Khu Vui Chơi Đáng Sợ

Chương 161: Nhân vật chính tấn công (13)




Editor: Nguyetmai
Chiến thuật này, dùng một chữ để hình dung, thì đó phải là – Hèn hạ!
Nhưng không thể không nói rằng, kế hoạch này của Phong Bất Giác không một sơ hở.
Copernicus và Galileo chỉ mất ba phút liền hiểu được kế hoạch của Phong Bất Giác, hai người họ không hẹn mà gặp gần như đồng thời bắt đầu lùi lại phía sau, và hét lên với ba người của Trật Tự: "Ai không có hào quang nhân vật chính rút lui cùng chúng tôi!"
Dũng Sĩ Vô Địch và Diệp Chỉ còn đang do dự, họ đều đổ dồn ánh mắt về phía Mộng Kinh Thiền. Là đội trưởng của tiểu đội ba người của Trật Tự, cậu ta có trách nhiệm đưa ra phán đoán cuối cùng trong thời khắc này.
"Hai người lùi lại ra xa cùng với 2 GM đi." Thái độ của Mộng Kinh Thiền vẫn khá bình tĩnh: "Tôi ở lại cùng anh Phong." Thấy đồng đội há hốc mồm nhìn, cậu ta lập tức bổ sung thêm một câu, "Không cần phải nói nhiều, dù tôi có chết cũng sẽ không làm hào quang của anh Phong biến mất, không ảnh hưởng đến đại cục."
Chỉ trong vòng mấy câu nói, K3 đứng bên ngoài hơn mười mét đã phát giác ra điều gì đó. Hắn ta cũng không định tiếp tục giao lưu với đối phương nữa, giẫm chân một cái lao về phía trước.
Do đang ở thế giới phía bên này của thị trấn Anh Đào, thực lực của K3 không thể sánh được với khi chiến đấu ở vương quốc Tử Linh, nhưng tốc độ và sức mạnh hắn ta lúc này đây vẫn vô cùng đáng kinh ngạc, so với thân pháp của hai GM trước đó chỉ hơn chứ không hề kém.
Nhưng điều nằm ngoài dự đoán là lại có người dựa vào sức của cá nhân đã cản được hắn ta.
Mộng Kinh Thiền, người tiêu hết tiền game vào uống rượu hút thuốc uốn tóc, khiến cho mình ngoài chiếc áo choàng theo quy định của công hội chỉ còn lại một bộ trang phục tân thủ mặc định. Trong ánh chớp lập lòe, ánh sáng lạnh lẽo lóe lên trong đáy mắt khiến người khác hít thở khó khăn.
Thân hình khẽ động, thanh kiếm rung lên, cổ tay khéo léo, khua nghiêng đánh tới.
Chiêu thức này của Mộng Kinh Thiền nhìn có vẻ hấp tấp vội vàng, nhưng thực tế vô cùng chặt chẽ. Cậu ta không những ngăn cản được K3 tiến lên mà còn phát động một đòn chém xuống một góc vô cùng khó khiến đối phương khó có thể tránh né được, ép cánh tay phải tấn công chính của K3 buộc phải giơ lên để đỡ mũi kiếm.
Xét về mặt chiến đấu, trong thời gian phản ứng cực hạn, mỗi động tác người chơi có thể hoàn thành, mức độ chính xác và khéo léo nó có thể đạt đến chính là tiêu chuẩn để đo lường khoảng cách giữa cao thủ thực sự và người bình thường.
Đương nhiên, đó chỉ là khác biệt giữa cao thủ và người bình thường, chứ không phải là sự khác biệt giữa các cao thủ. Giả sử nếu bỏ qua tất cả các nhân tố bên ngoài và yếu tố may mắn, trong một vận động có quy tắc ràng buộc, giữa các cao thủ hàng đầu với nhau, cuối cùng thứ so sánh với nhau… Vẫn là tư chất bẩm sinh.
"Ồ? Thú vị đấy." K3 vừa chuyển sang nhìn mặt Mộng Kinh Thiền, "Người chơi cũng có thể làm được đến thế sao…" Hắn ta chưa dứt lại đã lại xảy ra dị biến, nhưng chỉ thấy hai cánh tay thò ra từ phái đằng sau hắn ta, thò qua dưới hai nách, rồi gập ngược lên trên, thuận thế khóa chặt lấy hai cánh tay hắn ta.
Người xuất chiêu Lư Sơn Kháng Long Bá đương nhiên là Phong Bất Giác đứng bên cạnh. Lúc này anh đã mở [Thuật linh thức tụ thân], cho nên mới có thể hoàn thành động tác này trước khi đối phương kịp phản ứng. Bây giờ Phong Bất Giác không để ý tới việc giá trị Hp bị tiêu hao, dù sao có hào quang nhân vật chính thì anh cũng không chết được. Anh chỉ sợ không mở kỹ năng này căn bản sẽ không thể áp chế được đối phương với thể thuật của nhân vật hiện tại.
"Đi đi! Còn ngây ra đấy chờ chết à!" Phong Bất Giác ghì chặt K3, xoay đầu ra gào lên với bốn người còn lại.
Dũng Sĩ Vô Địch và Diệp Chỉ nhanh chóng trao đổi bằng ánh mắt, cuối cùng sải bước bắt đầu chạy trốn. Hai GM sau khi thấy cuối cùng họ cũng đã hành động liền nhanh chóng xoay người lại, xông về phía trước mở đường, dẫn họ rút lui.
"Hai ngươi cho rằng chơi vậy thì vui lắm sao?" K3 cười lạnh, "Còn ở lại đây ra vẻ anh hùng?" Vẻ mặt hắn bỗng trầm xuống: "Ồ, không đúng, anh hùng sẽ chết, còn các ngươi sẽ chỉ bị truyền tống đi thôi." Nửa câu sau, giọng điệu khinh thường rõ ràng.
"Chúng tôi chỉ muốn nói chuyện với anh thôi." Phong Bất Giác nghiêng đầu lại, nói với Mộng Kinh Thiền: "Phải vậy không, anh Thiền?"
Lúc này Mộng Kinh Thiền mới có chút hiểu ra, cậu ta sâu sắc trải nghiệm được sự giảo hoạt của Phong Bất Giác… Kế hoạch này của Phong Bất Giác, bề ngoài là do anh có được hào quang nhân vật chính, dựa trên điều kiện bất bại để đọ sức với Diễn sinh giả, giúp GM tiến hành công việc reset. Nhưng trên thực tế, một điểm tốt khác của kế hoạch này chính là có thể đẩy các đồng đội khác đi, để anh tiếp xúc riêng với Diễn sinh giả. GM không có mặt, anh có thể thử đàm phán, đàm phán không được thì mới đánh cũng chưa muộn, dù sao thì khi còn hào quang nhân vật chính trên người thì anh không có gì phải sợ cả.
Mộng Kinh Thiền muốn thu thập tin tình báo, đối với cậu ta, có thể giao lưu bằng ngôn ngữ, đương nhiên là tốt hơn giao lưu bằng nắm đấm. Vậy nên cậu ta thuận theo ý của Phong Bất Giác, đáp lại: "Đúng vậy, anh… Diễn sinh giả đây, giả sử anh đồng ý tạm thời dừng tay, cùng chúng tôi…"
Nhưng K3 lại cắt ngang màn tung hứng của họ, "Quan hệ, lập trường của ta và các ngươi… Giống như con tôm hùm trong bể cá của khách sạn với khách khứa vào ăn cơm… Thật sự cần phải nhiều lới thế sao?" Hắn ta gằn giọng, xung quanh thân thể bỗng nhiên bùng lên thứ khí tràng kinh người, không những thoát khỏi sự kiềm chế của Phong Bất Giác mà còn đồng thời đánh bật thanh kiếm của Mộng Kinh Thiền: "Ta có nghĩa vụ phải giải đáp những thắc mắc của các ngươi sao!"
Mộng Kinh Thiền thì vẫn ổn, chỉ bị một luồng năng lượng giống như đấu khí làm chấn động lùi lại mấy bước. Nhưng còn Phong Bất Giác đang dán chặt vào lưng đối phương trúng chiêu, cả người anh bị luồng lực tấn công bắn bay ra ngoài, đụng trúng cây cột trụ của điểu cư* cách đó không xa.
(*) Điểu cư: tấm biển gỗ lớn trước cổng đền thờ thần.
Ầm ầm một tiếng, cơ thể Phong Bất Giác làm gãy cây cột trụ đặc ruột thô to mà ngay cả một người ôm cũng không hết. Giá trị HP của anh trong nháy mắt chỉ còn 1%, dẫn đến [Thuật linh thức tụ thân] tự động bị giải trừ. Hơn nữa điểu cư đó cũng vì một bên cột trụ bị gãy nên mất đi chống đỡ, nghiêng đảo rồi đổ sập xuống, đập trúng hướng Mộng Kinh Thiền và K3 đang đứng.
Lúc này mặt trăng đã hơi sáng rõ, không cần thiết bị chiếu sáng đã có thể nhìn thấy được cảnh vật trong khoảng cách nhất định ở xung quanh. Mộng Kinh Thiền nhìn thấy Phong Bất Giác vô cùng khoa trương phun ra một ngụm máu tươi, vẻ mặt đau đớn trên mặt anh chứng tỏ anh chàng này còn sống được đã quá tốt rồi. Lại cộng thêm bên cạnh lại có vật thể cỡ lớn bị phá hoại làm tham chiếu, khả năng chiến đấu của K3 thực sự khiến người ta cảm thấy tuyệt vọng.
Lúc đó mồ hôi lạnh trên trán Mộng Kinh Thiền túa ra ầm ầm, lòng thầm nói: Thằng nhóc này nếu không có hào quang nhân vật chính thì giờ này đã bị một chiêu chết luôn rồi.
Đương nhiên, cậu ta cũng không dư hơi sức đâu mà quản người khác, điểu cư đó đang đổ xuống về phía bên này, cậu ta phải tránh trước đã. Mộng Kinh Thiền vừa đề phòng K3 đứng cách đó không xa, vừa nhảy vọt về phía sau, đến một khoảng cách vừa có thể tiến công vừa có thể phòng thủ (ít nhất thì cậu ta tự cho là như vậy).
K3 lại không cho là vậy, nhìn đối phương lùi lại. Hơn nữa khi nhìn thấy tấm biển gỗ đang rơi xuống chực đổ ập lên đầu mình, hắn ta cũng hoàn toàn không có ý tránh né.
Có lẽ K3 muốn cho hai người chơi bên cạnh được mở rộng tầm mắt, nên cố ý không tránh đi. Chỉ thấy hắn ta giơ tay phải lên, lấy ngón trỏ đè ngón cái, sau đó búng ngón cái một cái về phía trước… Uỳnh… Trong phạm vi xung quanh K3 phía bên trên đầu lại tạo ra một hiệu ứng giống như nổ tung. Uy lực của cái búng tay này tạo ra một hình phễu khuếch tán về phía trên, khiến hơn nửa điểu cư đang lật úp nổ tan thành vô số mảnh vụn.
"Lực chiến đấu này… Căn bản chính là phiên bản bình thường thực thể của Toguro Brothers* mà…" Phong Bất Giác dựa vào nửa chiếc cột đã bị đánh gãy, chống người đứng dậy, khóe miệng vẫn nở nụ cười: "Càng ngày tôi càng thấy tò mò, đối mặt với kẻ địch như vậy, hào quang bảo vệ cho tôi không bị chết thế nào đây."
(*) Toguro Brothers, nhóm anh em Toguro, nhân vật trong bộ manga Hành trình U Linh Giới (tên gốc: Yu Yu Hakusho), có thân hình khổng lồ và sức mạnh khủng khiếp.
K3 lạnh lùng đứng đó, chậm rãi quay đầu lại, nhìn Phong Bất Giác nói: "Hửm? Ngươi còn chưa về trầu ông bà à?"
"Hê… Sớm biết thế này tôi đã không nói rồi, thì ra anh tưởng tôi bị đòn vừa rồi là ngoẻo ngay à?" Phong Bất Giác nói.
K3 thực sự cho là vậy. Lý do rất đơn giản, là Diễn sinh giả, hắn ta quan sát được người chơi về mặt dữ liệu, đại khái có thể tính ra được khoảng giá trị HP của đối phương. Còn chiêu hắn ta tung ra khi nãy theo lý mà nói đủ để Phong Bất Giác over rồi, do đó sau khi hắn ta hất tung Phong Bất Giác đi thì không thèm nhìn nữa. Ai ngờ tên nhóc đó lại lập tức đứng lên nói chuyện, cảm giác này… Giống như bạn tung ra một chiêu lớn ảnh hưởng đến toàn bản đồ nhằm vào kẻ địch trong bóng tối trên bản đồ, cứ tưởng rằng đối phương đã trực tiếp thăng thiên rồi, kết quả vài giây sau người ta lại một lần nữa thò mặt ra với trạng thái còn dư xíu máu.
"Hừ… Thực ra ta đã luyện thành môn võ đã sớm bị thất truyền, Bất tử thần công…" Phong Bất Giác đang chuẩn bị bắt chước Đoạn Phi đại hiệp (nhân vật chính trong Cái Thế Hào Hiệp), làm một tràng để ổn định lại cục diện trước.
Nhưng không ngờ K3 hoàn toàn không hề nghe anh nói, giơ cánh tay phải lên, ngón tay búng một cái đã vẩy ra một luồng sóng trong không khí tựa như phi đao, tấn công Phong Bất Giác.
Rẹt rẹt… Một âm thanh giống như tiếng phát ra khi vung kiếm laser truyền tới tai Phong Bất Giác, nhưng anh chỉ cảm nhận được gò má có một làn gió nhẹ khẽ lướt qua, chứ không hề bị tổn thương.
"Cái gì…" K3 lộ vẻ nghi hoặc, công thức tính toán logic nói cho hắn ta biết đòn vừa rồi hắn ta hoàn toàn không đánh lệch. Nhưng thông tin thị giác hiển thị rất rõ ràng rằng người chơi trước mặt hắn ta không hề có một động tác tránh né nào với tốc độ và biên độ vừa đủ cả.
"Ngươi đã làm gì?" K3 dường như bỗng nhiên có hứng thú với Phong Bất Giác: "Bóp méo không gian ư? Hay là làm nhiễu tầm nhìn của ta?" Hắn ta suy đoán theo lẽ thường, đưa ra câu hỏi.
Nhưng Phong Bất Giác lại đưa ra một câu trả lời châm chọc: "Anh đây chỉ tiêu sái hất đầu một cái đã né được đòn tấn công như quay chậm của anh thôi."
"Vậy sao?"
Khi K3 nói chữ "Vậy", hắn ta đứng cách Phong Bất Giác khoảng bảy tám mét, nhưng khi chữ "sao" được thốt ra, hắn ta đã đứng trước mặt Phong Bất Giác: "Nói ra thì… Sức mạnh và tốc độ của đòn tấn công trước đó của ngươi đúng là đã vượt qua giá trị cực hạn của dữ liệu, ít nhất thì mạnh gấp đôi ta tưởng. Xem ra ngươi cũng không đơn giản…"
"Phí lời, vừa rồi tôi đã mở kỹ năng, thế mà chỉ có gấp đôi thôi sao." Phong Bất Giác thầm nói trong lòng, nhưng ngoài miệng lại nói với giọng điệu thâm sâu khó lường: "A, đó là cái vặt vãnh ấy mà, xem dữ liệu đánh giá lực chiến của người khác là hành vi không có nghĩa lý gì, phương thức tu luyện của người trái đất chúng tôi khác các anh, bình thường chúng tôi đều có thể ẩn giấu khí đi, chỉ phóng ra hết khi chiến đấu thôi."
"Không biết xấu hổ nói ra lời thoại của Dragon Ball…" Trong lòng Mộng Kinh Thiền đã kinh ngạc đến tột độ.
Phong Bất Giác thấy vẻ mặt K3 bảy phần hoang mang, ba phần tò mò liền nói tiếp: "Đừng có thấy tôi bây giờ thế này, trước đây cũng ra trò lắm đó… Tôi từng tu luyện mấy năm trên đảo nhỏ trên biển như địa ngục, thuận theo đồ đằng trèo lên tháp cao hình đĩa cao mấy chục nghìn mét, uống đồ uống có thể kích thích tiềm năng của con người nhưng lại có khả năng chết người, còn thành công cứu vớt trái đất khỏi người ngoài hành tinh mấy lần…"
"Này… Không những copy thẳng tay câu cửa miệng của tôi mà còn bắt đầu kể cho AI nghe những câu chuyện kỳ lạ…" Mộng Kinh Thiền vì ngạc nhiên nên móc từ balo ra một chai rượu, uống ực một ngụm, coi như để giải tỏa căng thẳng cho bản thân.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.