịch ra tiếng việt là hội chứng tuổi teen hay ảo tưởng sức mạnh.
"Thực ra cô cũng có thể thử xem." Phong Bất Giác nói: "Ví dụ… Đại diện mặt trăng tiêu diệt…"
"Tôi cảnh cáo anh, đừng có nói ra những lời ngớ ngẩn vớ vẩn đó rồi mong tôi lặp lại chúng." Diệp Chỉ thẳng thừng cắt ngang Phong Bất Giác.
Phong Bất Giác cười: "Vậy… Anh Thiền, ừm… Và hai vị người dẫn đường thiên văn học, mọi người có hứng thú không?"
"Đừng có nhìn tôi của bây giờ trông thế này… Trước đây tôi là người ưa sĩ diện lắm đấy…" Mộng Kinh Thiền nói.
"He he… Tôi thì thôi bỏ đi." Copernicus nói.
Galilieo khẽ thở dài: "À… anh Phong, tôi thấy… Cũng chỉ có anh mới làm được việc điều khiển hào quang nhân vật chính này thôi."
"Thực ra tôi thấy rất đơn giản mà." Phong Bất Giác nói, "Ví dụ bây giờ tôi không muốn làm nữa, thì có thể…" Anh bỗng thể hiện vẻ mặt cực kỳ bỉ ổi, ám muội cười nói: "Tôi không phải là biến thái, dù có là cũng chỉ là một thân sĩ đội cái danh biến thái thôi*."
*Đây là một câu thoại của nhân vật Kumayoshi trong bộ manga Gag Manga Biyori.
[Hào quang nhân vật chính đã di chuyển]
[Hiện người chơi có hào quang nhân vật chính là – Dũng Sĩ Vô Địch.]
"Chỉ cần nói ra những lời thoại kiểu như vậy…" Chỉ trong nháy mắt Phong Bất Giác đã khôi phục lại vẻ mặt lạnh lùng thâm trầm, "Đang yên đang lành lại mất đi hào quang nhân vật chính. Có điều là vì tôi chủ động dựng flag để tiến hành dịch chuyển, cơ chế chuyển dịch đương nhiên là ngẫu nhiên."
"Anh lớn… Anh đừng như vậy…" Dũng Sĩ Vô Địch nói.
Phong Bất Giác hoàn toàn không để ý đến anh ta, tiếp tục nói: "Nếu tôi muốn lấy lại…" Anh đột nhiên đổi sang vẻ mặt sức cùng lực kiệt, nhưng trong ánh mắt lười biếng vẫn lóe lên một tia kiên định: "Katsura Kotarou*, nếu muốn nghĩ xem làm thế nào để khi chết thật đẹp, thà rằng nghĩ xem làm thế nào để sống tiếp cho thật đẹp!"
*Nhân vật trong manga/ anime Gintama.
[Hào quang nhân vật chính đã di chuyển]
[Hiện người chơi có hào quang nhân vật chính là – Phong Bất Giác.]
"Anh chơi đủ chưa hả…" Diệp Chỉ một tay đỡ trán, lắc đầu. Cái gọi là thế giới của đám trạch*, phụ nữ vĩnh viễn không bao giờ hiểu được.
*Trạch: chỉ những người lười ra ngoài, chỉ thích ở nhà.
"Hào quang nhân vật chính đã bị anh chơi hỏng luôn rồi!" Dũng Sĩ Vô Địch nói: "Dừng lại đúng lúc đi! Anh dùng luôn là được chứ gì! Không ai muốn giành với anh đâu!"
"Ồ, vậy thì tôi cố gắng làm vậy… Tạm thời đảm nhiệm trọng trách nhân vật chính thôi." Tốc độ trở mặt của Phong Bất Giác còn nhanh hơn cả lật sách, anh chỉ cần một giây đã khôi phục lại trạng thái bình thường, sải bước đi vào trong sân.
"Xét về mặt nào đấy thì… Thằng cha này giỏi đấy…" Mộng Kinh Thiền nhả một hơi thuốc, thấp giọng nói với Dũng Sĩ Vô Địch và Diệp Chỉ.
Năm bóng người nhanh chóng lần lượt đi qua cánh cửa vườn hoa, đi vào trong căn nhà không một bóng người…
…
Cùng lúc đó, trên núi, trong đền thờ.
Trong góc một căn phòng đặt một chiếc bình. Đó là một chiếc bình gốm cũ, bên trên phủ mấy lớp mạng nhện, trong không gian tối tăm có vẻ không hề bắt mắt.
Đột nhiên một bàn tay người thò ra từ trong chiếc bình.
Trước khi xuyên qua mạng nhện và lớp bụi bặm, bàn tay đó vẫn rất sạch sẽ, không giống như vốn tồn tại bên trong chiếc bình.
Sau khi bàn tay thò ra, kế tiếp sau đó là cánh tay lộ ra ngoài, nhưng phần trên của vai bị kẹt lại bên trong, không thể tiếp tục thò ra ngoài. Dường như miệng chiếc bình này nối liền với một chiều không gian khác, do lối vào quá nhỏ cho nên chủ nhân của cánh tay này không thể hoàn toàn đi qua được.
"Xì… thật phiền phức." Một giọng nam giới trầm thấp vang lên trong căn phòng tối tăm.
Ở một chỗ dựa sát tường trong căn phòng này còn bày một điện thờ, bên cạnh điện thờ có một vật thể hình con nhộng khổng lồ đang tỏa ra ánh sáng mờ mờ. Độ cao của con nhộng này khoảng hơn một mét, phần rộng nhất ở giữa cũng hơn một mét. Lúc này ở phía trên con nhộng, có một đường viền hình mặt người đang nhô ra, thứ vừa phát ra âm thanh chính là gương mặt này.
"Tốc độ chuyển đổi của mảnh dữ liệu lại bị ngưng trệ đến mức này…" Một giọng nói khác vang lên trong phòng, cũng là giọng một người đàn ông, nhưng từ xà nhà truyền tới, "Ngươi là Diễn sinh giả cấp ba?"
"Mấy kẻ cấp bốn các ngươi thích hỏi những câu hỏi nhảm nhí này thật đấy." Người đàn ông trong con nhộng trả lời: "Hừ… Ngươi cũng không hiểu "nhảm nhí" là gì đâu."
"Ta có thể giúp gì được không?" Diễn sinh giả cấp bốn trên xà nhà hỏi.
"Đương nhiên là có." Hắn ta đáp: "Ngươi có thể thử đạt điều kiện vượt map trước khi người chơi đến đây, để họ truyền tống đi."