Editor: Nguyetmai
"Vẫn chưa dùng một cái Huân chương Contra nào cả, thời gian cá nhân của mình đã quá bốn mươi phút rồi. Theo lời con thỏ đó nói, phút bốn mươi mốt theo thời gian map mình sẽ ở trong phòng giam, giao con rối cho nó. Cũng có nghĩa... Lát nữa mình sẽ đến điểm đầu, vào hành lang thứ tư, bắt con rối, rồi lại đến điểm cuối, tổng cộng mất mười tám phút thời gian cá nhân..." Lần đầu tiên Phong Bất Giác tính toán nhiều chuyện như vậy trong cùng một phó bản. Hơn nữa về mặt thể năng anh cũng không thoải mái, tiếp tới chắc chắn phải chạy không ngừng nghỉ, "Nếu như mình không hạ được một con BOSS nhỏ trong lần quay lại này, thì khi mình quay lại điểm cuối, e là không đủ thời gian." Thật ra khi anh xông vào hành lang này, trong lòng đã gạt bỏ kế hoạch lúc nãy khi định chạy về thông qua hành lang, "Điều khó hiện giờ… Mình tới từ phòng giam của thời gian phút thứ tám mươi lắm, phải xử lý con BOSS nhỏ trong hành lang này trong vòng bảy phút…" Nghĩ đến đây, chân anh lại bước nhanh hơn: "Chỉ cần làm được điều này, đồng thời đảm bảo thời gian đi hết hành lang không quá hai mươi ba phút, thì sẽ không thất bại vì lý do thời gian phó bản.
Đang nghĩ như vậy, thì trên con đường phía trước, quả nhiên cửa đã xuất hiện. Ở một mặt tường của hành lang thứ hai cũng đã xuất hiện cánh cửa của một phòng giam.
Nhưng cánh cửa này khác biệt rất nhiều so với cánh cửa gỗ cũ nát của căn phòng nhỏ nơi có Alden trong hành lang thứ ba. Cánh cửa này giống với cánh cửa lớn dùng cho nhà kho chứa vũ khí sinh học.
Khung cửa của nó được làm bằng kim loại, phản quang sáng loáng. Cánh cửa lại càng giống như một bức tường kim loại cực kỳ rắn chắc. Trên cửa không có tay nắm, chỉ lắp một cái van hình tròn.
Cảnh này làm cho Phong Bất Giác nhớ lại phó bản Saw mà mình từng chơi, căn phòng giống như phòng đông lạnh đó, hình như cũng có một cánh cửa kim loại khổng lồ và rắn chắc như vậy.
"Liệu có dùng lại chiêu cũ không nhỉ..." Trong lòng Phong Bất Giác thì nghĩ như vậy, tay lại không ngừng hành động, hoàn toàn không do dự và lùi bước.
Lúc này, Phong Bất Giác đã lờ mờ cảm nhận được, con BOSS nhỏ sau cánh cửa này, có lẽ cần phải giết chết...
Trước đây, ở phòng giam điểm cuối sau phút thứ tám mươi đó, trong bốn phòng giam chỉ có một phòng nhốt một con BOSS nhỏ, chính là con rối Billy. Rabbit cũng chỉ kêu Phong Bất Giác đi bắt một tên tù nhân ở tuyến thời gian trong quá khứ mà thôi.
Còn về con BOSS nhỏ trong hành lang thứ nhất, Rabbit bảo anh nên tới tìm nó cuối cùng. Chuyện này có thể liên hệ với cảnh lúc đầu anh nhìn thấy ở điểm đầu, theo thời gian cá nhân mà nói, nhiều khả năng Phong Bất Giác là ở tương lai không xa. Sau lần cuối cùng đến điểm cuối, anh mới vào hành lang thứ nhất, sau đó chưa từng đi qua phòng giam này... Chuyện này tạm thời gác sang một bên không nghĩ tới nữa.
Việc trước mắt, tên tù nhân trong hành lang thứ hai, chắc chắn sắp bị tiêu diệt. Với lối suy diễn này, lát nữa Phong Bất Giác về đến điểm đầu, rồi lại bắt con rối trong hành lang thứ tư. Khi anh đến phòng giam điểm cuối, trên tay sẽ có ba lọ thuốc, một con rối và tin báo đã chết của tên phạm nhân trong hành lang thứ hai... Cho nên con Rabbit của thời điểm sau này không có ý kiến gì về chuyện tên phạm nhân này không ở trong phòng giam.
Giả sử sự việc tiến triển như vậy, thì Phong Bất Giác ở phòng giam phút bốn mươi mốt, thời gian cá nhân tương ứng là bốn mươi, cộng mười tám, rồi cộng thêm thời gian dùng để thông qua hành lang thứ hai. Nếu tính toán một cách lạc quan cũng tầm bảy mươi phút trở lên.
Hai mươi phút cuối cùng, vừa kịp để cho anh vào hành lang thứ nhất từ đầu đến cuối, đấy là trong trường hợp không phát sinh nghịch lý thời gian, dẫn đến phát sinh màn lúc đầu. Còn về lý do tại sao? E là vẫn phải đến lúc đó mới biết được.
"Két két..." Phong Bất Giác vừa khom lưng vừa dùng sức, đầu gối gập lại, hai tay dùng sức, dường như sử dụng toàn thân, mới làm cho cái van có lực cản rất lớn kia di chuyển một chút. Nhưng chỉ cần di chuyển được, tiếp đó cũng không cần tốn sức như vậy nữa. Khi xoay cái van theo chiều kim đồng hồ ba bốn vòng, chỉ nghe thấy một tiếng "cành cạch", hình như chốt khóa bên trong cánh cửa kim loại đã mở ra.
Chắc là cánh cửa kim loại này mở hướng ra ngoài, cho nên Phong Bất Giác ra sức kéo cánh cửa rắn chắc về phía mình. Đồng thời khi cửa mở ra, ánh đèn màu đỏ trong phòng liền chiếu vào trong hành lang.
Phong Bất Giác vô thức liếc vào bên trong cánh cửa, đó chỉ là không phẩy mấy giây, liếc xong thì anh rời mắt đi, đây là hành động liên tiếp. Nhưng hình ảnh của quái vật trong phòng, đã khắc trong đầu Phong Bất Giác, hơn nữa một giây sau đó, thật không may, anh muộn màng nhận ra con quái vật đứng ở góc tường...
"Đù má!" Cùng lúc hai từ này tuột ra khỏi miệng Phong Bất Giác, con quái vật kia chớp mắt lao vào trong hành lang. Nó đứng bên cạnh Phong Bất Giác, giơ hai cánh tay, với một sức mạnh và tốc độ ngoài sức tưởng tượng, nó vặn cổ Phong Bất Giác...
...
[Tài liệu liên quan về SCP-173: Bức tượng*]
* SCP-173 đã được chuyển đến Khu-19 vào năm 1993. Nguồn gốc của SCP này đến nay chưa được xác định. Nó được làm từ bê tông và thép cây của thương hiệu Krylon. SCP-173 cực kỳ hung dữ. SCP-173 không thể di chuyển nếu có ai nhìn trực tiếp vào mắt nó. Những nhân viên được yêu cầu vào phòng chứa SCP-173 được hướng dẫn rằng sẽ cảnh báo các nhân viên khác trước khi bọn họ chớp mắt. SCP-173 sẽ tấn công bằng cách bẻ cổ ở đáy hộp sọ hoặc bằng cách bóp cổ.
Số hạng mục: SCP-173 (The Sculpture)
Cấp hạng mục: Euclid
Thuộc tính sinh vật: Thể phi sinh mạng chưa xác định có dấu vết sinh vật.
Nguồn gốc: Chưa rõ.
Cấu tạo cơ thể: Nguyên liệu xây dựng.
Bộ phận trong cơ thể: Không có bất cứ thiết bị hay cơ quan sinh mệnh nào.
Trao đổi chất: Có, xác nhận có bài tiết.
Cảm giác: Có, có thể xác nhận có ánh mắt nhìn chằm chằm vào nó hay không.
Phương thức di chuyển: Chưa rõ, di chuyển trong nháy mắt.
Hành động: Vặn gãy cổ của tất cả cá thể sống.
Biện pháp thu nhận đặc biệt: SCP-173 được giữ trong một khu vực chứa (sau được gọi là vật chứa) luôn được khóa kín. Nếu có nhân viên buộc phải vào khu vực này, số người đi vào không được ít hơn ba người, đồng thời sau khi vào đó thì phải khóa cửa lại. Khi hoàn thành công việc, khởi động cửa lại từ đầu, ít nhất hai nhân viên làm việc phải duy trì tiếp xúc ánh mắt với SCP-173 mọi lúc*.
* SCP-173 không thể di chuyển nếu có ai nhìn trực tiếp vào mắt nó.
Miêu tả: SCP-173 đã di chuyển đến khu thứ 19 vào năm 1993, vẫn chưa biết rõ nguồn gốc ban đầu. Nó được xây dựng từ bê tông và cốt thép, và có cả dấu vết phun sơn hiệu Krylon. SCP-173 có thể chuyển động, hơn nữa còn có thái độ thù địch cực mạnh. Nhưng khi bị nhìn chằm chằm, nó không thể tiến hành di chuyển.
Tuyệt đối không được để tầm nhìn với SCP-173 bị gián đoạn bất cứ lúc nào, nhân viên trong cùng một căn phòng, phải nhắc nhở nhau trước khi chớp mắt.
Khi không bị nhìn chằm chằm, SCP-173 sẽ di chuyển đến trước mặt mục tiêu trong nháy mắt, vặn gãy phần nối liền giữa hộp sọ và phần cổ, vặn cổ mục tiêu. Trong điều kiện tấn công, nhân viên phải tuân thủ trình tự ngăn chặn đối tượng nguy hiểm cấp 4*.
(*) Quyền hạn an ninh cấp độ 4 được cấp cho ban quản trị cao cấp cần thiết có truy cập đến thông tin tình báo toàn khu và/hay toàn vùng cũng như dữ liệu chiến thuật lâu dài liên quan đến các hoạt động và dự án nghiên cứu của Tổ Chức. Quyền hạn an ninh cấp độ 4 thường chỉ được giữ bởi các Quản trị Khu, Giám đốc An ninh hoặc Chỉ huy Lực lượng Đặc nhiệm Cơ động.
Nhân viên báo cáo chỉ ra trong vật chứa không có người sẽ phát ra âm thanh cạo đá. Đây là hiện tượng thường thấy, nếu đối phương có bất cứ sự thay đổi tập tính nào, đều phải báo cáo với nhân viên giám sát HMCL trực ban để xử lý.
Chất màu đỏ nâu trên mặt sàn là hỗn hợp của phân và máu, nguồn gốc của những vật chất này còn là ẩn số.
Cứ hai tuần phải làm sạch vật chứa một lần.
...
Ánh sáng trắng lóe lên trước mặt Phong Bất Giác, lập tức xuất hiện trong khu vực hình quạt của điểm đầu, cùng lúc nhắc nhở hệ thống vang lên: [Huân chương Contra của bạn đã tiêu hao]
"Sao lại xuất hiện ở đây?" Đây là thắc mắc đầu tiên xuất hiện trong đầu Phong Bất Giác, mà anh cũng mau chóng đưa ra đáp án cho mình: "Sau khi tử vong sẽ xuất hiện ở "điểm bắt đầu" của không vực thời gian hiện tại sao..." Anh nghĩ như vậy: "Chết ở hành lang nào, sẽ xuất hiện ở điểm đầu hành lang đó, đồng thời cơ thể ở bên trong cánh cửa của hành lang..." Anh nghĩ tới bản thân mình khi bị bắn chết trước đó: "Nếu như bước ra ngoài, chết trong khu vực hình quạt... Chắc sẽ hồi sinh ở cái ngõ chết tiệt khi bắt đầu phụ bản."
Trong lúc anh đang suy nghĩ, mắt nhìn vào căn phòng hình quạt cách mình một cánh cửa, và cùng lúc này, sau lưng anh truyền đến một âm thanh vù vù quái đản, và tiếng vang giống như hòn đá quệt vào khúc gỗ.
Một dự cảm chẳng lành ập tới, nhưng khi Phong Bất Giác nhận ra vấn đề thì cũng đã muộn. Anh vừa quay đầu thì đón ngay một đôi cánh tay rắn chắc, theo tình thế bị vặn cổ lần thứ hai.
[Huân chương Contra của bạn đã tiêu hao]
Lúc trước vẫn đang suy nghĩ xem nên dùng bốn cái huân chương như thế nào, bây giờ bỗng chốc phải giao nộp hai huân chương ra...
Đối với đặc điểm của SCP-173, Phong Bất Giác vẫn hiểu khá rõ. Cho nên, khi anh bị vặn cổ lần hai, đồng thời trong khoảnh khắc được hồi sinh tại chỗ, anh lập tức mở to mắt, nhìn chằm chằm vào con quái vật hiếu kỳ trước mắt.
Yếu điểm cơ bản của SCP-173 là bề ngoài giống như thạch cao, cơ thể màu trắng dơ dáy. Ví dụ như phần "đầu" khổng lồ có in hình hình nhãn hiệu kết hợp giữa đỏ xanh đen, chiều cao hai mét trở lên. Nói theo tỷ lệ, so với thân người siêu dài, thì chân khá ngắn, tay lại càng ngắn. Nhưng, là một loại quái vật max level trong chớp mắt, giết người không cần dùng đến chiêu thứ hai, thì chân tay dài ngắn không có nghĩa nó không thể đánh đấm, ngược lại, nó luôn tiêu diệt kẻ địch trong chớp mắt, đặc biệt là con người. Lúc nãy Phong Bất Giác bị vặn cổ lần thứ hai là một minh chứng rất tốt.
Đối phó với yếu điểm cơ bản của SCP-173, chính là "nhìn chằm chằm" liên tục. Trong trường hợp bị sinh vật sống quan sát, 173 không thể di chuyển, nhưng chỉ cần gián đoạn một chút, ví dụ như chớp mắt, thì lập tức 173 sẽ di chuyển đến và giết chết mục tiêu.
Phong Bất Giác không muốn bị đối phương vặn cổ lần thứ ba. Anh cũng không có kiểu thực lực mạnh mẽ tay cầm dao bổ dưa chém từ Nam Thiên Môn đến Bồng Lai Đông Lộ, ba ngày ba đêm không chớp mắt, càng không nghĩ rằng SCP-173 có thể giao lưu với mình.
Cho nên, giây tiếp theo, tiếng súng [Súng cầm tay bắn một phát chết] vang lên. Sau khi bị một phát đạn bắn trúng, thân thể SCP-173 đã phát nổ.
Phong Bất Giác chưa từng nghĩ tới chuyện, nếu 173 bị giết chết thì sẽ ra làm sao. Nhưng lúc này coi như anh đã tận mắt nhìn thấy một khả năng trong số đó. Cơ thể bê tông trắng vỡ tan tành, vài mảnh vỡ cỡ bằng nắm đấm còn bắn trúng Phong Bất Giác, nhưng thương tích này không thể coi là trí mạng.
Trong cơ thể SCP-173 còn chảy ra một đống huyết tương, như vẩy mực đổ ập lên người Phong Bất Giác, anh còn chẳng kịp tránh. Cuối cùng, ở nơi cách cánh cửa hành lang thứ hai tầm một hai mét, chỉ còn lại một người máu me đầy mình, một sàn chất lỏng nửa đỏ nửa đen, và những mảnh vỡ thi thể kỳ dị bay tứ tung.
Phong Bất Giác vuốt mặt, ngửi cái mùi "máu" kia, "Ừm... Hình như chỉ là máu mà thôi." Thật ra anh tự an ủi mình như vậy, chẳng qua là vì lo lắng trong đống máu này có lẫn thứ gì đó đại loại như phân...
Trong số mảnh vỡ thi thể trên mặt sàn kia, có một điểm đang phát sáng, giống như trong game RPG* ở góc độ nhìn xuống, điểm lóe sáng phát ra từ vật phẩm rơi trên sàn.
(*) Role Play Game: Game nhập vai.
Nhắc nhở rõ ràng như vậy, dĩ nhiên Phong Bất Giác sẽ không ngó lơ. Anh đi đến đó, đưa tay ra sờ, ánh sáng liền biến thành một vật phẩm. Đồng thời, nhắc nhở hệ thống cũng vang lên bên tai:
[Cập nhật tiến độ nhiệm vụ chính]
[Tìm kiếm liều thuốc hóa học (1/4)]