Editor: Nguyetmai
[Phong Bất Giác, level 18]
[Vui lòng lựa chọn hình thức vào game]
[Bạn đã chọn hình thức sinh tồn cá nhân (Ác mộng), vui lòng xác nhận.]
[Đã xác nhận, đang tạo phó bản...]
[Bắt đầu tải, vui lòng đợi.]
"Chào mừng đến với "Khu vui chơi đáng sợ". Giọng nói lần này làm cho Phong Bất Giác hơi bị bất ngờ, bởi vì đó lại là giọng nói của chính anh.
[Đã tải xong, hiện tại bạn đang tiến hành hình thức sinh tồn cá nhân (Ác mộng)]
[Hình thức này cung cấp nội dung giới thiệu phó bản, và có tỷ lệ xuất hiện nhiệm vụ chính/ nhiệm vụ ẩn và thế giới quan đặc biệt.]
[Phần thưởng vượt phó bản: Ngẫu nhiên rút một trang bị cấp tinh xảo có thể dùng được.]
[Lập tức hiển thị nội dung giới thiệu phó bản, sau khi giới thiệu hoàn thành sẽ lập tức bắt đầu phó bản.]
Phần thưởng qua ải độ khó Ác mộng đúng là rất hấp dẫn, lần trước phần thưởng qua ải của phó bản Hirata là một lần rút hai thẻ bài, lần này còn được lấy luôn trang bị. Có điều Phong Bất Giác xếp phó bản này, chủ yếu là vì muốn giết thời gian game hình thức không ngủ trong khoảng thời gian khá gượng gạo từ mười rưỡi đến sáng sớm. Đối với tương lai qua map, bản thân anh cũng không mấy lạc quan...
[Thời gian chồng chéo, trò chơi tử vong, cực kỳ khủng khiếp, ác mộng luân hồi.]
Không có CG mở đầu, nhắc nhở hệ thống cũng chỉ có một đoạn âm thanh kỳ cục này. Khi nhắc nhở vừa dứt, Phong Bất Giác đã đứng trong một hành lang, và đã có thể tự do hành động.
Sàn nhà và tường của hành lang đều bằng gỗ, cảm giác là loại gỗ rất dày, không giống kiểu có thể xuyên thủng. Màu sắc chủ đạo của hành lang là màu be, không thể nói không một hạt bụi, nhưng vẫn khá là sạch sẽ, ít ra không có mùi ẩm mốc và một đống những thứ dơ dáy. Thiết bị chiếu sáng ở trên đầu, cứ cách một đoạn lại có một cái đèn khảm trên trần nhà. Nhìn về phía trước, không có vách tường kỳ dị làm người ta hoa mắt, không có thảm trải sàn, cũng không có đồ trang trí hay cánh cửa, đây chỉ là một hành lang cực kỳ đơn giản mà thôi.
"A... Giới thiệu cốt truyện có mà như không..." Phong Bất Giác nghe xong câu nói kia liền thò tay tìm trong túi áo của mình. Nếu như trong túi áo của anh lúc này tự nhiên xuất hiện một walkman, hơn nữa trong đó có một đoạn dặn dò được ghi lại vào băng, thì chuyện đó dễ hiểu hơn.
"Xin chào, Phong Bất Giác, ta muốn chơi một trò chơi với ngươi."
Đột nhiên, tiếng nói vang lên, đúng là giọng nói khàn khàn trầm thấp, mang tính tiêu chí trong Saw. Phong Bất Giác theo tiếng nói thì ngẩng đầu lên, nhìn thấy ở góc giao giữa trần nhà và bức tường, độ cao khoảng chừng ba mét, có một camera và một dàn loa nhỏ hình vuông.
"Cái tên trong phim Saw lại đến sao..." Phong Bất Giác nhìn camera, tỏ vẻ áp lực nặng nề.
Tiếng nói đó ngừng lại một giây, rồi tiếp tục nói: "Trước giờ ngươi đều coi trò giải đố như một thú vui, và tin rằng bất cứ trò chơi nào rồi cuối cùng cũng có quy tắc và đáp án.
Thu thập thông tin, phát triển suy đoán đã trở thành thói quen và sở thích của ngươi. Ngươi tự cho rằng, ngoài xung đột vũ lực thuần túy không thể tránh, chỉ cần động não là có thể giải quyết mọi chuyện.
Nhưng ngươi nhanh chóng nhận ra rằng, suy nghĩ của mình chưa chắc đã chính xác.
Lúc này, một loại độc tố đã ngấm vào trong cơ thể của ngươi..."
Khi nghe đến câu này, Phong Bất Giác tiện thể mở danh mục game, nhìn thấy mình đã có trạng thái [Trúng độc], tình cảnh tương tự với phó bản Saw mà anh gặp lần trước.
"Một khi độc phát tác, ngươi sẽ bị phán định là qua map thất bại. Dù là SCP-500 cũng không thể giải trừ loại độc này." Giọng nói kia nói ra một câu như vậy, chớp mắt phủ định đối sách đầu tiên mà Phong Bất Giác nghĩ tới vào lúc này, gạt đi ý định uống thuốc vạn năng của anh.
"Ngươi có thời gian tổng cộng chín mươi hai phút để đi tìm bốn liều thuốc hóa học độc nhất vô nhị. Trộn lẫn bốn liều thuốc này với nhau thì sẽ có được thuốc giải." Giọng nói kia bắt đầu tuyên bố quy tắc: "Trong thời gian này, ngươi sẽ gặp một số người, chứng kiến một số chuyện. Những gì người thấy, ngươi nghe đều có thể thay đổi hành động của ngươi, làm rối loạn phán đoán của ngươi."
Lúc này Phong Bất Giác đã dùng [Quyết thắng thiên lý], muốn tra cứu dữ liệu về BOSS, nhưng không hiển thị gì cả.
"Với tư cách là bạn cũ của ngươi, ta cho ngươi một ưu đãi đặc biệt, để ngươi tránh bị liên lụy bởi nhân tố chiến đấu, chuyên tâm giải đố." Cuối cùng giọng nói kia nói: "Bây giờ, trò chơi bắt đầu."
[Bạn đã nhận được Vật phẩm đặc biệt *2]
[Nhiệm vụ chính đã được kích hoạt]
[Tìm kiếm liều thuốc hóa học (0/4)]
Phong Bất Giác còn đang suy nghĩ ý nghĩa của câu "bạn cũ", thì nhắc nhở hệ thống đã liên tiếp xuất hiện.
"Bạn cũ?" Phong Bất Giác lẩm bẩm: "Đúng là cái tên trong Saw lần trước sao? Là BOSS có thể chuyển vật phẩm nhiệm vụ giữa hai phó bản?" Anh chuyển hướng suy nghĩ: "Hừm, không đúng, trong phó bản đó, mình đóng vai một phóng viên tên Arthur. Siegel, nhưng lần này hắn trực tiếp gọi mình là Phong Bất Giác... Tên cũng thay đổi rồi còn nói là bạn cũ sao?"
Phong Bất Giác vừa nghĩ, vừa mở danh mục, xem balo, anh muốn xem cái gọi là "ưu đãi đặc biệt" là cái quái gì.
Kết quả... Anh nhìn thấy một thứ đồ khá là khủng.
[Tên: Súng cầm tay một phát chết luôn]
[Loại: Vũ khí]
[Phẩm chất: Truyền thuyết]
[Sức tấn công:???]
[Thuộc tính: Không]
[Hiệu quả đặc biệt: Tất sát]
[Điều kiện trang bị: Sở trường Ngắm bắn F]
[Có thể mang ra khỏi phó bản này: Không]
[Ghi chú: Khẩu súng này có vô số viên đạn, không thể tháo dỡ hoặc lắp thêm bất cứ bộ phận nào của nó. Khi ngắm bắn, chỉ có thể, cũng chỉ cần bắn một viên đạn vào mục tiêu hiện tại là được. Chỉ cần đại khái ngắm chuẩn mục tiêu, bóp cò, viên đạn chắc chắn trúng đích, một phát là chết luôn.]
Ý nghĩ đầu tiên khi Phong Bất Giác nhìn thấy thứ đồ này là: Chờ khi phó bản kết thúc, nhất định phải đến Hộp Quà Hù Dọa xem thay đổi thuộc tính và tình hình giá cả của thứ đồ chơi này…
Vật phẩm thứ hai được thêm vào, thuộc tính cũng làm người ta kinh ngạc:
[Tên: Huân chương Contra *4]
[Loại: Liên quan đến cốt truyện]
[Phẩm chất: Truyền thuyết]
[Tính năng: Có thể chết thay cho game thủ (Không thể giao dịch, vứt bỏ, hoặc lấy ra từ balo)]
[Có thể mang ra khỏi phó bản này: Không]
[Ghi chú: Quái lạ, tại sao không phải là ba mươi mạng? Lên, lên, xuống, xuống, trái, phải, trái, phải, B, A, B, A...]
"Nè... Tình huống gì đây..." Phong Bất Giác xem xong hai vật phẩm, khóe miệng giật giật nói: "Đây đâu phải là vấn đề của bạn cũ, con trai ruột cũng chỉ đến thế mà thôi!" Anh ngừng một chút: "Xem ra... Map này chỉ thuần giải đố, hơn nữa độ khó cũng rất căng..."
Phong Bất Giác sắp xếp lại những lời vừa mới nghe được trong đầu: Hiện tại thông tin không nhiều, hơn nữa còn có một vài tình huống kỳ lạ, ví dụ như: BOSS này cho mình bốn mạng, còn thêm một vũ khí bắn phát là chết, chứ không nghĩ đến việc cho mình một vật phẩm đếm thời gian kiểu như đồng hồ đeo tay? Lần này là chín mươi hai phút, lẽ nào tên này biết được cả chuyện mình có thể tính thời gian trong đầu sao? Chờ chút... Hình như hắn biết cả việc trong balo của mình có thứ gì và hiệu quả của những thứ đó, không thì sao ngay từ đầu hắn đã tuyên bố SCP-500 vô hiệu?
Phong Bất Giác không nghĩ ngợi quá lâu, anh phải tranh thủ thời gian tiến về phía trước. Từ khi vào phó bản, đến khi nghe quy tắc, rồi quan sát vật phẩm, tiến hành suy nghĩ v.v..., thật ra tổng cộng tốn chưa đến năm phút.
Vốn dĩ... Khi Phong Bất Giác đi vào phó bản cá nhân độ khó ác mộng này, anh cũng không nghĩ đến việc nhất định phải qua map, nhưng bây giờ, tình hình đã khác rồi. Giọng nói trong loa đã dụ dỗ thành công... À không, là khơi dậy hứng thú trong anh. Bạn có thể nói anh là một thứ cặn bã sức chiến đấu chỉ là năm, anh cũng sẽ không tức giận chút nào. Nhưng bạn không thể nói anh không giải đố được, hơn nữa còn phải tặng cho anh vật phẩm mạnh hơn, bày ra thái độ "Xin lỗi nhé, anh cũng không qua map được đâu".
Kiểu người nghiện đọc thích suy luận như Phong Bất Giác, gặp phải khiêu khích này chắc chắn sẽ chơi bạt mạng. Anh kiên quyết phải giải đáp tất cả câu đố, một mạch xông đến trước mặt BOSS kia, với ánh mắt khinh thường nói một câu: "Quỳ xuống cho ông đây." Vậy mới có thể hài lòng, mới có thể bỏ qua.
...
Ở nơi mà Phong Bất Giác đứng lúc đầu, phía sau là bức tường, cho nên anh chỉ có một con đường để đi.
Cứ đi thẳng về phía trước, khoảng năm sáu phút lại trôi qua, cảnh vật trong hành lang vẫn không có gì thay đổi, xung quanh cứ lặp đi lặp lại. Lúc này, cho dù là nhìn về phía trước, hay nhìn về phía sau đều đối xứng như kiểu soi gương. Nếu game thủ nhắm mắt quay một vòng, chắc sẽ không phân biệt được mình từ đâu đến.
Lại đi thêm một đoạn nữa, phía trước hành lang cuối cùng cũng xuất hiện một không gian rộng rãi hơn một chút. Đây là khu vực hình quạt, nối thẳng với hành lang, không có tấm chắn phân cách. Đi xuyên qua ô cửa, hai bên tường kéo dài về trước theo đường chéo.
Phía đối diện là bức tường hình vòm cung, trên tường cứ cách khoảng nửa mét sẽ có một lối vào, tổng cộng có bốn cái. Những lối vào này có khung cửa và ván cửa, hơn nữa lúc này chúng đều ở trạng thái mở. Phía sau bốn cánh cửa đều có một hành lang giống y hệt như hành lang mà Phong Bất Giác vừa đi qua.
"Chậc… Thế này đã là gì? Mình còn tưởng sẽ có mê cung phức tạp hơn, câu đố khó giải hơn. Chỉ là bốn con đường, thông đến nơi có bốn lọ thuốc thôi mà? Sau đó phía cuối mỗi con đường sẽ cài đặt một căn phòng, kiểu game mật thất tự hại mình gì gì đó, hừm... Có gì hay ho đâu?" Phong Bất Giác tự lầm bầm một mình, coi như trút ra cảm xúc không được vui lắm.
Nhưng chính lúc này, bỗng nhiên anh nghe thấy có tiếng người đang chạy, nghe kỹ hơn, đó là tiếng bước chân gấp gáp và tiếng thở nặng nề...
Âm thanh truyền tới từ cánh cửa đầu tiên bên trái phía trước, từ xa tới gần. Khi đến gần một khoảng cách nhất định, có thể người đang chạy đã nhìn thấy có người đang đứng bên ngoài lối ra, hắn liền bắt đầu hét hò, nhưng nội dung lại là: "Sai hết rồi! Mình làm sai hết rồi!"
Phong Bất Giác nghe tiếng hét này, cảm giác rất quen thuộc. Nhưng để đề phòng ngộ nhỡ, anh vẫn một tay rút cờ-lê ra, một tay cầm súng cầm tay bắn một phát chết luôn. Đó gọi là muốn đả thương thì đả thương, muốn giết thì giết, cho dù là kẻ nào, định làm gì, ít ra cũng không thể làm cho mình mất mạng.
Nhưng vài giây sau, khi kẻ bỏ chạy kia xông vào khu vực hình quạt từ cánh cửa đầu tiên, Phong Bất Giác ngẩn người ra.
Đó là một người đàn ông mặc bộ vest màu tím, toàn thân dính đầy máu, hơn nữa cả người đầy thương tích... Mà dáng vẻ của người đó giống y hệt Phong Bất Giác.
[Ngươi sẽ gặp một số người, chứng kiến một số chuyện. Những gì ngươi thấy, ngươi nghe đều có thể thay đổi hành động của ngươi, làm rối loạn phán đoán của ngươi.]
Câu nói lúc đầu anh nghe thấy lóe lên trong đầu...
"Ngươi..." Lúc này Phong Bất Giác vẫn khá bình tĩnh, cảnh tượng trước mặt chắc chắn có sự giải thích hợp lý. Cái tên giống mình như đúc, rất có thể là ảo ảnh, hoặc là người máy, người sao chép, một loại quái thú nào đó có năng lực bắt chước v.v... Đây là phó bản cấp ác mộng của "Khu vui chơi đáng sợ", thiết lập nào cũng có thể xảy ra, thậm chí tất cả mọi thứ xung quanh cũng có thể là thế giới tâm lý của một bệnh nhân tâm thần nào đó, không lý gì mà phải hoảng loạn vì chuyện này.
Khi tên Phong Bất Giác thương tích đầy mình nhìn thấy Phong Bất Giác hoàn toàn không biểu lộ chút ngạc nhiên nào. Hình như hắn biết đối phương đang ở đây, cho nên hắn mới hét lớn khi tới gần cánh cửa. Lúc này, hắn lập tức mở miệng lên tiếng: "Ngươi đừng tiếp tục..."
Đoàng…
Một tiếng súng vang lên, tên Phong Bất Giác chạy trốn từ cánh cửa thứ nhất, bị một viên đạn từ phía sau bắn trúng, hơn nữa bộ phận mà viên đạn bắn trúng là phần cổ. Một phát bắn xuyên qua cổ khiến hắn trước khi chết không thể nói nốt nội dung phía sau của câu "Ngươi đừng tiếp tục..."
Phong Bất Giác nhìn thấy một con người khác của mình bị một phát súng đánh gục, anh mau chóng xông về phía trước, phản ứng đầu tiên của anh là dùng cả SCP-500 và thuốc bổ sung giá trị HP, để xem có thể cứu được đối phương hay không, để hắn nói nốt.
Nhưng nào ngờ, khi anh vừa bước một bước, còn chưa kịp lấy vật phẩm từ trong balo, thì tên Phong Bất Giác trúng đạn đã hóa thành ánh sáng trắng biến mất. Nhìn cảnh tượng một con người khác của mình chết đi, lại giống y chang khi game thủ thật sự OVER...
"Hắn chỉ là ảo giác? Hay là..." Tư duy của Phong Bất Giác xoay chuyển như cuồng phong, [Thời gian chồng chéo, trò chơi tử vong, cực kỳ khủng khiếp, ác mộng luân hồi] Những lời này bỗng chốc lóe lên, "... Hay là chính mình trở về từ một tuyến thời gian khác?"
Tầm nhìn của anh rời khỏi sàn nhà lúc này đã trống rỗng, hướng lên cánh cửa thứ nhất kia. Lúc này tầm nhìn của Phong Bất Giác và hành lang phía sau cánh cửa kia tào thành một góc tù khoảng chừng một trăm hai mươi độ. Trong đầu anh vẫn đang suy nghĩ về cảnh truy sát trước mắt rốt cuộc là chuyện gì: "Giả sử người chết chính là mình, thì [Huân chương Contra] phải phát huy tác dụng mới đúng... Hay là sự hồi sinh từ huân chương chính là biến game thủ thành ánh sáng trắng rồi chuyển đến một nơi khác? Hoặc là, "mình" đã dùng hết cả bốn huân chương rồi?"
Phong Bất Giác nín thở tập trung tinh thần, lắng nghe âm thanh từ phía hành lang. Anh không dám ngang nhiên lộ diện, bởi vì vũ khí mà đối phương sử dụng là súng, hơn nữa kỹ năng dùng súng rõ ràng là xuất thần. Ở góc độ này bản thân vẫn còn an toàn, nhưng ngộ nhỡ vừa thò đầu ra, chưa biết chừng sẽ...
"Không đúng... Nếu như đó chính là "mình", tại sao lại chết được? Viên đạn bắn trúng cổ có thể kết liễu mình sao? Thuốc bổ sung trên người "mình" đã dùng hết rồi sao? Hơn nữa giá trị HP cũng đã hết sạch rồi sao?" Nghĩ đến đây, anh bỗng giật mình: "[Súng cầm tay bắn phát chết luôn]!"
Bản năng Phong Bất Giác nắm khẩu súng trong tay chặt hơn nữa: "Lẽ nào người nổ súng cũng là mình?" Anh lại tiến thêm vài bước, lưng dựa vào bức tường bên cạnh cánh cửa thứ nhất, nấp bên cạnh cửa: "Nè! Cái tên nổ súng kia! Ngươi là ta sao!" Anh dứt khoát xông vào hét lớn một tiếng, hỏi một câu nghe có vẻ không tài nào hiểu nổi.
Hiệu quả truyền âm trong những hành lang này hơi kỳ cục, dù là âm thanh rất nhỏ cũng có thể truyền đi rất xa, nhưng tiếng nói chỉ có thể truyền đến một khoảng cách ngắn ngủi, hơn nữa không tạo ra tiếng vọng.
Phong Bất Giác lại gào lên: "Dù ngươi không phải là ta, cũng lên tiếng đi chứ?"
Không ai trả lời anh...
Cẩn thận lắng nghe, từ khi tiếng súng vang lên cho đến bây giờ, trong hành lang đó không phát ra bất cứ động tĩnh nào nữa, kể cả tiếng bước chân bỏ đi của người ngắm bắn. Cho nên nhiều khả năng là, trong hành lang lúc này, có một người đang đứng, quỳ hay bò, giơ khẩu súng trong tay, ngắm chuẩn lối vào cánh cửa thứ nhất, chỉ đợi người bên ngoài không kiềm chế được nữa vừa thò đầu vào là hắn một phát tiêu diệt luôn.
Chính Phong Bất Giác cũng hiểu rõ, người mà anh vừa mới nhìn thấy, chưa chắc đã là bản thân mình ở một tuyến thời gian khác, rất có khả năng là do anh nghĩ nhiều mà thôi. Hoặc đó đúng là một ảo ảnh dùng để làm nhiễu loạn thông tin, còn người nổ súng cũng chỉ là một con quái vật đánh tầm xa cấp tinh anh thôi. Thậm chí có khả năng trong hành lang đó vốn dĩ không có kẻ ngắm bắn nào cả. Tiếng súng và cái chết của một con người khác của mình, chỉ là một màn ảo giác, một màn kịch mà thôi. Dù sao bây giờ thi thể cũng không còn nữa, xung quanh cũng không thấy có lỗ đạn, làm sao chứng minh được những chuyện đó đúng là đã từng xảy ra?
"Ừm... Có nên liếc một cái, xác nhận một chút không nhỉ..." Phong Bất Giác nghĩ thầm, nhưng anh lại nghĩ đến... Ngộ nhỡ, suy đoán của anh đúng thì sao? Nếu như trong hành lang đó hiện giờ đúng là chính mình của tương lai, vậy thì... Sẽ thế nào?
"Nếu như đó cũng là mình, hơn nữa là mình của sau này, thì hắn sẽ biết quyết sách mình sắp đưa ra và quá trình suy nghĩ của mình. Dù mình nghĩ đúng hướng, hay nghĩ ngược hướng, thậm chí là không nghĩ gì, hắn đều biết cuối cùng mình sẽ làm gì." Trong đầu Phong Bất Giác càng ngày càng loạn: "Ừm… Nhưng tại sao hắn không nói chuyện với mình, tại sao phải giết bản thể khác? Rốt cuộc hắn đã làm gì, nói một cách khác lát nữa mình sẽ trải qua chuyện gì mà làm cho chính mình đuổi giết mình?"
"Ngươi sai hết rồi" rốt cuộc nghĩa là sao..."Đừng tiếp tục" làm gì?" Phong Bất Giác đã toát mồ hôi lạnh: "Anh chàng đẹp trai bị tiêu diệt, và anh chàng đẹp trai tiêu diệt anh ta, rốt cuộc tuyến thời gian của người nào xa hơn, ai mới là người làm đúng?" Từ khi anh chơi game đến giờ, đây là lần đầu tiên anh gặp phải hoàn cảnh khó khăn như thế này, hình như nghĩ sao cũng không đúng: "Khà... Khà khà..." Sau mười mấy giây, Phong Bất Giác bật cười khẩy: "Có thể làm khó mình, vẫn chỉ có bản thân mình thôi." Anh phát biểu một câu cực kỳ tự sướng, đồng thời hạ quyết tâm, cất vũ khí, hét lên: "Cho dù bên đó có người hay không, có phải là ta hay không, bây giờ ta đầu hàng ngươi. Ta sẽ bước ra từ từ, nếu như ngươi muốn nói chuyện với ta, thì chúng ta nói chuyện. Nếu như ngươi cảm thấy buộc phải giết ta, cứ việc ra tay!"
Phong Bất Giác vừa nói, vừa bước về phía lối vào thứ nhất. Những lúc thế này, anh lựa chọn tin tưởng bản thân, anh tin vào suy đoán mà bản thân mình của hiện tại đưa ra, cũng tin tưởng vào quyết định mà bản thân mình trong tương lai sẽ đưa ra.
Đương nhiên, điều quan trọng nhất là, anh có [Huân chương Contra] bảo vệ trên người.
Hình như lúc này Phong Bất Giác đã hiểu ra một chút, tại sao anh lại nhận được bốn huân chương và một khẩu súng. E là những thứ này chỉ là điều kiện cơ bản để vượt phó bản này mà thôi.