Editor: Nguyetmai
Kẻ phóng ám khí tên là Sử Yên Nhiên, là thê tử của Công Tôn Càn, lâu chủ Vạn Hà Lâu tiếng tăm lừng lẫy giang hồ. Người đàn ông cô ta vừa giết chết, vừa là nhân tình của cô ta, cũng là đệ tử của Vạn Hà Lâu.
Sử Yên Nhiên hai mươi tuổi đã nổi danh khắp võ lâm nhờ vào công phu phi tiêu độc môn, năm hai mươi ba tuổi. Cô ta quen biết và gả cho lâu chủ Vạn Hà Lâu tuổi đã quá ngũ tuần.
Chớp mắt đã mười năm trôi qua, trong mười năm này đã xảy ra một số thay đổi gì nhỉ… Cũng đừng nói tỉ mỉ làm gì, chỉ tổng kết bằng một câu "trâu già gặm cỏ non" là đủ.
Cậu thanh niên thanh tú mặc thanh y vừa chết, tên là Vương Ngạo, năm nay hai mươi tư tuổi, ba năm trước bái nhập làm học trò của Vạn Hà Lâu. Bởi vì tướng mạo nho nhã tuấn tú, nên bị sư mẫu "nhắm trúng", thu nhận làm "đệ tử đóng cửa*", từ đó hai người bắt đầu mối quan hệ bất chính.
(*) Đệ tử đóng cửa chỉ đệ tử cuối cùng mà người sư phụ đó nhận, sau đó sẽ ẩn cư không nhận thêm bất cứ đệ tử nào nữa.
Nhưng người tên Vương Ngạo này cũng tuyệt đối không phải chỉ là một tên thư sinh hiền lành đơn thuần, hắn ta cũng có dã tâm của riêng mình. Lúc đầu khi hắn ta mới vào Vạn Hà Lâu, chính là vì nhằm vào tuyệt kỹ của Vạn Hà Lâu – Vạn Hà thần công. Khi đã có thêm một tầng quan hệ với sư mẫu, hắn ta đã nắm chắc thêm được mấy phần.
Khoảng một năm sau, Vương Ngạo thấy thời cơ đã chín muồi, nên bắt đầu đánh tiếng, âm mưu thăm dò Sử Yên Nhiên ăn trộm hoặc sao chép bí tịch Vạn Hà thần công cho hắn ta.
Sử Yên Nhiên cũng không hề ngốc. Tuy Công Tôn Càn không hề hay biết chuyện cô ta ngoại tình nhưng chưa hồ đồ đến mức bí tịch trấn phái bị người ta nhòm ngó mà cũng không biết, cho nên dĩ nhiên cô ta không dám làm chuyện đó. Còn mặt khác, Vương Ngạo lại một lần nữa nhắc đến chuyện này, cuối cùng lại dùng điểm yếu của người khác để uy hiếp.
Vậy nên Sử Yên Nhiên mới nảy sinh ý định giết người… Lần này hai đại kiếm khách luận kiếm tại trấn Thương Linh, với tư cách là một trong những phái có thế lực nhất trong võ lâm, đương nhiên Vạn Hà Lâu cũng không thể vắng mặt, và đôi nhân tình với tư cách là chưởng môn phu nhân và đệ tử đóng cửa đương nhiên cũng đi theo lâu chủ tới trấn này.
Do đó mới có màn vừa rồi.
Đúng như Phong Bất Giác nói, lúc này ở trong trấn, thừa cơ ban đêm giết đi một người đó là chuyện trời không quản đất không quản, người càng sẽ không quản. Chỉ cần sau khi giết người xử lý thi thể, ngăn chặn có người tìm ra được hung thủ là ai dựa vào vết thương đó thì mọi chuyện có thể kết thúc được rồi.
Sử Yên Nhiên vốn có dự định như vậy. Cô ta giả vờ hẹn Vương Ngạo buổi tối ra ngoài gặp mặt, thực tế là muốn ra tay giết người. Nhưng không biết Vương Ngạo cũng là hạng giảo hoạt, đã sớm phát giác ra được có điều bất thường nên có sự đề phòng. Cô ta vừa định ra tay, đối phương đã lập tức tháo chạy.
Nhưng đương nhiên võ công của Sử Yên Nhiên cao hơn Vương Ngạo rất nhiều, cuối cùng Vương Ngạo không trốn thoát được. Chỉ có điều trước khi hắn ta chết lại vừa khéo xuất hiện trước mặt nhóm Phong Bất Giác.
Vừa mới thấy Phong Bất Giác tiến lên xem thi thể, trong lòng Sử Yên Nhiên đã thầm nói một tiếng "Hỏng rồi". Trong giang hồ có rất nhiều người biết sở trường của cô ta là phi tiêu, nay nhân chứng chứng kiến tận mắt, hung khí, thi thể còn nguyên vẹn… Chuyện giết người chắc chắn sẽ bị bại lộ, một khi chuyện này bị bại lộ, chuyện thông gian dĩ nhiên cũng không thể che giấu được nữa.
Lúc đó, trong đầu Sở Yên Nhiên chỉ nghĩ… Một là không làm, hai là không dừng lại! Dù sao mấy người này trông có vẻ cũng không có công phu gì, chi bằng giết sạch, chỉ có thể coi như họ xui xẻo mà thôi.
Vù vù vù… Mấy âm thanh vô cùng quái dị vang lên xung quanh Phong Bất Giác.
Trong không trung bỗng xuất hiện rất nhiều phi tiêu phóng tới, khi chúng sắp ghim lên người Phong Bất Giác thì đã bị một màn chắn vô hình chặn lại. Nếu tiến lại gần nhìn có thể phát hiện ra lớp chắn bao bọc cơ thể Phong Bất Giác bị những ám khí kia tạo thành từng đợt rung động trong suốt.
Đây rõ ràng là thuộc tính "giảm xóc" của [Khôi Giáp Hồi Âm] một lần nữa phát huy tác dụng. Ở phần trước đã nhắc đến, trước đòn tấn công tốc độ cao và xuất hiện trên diện rộng, bức tường âm có hiệu quả phòng ngự vô cùng rõ rệt. Ám khí tấn công lúc này phù hợp với hai điều kiện này. Còn về uy lực… Tuy lúc trước đòn tấn công liên tiếp ở cự ly gần của K3 – Xích Thiết cũng bị bức tường âm chặn lại, cho nên màn phóng phi tiêu từ cự ly xa này đương nhiên cũng không ngoại lệ.
Sử Yên Nhiên vốn không thể ngờ được lại như vậy, hơn nữa cô ta hoàn toàn không thể hiểu được, Phong Bất Giác đã phòng ngự số phi tiêu cô ta ném ra thế nào.
Bên này Phong Bất Giác càng hô to may mắn hơn. Nếu đối phương dùng thủ đoạn cận chiến trực tiếp giết tới, thì giá trị HP của anh rất có khả năng sẽ rớt xuống càng thảm hơn. May mà đối phương lựa chọn sử dụng ám khí, nên khiến anh gần như không bị thương.
Trong màn công thủ này, tình thế đã có sự thay đổi.
Sử Yên Nhiên vốn cho rằng, loại người hoàn toàn không có nội lực như Phong Bất Giác khi bị phi tiêu tấn công thì sẽ chết chắc. Cô ta muốn giết người diệt khẩu, do đó vừa phi tiêu vừa chạy ra khỏi ngõ, chuẩn bị đối phó với bốn người còn lại đứng ở xa xa. Không ngờ tên tiểu tử này sau khi bị phi tiêu tập kích lại không hề hấn gì đứng đó, còn trên tay hắn ta lại có thêm một món binh khí độc môn mà cô ta chưa bao giờ thấy (thực ra là chiếc cờ lê) giống như ảo thuật biến ra. Tất cả đều khiến cô ta không kịp đề phòng.
Còn Phong Bất Giác ở bên này chỉ là lấy vũ khí ra theo bản năng, ngước mắt nhìn lên. Đập vào mắt anh là một nữ tử, y phục màu trắng, bên ngoài khoác chiếc áo ngắn tay lông chồn màu xám nhạt, hông thắt một chiếc đai tơ màu bạc. Nữ tử này tuy không được xưng là tuyệt sắc, nhưng dung mạo và dáng người cũng coi như mỹ nhân hạng nhất. Độ tuổi khoảng ngoài ba mươi càng khiến cô ta thêm vài phần thanh nhã.
"Vị nữ hiệp này, có gì thì từ từ nói…" Chỉ mấy giây sau Phong Bất Giác đã hiểu nguyên nhân tại sao mình bị tấn công, anh nhanh nhạy nói: "Tôi không quen biết cô…" Anh lại chỉ vào thi thể nằm dưới đất: "Tôi cũng không quen hắn ta." Anh cẩn thận giữ khoảng cách với Sử Yên Nhiên, "Chuyện xảy ra ngày hôm nay không liên quan đến tôi." Anh thấy động tác của đối phương dừng lại, giống như không dám manh động tiến lên phía trước, trong lòng cũng thả lỏng hơn vài phần: "Tôi và các bạn của tôi… Có thể coi như không nhìn thấy gì cả, lặng lẽ rời khỏi đây, xác chết này tùy cô xử lý."
Sử Yên Nhiên đã nảy sinh ý định giết người, sao có thể bị dao động chỉ vì dăm ba câu nói đó. Cô ta hừ lạnh nói: "Hừ… Ngươi không thấy là bây giờ ngươi nói mấy lời này là quá muộn rồi ư? Ngươi đã nhìn thấy mặt ta rồi." Tầm mắt cô ta chuyển lên xác Vương Ngạo: "Cũng nhìn thấy mặt hắn ta rồi. Thế là quá đủ." Suy nghĩ của cô ta không hề sai, cô ta không có bất cứ lý do gì để tin rằng mấy người lạ mặt này sẽ giữ bí mật chuyện vừa rồi, giả sử họ có giữ bí mật cho cô ta thật thì căn bản cũng có nghĩa là… Bí mật này sẽ trở thành một thứ để uy hiếp cô ta.
"Vậy thì hết cách rồi…" Khi Phong Bất Giác nói câu này, anh hơi quay mặt lại, giọng anh cũng hơi cao lên, điều đó rõ ràng là ra hiệu cho các đồng đội chuẩn bị ra tay.
Chỉ thấy một ánh sáng màu đỏ nổi lên, xung quanh người Phong Bất Giác bỗng nhiên bùng nổ một luồng năng lượng mãnh liệt. Anh có chút e dè về năng lực của các NPC trong phó bản này, không dám qua loa khinh thường, do đó khi vừa mới bắt đầu chiến đấu anh đã khởi động [Thuật linh thức tụ thân].
Sử Yên Nhiên ở bên này lại càng căng thẳng trước Phong Bất Giác hơn. Thấy đối phương hoàn toàn không có nội lực, nhưng chỉ cao thủ nội công cực kỳ thâm hậu mới có thể sử dụng thủ đoạn đó. Còn luồng khí hữu hình màu đỏ sẫm trước mặt lúc này đây lại là công pháp cô ta chưa từng thấy bao giờ.
Chuyện đã đến nước này, Sử Yên Nhiên cũng không nghĩ ngợi gì nhiều nữa, cô ta muốn dồn đối phương vào chỗ chết. Nếu tên tiểu tử trước mặt đúng là cũng có chút môn đạo, thì cô ta dùng hết mười phần công lực, xem hắn ta có chết hay không!
Cô ta thầm vận chân khí, hai đầu gối hơi cong lại, cổ tay tấn công mạnh mẽ. Lần này chỉ có một cái phi tiêu bay về phía Phong Bất Giác, nhưng khí thế mạnh mẽ vô cùng, tiếng xé gió rít lên, nhắm thẳng vào yết hầu Phong Bất Giác.