Khu Vui Chơi Đáng Sợ

Chương 154: Nhân vật chính tấn công (6)




Editor: Nguyetmai
Trong đền thờ thần bỏ hoang, màu sắc bề ngoài của con nhộng từ màu trắng chuyển sang màu vàng gạo, sau đó lập tức dần chuyển đậm hơn, cuối cùng hóa thành màu nâu giống như trên vết thương đã đóng vảy.
Sau khi sự thay đổi màu sắc ngừng lại, thêm mấy phút nữa, con nhộng bỗng nhiên nứt ra, hàng nghìn mảnh vỡ to chừng bằng ngón tay nứt ra rơi xuống đất. Những mảnh vỡ màu nâu đó rất khô, khi rơi xuống đất cũng vô cùng gọn gàng, không có mảnh nào dính lên trên người người đàn ông ở trong con nhộng.
Ngoại hình của Diễn sinh giả cấp ba này khoảng hơn ba mươi tuổi, nam giới, đường nét khuôn mặt dịu dàng mềm mại, để tóc chạm vai, nhìn có vẻ là một người vô cùng nhã nhặn, trên người mặc bộ trang phục của người chơi tân thủ.
Từ sau khi ra khỏi con nhộng, hắn ta không đổi sắc mặt cử động cái cổ. Lúc này hắn ta không có cánh tay phải, ở vị trí tay phải là một vết cắt vô cùng bằng phẳng. Trên bề mặt cắt ngang của vết cắt không nhìn thấy máu thịt, đó chỉ là một mặt phẳng phát ra ánh sáng lờ mờ, lại gần quan sát kĩ còn có thể nhìn thấy dòng dữ liệu vô cùng nhỏ vụn đang chạy trên bề mặt.
"Chậc… Vẫn vậy…" Hắn ta lẩm bẩm một câu, giọng điệu không mấy hài lòng, đi đến một góc phòng cầm chiếc bình đặt dưới đất lên.
Cánh tay phải của hắn ta khi vào phó bản tạm thời không thể cùng với các bộ phận khác trên cơ thể tạo thành thực thể. Cho nên mỗi lần hắn ta đều đợi đến khi cơ thể được thực thể hóa hoàn tất rồi mới tìm tay để nối lên.
Phía sau miệng bình kia có một cái túi không gian nhỏ hẹp, giống như balo của người chơi, nhưng khi lấy cánh tay từ trong đó ra không gian này sẽ biến mất. Cánh tay của Diễn sinh giả này giống như là một món hành lý không có cách nào mang theo bên người, cũng không thể tách ra được. Khi ra vào phó bản đều trực tiếp chen vào bên trong từ kẽ hở của không gian với hình thái thực thể.
Hắn ta lấy cánh tay ở trong chiếc bình ra, gắn lên vai mình, khi hai mặt cắt ngang phát sáng tiếp xúc với nhau, phần cơ thể phía bên phải của Diễn sinh giả này liền vặn vẹo. Trong tình huống không có bất cứ sự va chạm vật lý nào, bức tường đá bên kia bỗng nhiên lõm xuống, bề mặt còn gồ lên lõm xuống không theo quy tắc nào.
Sau khi gắn lại ổn thỏa, hắn ta thử vung cánh tay, sau đó nhìn cánh tay phải của mình trầm ngâm nói: "Nhiều lần như thế rồi mà khi ghép lại với nhau vẫn không ít đi một giây nào cả…" Hắn ta có thể cảm nhận được vị trí của cánh tay khi chưa nối lại, sau khi nối xong, cũng có thể lập tức biết ngay nhóm dữ liệu này cần thời gian bao lâu mới có thể đồng bộ hoàn toàn được với cơ thể.
Nói ngắn gọn, Diễn sinh giả cấp ba này muốn khôi phục lại một trăm phần trăm lực chiến vẫn còn cần một khoảng thời gian nữa. Bây giờ cánh tay này nhìn thì có vẻ như đang gắn trên người hắn ta, nhưng vẫn chưa thể xuất toàn lực được.
"Đau quá…"
"Khó chịu quá…"
"Cứu ta…"
Bỗng nhiên những tiếng rên rỉ liên tiếp vang lên bên tai Diễn sinh giả. Hắn ta hơi nhíu mày lại, cúi đầu nhìn về phía phát ra âm thanh. Chỉ thấy trên sàn căn phòng này không biết từ lúc nào đã xuất hiện đầy hồn ma đáng sợ toàn thân máu me.
Những hồn ma đó từ dưới sàn nhà xuyên tường bò lên, giống như người hấp hối trong vũng bùn. Một vài trong số chúng lộ ra phần đầu, một vài con nhô được nửa người ra ngoài. Đầu tóc chúng rũ rượi trải dưới đất, sắc mặt trắng bệch, hốc mắt đều đen sì, không có tròng mắt, miệng khẽ há ra, chúng đưa hai tay, dáng vẻ như người rơi xuống nước đang cố túm lấy cái gì đó… Tiếng rên rỉ của đám hồn ma tuy không lớn, nghe có vẻ chỉ như những tiếng kêu cứu phát ra từ những người thống khổ bất kham đang cố giãy giụa mà thôi, nhưng chính vì như vậy nên mới càng dễ lọt vào tai… Lúc này, khắp mặt sàn căn phòng đều là thân ảnh của những hồn ma đó, hắn ta dường như không còn chỗ để đặt chân nữa. Rất nhanh sau đó, những hồn ma đó đã giơ tay kéo lấy hắn ta, có mấy bàn tay nắm lấy cổ chân hắn, còn một số bàn tay thò ra kéo vạt áo hắn.
"Boss của phó bản này sử dụng ảo giác sao…" Con ngươi hắn ta sáng bừng lên, trong con ngươi hiện lên ánh sáng mờ, "Hừ… Có vẻ cũng xảo quyệt đấy…"
Giây tiếp theo, hai đầu gối hắn ta hơi cong lại, làm động tác bật nhảy rất nhẹ. Cú nhảy nhìn có vẻ như là lơ đãng này khiến hắn ta thoát khỏi sự trói buộc của tay quỷ, và vọt thẳng lên xà nhà với động tác xoay người một vòng rưỡi ở độ khó cao.
Một bóng ma màu xám trốn trên xà nhà, con quái vật này là cùng một loại với con Phong Bất Giác gặp, nó còn chưa kịp xuất chiêu đã bị Diễn sinh giả dùng tay trái đấm một cái nổ tung.
Diễn sinh giả cấp ba có thể dùng một góc độ khác với người chơi để xem thế giới trong phó bản, chúng có thể biến cảnh vật trong mắt thành trạng thái bán số liệu bán thực thể, còn có thể nhận biết được trong phạm vi nhất định. Do đó, ảo giác đối với chúng thiết lập này tuy mạnh nhưng chẳng có tác dụng gì, còn không có sức uy hiếp bằng sức mạnh và tốc độ thực tế.
"Lạ thật… Cái tên cấp bốn đó còn chưa giải quyết được con boss kia sao?" Hắn ta vừa suy tư vừa nhấc chân đá một cái, đầu ngón chân nhẹ nhàng chọc thủng nóc nhà. Lúc này nóc nhà đền thờ thần đã bị lật lên, một sức mạnh tấn công mạnh mẽ mở ra một lỗ to, kích thước cái lỗ đủ cho một người nhảy từ bên trong ra.
Thả người nhảy lên nóc nhà, trước mắt hắn ta là một vùng phủ ánh trăng mờ ảo. Đương nhiên đối với Diễn sinh giả ánh sáng này là điều kiện quan sát rất không cần thiết, cho dù là trong căn phòng đen kịt hắn ta cũng nhìn thấy được rất rõ ràng.
Trong góc sân đền thờ thần, có một cái giếng cạn.
Lúc này, trên mép giếng đang đặt đầu lâu của Diễn sinh giả cấp bốn.
"Đùa gì vậy chứ…" Hắn ta thấp giọng nói một câu, thân thể khẽ động, lao về phía trước. Cả người hắn ta từ giữa không trung rơi xuống, hai chân tiếp đất rồi đứng vững trên mặt đất.
Đến trước cái đầu lâu đó, hắn ta nói: "Xảy ra chuyện gì rồi?" Dường như hiểu rõ đầu lâu đó có thể giao lưu với mình.
"Ta… Đã đi… Đến… Thế giới… Bên… Kia…" Trạng thái nói chuyện của cái đầu lâu đó giống như chiếc tivi bị hỏng.
Diễn sinh giả cấp bốn tuy là là cấp bậc yếu nhất trong Diễn sinh giả nhưng theo lẽ thường lực chiến cũng sẽ không kém hơn so với boss của phó bản này (không phải tất cả các thế giới đều thích hợp để Diễn sinh giả vào được, giả sử như thế giới Phích Lịch vĩnh viễn không thể xuất hiện Diễn sinh giả), tình hình trước mắt vô cùng bất thường.
"Ta đã… Vỡ nát… Hết… Dữ liệu…" Gã đã không có cách nào nói ra được một câu hoàn chỉnh: "Nó đã thả… Ta ở… Đây… Để ngươi…" Nói đến đây, trong giếng bỗng có một vuốt quỷ thò ra lôi cái đầu lâu xuống.
Diễn sinh giả cấp ba đứng bên cạnh giếng cũng là lần đầu tiên gặp phải tình huống như vậy, hắn ta lập tức bắt đầu hàng loạt phân tích logic. Trước tiên là điều tra vị trí của người chơi và GM, lúc này họ đều đang trên đường lên núi, tình hình hiện nay rõ ràng là đều không liên quan đến họ. Sau đó lại thiết lập trao đổi trên tầng dữ liệu với boss (khả năng của Diễn sinh giả cấp ba chính là có thể chỉ huy một số boss có trí tuệ khá thấp của phó bản, cho nên X-23 đã từng chỉ huy dị biến thể của tiến sĩ Ashford), nhưng kết quả lại là thất bại.
"Nếu ngươi vẫn chưa hiểu ý của ta thì ta sẽ đích thân nói lại một lần." Trong chiếc giếng cạn bỗng truyền tới một giọng nói trầm lặng từ xa xưa: "Ta đặt đầu của hắn ở đây, chính là bảo ngươi thông minh hơn một chút, đừng có cố đối địch với ta."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.