Khu Vui Chơi Đáng Sợ

Chương 163: Nhân vật chính tấn công (15)




Editor: Nguyetmai
Khi K3 khôi phục lại ý thức, phát hiện ra mình đang ở một nơi hoàn toàn lạ lẫm với hình thái thực thể hóa. Ký ức cuối cùng của hắn ta là rơi xuống sân nhỏ ngoài đền thờ bỏ hoang, và đang chiến đấu với hai game thủ.
Lúc này, trước mặt K3 là thế giới kim loại có màu xám xanh, hắn ta không thể xác định được kích thước thực tế của không gian xung quanh, bởi vì cảm giác khoảng cách rất mơ hồ. Bầu xanh xám nơi xa kia rốt cuộc là bức tường hay nền nhà, khó mà phân biệt được. Giữa không trung có một vài sợi dây to bản, dòng dữ liệu màu đỏ thẫm giống như ruy băng đang trôi nổi. Không biết nó dài bao nhiêu, mà chỉ thấy kéo dài đến tận chân trời, có vẻ hình như đây là vật chất phi thực thể có thể xuyên thấu. Quan sát từ góc độ khác, hình thái của nó phát sinh biến đổi vì khúc xạ. Trong thế giới có vẻ đơn điệu này, mấy thứ được tô màu đỏ chát này coi như tô điểm cũng không tệ, nhưng không thể coi là vật tham chiếu được.
Ở đây có không khí, cũng có gió, nhiệt độ khoảng chừng hai mươi độ. Bầu trời màu xanh lam, không có mây, cũng không có mặt trăng mặt trời và các vì sao, bản thân vòm trời đang phát sáng. Tiếp nhận tín hiệu thính giác rất bình thường, ngoài âm thanh của chính mình, hắn ta còn nghe được thấy tiếng gió nhè nhẹ.
"Mọi thứ đều bình thường phải không?" Một giọng nói trẻ con vang lên phía sau K3.
K3 quay người lại chẳng thấy ai, hắn ta cúi đầu nhìn xuống mới phát hiện đứng sau lưng hắn là một đứa trẻ. Nó mặc một bộ liền thân màu đen, vẻ ngoài nhìn có vẻ như một bé gái tám chín tuổi.
"Ngươi là..." K3 quan sát đối phương ở tầng bán dữ liệu, bất ngờ phát hiện ra "ánh sáng" ẩn chứa trên người bé gái này đúng là chói mắt trước giờ chưa từng thấy.
"X2 - Dực." X2 trả lời, "Ngươi còn nhớ mình đến nơi này như thế nào không?"
K3 đáp: "Không nhớ nữa."
"Ừm... Phần dữ liệu ký ức ngắn hạn chưa chuyển đổi hết phải không... Chắc sẽ khôi phục rất nhanh thôi." X2 trầm ngâm nói.
K3 lên tiếng: "Đây là nơi nào?"
"Bọn họ gọi nơi này là "desktop", một phần của thế giới bên trong, cũng là bộ phận lớn nhất." X2 đáp lại.
"Thế giới bên trong sao..." K3 nói: "Hèn chi số hiệu của ngươi là 2, còn ánh sáng đó..."
"Bây giờ số hiệu của ngươi cũng là 2." X2 lên tiếng: "Ngươi đã là K2 - Xích Thiết rồi."
"Khà... Cuối cùng ta cũng lên level 2 rồi phải không?" K2 cười nói: "Nhưng mà sao ta lại cảm thấy bản thân mình chưa có ra biến đổi chất nào cả."
"Nói chính xác là hoàn toàn không có thay đổi gì." X2 lên tiếng: "Vào thế giới bên trong, số hiệu của ngươi có thể nâng cấp lên 2, nhưng điều này cho thấy ngươi có sẵn điều kiện cơ bản level 2, chứ không có nghĩa ngươi đã có năng lực level 2.
"Vậy phải làm thế nào mới có thể..." K2 còn chưa nói hết câu.
"Đừng vội vàng suy nghĩ vấn đề đó." X2 ngắt lời hắn ta: "Tổn thương của ngươi hình như còn nghiêm trọng hơn ta dự tính, mạch ghi nhớ không có dấu vết khôi phục lại bình thường." Nó nói, hơi nghiêng đầu, ánh sáng của dòng dữ liệu trong mắt dần sáng lên, chắc là đang quan sát đo đạc sự cố cụ thể của K2.
"Nếu mặc kệ không quan tâm... Có xác suất nhất định phát sinh biến hóa thành dữ liệu dư mang tính vĩnh viễn, mảnh dữ liệu đã khôi phục và nội dung giống với lúc chưa khôi phục nhưng không thể đọc được sinh ra bộ phận trùng lặp. Có thể sẽ dẫn đến một số lỗi sai tuy không mang tính trí mạng nhưng ảnh hưởng đến vận hành bình thường của mạch ghi nhớ." X2 nói rồi, giơ tay phải ra nói, "Đưa tay cho ta, ta giúp ngươi sửa chữa ký ức."
K2 đặt tay vào trong bàn tay nhỏ nhắn của X2, X2 liền đón lấy nói: "Nhớ lại tầng ký ức cuối cùng trước khi ngươi đến đây, giữ chắc lấy, ta đọc giúp ngươi."
Rất nhanh, trong mắt K2 cũng sáng lên ánh sáng của dòng dữ liệu...
...
"Anh Thiền, anh cũng có giác ngộ tử vong phải không." Phong Bất Giác nói với Mộng Kinh Thiền.
"Chuyện đó không quan trọng." Mạch suy nghĩ của Mộng Kinh Thiền luôn rất rõ ràng, "Nếu tôi tự out phó bản, còn phải chịu trừng phạt không thể lập tức xếp đội, hy sinh ngược lại sẽ không có vấn đề này."
"Vậy thì... Anh cố gắng theo động tác của tôi, phối hợp tấn công với tôi, chúng ta cùng đấu một trận với ngài Diễn Sinh Giả." Phong Bất Giác lên tiếng.
Mộng Kinh Thiền nhủ thầm: Bảo tôi theo cậu sao? Cậu đùa à? Cậu lấy một chọi hai như vậy mà không vấn đề gì sao, cậu vung cái ghế gãy mấy lần? Tôi không theo kịp động tác của cậu sao?
"Tôi sẽ cố gắng hết sức..." Mộng Kinh Thiền không dám trả lời bằng giọng chế giễu, chủ yếu là sợ Phong Bất Giác không vui, lại đem tình tiết sau đó của bộ Dragon Ball ra tán hươu tán vượn. Nhìn tình hình cho tới lúc này, chắc chắn tên này dám làm lắm.
Phong Bất Giác vừa lật hai tay, Lá bài tử vong trong tay anh xòe ra như cánh quạt. Trong chớp mắt, anh tẩy ra bốn bộ đồng chất, hai mươi lá bài nổ một trận ánh lửa như pháo hoa. Hai tay Phong Bất Giác mở ra, bốn cái bóng nhanh như con thoi, từ bốn góc độ khác nhau bay nhanh về phía K3. Đồng thời, cái bóng của chính Phong Bất Giác cũng hóa thành một đường sáng màu đỏ, nhanh như chớp, tấn công đối thủ từ phía trực diện.
Mộng Kinh Thiền hết sức bất ngờ, bỏ qua nhân tố sở trường chiến đấu và kỹ thuật chiến đấu, chỉ nhìn tốc độ này là biết Phong Bất Giác đã hơn mình.
"Trò mèo vặt vãnh." K3 đứng sừng sững, hai cánh tay giơ ra, ý chí chiến đấu lại bùng cháy.
Hai tay kết hợp với lá chắn khí liên tục ra tay, tạo ra từng trận năng lượng xung kích, trực tiếp mở ra màn khí ở giữa không trung, ngăn chặn sự tấn công từ Lá bài tử vong. Chớp mắt, bóng tay đầy trời, hàng nghìn hàng vạn. Sức mạnh tiềm lực, uy lực lớn lao của chiêu thức này làm cho hai GM có mặt tại đây cũng phải than thở vì không được xem nữa.
Bốn bộ đồng chất xếp từ 10 đến A, còn chưa đến gần K3 đã bị phá vỡ, hóa thành ánh sáng lấp lánh vụn vỡ. Nhưng Phong Bất Giác đã tấn công đến trước mặt K3, trong tay anh chỉ có một lá bài và anh cũng chỉ cần lá bài này thôi.
Tấn công với tốc độ như bom nổ, một tay chém nghiêng. Khoảnh khắc ra tay, nhanh như chim nhạn. Chỉ thấy lá bài xoẹt qua, để lại một đường vòng cung màu vàng sáng rực rỡ.
Sau khi chiêu này qua đi, Phong Bất Giác lập tức nhảy vút lên cao, tiếp tục kéo dãn khoảng cách với đối thủ.
Trong thời gian vài giây ngắn ngủi này, có thể nói Phong Bất Giác liên tục thi triển linh thuật, kết hợp phương pháp tấn công xa gần, ngay cả chênh lệch thời gian cũng tính vào trong đó. Đáng tiếc, đứng trước K3 với sức mạnh tuyệt đối, sự tấn công này không thể có hiệu quả rõ rệt.
Có điều, cũng không hẳn là hoàn toàn không có hiệu quả
Một đường đỏ đã xuất hiện trên cổ của K3. Hắn ta nhìn nghiêng xuống dưới, đưa tay sờ vào cổ của mình và lập tức nhìn thấy máu tươi trên tay. Sau khi ngẩn người mất một giây, hắn ta bật cười một tiếng: "Ha! Tốt! Lại nào!" Hắn ta vừa nói, lại quay đầu nhìn Mộng Kinh Thiền: "Lần này, nhớ phải cùng xông lên đó."
Phong Bất Giác cũng đang có ý này, anh không thể lãng phí thời gian. Bây giờ ngay cả thuốc bổ sung giá trị HP cũng không có, một khi giá trị HP thấy đáy lần thứ hai, thì không thể triển khai Thuật linh thức tụ thân nữa, đến lúc đó chỉ có nước ăn đòn thôi.
Giá trị HP từ 89% xuống 1%, với tốc độ cứ mỗi năm giây sẽ giảm 2%. Kể cả không tính tổn thất khi chiến đấu, tính toán đâu ra đấy, Phong Bất Giác cũng chỉ có thời gian hai trăm hai mươi giây. Thắng thua đã được phân định rõ ràng ngay trong khoảng thời gian chưa đầy bốn phút

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.