Editor: Nguyetmai
Phong Bất Giác rất may mắn, liều thuốc ở trên người SCP-173. Nếu như tiêu diệt con BOSS nhỏ này mà lại không có liều thuốc trong tay, vậy có nghĩa anh phải đến căn phòng ở đoạn giữa hành lang thứ hai để lục lọi một lần nữa. May là lúc này không tồn tại vấn đề này, anh không những thành công nhận được vật phẩm nhiệm vụ, mà tử vong còn giúp anh tiết kiệm thời gian đi qua hành lang. Tiêu hao hai huân chương Contra rõ ràng là rất xứng đáng.
Sau khi Phong Bất Giác lấy được liều thuốc, anh không vội vàng rời khỏi đó. Anh mau chóng ngồi xuống, tìm kiếm trong mảnh thi thể, xem có phần thưởng nào khác không. Dù sao trên tay anh và trên người anh cũng đã dính rất nhiều máu, nên cũng không ngại dính thêm một chút nữa, huống hồ anh vốn là người không sợ bẩn.
Cần phải nói điểm này cũng là chỗ hơn người của anh. Từ trước đến nay, Phong Bất Giác đều có thể xử lý một cách bình tĩnh, thậm chí xử lý một vài trò đùa ác ý mà người thường khó mà chịu đựng được. Ví dụ như thi thể để ba ngày, đã bị ruồi bọ đẻ trứng, hoặc những thứ kiểu như ổ chồn thối trong đống rác lâu năm, đều ở trong giới hạn chịu đựng của anh. Trên thực tế, mỗi lần nhìn thấy vật chất kinh tởm mới, thì giới hạn của Phong Bất Giác sẽ mở rộng thêm. Nói lịch sự hơn một chút, anh đã phát hiện cực hạn mới của sức chịu đựng, nói thẳng thừng một chút, chính là lại làm mới giới hạn...
Lục soát thi thể không tốn quá nhiều thời gian của anh, một phút là đủ để xác nhận trên người BOSS ngoài vật phẩm nhiệm vụ ra thì không có gì khác.
Phong Bất Giác vừa xem giới thiệu vật phẩm, vừa đứng dậy bước qua cửa, bước vào khu vực hình quạt.
[Tên: Liều thuốc hóa học không rõ thành phần (B)]
[Loại: Liên quan cốt truyện]
[Phẩm chất: Thường]
[Tính năng: Một trong những nguyên liệu hợp thành một loại thuốc giải độc nào đó]
[Có thể mang ra khỏi phó bản này: Không]
[Ghi chú: Không thể xếp chồng với vật phẩm tương tự.]
"Kỳ lạ..." Khi Phong Bất Giác xem đến phần ghi chú, anh liền nghĩ ngay đến một vấn đề... Trong balo của anh lúc này, đã bị chiếm bảy ô không gian, vật phẩm trong đó gồm: Cờ-lê Mario, đèn pin, ghế gãy Thập Bát Đồng Nhân (số năm), SCP-500 (19/20), máy bắn phản trọng lực, huân chương Contra *2 và Súng cầm tay một phát chết luôn.
Bây giờ cộng thêm liều thuốc hóa học không rõ thành phần (B), vậy là 8/10. Theo những gì viết trên ghi chú, thì ba lọ thuốc A, B, C này, cũng phải mỗi thứ chiếm một ô trong thành vật phẩm.
Bỏ qua nhân tố túi trên trang phục giúp chứa vật phẩm, khi Phong Bất Giác lấy được lọ thuốc cuối cùng, trong balo hẳn sẽ là trạng thái đầy hết mười ô. Nhưng, anh không cần đặt lọ cuối cùng vào balo, vì sau khi bốn lọ thuốc đến tay là có thể hợp thành một lọ, sẽ không xuất hiện tình trạng trớ trêu balo không đủ ô.
Tuy chuyện này có thể là trùng hợp, nhưng kết hợp với việc con rối Billy trong chương trình có nhắc đến SCP-500 khi bắt đầu phó bản... Phong Bất Giác càng tin rằng, người thiết kế trò chơi này hiểu rất rõ về tình hình của mình, e là không chỉ vật phẩm trong balo, ngay cả kỹ năng, thể năng, trang bị… họ cũng đều nghĩ đến.
Nếu như nói hệ thống sinh ra phó bản theo đặc tính của game thủ, vậy thì... "Game" này ngang bằng với thiết kế hệ thống. Còn con rối Billy, chỉ chuyển lời thay hệ thống mà thôi. Điều đó có nghĩa là bản thân Billy cũng chỉ là một loại ý thức kiểu "Game này do ta thiết kế" mà hệ thống đưa mà thôi.
Cho nên dùng [Quyết thắng thiên lý] mới không nhìn thấy gì hết, bởi vì phó bản này không có BOSS thật sự về mặt ý nghĩa, chỉ có một bộ quy tắc, một game thủ, và một vài quân cờ đã được bày sẵn...
Sau khi Phong Bất Giác trở về khu vực hình quạt, rồi quay đầu lại nhìn hành lang thứ hai, anh kinh ngạc phát hiện ra, mảnh vỡ thi thể trên đất và vết máu đều biến mất, nơi đó lại trở thành một hành lang trống rỗng không có gì cả, nhưng máu dính lên người anh thì vẫn còn.
"Hóa ra là vậy..." Hình như Phong Bất Giác đã hiểu ra điều gì đó, anh không dừng lại ở đây quá nhiều, lúc này thời gian cá nhân mà anh tính nhẩm trong đầu là khoảng bốn mươi sáu phút. Nếu như mọi thứ thuận lợi, khi đến sáu mươi lăm phút, bản thân anh sẽ xuất hiện trong phòng giam của phút bốn mươi mốt theo thời gian map, hơn nữa đã cầm ba lọ thuốc trong tay.
Tính theo thời gian trung bình, tiến độ này vừa đủ.
Phong Bất Giác vừa suy nghĩ, vừa bước vào hành lang thứ tư, chạy điên cuồng về phía trước. Tuy huân chương Contra đã hồi sinh anh, nhưng giá trị thể năng sau khi hồi sinh không về lại trạng thái max, nó vẫn duy trì lượng tiêu hao trước đó. Nhưng nhờ có sự trợ giúp của [Vũ điệu bá tước], giá trị thể năng của Phong Bất Giác đã bắt đầu căng lên, hiện tại là 894/1800, nhìn có vẻ chỉ vừa quá nửa mà thôi. Người từng chạy đường dài sẽ hiểu, càng về cuối thì càng mệt... Huống hồ Phong Bất Giác vẫn chạy đường dài ở trạng thái chạy nước rút.
Phó bản này rõ ràng là một cuộc chạy marathon của cơ thể và trí óc. Cuộc marathon này không phải đang truyền bá tinh thần tham gia thể dục thể thao, mà là một trò chơi liều mạng có thiết lập tuyến tử vong.
...
Sau khi vào hành lang, năm phút nhanh chóng qua đi. Cánh cửa của căn phòng cũng xuất hiện ở phía trước gần như cùng thời điểm này.
Lúc này Phong Bất Giác bỗng nhận ra, bản thân chưa từng chạy hết một hành lang. Ở hành lang thứ ba, anh chỉ chạy nửa đoạn trước, hành lang thứ hai thì chỉ chạy nửa đoạn sau. Còn căn phòng có con BOSS nhỏ cũng không rõ là nghiêng về trước hay là nghiêng về sau, không thể tính kiểu nửa đường như vậy được... Do đó, dù một lát nữa anh có thể tính được độ dài của hành lang thứ tư từ đầu đến cuối, thì cũng không có cách nào biết được để so sánh nó và mấy hành lang khác, rốt cuộc khoảng cách của hành lang nào ngắn nhất.
"Bảo sao con thỏ đó không biết đường nào gần hơn." Phong Bất Giác lẩm bẩm một mình: "Một là vì nó vốn chỉ đi qua hành lang thứ nhất, hai là vì mình xuất hiện ở phút bốn mươi mốt, tuy đã chạy qua ba hành lang, nhưng cũng không biết dài hay ngắn. Nếu như mình biết, mình đã nói với con thỏ đó."
Anh sử dụng tư thế trượt kiểu Sakamoto*, đi đến trước cửa một cách tự nhiên, đưa tay ra vặn nắm cửa, đẩy cửa bước vào.
(*) Sakamoto nhân vật chính trong bộ manga Sakamoto desu ga? Dịch tên tiếng Anh là Haven"t you heard? I"m Sakamoto.
Đây là một cánh cửa bị rỉ sét loang lổ, nhưng rất có kiểu cách của Saw. Trong phòng có cảm giác như ở mật thất u tối, sau khi mở cửa liền có tiếng hoạt động của trục quay và bánh xe, cũng báo hiệu một số cơ quan nào đó được kích hoạt.
Phong Bất Giác cơ bản không nghĩ tới việc giữ đường lui, anh cũng biết hành động kiểu dùng thứ gì đó giữ cửa lại, chắc chắn là không có tác dụng. Trong thanh vật phẩm của anh cũng không có thứ gì thích hợp có thể chặn cửa, đèn pin và ghế gãy nếu dùng không tốt sẽ bị kẹt hỏng, còn cờ-lê... Nếu như gãy rồi, thì đau lòng chết...
Tách…
Ánh đèn sáng lên, cả căn phòng đều được chiếu sáng rực. Phía trên căn mật thất có một sợi dây thép treo một cái lồng sắt, con rối Billy đang đợi bên trong cái lồng. Cặp mắt pha lẫn hai màu đỏ đen của nó, từ trên cao nhìn xuống Phong Bất Giác qua thanh song sắt.
Đúng lúc âm thanh trầm thấp khàn khàn từ miệng con rối cũng truyền ra: "Xin chào, Phong Bất Giác. Ta muốn ngươi chơi trò chơi với ta."