Khu Vui Chơi Đáng Sợ

Chương 187: Bàn kiếm pháp ở trấn Thương Linh (2)




Editor: Nguyetmai
[Ngoại hình của bạn ở trong mắt NPC sẽ được hệ thống điều chỉnh thành trạng thái phù hợp với bối cảnh phó bản.]
Lúc đó Phong Bất Giác một mình đi đến chỗ Bạch Điển bị giết trong đoạn CG, bên tai lập tức vang lên giọng của một NPC. Đương nhiên anh Giác hiểu ra anh đã đi vào tầm nhìn của một NPC nào đó, giọng nói nhắc nhở chính là chứng cứ gián tiếp.
"Ừm…" Phong Bất Giác cúi đầu nhìn thi thể Bạch Điển, ánh sáng mặt trăng chiếu rọi khiến gương mặt hoảng sợ đó của người chết vô cùng rõ ràng.
"Tiền bối, giả sử tôi làm ra vẻ như không biết ông trốn ở gần đây thì ông có thể cứ thế cho tôi đi qua không?" Phong Bất Giác đột nhiên lên tiếng nói, giọng anh không cao nhưng rõ ràng không phải là tự nói một mình. Ngữ điệu của anh không kiêu ngạo cũng không siểm nịnh, nhưng khi xưng hô với đối phương cũng vẫn khá lễ phép.
"Nếu ngươi đã nói chuyện với ta thì chứng tỏ ngươi không những biết ta đang ở gần đây, mà cũng biết câu trả lời của câu hỏi này." Giọng nói già nua truyền từ trong gió tới nhưng vẫn lửng lơ bất định, khó xác định nguồn gốc.
Phong Bất Giác cười châm chọc nói: "Có phải tôi muốn lừa ông đâu?"
Giọng nói đó im lặng, không đáp lại.
"Tôi đến đây phát hiện ra một thi thể nằm ngang dưới đất, người chết bị ám khí đả thương, vết thương ở sau gáy. Xem qua thì chỉ có chỗ này là vết thương trí mạng, nhiều khả năng là do bị đánh lén. Kẻ giết người chỉ dùng một cái tăm, có thể thấy nội lực của hắn vô cùng thâm hậu." Phong Bất Giác nói tiếp: "Vậy nên, tôi nói thử một câu này, thử thăm dò xem kẻ giết người có ở xung quanh đây không, có hợp lý không?"
Giọng nói già nua kia một lần nữa truyền tới: "Vậy sao ngươi lại biết lão hủ là tiền bối của ngươi?"
"Rất đơn giản, tuổi tôi còn trẻ, người trong giang hồ đa phần đều là tiền bối của tôi." Phong Bất Giác cười nói: "Huống hồ cách thức dùng tăm tre giết người này của tiền bối hoàn toàn không giống với thủ pháp một người trẻ tuổi biết dùng. Không có công lực thâm hậu sẽ không thể dùng được thủ pháp này."
Thực ra hiện Phong Bất Giác đều chỉ là tán dóc đơn thuần, anh chỉ tận dụng thông tin có được từ đoạn CG ban đầu để làm quen với NPC mà thôi.
"Hừ… Ngươi đang lừa ta cũng được. Không phải cũng không sao… Cũng không thay đổi được gì cả." Giọng nói già nua đáp: "Quay về đi." Ông ta vẫn nói câu đó. Giống như câu nói Ngọc Diện Thám Hoa nghe được trước khi chết.
"Tôi có thể hỏi một chút không? Người như thế nào mới có tư cách qua đây?" Phong Bất Giác hỏi.
Đối phương chỉ đáp lại hai chữ: "Cao thủ."
"Người chết ở bên chân tôi đây chẳng lẽ không phải là cao thủ?"
"Đúng, nhưng hắn là người của triều đình." Ông già hơi ngưng lại, "Cho nên, hắn không những không qua được mà còn phải chết."
"Tôi không phải là người của triều đình, hơn nữa tôi cũng được coi là cao thủ mà." Phong Bất Giác nói: "Như vậy, đáng ra tôi phải được qua chứ?"
"Hừ… Ha ha ha… Ha ha ha…" Ông già đó bật cười thành tiếng, tiếng cười vang vọng khắp xung quanh.
Sau đó một bóng người từ trong rừng lao ra. Một ông già mặc áo bào màu lam xuất hiện ở một nơi cách mấy dặm trước mặt Phong Bất Giác.
Ông già này trông có vẻ khoảng bảy mươi tuổi, râu tóc bạc phơ, nhưng lưng vẫn thẳng tắp, tướng mạo không được tính là hiền lành, nhưng cũng không giống kẻ gian ác: "Tiểu huynh đệ, bảo đồng bọn của ngươi ra đây đi."
Phong Bất Giác giả ngu nói: "Đồng bọn gì cơ?"
"Ta không khôn vặt như ngươi, cũng không có hứng thú lừa gạt ngươi." Ông già lại nói: "Ta biết ngươi có bốn người bạn cùng đi, đang tìm kiếm hành tung của ta trong bóng tối, còn ngươi thu hút sự chú ý của ta…"
"Được rồi, được rồi…" Phong Bất Giác thấy sự tình đã bại lộ nên dứt khoát quay đầu lại gọi: "Ra đây cả đi, bị phát hiện rồi."
Tiểu Thán và mấy người còn lại lần lượt đi từ trong rừng cây ra. Trên tay Bi Linh còn cầm khẩu MP5, chĩa súng vào phía ông già kia, dáng vẻ lúc này như thể sắp nổ súng, do không biết đó là cái gì nên ông già kia cũng không quá bận tâm.
"Nhân tiện nói luôn nhé, tất cả bọn tôi đều là cao thủ đấy." Giọng điệu Phong Bất Giác không giống như đang nói dối.
"Hừ… Lão hủ tuy đã chừng này tuổi rồi nhưng mắt vẫn chưa mờ. Quan sát bước chân, thân pháp, hơi thở v.v của các vị đây khi đi đường…" Ông già lắc đầu cười nói: "Mấy tên tiểu quỷ các người… Căn bản không biết võ công đúng không?" Ông ta rất tự tin với phán đoán của mình, cho nên mới to gan hiện thân, "Quay về đi, nay trấn Thương Linh không phải là nơi các ngươi nên đi. Cho dù là đám lão luyện già đời đã lăn lộn giang hồ mấy chục năm cũng khó lòng bảo đảm sống được đến đêm quyết đấu trên trấn."
"Tiền bối, chúng tôi đi xem quyết đấu, chứ không phải đi tham gia quyết đấu, mấy kẻ "lão luyện" đó thích làm một vòng khởi động ở trong trấn là chuyện của họ. Họ làm cái lồng sắt đánh nhau kịch liệt cũng được, chúng tôi không trà trộn vào đó là được chứ gì?" Phong Bất Giác nói.
Câu nói này của anh đối phương chắc chắn nghe không hiểu hết được, ông già sửng sốt mất mấy giây rồi đáp: "Hừ hừ… Các ngươi đúng là không hiểu gì cả, chuyện của giang hồ đâu đơn giản ngây thơ như các ngươi tưởng." Ông ta tiến lên mấy bước, đến trước mặt Phong Bất Giác, nhìn thân hình hơi gầy gò của anh Giác: "Hơn nữa, dựa vào tên tiểu tử nhà ngươi, chỉ e ngay cả đòn của mấy kẻ mãi võ trên phố cũng không đỡ nổi. Cuộc quyết đấu của kiếm thần, dù ngươi có xem cũng có thể nhìn ra được môn đạo gì chứ?"
"Đã nói bọn tôi đều là cao thủ rồi mà, sao tiền bối lại không tin chứ?" Phong Bất Giác trả lời.
Biểu cảm của ông già dường như đang nói rằng, không thể nói lý với tên tiểu tử này được, ông ta lắc đầu: "Vậy ngươi báo tên ra đây ta nghe xem." Ông ta chỉ vào thi thể dưới đất: "Nếu danh hiệu của ngươi nghe không kêu như cái tên Ngọc Diện Thám Hoa này thì mau chóng quay về đi, đừng ở đây mất mặt thêm nữa."
Khóe môi Phong Bất Giác mỉm cười, hừ lạnh một tiếng, "Hừ…" Đây là thế mạnh của anh chứ đâu: "Tôi là… Quyền đả Lưỡng Quảng*, cước thích Tô Hàng, kiếm đãng Tam Tần, khí trấn ải Bắc, huyết tẩy Đông Doanh** bất lưu hành, đánh khắp Trung Nguyên không địch thủ, nhân xưng Cuồng đồ khó lường… Liêu chủ Phá Kiếm Trà Liêu***, Phong Bất Giác." Anh không biết xấu hổ làm một tràng dài này xong vẫn chưa thấy đã, nhân tiện còn đọc ra một bài thơ, "Nhờ anh em trong giang hồ thương yêu, xin tặng một bài – Cười ngắm thương minh phá thiên quân, Sách định càn khôn đoán nhân quả. Không hề sợ hãi coi thường sống chết, giống như phong ma chẳng phải quỷ cũng chẳng phải thần."
(*) Lưỡng Quảng: chỉ hai tỉnh Quảng Đông và Quảng Tây, Trung Quốc.
Tô Hàng: Giang Tô và Tô Châu (Trung Quốc)
(**) Đông Doanh: tên gọi trước của Nhật Bản
(***) Liêu chủ Phá Kiếm Trà Liêu: danh hiệu của Tần Tư Dung (phim Thiếu niên Trương Tam Phong) do Lý Băng Băng thủ vai
Ông già ngay lập tức kinh ngạc, ông ta chưa từng nghe nói tới tổ chức Phá Kiếm Trà Liêu, cũng chưa từng nghe qua người có tên Phong Bất Giác. Nhưng đối với cả tràng dài danh hiệu này, nghe cũng không giống như là nói bừa, dù sao nếu đổi lại là ông ta thì có đánh chết ông ta cũng không bịa ra được như vậy.
"Ngươi…" Ông già nhất thời nghẹn lời. Ông ta vốn rất chắc chắn năm người này võ công rất kém, thậm chí còn không có. Nhưng bị Phong Bất Giác cho một màn như vậy, ông ta lại có chút dao động.
Thiếu gia Atobe cũng kinh ngạc y như vậy. Anh ta cứ tưởng rằng Phong Bất Giác sẽ nói đại ra một danh hiệu nào đó thường gặp trong tiểu thuyết võ hiệp, chứ không ngờ anh chàng này lại mở miệng ra tua một tràng dài. Hơn nữa nội dung đột phá tới tận chân trời, so sánh với danh hiệu này, cái tên "Ngọc Diện Thám Hoa" gì đó chỉ là hạng tép riu.
"À phải rồi, còn chưa thỉnh giáo cao danh đại tính của tiền bối?" Phong Bất Giác chắp tay nói.
"Lão hủ chỉ là một hạ nhân, tục danh không đáng được nhắc tới." Ông già đáp, lúc này ông ta có chút hiểu ra, lại nói: "Tiểu huynh đệ, ngươi thật thông minh, cũng rất biết ăn nói, nhưng cao thủ, không thể thổi phồng mà thành được."
"Tôi hiểu tôi hiểu, tiền bối vẫn không tin tôi." Phong Bất Giác nói: "Vậy tôi sẽ thể hiện đôi chút cho ông xem." Lúc này, trong lòng anh đang nói: Ông già này… Nếu không phải vì thấy ông trông có vẻ như liên quan đến cốt truyện chính thì còn lâu tôi mới phí lời với ông như vậy. Nếu ông kiên quyết không cho đi, tôi chỉ có thể mời ông xơi đạn vậy…
Phong Bất Giác lùi về phía sau nửa bước, "Tiền bối, tiếp một chiêu của tôi thế nào?"
"Đừng nói là một chiêu, cho dù mười chiêu trăm chiêu…" Ông già còn chưa dứt lời.
Phong Bất Giác đã thuận đà kích hoạt kỹ năng danh hiệu [Xem chiêu], loại sở trường lựa chọn là Chiến đấu.
Phong Bất Giác biết chắc chắn mình có thể xuất ra chiêu gì đó, nhưng anh cũng không biết mình sẽ xuất ra chiêu gì…
Ông già đó thấy Phong Bất Giác sắp tấn công cũng không dám khinh thường. Không ai có thể bảo đảm có phải người thanh niên này nội lực thâm sâu hay không, bây giờ đang chuẩn bị giả heo ăn thịt hổ gì đó…
Ông già lấy ra bảy phần công lực, chắp quyền nghênh đón.
Bộp một tiếng, Phong Bất Giác và đối phương cùng liều mạng đánh một chưởng. Sau đó lùi lại năm sáu bước, chỉ có anh hiểu, lúc vừa rồi đã khiến giá trị HP của anh tổn thất hơn 30%. May mà ông già đó chỉ đơn thuần dùng chưởng lực để phòng ngự chứ không đẩy lực về phía trước, nếu không Phong Bất Giác đã gặp nguy hiểm rồi.
"Thế này…" Ông già tuy đứng nguyên tại chỗ bất động, nhưng vẻ mặt kinh ngạc. Lòng bàn tay ông ta lúc này đã đỏ bừng một mảng, nóng như sắt nung.
"Phát động một kỹ năng thuộc hệ hỏa ư… Cũng may đấy chứ." Phong Bất Giác thầm nghĩ, nhưng bề ngoài anh vẫn rất bình tĩnh: "Chút tài mọn, để lộ sự kém cỏi rồi."
Ông già chắp hai tay ra sau lưng: "Ừm… Không ngờ lão hủ ta hôm nay lại nhìn lầm." Ông ta nhường sang một bên: "Xin mời các vị thiếu hiệp."
"Hả? Tiền bối không thử võ công của mấy người bạn của tôi sao?" Phong Bất Giác chỉ vào Thiếu gia Atobe: "Ông xem cái tên ẻo lả này đi, dáng vẻ yếu đuối lắm."
"Này!" Atobe cật lực thể hiện sự bất mãn đối với hành vi bán đứng đồng đội này của Phong Bất Giác.
Ông già chỉ coi như không nghe thấy nửa câu sau Phong Bất Giác nói, bình tĩnh trả lời, "Không cần đâu, chắc hẳn bốn vị cũng không phải là hạng tầm thường. Phong liêu chủ, xin mời." Ngay cả cách xưng hô ông ta cũng thay đổi luôn rồi.
"Ông già này hình như đã bị mình trấn trụ rồi, xem ra kỹ năng vừa rồi siêu mạnh…" Phong Bất Giác thầm nói: "Chẳng trách dùng mất ba trăm điểm giá trị thể năng, còn thêm cả ba mươi điểm linh lực."
"Đa tạ tiền bối." Phong Bất Giác vừa nói vừa nháy mắt ra hiệu cho các đồng đội, bảo họ có thể đi được rồi.
Đến khi năm người men theo con đường nhỏ đi xa, ông già giơ lòng bàn tay lên trước mặt, trầm ngâm nói: "Liêu chủ Phá Kiếm Trà Liêu, hừ… Thằng nhóc này nói năng bậy bạ, nhưng ra tay quả thực lợi hại." Ông ta điều chỉnh lại hơi thở, dường như muốn đè lại cảm giác đau đớn trên tay: "Nếu hắn là một gã tráng niên hơn bốn mươi tuổi thì có thể đánh ra được một chưởng như vậy cũng không tính là gì, chẳng qua chỉ là một đòn đánh khổ luyện ba mươi năm tuổi trẻ mà thôi. Nhưng tên tiểu tử này mới chỉ chừng hai mươi, hắn có thể đánh ra một chưởng như vậy, ngoài nội lực bẩm sinh là thuần dương ra thì không thể giải thích khác được…
Hừ… Không biết từ khi nào trên giang hồ lại có nhiều nhân vật lợi hại như vậy nữa, xem ra trận quyết đấu này của chủ nhân dẫn dụ nhiều cao nhân dị sĩ đến đây, cho dù là thân thủ, hay số người đều vượt qua dự liệu…"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.