Khu Vui Chơi Đáng Sợ

Chương 196: Bàn kiếm pháp ở trấn Thương Linh (11)




Editor: Nguyetmai
Anh dùng thứ ngữ khí không hề thấy hổ thẹn mà ngược lại còn thấy vô cùng vẻ vang, hùng hồn nói ra câu đó.
Quần chúng ở xung quanh lập tức kinh ngạc, ngay cả các bạn đồng hành của Phong Bất Giác cũng đều sợ đến ngây người.
Trong thế giới võ hiệp, nói ra bốn chữ "không thầy tự học", giống như nói với người khác rằng "Ông đây có siêu năng lực" trong thế giới hiện đại vậy. Còn câu "tự mở sơn môn" đặt sau câu không thầy tự học, hoàn toàn có thể dọa chết người.
"Ha ha ha ha ha…" Vị hòa thượng say Lỗ Sơn ngồi dựa trên cầu thang uống rượu nghe vậy liền bật cười: "Hay! Hay cho câu không thầy tự học, tự mở sơn môn!" Vị hòa thượng này đột nhiên chen vào nói: "Hòa thượng ta hành tẩu giang hồ bao năm nay, đã gặp không ít người có danh tiếng, tiếng tăm lẫy lừng, thực sự xuất chúng. Cũng gặp không ít người khẩu khí lớn, cứ mười người có đến chín là hạng tự biên tự diễn, không đáng nhắc tới." Gã ta lại uống một ngụm rượu ở trong bình, sau đó ngước lên nhìn Phong Bất Giác nói: "Còn người vô danh như Phong liêu chủ đây lại thốt ra những lời kinh người như vậy… Ta thực sự là chưa từng thấy bao giờ."
Nói đến đây, Lỗ Sơn đột nhiên xuất ra chiêu "hủy xà hiến tửu*", chỉ thấy một cánh tay cong lại, rồi bỗng nhiên thò ra, một luồng lực xoáy giống như con quay xoay tròn tác động lên bình rượu trong tay gã ta.
(*) Có ý gần giống với "mượn hoa hiến Phật" nhưng mang nghĩa xấu, có ý đồ hiểm ác.
"Hòa thượng ta kính ngươi một chén!" Cùng với một tiếng quát khẽ, bình rượu đó từ trong tay Lỗ Sơn phóng ra, bay về phía Phong Bất Giác.
Con người Lỗ Sơn nhìn có vẻ như thô kệch phóng khoáng, nhưng thực tế lại trong thô thiển có tinh tế, tâm cơ không vừa. Chiêu này của gã ta là đã được suy nghĩ kĩ lưỡng. Các cao thủ có mặt đều có thể nhìn ra được rằng trong bình rượu tự xoay tròn với tốc độ cao đó ngầm ẩn chứa nội lực, người bình thường không thể ngăn chặn được.
Nếu có thể nhận lấy bình rượu trong tay, thì đương nhiên Phong Bất Giác là người nội công cao thâm, còn nếu có thể đánh trúng bình rượu, phá tan nó ra, thì ít ra cũng là người có công phu ngoại môn. Đương nhiên, cũng không loại trừ khả năng anh bị nó đập trúng… Thì quả thực vô cùng mất mặt.
Hành vi của Lỗ Sơn nhìn có vẻ như đang gây chuyện. Nhưng trên thực tế gã ta đang giúp đỡ Phong Bất Giác theo một cách biến tướng.
Do Phong Bất Giác nói năng vô cùng kinh hãi, có thể nói là hiệu quả cà khịa hơn người, chỉ trong chớp mắt đã kéo đầy thù hận. Ngay cả đám cao tăng Thiếu Lâm, thư sinh Nhân Võ và cả đạo trưởng phái Tiêu Dao cũng lần lượt lắc đầu. Chưởng môn các phái thì không cần phải nhắc đến nữa, dường như ai nấy đều tỏ vẻ khinh thường, cười nhạt cho qua. Thậm chí đệ tử các môn phái có vị thế thấp và những người hành tẩu nhỏ lẻ càng không nghe lọt tai những lời cuồng ngôn đó.
Lúc này nếu không phải Lỗ Sơn làm khó dễ trước thì có lẽ lập tức sẽ có một nhân vật giang hồ hạng hai nào đó nhảy ra, hét lên một câu thoại tương tự như là "Các hạ khẩu khí lớn lắm, tại hạ ở phái xx tên là xxx, xin lĩnh giáo cao chiêu", sau đó tiến lên so chiêu với Phong Bất Giác.
Lỗ Sơn hiểu rất rõ, người võ công càng kém thì càng không biết cách khống chế chừng mực. Các cao thủ hàng đầu thì không, chỉ e có mấy kẻ hạng hai ba ra tay độc ác, làm thương đến căn cốt người khác.
Nay vị hòa thượng say này vừa lên tiếng, đám vãn bối ở đây có lẽ đã tự biết công phu kém vị hòa thượng này nên cũng không dám hành động ngu ngốc nữa. Có một cao thủ hàng đầu như gã ta ra tay thăm dò thì mọi người chỉ cần nhìn là được.
Suy nghĩ của bản thân Lỗ Sơn là… Nếu như anh chàng họ Phong này có thể đón được bình rượu thì là tốt nhất, người khác thấy được công phu thực sự, sẽ không gây rắc rối cho anh ta nữa. Nếu như anh ta không thể đỡ được thì chiêu này của gã ta cũng không đến nỗi khiến anh trọng thương, đến lúc đó anh ta tự biết xấu hổ rời đi là được.
Tưởng tượng gì đó thật ra rất tốt…
Nhưng phản ứng của Phong Bất Giác bên này lại một lần nữa vượt ra khỏi sự tưởng tượng của mọi người.
Ngay lúc vị hòa thượng đó bật cười, Phong Bất Giác đã ý thức được vị NPC này định làm gì, cho nên anh lập tức âm thầm lấy ra Lá Bài Tử Vong giấu trong lòng bàn tay, chuẩn bị sẵn sàng để phòng ngự. Cho dù đối phương làm khó thế nào, Phong Bất Giác đều dùng đối sách lấy bất biến ứng vạn biến. Dù sao thì trước mặt một số đòn tấn công hơi mạnh một chút là anh chỉ có chiêu Khiên "bài" là tương đối bảo đảm.
Lúc này, bình rượu xé gió lao tới, chớp mắt đã đến gần.
Nhưng chỉ nghe thấy tiếng vỡ choang…
Bình rượu đã vỡ nát, vụn ra trong không trung. Giống như đụng phải một bức tường khí, còn rượu bên trong bắn ra tung tóe, cũng không thể xuyên ra được tấm lá chắn vô hình kia.
Phong Bất Giác ngồi trên ghế không hề động đậy, bàn tay anh vẫn đang cầm chén trà, còn tay kia rất "tự nhiên" đặt dưới bàn, từ đầu đến cuối thần thái vô cùng tự nhiên.
Khi bình rượu kia đụng trúng màn trường lực tỏa ra ánh sáng màu vàng kim kia, ánh mắt Phong Bất Giác mới nghiêng qua đó. Một giây sau, anh bỗng nhiên giơ tay ra, để lộ chén trà trong tay, lúc này Khiên "bài" đúng lúc biến mất, tay Phong Bất Giác đưa ra, dùng chén trà trong tay hứng lấy rượu bắn ra trong không trung, sau đó ra vẻ cầm chén rượu đưa đến trước mặt mình.
"Vị đại sư này thật là hào phóng." Phong Bất Giác liếc nhìn chén rượu trước mặt: "Nói là kính tôi một chén, nhưng lại đưa đến cả bình rượu." Anh cười: "Nhưng tại hạ không đọ về tửu lượng được, uống chén này là đủ rồi." Nói xong anh liền uống cạn chén rượu đó.
Cả không gian lặng ngắt như tờ…
Các cao thủ ngồi đây chứng kiến màn đó đều hít một hơi lạnh toát, trong lòng họ đều đang hỏi một câu hỏi: Vừa rồi là võ công gì?
Cho dù đêm qua đã được lĩnh giáo chiêu này rồi, nhưng lúc này đây khi được nhìn lại Sử Yên Nhiên vẫn hoàn toàn không nhìn ra được là môn đạo gì.
"Nói về nội công tu vi… Người có thể vận khí làm đồ vật dừng lại, gọi là hiểu thấu được lý lẽ. Người phóng được chân khí ra ngoài, gọi là dày công khổ luyện. Người hóa khí thành hình, có thể nói là đạt tới đỉnh cao..." Bỗng nhiên, một giọng nhu hòa không nhanh không chậm bắt đầu trần thuật, âm lượng vừa khéo truyền vào tai mỗi người đang có mặt tạ đây.
Giọng nói vừa dứt, mọi người liền nhìn lại theo hướng phát ra âm thanh, ánh mắt đổ dồn về phía một góc quán trọ.
Phong Bất Giác cũng ngước lên nhìn theo, người đang ngồi đó là một cô gái mặc áo màu tím khoảng hơn hai mươi tuổi. Cô gái này thoáng nhìn chính là tướng mạo xinh đẹp, da trắng tuyết mặt tựa ngọc, nhìn kĩ càng có thể xưng là xinh đẹp đầy đặn, đoan trang thục nữ. Đặc biệt là đôi mắt kia, yêu kiều linh động, tựa như sóng nước mùa thu, khiến người ta chỉ liếc nhìn đã thấy khó quên. Tục ngữ có câu "vẻ đẹp lý tưởng*", chỉ e cũng chỉ như vậy mà thôi.
(*) Nguyên văn tác giả dùng cụm từ "nhất tưởng chi mỹ", xuất xứ từ trong "Thế thuyết tân ngữ", dùng để hình dung một loại sự vật (thường chỉ mỹ nhân), khi một người nhắm mắt lại nghĩ xem cái đẹp trong lòng người đó là như thế nào thì khi mở mắt ra sự vật người đó nhìn thấy nhất định sẽ phù hợp với tiêu chuẩn cái đẹp trong lòng người đó, thậm chí còn hơn chứ không thua kém.
Cô gái này tên Mộ Dung Dĩnh, người trong giang hồ gọi là Vân Ngoại Tiên Tử, tuy thân thủ chỉ có thể tạm xếp vào hàng đầu, nhưng kiến thức võ công lại vô cùng uyên bác. Trong giang hồ người người đều biết, ai có thể lấy được vị tiểu thư này của Mộ Dung gia, không những diễm phúc tề thiên, mà còn ngang với lấy được một nửa sư phụ về nhà. Nhưng cũng bởi vì nguyên do này mà Mộ Dung Dĩnh đã hai mươi lăm tuổi vẫn chưa xuất giá. Người đến nhà cầu hôn đều trực tiếp tiễn khách, người cố ý tiếp cận cô ta cũng tôn kính nhưng không gần gũi. Dù sao lòng người hiểm ác, cô ta không phân biệt rõ được ai thật lòng thật ý, ai có mục đích khác, dứt khoát từ chối hết tất cả.
"... Còn võ công của vị Phong thiếu hiệp đây, chính là cảnh giới cao hơn thế." Mộ Dung Dĩnh tiếp tục câu nói lúc nãy: "Khống chế khí bao quanh cơ thể, khí có màu sắc vàng kim. Còn hóa không thành có, tụ tán tự nhiên..." Cô ta nhìn thẳng vào Phong Bất Giác, đối mặt với ánh mắt của anh: "Người có được thứ nội công tu vi này, trong võ lâm đã ba trăm năm không có rồi... Không ngờ tiểu nữ hôm nay may mắn được gặp, khâm phục, khâm phục!"
Phong Bất Giác nghe xong thấy vui sướng phát điên, vị mỹ nữ này quả thực quá xuất sắc. Vốn dĩ anh còn cảm thấy kế phô trương thanh thế của mình còn phải có chút trắc trở nữa mới đạt được hiệu quả, không ngờ có người chủ động phối hợp, hơn nữa còn nói năng đâu ra đấy, ngay cả bản thân anh cũng có cảm giác bị hù dọa thật sự.
Quả nhiên, chỉ trong chớp mắt những câu Mộ Dung Dĩnh vừa nói đã che mắt tất cả mọi người. Đó cũng là một hiện tượng rất thú vị... Khi một tình huống bất thường xảy ra, nhưng lại không có ai biết chân tướng là gì, bỗng nhiên có một người bình thường khá đáng tin cậy đứng ra phát biểu ý kiến, thì cho dù ý kiến này có đúng hay không đều rất có khả năng biến thành sự thật được công nhận...
Công Tôn Càn đứng gần Phong Bất Giác nhất đã hoàn toàn ngu người, vốn dĩ ông ta đã thấy nghi hoặc trong lòng về màn trường lực màu vàng kim đó, nhưng lúc này ông ta đã chắc chắn vị Phong liêu chủ trước mắt thực sự là một tuyệt thế cao thủ!
"Ha ha ha... Mộ Dung nha đầu đúng là có hiểu biết! Ta biết ngay tên tiểu tử này không đơn giản mà." Tiếng cười của Mạnh Cửu vang lên, không biết ông ta chui ra từ lúc nào, bây giờ đang ngồi trên bậc cửa lớn quán trọ, dựa vào khung cửa uống rượu.
Chuyện vị bang chủ Cái Bang này cứ đến buổi tối lại đi ra chỗ cổng thôn ngồi xổm đó ai cũng biết cả. Mọi người nghe ông ta nói câu "không đơn giản" này xong lại tự động bổ não thêm không ít tình tiết khác... Giống như vị Phong liêu chủ này tối qua đến trấn đã đại chiến ba trăm hiệp với Mạnh Cửu, cuối cùng còn thắng vài phần trên cơ sở vẫn đang che giấu thực lực.
Mạnh Cửu vừa cười vừa nhìn về phía Lỗ Sơn hét lên: "Lỗ hòa thượng! Chơi ngu rồi! Ha ha ha... Phí bình rượu đó của ngươi rồi!!"
Lỗ Sơn vốn là người phóng khoáng, chuyện vừa rồi cũng không coi là làm mất mặt gã ta, mà còn có thêm chút thể diện, cho nên gã ta cười lớn nói: "Ha ha ha... lão ăn mày! Hòa thượng ta đâu có keo kiệt giống như ông! Có thể chứng kiến thân thủ như vậy, một bình rượu có là gì?"
Sự xuất hiện của Mạnh Cửu và màn đối thoại của ông ta với Lỗ Sơn, một lần nữa phá tan sự im lặng ngắn ngủi đó của các nhân sĩ võ lâm. Trong tầng một quán trọ lại một lần nữa vang lên tiếng trò chuyện không ngớt. Mọi người bàn bạc ầm ĩ, tiêu điểm lập tức chuyển sang năm người đến từ Phá Kiếm Trà Liêu này. Còn chút chuyện cỏn con đó của Vạn Hà Lâu đã sớm bị mọi người ném lên tận chín tầng mây.
Lúc này, tầng hai quán trọ lại có một người lên tiếng.
"Ta nói sao lại náo nhiệt như vậy chứ.... Thì ra là có khách quý đến." Người đàn ông nói câu này là một kiếm khách mặc đồ trắng, độ tuổi chưa đến bốn mươi, mày kiếm mắt sao, dáng vẻ hiên ngang, "Phong liêu chủ..." Ông khẽ nhảy lên, hai chân đạp giữa không trung hai bước, liền nhảy từ tầng hai đến bên bàn Phong Bất Giác, đứng vững, "Tại hạ đợi đã lâu."
"Tôi có quen ông sao?" Phong Bất Giác liếc nhìn hắn hỏi.
Vừa nói xong, lại làm dấy lên một trận huyên náo.
"Cái gì? Anh ta nói anh ta không quen biết Lâm Thường?" "Đệ nhất cao thủ trong Diệp phủ "Hoa Ảnh Lục Kiếm", vậy mà anh ta lại không quen ư?" "Tên tiểu tử họ Phong này lại giở trò gì vậy?"
Mọi người ở xung quanh lấy làm lạ cũng là lẽ thường, bởi vì người vừa nói chuyện với Phong Bất Giác là người đứng đầu "Hoa Ảnh Lục Kiếm" của Diệp phủ. Võ công so với Công Tôn Càn, Quý Thông e là chỉ có hơn chứ không có kém. Trong các kiếm khách, không tính Tạ Tam và Diệp Thừa, có lẽ ông chính là người thứ ba, đương nhiên rồi, khoảng cách giữa ông và hai người đứng đầu vẫn khá xa.
"Ha ha..." Lâm Thường cười, chắp tay lên nói: "Tại hạ Bích Không Kiếm Lâm Thường, chờ đợi Phong liêu chủ đã lâu, không biết có thể mời chư vị anh hùng của Phá Kiếm Trà Liêu lên tầng bàn chuyện được không?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.