Editor: Nguyetmai
"Đúng vậy." Lúc này, Alden bỗng nhiên xuất hiện phía sau Phong Bất Giác.
"Chuyện đến nước này, ta cũng không ngại nói thẳng ra." Billy tiếp lời: "Nếu như ngươi không hợp tác thì ngươi sẽ bị phát độc, dẫn đến qua map thất bại. Ta biết, đối với lữ khách dị giới như ngươi, đây không phải là cái giá thê thảm gì cho cam, nhưng nó vẫn là điều mà các ngươi không muốn nhìn thấy."
"Vậy Rabbit phải làm sao?" Phong Bất Giác hỏi: "Phát súng của ta bắn chết bạn của ngươi, các ngươi tính toán với ta thế nào đây?"
Billy nói: "Không cần lo lắng, ngươi không thật sự giết chết nó, súng đó chỉ là một thứ kéo dài năng lực điều khiển thế giới này của ta, khoảnh khắc ngươi bóp cò, ta đã thay đổi tính chất của nó, phát đạn đấy không giết được Rabbit."
"Nhưng rất đau." Một giọng nói khác tiếp lời.
Phong Bất Giác quay đầu theo tiếng nói, tiếng nói kia được truyền đến từ trong phòng giam thứ hai.
Tuy cơ thể bị trúng đạn của Rabbit vẫn còn nằm trên đất, nhưng giọng nói đặc biệt của nó lại vang lên trong bóng tối.
"Ồ, hóa ra là vậy..." Phong Bất Giác dứt khoát xoay hướng ghế, gác hai chân lên bàn, thảnh thơi nói: "Để ta suy nghĩ coi, các ngươi cũng có thể nhân khoảng thời gian này, nói với ta những chuyện mà ta cảm thấy hứng thú."
"Thời gian của ngươi cũng không..." Billy lên tiếng.
Phong Bất Giác cười lắc đầu: "Là thời gian của các ngươi không còn nhiều phải không?" Nhân lúc này anh đưa mắt nhìn bảng chọn game, "Độc tố chín mươi hai phút trên người ta, không phải là các ngươi cho ta, mà là do thiết lập nào đó "tồn tại ở vị trí cao hơn" gây ra." Rõ ràng anh đang nói đến [Hệ thống], "Trước mặt "nó", các ngươi chẳng qua cũng chỉ là những sinh mạng chỉ trong một ý niệm là có thể biến thành số không thôi."
"Vậy thì sao? Sự tồn tại mà ngươi nói đến, tuân thủ quy tắc hơn cả Bá Chủ Thời Gian, không làm loại việc mà không rõ nguyên nhân." Alden đáp lại.
"Ta không ám chỉ sự tồn tại đó sẽ giết chết các ngươi, mà ý là... Dù là các ngươi cũng không thể ngăn chặn sự tồn tại đó đến giết ta." Phong Bất Giác nói: "Ít ra có một chuyện, các ngươi không thể nói dối, đúng là ba người các ngươi chỉ có ba lọ thuốc."
"Đúng vậy, lọ thứ tư, ở trong tay [Faster]." Billy đáp.
"Faster... Chính là cai ngục ở đây phải không?" Phong Bất Giác nói.
"Đúng vậy."
"Ngươi đang nói dối!" Phong Bất Giác trực tiếp vạch trần hắn, "Sao ngươi biết được hắn có liều thuốc hay không? Lẽ nào hắn chủ động đi vào nói với ngươi à?"
Billy không nói được gì, đúng là hắn không biết lọ thuốc thứ tư có nằm trong tay Faster hay không, nói câu đó vì muốn thúc giục Phong Bất Giác tiêu diệt đối phương.
"Có điều... Cũng có thể nói ngươi suy đoán hợp lý, bởi vì rõ ràng lọ thuốc thứ tư không ở trong không gian này, nếu không thì nó đã sớm rơi vào tay ngươi rồi." Phong Bất Giác quay ra hỏi: "Đúng rồi, liều thuốc trên người các ngươi xuất hiện từ khi nào??"
"Trước khi ngươi vào không gian này, mỗi người bọn ta đã nhận được một lọ, đồng thời biết được tình hình của ngươi và tác dụng của liều thuốc." Alden trả lời.
Phong Bất Giác thầm nghĩ: Trực tiếp dùng cách truyền dữ liệu liên quan với chúng sao… Ngoài ra, đối với mình mà nói tạo ra phó bản chỉ là mười giây ngắn ngủi, đối với bọn chúng mà nói, hình như là một hoảng thời gian khá dài, trong trường hợp không có game thủ, hình như tốc độ nghiệm toán của những thế giới phó bản này sẽ nhanh hơn nhiều...
"Để ta sắp xếp lại từ đầu những gì đã trải qua trong suốt sự việc này..." Phong Bất Giác lười biếng ngả người ra ghế. Thư giãn ở thời điểm này là một cảm giác thoải mái nhẹ nhõm khi anh sắp xếp suy nghĩ của mình: "Trước khi ta vào nhà tù này, các ngươi đã hoàn thành việc bịa đặt về không gian này, cũng đã chuẩn bị sẵn bố cục, mọi chuyện xong xuôi. Khi ta xuất hiện, Billy đã dùng loa nói chuyện với ta ở điểm khởi đầu.
Khi ta đến căn phòng hình quạt ở điểm đầu, các ngươi đã cho ta xem một màn trình diễn đặc sắc, màn ảo tưởng hão huyền này là..." Anh nói đến đây thì dừng lại, nhìn Billy và Alden bằng ánh mắt dò hỏi.
"Là do ta tạo ra." Kẻ trả lời anh lại là Rabbit ở trong phòng giam thứ hai.
"Ha ha.... Tốt lắm." Phong Bất Giác khen nó một câu: "Sau đó, ta vào hành lang thứ ba, gặp Alden. Sau đó lại đến điểm cuối, rồi lại gặp Rabbit, và nhìn thấy Billy trong phòng giam. Ba người các ngươi cố tình làm ra vẻ huyền bí, hạn định tuyến đường tiếp theo của ta, rồi lại làm như lựa chọn này là do bản thân ta nghĩ ra vậy.
Tiếp đó, ta đến hành lang thứ hai, gặp SCP-173, kẻ nhốt nó lại là..."
"Ta." Billy đáp lại một câu, "Sau khi ngươi đập vỡ nó, cũng là ta làm cho liều thuốc xuất hiện trên đất."
"Ừm... Xem ra ngươi không chỉ điều chỉnh được không gian, mà còn có thể tùy ý điều động vật thể ở đây." Phong Bất Giác nói: "Ở đây có một vấn đề, tại sao ngươi không giết chết 173, mà lại nhốt nó lại vậy?"
"Mỗi lần bọn ta giết chết một sinh vật như vậy, qua hai mươi tư tiếng sẽ có một con khác được thả vào." Billy đáp: "Hơn nữa mỗi lần tới một loại khác nhau, trong đó có một số loại cực kỳ khủng khiếp." Khuôn mặt của nó, giọng nói của nó, và còn nói ra tính từ "khủng khiếp" bằng giọng điệu bị tổn thương như vậy, cứ nghĩ là biết... Đám sinh vật trừng phạt được thả vào phòng giam đúng là rất khó đối phó: "173 đó, coi như là loại tương đối dễ khống chế, bắt giữ nó cũng không khó, nhốt nó bớt phiền hơn là giết nó."
"Đúng vậy... Có lần, một lão nhìn như xác khô vào trong, vậy mà có thể dùng năng lực chế tạo không gian bên trong tiến hành nhảy vọt từ khoảng cách ngắn, sát thương vật lý trực tiếp cơ bản vô dụng đối với hắn. Khi hắn trốn vào Động Thứ Nguyên, bọn ta cũng bó tay hết cách, cuối cùng Billy đành phải chế tạo kết cấu kiến trúc khổng lồ, phức tạp và bài trí ngẫu nhiên để vây lấy hắn, còn bọn ta đi vòng qua tiêu diệt Faster." Billy cũng tiếp lời.
"Nghe giống như 106* vậy..." Phong Bất Giác hạ giọng thì thầm, nhưng mà anh không tiếp tục đề tài này, mà tiếp tục lời tự thuật của mình lúc nãy: "Sau khi ta xử xong hành lang thứ hai, thật ra ta đã nảy sinh nghi ngờ với những lời nói của các ngươi. Có điều với tình hình lúc đó, ta vẫn không muốn mạo hiểm gây ra rủi ro về nghịch lý thời gian, cũng không muốn vì hành động bất thường để lộ cách nghĩ của mình, cho nên ta vẫn dựa theo tưởng tượng của các ngươi, tiến vào hành lang thứ tư."
(*) SCP-106 có hình dạng một người đàn ông cao tuổi, với vẻ bề ngoài như đang trong trại thái thối rữa cấp tính. Ngoại hình này có thể thay đổi nhưng sự thối rữa sẽ vẫn xuất hiện.
Phong Bất Giác nhìn Billy: "Còn ngươi, trong lúc di chuyển từ phòng giam này đến hành lang thứ tư, tiếp xúc với ta điềm nhiên như không. Trò chơi đó nhìn có vẻ rất khó, nhưng khi ta thao tác thực tế, ngươi lại dễ dàng để ta nhận được liều thuốc."
"Hành động của ta là vô ích sao?" Billy hỏi.
"Thật ra thì không." Phong Bất Giác nói: "Nếu ngươi hiểu nhân phẩm của ta thì ngươi nên biết, hành động của ngươi đối với tất cả chúng ta đều là chuyện tốt." Anh ngừng lại một lát: "Tiện thể hỏi luôn, bây giờ các ngươi có thể làm sạch đống xăng này, đống máu này trên người ta được không?
Vừa dứt lời, có một ánh sáng kỳ dị hiện lên trong mắt Billy, cảm giác khó chịu trên người Phong Bất Giác bỗng chốc biến mất, kể cả vết xăng lưu lại trên da anh cũng bốc hơi sạch sẽ.
"Cảm ơn." Phong Bất Giác lịch sự nói lời cảm ơn, rồi tiếp tục nói: "Lúc đầu ta vốn tưởng rằng, ngươi sẽ để cho ta chết trong bồn xăng sau khi phát hiện ra liều thuốc, tiêu hao một huân chương, rồi để ta truyền tống đến điểm đầu hành lang, như vậy quá trình và độ khó trò chơi sẽ càng chân thực hơn. Nhưng ngươi không ngờ rằng, ta vốn là người không biết bơi, vậy mà lại thoát ra trước khi mặt sàn khép lại. Vậy là, thời cơ để ta "bắt được" ngươi sớm hơn vài phút so với dự tính của ngươi.
Để phối hợp với những từ ngữ trong lý thuyết thời gian của các ngươi, ngươi không thể không làm cho nửa sau của hành lang thứ tư dài hơn, để ta dùng đủ mười tám phút mới đến được điểm cuối."
"Sau khi ngươi đến điểm cuối, đã cố ý không nhắc đến hai chữ "liều thuốc", đồng thời giả bộ ra cái vẻ rất gấp gáp, làm ta lộ ra sơ hở." Rabbit nói đến đây, thì ánh đèn trong phòng giam thứ hai sáng lên, nó xuất hiện hoàn chỉnh trong phòng giam, còn thi thể trên đất, lúc này đã biến mất.
"Ta còn một chuyện muốn xác nhận." Phong Bất Giác nói: "Lý do cho ta huân chương là để đề phòng việc ta bị 173 tiêu diệt sao?"
Billy nói: "Thật ra chỉ cần ngươi không chết do "phát độc", bọn ta nghĩ hồi sinh ngươi bao nhiêu lần cũng được. Nhưng... Nếu như vậy, ngươi sẽ nghi ngờ tính chất của trò chơi này, hơn nữa chắc chắn ngươi sẽ nghiên cứu nguyên nhân trong đó."
"Cho nên ngươi liền hình tượng hóa năng lực hồi sinh này, và hạn định số lượng, trực tiếp đưa cho ta." Phong Bất Giác nhẹ nhàng gật đầu, ngón trỏ đặt bên dưới môi nói: "Được rồi, cơ bản coi như ta đã làm rõ toàn bộ." Anh rút chân khỏi bàn, ngồi thẳng lên, nói: "Ta rất tiếc, kế hoạch dẫn dụ phức tạp chu toàn của các ngươi chính thức thất bại, nhưng... Ta vẫn có thể giúp các ngươi."
Lúc ba tên tù nhân nghe đến đây, cơ thể đều ngừng lại. Nét mặt của bọn chúng không phong phú cho lắm, nhưng nếu là khuôn mặt của con người, thì chắc thần sắc của chúng lúc này đều là mắt sáng lấp lánh.
"Ta có hai điều kiện, nếu như các ngươi có thể làm được..." Phong Bất Giác giơ hai ngón tay: "Các ngươi giúp ta, ta giúp các ngươi."
"Điều kiện?" Alden lặp lại, hình như nó hơi bất ngờ.
"Đương nhiên rồi, tuy ta vốn không phải loại người của phe Thủ Tự gì gì đó, nhưng hôm nay một khi ta giúp các ngươi, cũng đồng nghĩa có quan hệ đối địch với Bá Chủ Thời Gian." Phong Bất Giác tỏ vẻ nghiêm túc nói: "Mạo hiểm lớn như vậy, phụ thuộc vào việc nhận được báo đáp lớn cỡ nào. Nếu như các ngươi không muốn nói điều kiện với ta, ta cũng chẳng hề gì, nhưng các ngươi phải nghĩ cho kĩ, kết quả như không có chuyện gì xảy ra thì ai là người khó chịu hơn."
"Ngươi nói đi." Rõ ràng trong ba người thì Billy là người chịu trách nhiệm nói chuyện. Nó vừa là kẻ mưu trí, cũng là kẻ có năng lực mạnh nhất. Đến lúc nói điều kiện, nó mở miệng với thái độ kiên định.
"Điều kiện thứ nhất." Phong Bất Giác nhìn lướt qua gương mặt của bọn chúng, nói: "Hãy nói thật cho ta biết, ba người các ngươi, hoặc nói là... Không có ý mạo phạm đâu nha, ba con quái vật các ngươi, tại sao lại bị nhốt ở đây? Còn nữa, rốt cuộc Bá Chủ Thời Gian là cái quái gì?"
"Tại sao ngươi muốn biết những điều này?" Billy hỏi: "Sự tồn tại và quá khứ của bọn ta, đâu có ý nghĩa gì quá lớn đối với đám lữ khách dị giới các ngươi phải không?"
"Vậy ngươi càng nên nói hết với ta những chuyện râu ria này." Phong Bất Giác đáp lại, "Hơn nữa may mắn là... Điều kiện thứ nhất lại đơn giản như vậy."
Billy ngập ngừng khoảng chục giây, trong khoảng thời gian này, nó còn dùng một phương thức nào đó mà Phong Bất Giác không biết, để trao đổi vài câu với Rabbit và Alden, cuối cùng nó mới mở miệng: "Bá Chủ Thời Gian, là một trong Tứ Trụ Thần, tất cả lãnh thổ thời gian có trật tự đều nằm trong sự quản lý của hắn."
"Tứ Trụ Thần là?" Phong Bất Giác thật sự rất thích đi moi thông tin từ NPC.
"[Bá Chủ Thời Gian] cai quản dòng sông Trật Tự, [Chúa Tể Ma Giới] xưng hùng ở vùng đất khô cằn hỗn độn, [Minh Uyên U Vương] thống lĩnh vương quốc tử linh, [Tòa Án Chân Lý] phán xử thiện ác trong các giới." Billy trả lời: "Những lời này lưu truyền ở các thế giới, quỷ quái ma thần gia nhập không ai là không biết."
"Ừm... Ngươi tiếp tục đi." Bây giờ, Phong Bất Giác cũng giống như đám quỷ quái ma thần cao cấp kia, nhớ thật kĩ bốn câu nói này trong đầu.
Billy lại nói: "Lâu dần, Tứ Trụ Thần kiềm chế lẫn nhau, duy trì cân bằng, tránh việc tranh chấp và xung đột lẫn nhau một cách có ý thức."
"Chiến tranh, là điều mà tất cả bọn họ đều không muốn nhìn thấy, bởi vì họ cũng không chắc rằng mình có thể thắng các bên còn lại. Nếu có hai thần khai chiến, thì ở lập trường bên thứ ba, thứ tư cũng không biết."
"Nhà tù này, tuy thuộc quyền cai quản của Bá Chủ Thời Gian, nhưng phán xử bọn ta, lại là Tòa Án Chân Lý."
"Sức mạnh chính của ta là điều khiển không gian, Alden là điều khiển nỗi sợ, Rabbit là điều khiển ảo giác. Ta và Alden bị mang tội danh "truyền bá hỗn độn" và bị nhốt vào đây. Rabbit là vì... Chuyện khác."
Thấy đối phương tự nhiên dừng lại, Phong Bất Giác lập tức truy hỏi: "Chuyện gì?"
"À... Nó và em họ của nó vốn là thành viên của Bồi Thẩm Đoàn, nhưng vì coi thường tòa án nên bị trị tội." Billy trả lời.
"Vậy em họ ngươi đâu? Bị nhốt ở nhà tù khác à?" Phong Bất Giác lại hỏi.
"Trên tòa án, họ vốn không thể bắt được em họ của ta." Billy nói.
"Ngươi nói là... Một con thỏ, mà lại chạy thoát ngay dưới con mắt của một tổ chức được gọi là "Tòa Án Chân Lý" sao?" Phong Bất Giác cười nói.
Rabbit nhún vai, "Em họ ta có thể thoát khỏi bất cứ nơi nào, nó chỉ cần vẽ một cái hố lớn màu đen trên tường rồi chui qua đó là được..."
"Ha... Ha ha..." Khóe miệng Phong Bất Giác giật giật cười khan vài tiếng.
Vẫn là Billy đưa câu chuyện trở về quỹ đạo: "Trước Faster, cai ngục của bọn ta đúng là Satsuma Deere, trước khi phản bội lại Bá Chủ Thời Gian, hắn ta đã thả ba người bọn ta ra ngoài, cũng trong khoảng thời gian đó, ta và ngươi đã từng gặp nhau."
"Ừm... Thật ra cũng chỉ là chuyện của năm, sáu ngày trước thôi." Phong Bất Giác trả lời.
"Chuyện đó đối với ngươi mà nói..." Billy nói, nó trực tiếp kể tiếp: "Satsuma Deere trốn thoát chưa bao lâu đã bị Bá Chủ Thời Gian bắt được. Hắn ta mau chóng khai ra hành tung của bọn ta, do đó mà được miễn tội chết, nghe nói sau đó hắn ta bị đày đến đảo Thư Ma.
Còn bọn ta bị nhốt lại vào đây, cai ngục đổi thành Faster, thời hạn thi hành án còn bị tăng gấp nhiều lần. Thời gian ở trong nhà giam là vô hạn, còn dài đằng đẵng hơn so với bất cứ đâu. Có lẽ ngươi cho rằng chúng ta gặp nhau từ năm, sáu ngày trước, nhưng đối với ta mà nói, ác mộng luân hồi trong nhà tù này, ít nhất cũng đã kéo dài một năm hoặc lâu hơn thế."
Phong Bất Giác tiêu hóa thông tin của đối phương, kết hợp sự việc ở Quỷ Ảnh Mê Thành và Đảo Thợ Săn lại với nhau, phát hiện ra thời gian trùng khớp, e là tướng quân giả Sanger. Rainsford mà anh gặp trong phó bản Đảo Thợ Săn, trôi dạt lên Đảo Thợ Săn mà không rõ nguyên nhân, Satsuma Deere bị nhốt ở đó nhận làm thuộc hạ.
"Được rồi, nghe có vẻ ngươi không nói dối." Phong Bất Giác liếm môi, bắt đầu nói điều kiện thứ hai của mình: "Vậy thì, điều kiện thứ hai của ta chính là..." Anh vỗ ngực mình, rồi chỉ vào khẩu súng trên bàn: "Sau khi thành công, ta muốn mang hai [Huân chương Contra] và [Súng bắn phát là chết] còn lại ra khỏi không gian.