Khu Vui Chơi Đáng Sợ

Chương 172: Ta bỉ ổi (4)




Editor: Nguyetmai
Truyện ma xuất hiện trong chương này, được cải biên từ truyện ngắn của Yumeno Kyūsaku - "Xác chết treo cổ", nếu có điểm tương đồng thì không phải trùng hợp.
...
"Cuối cùng cô gái đó đã nhảy xuống vũng nước phải không?" Lúc này bóng đen ngắt lời Phong Bất Giác, hỏi một câu như vậy.
"Hả? Ngươi đã nghe rồi sao?" Phong Bất Giác lên tiếng.
"Ta muốn nghe câu chuyện hù dọa được ta, chứ không phải truyện cười nhạt nhẽo." Bóng đen đáp lại.
"Ừm..." Phong Bất Giác suỵt một tiếng: "Vậy ta đổi truyện khác." Thể loại truyện này, trong đầu anh có đầy, bảo anh đưa ra một trăm tám mươi truyện cũng không thành vấn đề, "Muốn dọa người phải không..." Trong lòng anh lại đang nhủ thầm: Nhưng nói đi phải nói lại, bản thân tên này rõ ràng là quỷ quái, lại bảo mình kể truyện ma, trò đùa kỳ cục này đúng là...
Lần này hình như Phong Bất Giác đã chuẩn bị nói nghiêm túc hơn chút, câu chuyện càng ngắn càng tốt, hơn nữa phải khủng khiếp, với độ dài có hạn, thuần túy dùng sức mạnh ngôn ngữ để người khác cảm thấy sợ hãi, thật ra vẫn có phần khó.
"Hôm đó, tôi đang ngồi trên ghế đá trong công viên." Bỗng nhiên, Phong Bất Giác giống như người bị tâm thần phân liệt, đổi thành một thứ thần thái rất kỳ dị, hơn nữa còn dùng ngôi thứ nhất bắt đầu kể chuyện: "Trước mặt tôi có đài phun nước, tôi đang nhìn cột nước dâng cao, rồi lại hạ xuống.... Không khí buổi xế chiều làm cho người ta cảm thấy có chút rợn người."
Bóng đen kia lắng nghe Phong Bất Giác kể chuyện mà không nói lời nào. Ở góc độ của một người ngoài cuộc, anh Giác đúng là khá nhập vai, với điệu bộ tự xưng "tôi", cũng có sức thuyết phục.
"Tôi vừa lắng nghe tiếng nước chảy từ đài phun nước, vừa giở hai ba tờ báo chiều trên tay. Nhưng tin tức của bất cứ tòa soạn nào cũng đều không có thông tin mà tôi muốn nhìn thấy."
Phong Bất Giác thở ra một làn khói trắng: "Khoảng hai tuần trước, có một cô gái, được phát hiện ra thi thể trong ngôi nhà trống bỏ hoang ở ngoại ô, thứ tôi đang tìm chính là bài báo nói về chuyện này." Khóe miệng anh xuất hiện một nụ cười quái đản, "Tôi và cô gái này yêu đương cũng được một thời gian rồi... Nhớ hôm đó, cũng vào lúc xế chiều, cô ta đến chỗ hẹn với tôi còn đang mặc đồng phục, váy ngắn... Dáng vẻ quá xinh đẹp, dường như làm cho tôi thở không ra hơi."
Phong Bất Giác nói đến đây, thì để lộ ra ánh mắt cuồng nhiệt, hô hấp cũng trở nên gấp gáp hơn, khóe miệng còn giật giật vài lần: "Vậy là... Dường như tôi đã có ý định, đưa cô ta đến một ngôi nhà trống ở gần giao lộ chữ X, sau đó siết cổ cô gái đang hoảng loạn mất kiểm soát." Anh ngừng một lúc, mở to đôi mắt, đón lấy ánh mắt của bóng đen: "Điều đó khiến tôi cảm thấy nhẹ nhõm... Nếu như tôi không làm như vậy, tôi chắc chắn sẽ phát điên, khà... Khà khà..." Anh bật cười vài tiếng, trong tiếng cười lộ ra cảm xúc mãn nguyện, dường như vẫn đang thưởng thức khoái cảm trong thời khắc đó.
"Tôi đã cởi thắt lưng của cô ta, treo cô ta lên xà ngang, rồi ngụy tạo hiện trường thành treo cổ tự tử." Phong Bất Giác tiếp tục nói: "Tuy sau khi sự việc xảy ra tôi về nhà vờ như không có chuyện gì, nhưng sau hôm đó, mỗi lúc xế chiều tôi đều đến công viên này, mua hai ba tờ báo chiều khác nhau, và ngồi trên ghế đã giở ra xem..."
Phong Bất Giác cười khẩy: ""Cô gái trẻ treo cổ tự tử, tôi hy vọng có thể nhìn thấy tiêu đề tin tức như vậy xuất hiện." Đột nhiên anh giơ tay ra, tóm một cái trong không gian bên cạnh, giống như đúng là có một thứ gì đó: "Đột nhiên, tôi nhìn thấy, ở dưới đất cạnh chân tôi có một tờ báo. Đó là tờ báo cũ mà người ta đã vứt đi, ở chính giữa ấn bản có đăng ba tiêu đề lớn. Những từ ngữ đó đập vào mắt tôi như một dòng điện...
[Thi thể không rõ lai lịch trong ngôi nhà trống.
"Trong ngôi nhà trống bỏ hoang ở gần đường giao chữ X, phát hiện một thi thể đã tử vong khoảng hai tuần.
Người chết là người đàn ông trẻ tuổi đóng giả nhân viên công ty.]
Khuôn mặt Phong Bất Giác lúc này là một thứ thần thái đáng sợ giống như ma vậy: "Tôi vơ lấy tờ báo, điên cuồng chạy ra công viên, ma xui quỷ khiến đến đường giao chữ X và đứng ngay trước căn phòng trống bỏ hoang.
Tôi hoảng hốt nhìn khắp xung quanh, xác nhận không có bất cứ ai đến hiện trường xảy ra vụ án này, rồi mới mở cửa bước vào...
Giơ tay trong phòng cũng không nhìn rõ năm ngón tay, tôi lần mò tìm thấy phòng treo thi thể, tôi đánh một que diêm và nhìn thấy..."
Phong Bất Giác dùng đèn pin chiếu vào mặt mình, gí sát thêm vài phân: "Dây lưng từ xà ngang buông xuống, ở đó đang treo thi thể của tôi. Đồng thời, ở nơi tăm tối phía sau tôi có tiếng cô gái kia truyền tới."
"Ha ha ha... Cuối cùng ngươi đã quay lại tìm ta..." Câu chuyện của Phong Bất Giác tới đây bỗng dừng lại.
Dường như ngay một giây sau anh đã đổi sắc mặt, khôi phục lại thần thái bình thường của mình: "Sao nào?"
"Ha..." Đôi mắt phát ra ánh sáng xanh xì của bóng đen, ánh sáng trở nên tối hơn một chút: "Ta cảm thấy bản thân ngươi trước sau thay đổi nhanh tới mức đáng sợ hơn cả tình tiết của câu chuyện..."
"Bớt tào lao đi!" Phong Bất Giác nói rồi lại rút súng ra: "Từ khi ta bước vào cho đến bây giờ, đã lãng phí bảy tám phút rồi đó (Tổng thời gian hiện tại đã quá hai mươi sáu phút). Nếu như ngươi còn để ta nói..." Nửa câu sau của anh chính là, nếu ngươi còn muốn nghe thì nghe tiếng súng nổ đi.
"Được thôi, ta dẫn ngươi đến phòng giam." Bóng đen kia không chờ Phong Bất Giác nói hết câu mà trả lời luôn. Hắn giơ một ngón tay lên, "Không cần lo lắng về thứ mà ngươi sắp nhìn thấy, chúng đều vô hại, cho nên không cần phải thử vật lộn làm gì."
Câu này của NPC đúng là rất quan trọng, nếu nó không làm quen trước, chắc chắn Phong Bất Giác sẽ lập tức phản kháng kịch liệt với tình huống sắp sửa xảy ra.
Ngay giây sau, ở đầu ngón tay của bóng đen xuất hiện một điểm sáng trắng, điểm sáng dần biến thành quả cầu sáng. Tiếp đó, vô số thứ li ti kỳ quái từ trong ánh sáng đó bơi ra. Màu sắc và cảm nhận về những thứ này giống như trứng luộc đã bóc vỏ vỏ, nhưng mà kích thước và hình thái lại giống ấu trùng của côn trùng hơn, loại ấu trùng nhợt nhạt và xấu xí...
Số lượng bọn chúng càng ngày càng đông, chúng bơi giữa không trung thành hình giống như một xoáy nước. Tuy cả bầy hành động, nhưng mỗi cá thể dường như đều có ý thức của riêng mình. Đám sinh vật màu trắng sữa nửa trong suốt, mềm nhũn, đuổi theo nhau, nuốt chửng nhau một cách đầy linh hoạt... Nhìn thì có vẻ loạn xạ ngầu, nhưng thật ra rất có thứ tự.
Phong Bất Giác cảm thấy giống như đang quan sát một giọt nước dưới kính hiển vi, nhưng anh cũng không nhìn được lâu, tình huống buồn nôn đã xảy ra. Những thứ kia từ giữa không trung bơi đến, vây quanh Phong Bất Giác thành một vòng tròn, càng ngày càng dày đặc, càng ngày càng nhanh.
Bọn chúng bắt đầu tiếp xúc cơ thể của Phong Bất Giác, loi nhoi, tụ tập trên người anh... Cho đến khi cả người anh đều bị phủ đầy, mắt tai mũi miệng tất cả đều bị che phủ.
Đúng lúc Phong Bất Giác cảm thấy tình hình có chút mất kiểm soát, đang nghi ngờ liệu mình có bị trúng kế hay không, thì anh cảm thấy áp lực xung quanh nới lỏng, hết rùng mình. Tuy mắt vẫn nhắm chặt nhưng đã có thể cảm nhận được khung cảnh trước mặt đã sáng lên.
Anh mở mắt ra, liền nhìn thấy ngay...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.