Khu Vui Chơi Đáng Sợ

Chương 185:




Editor: Nguyetmai
Cuồng Tông Kiếm Ảnh không nhanh không chậm đi vào phòng họp của công hội trưởng. Lúc này, bên cạnh bàn phòng họp đã có bốn người đang ngồi. Một người trong đó là người anh em Vô Đao Khách của anh ta, ba người còn lại ngồi phía bên kia chiếc bàn dài, ID lần lượt là Nhất Đao Khuynh Thành, Nhất Kiếm Khuynh Thành và Không Có Sợ Đâu.
Dù sao Giang Hồ cũng là công hội hàng đầu, kỷ luật vẫn rất tốt, cũng chưa từng xuất hiện tình trạng thành viên tới họp bàn không kiêng nể gì cả nhồm nhoàm ăn bim bim. Nhưng họ cũng không ngồi không, trên tay ai nấy đều cầm một chai đồ uống, thỉnh thoảng lại uống một ngụm.
Đồ ăn vặt và đồ uống trong game "Khu vui chơi đáng sợ" thuần túy là để thỏa mãn cơn thèm, không có buff hiệu quả, cũng không thể khôi phục HP hay thể năng, càng không thể giúp người chơi bớt được một bữa ăn trong thực tế. Thế nhưng, những món hàng đó lại bán cực kỳ chạy trong game. Cho dù là người chơi có nghề nghiệp gì, người chơi RMB không thiếu tiền hay người chơi rảnh rỗi bình thường đều sẽ mua chút ít nếm thử.
Đồ ăn ảo được công ty Mộng bán trong game thực sự có sức hút như vậy sao? Đáp án là chắc chắn rồi, sản phẩm họ bán ra chủ yếu chia thành ba loại, loại thứ nhất chính là các sản phẩm thịnh hành nhất hoặc phổ biến nhất, ví dụ như snack khoai tây, cocacola, thuốc lá… Loại thứ hai là các sản phẩm tương đối cao cấp, giá cả không hề rẻ trong cuộc sống thực tế, ví dụ như các loại thuốc quý, chocolate, đồ uống có cồn… Loại thứ ba là các sản phẩm mới lạ đặc biệt không tồn tại trong cuộc sống, ví dụ như món "thịt cá sấu sấy khô Gala", "nước ép trái cây cầu vồng", và một số đồ ăn vặt có yếu tố kinh dị do game tạo ra, ví dụ như "xiên nhãn cầu chiên", "bánh tét xác ướp"…
Tuy thời gian Open Beta không dài, hơn nữa giá các loại sản phẩm này đa số đều không đắt lắm, nhưng trong "Khu vui chơi đáng sợ" lợi nhuận của mảng này nghiễm nhiên giống với lợi ích những sản phẩm tiêu hao khác (đạn dược, thuốc, pin…) trong cửa hàng mang lại. Mặt hàng mua bán này đã trở thành một lối đi lớn để hệ thống thu hồi tiền game từ người chơi.
"Anh Tiếu vẫn chưa đến à?" Cuồng Tông Kiếm Ảnh vừa ngồi xuống vừa nói. Ánh mắt anh ta nhìn quét qua gương mặt ba người ngồi bên kia bàn. Ba người này đều là thành viên của Giang Hồ, nhưng không mấy thân quen với Cuồng Tông Kiếm Ảnh. Xét về lịch sự, anh ta vẫn nên gật đầu mỉm cười với họ xem như là chào hỏi.
Vô Đao Khách nói: "Nhiều khả năng là đang bận sắp xếp chuyện cậu nói trước đó đó."
"Rắc rối đến thế cơ à?" Cuồng Tông Kiếm Ảnh hỏi.
"Ha… Chính cậu tự đặt đồ, thì thành sếp chuyên phất tay* rồi." Vô Đao Khách cười nói: "Chúng tôi cũng bận rộn nhiều việc, cậu cho rằng sở trường Máy móc dễ học và nâng cao như vậy à? Ngoài Trật Tự ra, có công hội nào có thể chỉ cần hét một tiếng thì ở mỗi sở trưởng khác nhau liền có mấy người để phái đi chứ?"
(*) Sếp chuyên phất tay: Ý chỉ người chỉ biết chỉ huy người khác, không làm việc gì, hay người quản lý chỉ có danh hiệu, không chịu trách nhiệm, cũng không chịu làm việc.
Cuồng Tông Kiếm Ảnh nhún vai: "Dù sao thì tôi cũng chưa từng học bao giờ, cụ thể độ khó ra sao tôi cũng không rõ."
Đang nói chuyện, cánh cửa phòng họp lần thứ hai được mở ra, một người đàn ông cao chừng một mét tám mươi lăm, khuôn mặt trầm ổn, cương nghị đi vào.
Cười Hỏi Trời Xanh, một trong ba ông chủ của phòng máy Giang Hồ, đồng thời cũng kiêm chức công hội trưởng của công hội Giang Hồ trong game.
Giả sử có một nhóm người, lưu lạc hoang đảo, bị nhốt trong núi sâu, hoặc bị rơi vào một không gian nguy hiểm chưa rõ nào đó. Mới đầu chắc chắn họ sẽ luống cuống chân tay, lúc này, không còn gì phải nghi ngờ rằng Cười Hỏi Trời Xanh chính là người có thể dựa dẫm trong đám người đó. Một người được kỳ vọng là sẽ đứng ra làm cái gì đó.
Nói một cách trang trọng, đó gọi là khí chất của một vị lãnh tụ. Nói một cách đơn giản dễ hiểu, chính là người này trông có vẻ đáng tin cậy.
Trong hiện thực, ba người Cười Hỏi Trời Xanh, Vô Đao Khách và Cuồng Tông Kiếm Ảnh đã được coi là nhà doanh nghiệp trẻ tuổi rồi. Trong thế giới game, họ cũng đều là nhân vật làm mưa làm gió trong những người chơi chuyên nghiệp. Nhưng nếu nói ai có thể đại diện cho cả phòng máy nhất thì Cười Hỏi Trời Xanh hoàn toàn xứng đáng.
Nói về thực lực trong game, ba người Đao Kiếm Tiếu chỉ sàn sàn như nhau. Khi trước lúc từng chơi game thực tế ảo khác, đương nhiên họ cũng thường xuyên đọ sức, vẫn luôn có thắng có bại. Bỏ qua các nhân tố như nghề nghiệp, trang bị… trong game sang một bên, giữa ba người không quá chênh lệch.
Nhưng nếu xét tới phương diện kinh doanh công ty. Vô Đao và Kiếm Thiếu kém xa, những quyết sách quan trọng và con đường phát triển tương lai của phòng máy ngay từ đầu đã đều là do Cười Hỏi Trời Xanh định ra. Đối với kiểu công ty phát tài từ ngọn cỏ như họ, có một người ra quyết sách anh minh như vậy nói sánh ngang với cơ sở nền móng cho sự thành công cũng không quá.
"Ừm… Mọi người đến hết rồi đúng không?" Cười Hỏi Trời Xanh ngồi vào vị trí chủ tịch trong phòng họp, ánh mắt liếc qua Vô Đao Khách và Cuồng Tông Kiếm Ảnh ở bên tay phải, rồi lại nhìn ba người ngồi bên tay trái mình, "Mọi người làm quen với nhau cả rồi chứ?"
"À, có nói vài câu." Vô Đao Khách trả lời: "Nhưng Kiếm Thiếu cậu ta vừa mới tới, cậu cứ nên giới thiệu chút đi."
Cười Hỏi Trời Xanh lập tức giơ cánh tay phải lên, mặt hướng về phía ba người ở bên trái, giơ tay giới thiệu nói: "Kiếm Thiếu, Cuồng Tông Kiếm Ảnh."
"Ngưỡng mộ danh tiếng đã lâu!" Cuối cùng Nhất Đao và Nhất Kiếm cũng có may mắn gặp được cao thủ, vô cùng vui vẻ nhưng lại tỏ ra cẩn trọng.
Nhưng cô gái Không Sợ ở một bên lại chỉ bĩu môi, dáng vẻ không tỏ ý kiến gì cả.
"He he… Các cậu không cần phải khách sáo như vậy." Cuồng Tông Kiếm Ảnh cười đáp.
Cười Hỏi Trời Xanh lại nói với Cuồng Tông Kiếm Ảnh: "Nhất Đao và Nhất Kiếm tuy không phải là người chơi chuyên nghiệp, nhưng thời gian online của hai người họ khá là thoải mái và cùng lúc, tôi thấy họ cũng rất có tiềm năng…" Anh ta hơi ngưng lại một lát: "Chẳng phải cậu vẫn luôn oán thán không tìm được đồng đội thích hợp khi mở mô thức tàn sát trong game sao? Sau này họ sẽ đi theo cậu, cậu thấy sao?"
"Được chứ." Cuồng Tông Kiếm Ảnh rất sảng khoái đồng ý, anh ta cũng rất thức thời. Trong thời điểm này, hoặc là dứt khoát từ chối, hoặc là đồng ý ngay lập tức. Nếu như anh ta bày ra dáng vẻ khách làng chơi đi chọn gái, đắn đo mãi rồi mới trả lời thì chắc chắn sẽ khiến Nhất Đao và Nhất Kiếm có chút khó xử.
"Đều cùng một công hội cả, còn được buff kinh nghiệm nữa. Tôi cầu còn không được ấy chứ." Cuồng Tông Kiếm Ảnh nói.
"Ha ha, vậy sau này mong được Kiếm Thiếu chỉ giáo nhiều hơn." Nhất Đao và Nhất Kiếm cũng vui mừng ra mặt. Đối với họ, có thể được gia nhập một công hội lớn có danh tiếng và uy tín như vậy đã là rất tốt rồi. Câu "có tiềm năng" vừa rồi của công hội trưởng càng khiến họ được đắc ý một phen. Nay được chỉ định chung đội với Cuồng Tông Kiếm Ảnh, đúng là cơ hội tốt trời ban. Cùng là người chơi sử dụng binh khí lạnh cận chiến, có thể quan sát cao thủ hàng đầu như Cuồng Tông Kiếm Ảnh trực tiếp ở cự ly gần, trình độ của bản thân dù có không muốn nâng cao cũng khó.
"Ngoài ra, vị Không Có Sợ Đâu…" Cười Hỏi Trời Xanh giới thiệu tiếp: "Là cao thủ do Nhất Đao và Nhất Kiếm tiến cử, hôm nay vừa mới gia nhập công hội, tôi muốn để mọi người gặp nhau một chút…"
Vô Đao và Kiếm Thiếu nghe vậy, sắc mặt đều hơi thay đổi. Trong lòng đều đang suy nghĩ: "Gặp nhau một chút" là có ý gì? Đây là bạn gái hay họ hàng thân thích của cậu, cho nên mới dẫn tới đây cho hai anh em tôi xem hay sao? Thấy cách cậu giới thiệu cũng không giống lắm, vậy thì có nghĩa là… Người đẹp này tuy không phải là nhân viên của phòng máy chúng ta, nhưng cô ấy là một người chơi rảnh rỗi rất có thực lực mà chúng tôi buộc phải làm quen?
"Xin chào." Không Có Sợ Đâu thuận miệng chào một câu. Dáng vẻ đáng yêu khi gặp người lạ trong phó bản cô thường mang trên mình giờ phút này không còn sót lại chút gì, mà thay vào đó là tính cách của một cô gái độc lập mạnh mẽ.
Vô Đao đến sớm, cho nên đã chào hỏi trước với cô ta rồi. Kiếm Thiếu coi như là lần đầu tiên nói chuyện với Không Sợ, anh ta vừa trả lời: "Chào cô." vừa thầm nghĩ trong lòng: Chưa từng gặp cô ta bao giờ, cũng chưa bao giờ nghe đến người chơi chuyên nghiệp sử dụng ingame "Không Có Sợ Đâu" bao giờ, nhưng anh Tiếu lại có vẻ như rất coi trọng cô ta… Hay ho đấy.
"Không Sợ sau này sẽ cùng đi phó bản với Vô Đao, cố gắng duy trì online ổn định, luyện cấp nhanh hơn. Sau khi đạt level 30, tôi muốn cậu sắp xếp cho cô ta vào đội nhỏ chuyên môn, đi đánh hình thức sinh tồn tổ đội độ khó ác mộng." Cười Hỏi Trời Xanh nói: "Ngoài ra, từ level 30 đến 39 tổng cộng có thể đánh ba trận "Cuộc đụng độ nhỏ trong cuộc chiến xếp hạng", tôi hy vọng cô có thể đi cùng các đồng đội trong công hội, đến lúc đó tôi sẽ sắp xếp."

Cùng lúc đó, trong phòng họp Địa Ngục Tiền Tuyến.
Phong Bất Giác đi vào trong phòng họp, nhìn thấy Tự Vũ dùng hai tay chống cằm, vẻ mặt ỉu xìu không có tinh thần, ngắm nhìn cảnh tượng nhàm chán xung quanh. Chỉ thấy Bi Linh đang cách qua chiếc bàn ném từng cái bỏng ngô về phía Tiểu Thán, muốn để đầu Tiểu Thán dính đầy bỏng ngô.
"Mọi người đang đợi tôi à?" Phong Bất Giác hỏi, lúc này họ đã đăng nhập game ở chế độ ngủ rồi.
"Thực ra mới chỉ đợi mười phút thôi mà." Tự Vũ nói.
Phong Bất Giác quay đầu nhìn số lượng bỏng ngô dính trên đầu Tiểu Thán: "Tôi rất tò mò, nếu tôi đến muộn chút nữa, thì trò đùa dùng bỏng ngô để giết thời gian này sẽ nâng cấp thành thế nào?"
"Có lẽ cô ấy sẽ bắt tôi há miệng ra đón lấy chăng." Tiểu Thán trả lời.
"Tôi rất vui, cuối cùng cậu cũng tìm được một người bạn có độ tuổi tâm lý gần với cậu." Phong Bất Giác cười nói.
"Ăn nói linh tinh! Tôi trưởng thành hơn cậu ta nhiều." Bi Linh không phục nói.
"Đúng vậy, ai từng đi học tiểu học đều biết là con gái lớn sớm hơn mà." Phong Bất Giác vừa nói vừa ngồi xuống bên bàn họp.
Bi Linh liếc xéo vị công hội trưởng độc mồm độc miệng này, lè lưỡi làm mặt quỷ.
"Nghe nói anh sắp lên tivi à?" Lúc này Tự Vũ mới lên tiếng nói.
"À… Tên nhóc nhà cậu quả nhiên đã đi loan tin rồi…" Câu này của Phong Bất Giác xem như là đã thừa nhận rồi, anh nói với Tiểu Thán: "Haizz, đúng rồi, tay trái cậu thế nào rồi? Ảnh hưởng của việc dùng tay bóp nát bình Cát chảy chậm đã thể hiện ra rõ chưa?"
Tiểu Thán trả lời: "Chẳng sao cả." Cậu ta vừa nói vừa giơ tay lên: "Không có gì bất thường cả, tôi tan ca về nhà còn đánh hai phó bản nữa, vẫn không thấy có ảnh hưởng gì, có lẽ là sau khi rời khỏi phó bản Hỏi Đáp Tử Vong đó, hiệu quả của Cát Chảy đã biến mất luôn rồi."
"Ảnh hưởng tiêu cực trong phó bản sẽ không mang về không gian đăng nhập." Bi Linh tiếp lời: "Công hội trưởng, anh không đọc kĩ mô tả game à? Sao cứ thắc mắc mãi chuyện này thế?"
"Bởi vì tôi thấy phó bản đó có vấn đề thôi…" Phong Bất Giác thầm nói, nhưng anh không nói ra.
"Không sao là tốt rồi." Lần nào cũng đều là Tự Vũ chuyển về đúng đề tài ban đầu, nếu không có cô không biết đám người này còn tám nhảm đến lúc nào nữa: "Mọi người đã đánh thêm vài ba phó bản, trước tiên phải trao đổi lại về level và trạng thái, sau đó chuẩn bị xuất phát thôi."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.