Khu Vui Chơi Đáng Sợ

Chương 20: Quỷ ảnh mê thành quyển (4)




  Lúc nãy khi bóng tối kia tạm thời ập xuống, em gái Cô Đơn liền giật mình la lên, anh bạn Cô Độc cũng rất hoảng sợ. Nhưng bạn gái đang nắm chặt tay cậu ta, cậu ta không thể cũng hét to lên, cậu ta chỉ có thể giả vờ bình tĩnh nói với Cô Đơn: "Đừng sợ, có anh đây." Nhưng trên thực tế, anh bạn Cô Độc level 7 này đến vũ khí có thể dùng để đánh quái cũng không có, có thể nói là thân mình còn lo chưa xong.
Cậu ta và Cô Đơn hai người cùng tham gia hình thức huấn luyện nhiều người từ level 1, sau khi lên đến level 5 thì tham gia hình thức sinh tồn đội một lần, kết quả cả bọn đều chết hết, nhưng cống hiến của cậu ta nhiều hơn Cô Đơn một chút nên sau khi người chơi khác đều vượt qua phó bản đó, Cô Độc liền nhận được nhiều kinh nghiệm hơn. Sau đó bọn họ lại tham gia hình thức sinh tồn đội một lần nữa, nhưng cả hai đều chết thẳng cẳng và không thể vượt map, nên hai người bây giờ một người level 7 một người level 6, trên người đều không có trang bị, cũng không có kỹ năng, khi đánh quái đều tự nhờ vào hai bàn tay.
Xem tới đây, tôi nghĩ nhiều người đều hiểu. Lý do Long Ngạo Mân bị phân đến đội này cũng là vì hệ thống cố ý sắp xếp. Người chơi cùng xếp hàng một lúc hoặc có trên trăm người, tại sao lại vào trúng đội năm người này? Là vì hệ thống dựa theo biểu hiện của Cô Độc và Cô Đơn trước đó, phán đoán bọn họ là người chơi yếu kém.
Để giúp họ một tay, hệ thống liền đưa Long Ngạo Mân level 10 và những người chơi có khả năng tương đối mạnh vào cùng một đội. Đồng thời, để bảo đảm độ khó của phó bản, hệ thống lại tìm hai người chơi level tương đối thấp, nhưng biểu hiện lúc vượt ải tương đối mạnh mẽ vào đội để kéo level trung bình trong đội xuống.
Thế là tạo ra được một nhóm năm người như hiện tại, tổng level của họ là 30, level trung bình là 6.6, vừa đủ phù hợp với độ khó của phó bản level 6 - 7.
Nói dễ hiểu hơn, đây là một cơ hội dựa thế kẻ mạnh mà hệ thống dành riêng cho Cô Độc và Cô Đơn, hy vọng bọn họ có thể thành công vượt qua phó bản một lần, để tránh việc bọn họ chết quá nhiều lần sẽ dẫn đến ám ảnh tâm lý…
"Lúc nãy là chuyện gì thế?" Long Ngạo Mân nói, thật ra câu này chỉ là buột miệng nói ra, anh ta không hề hy vọng có ai sẽ trả lời câu hỏi này. Chỉ vì tình huống này dọa cả bọn, nên trong lòng sẽ hoảng sợ, muốn hỏi thử xem mọi người nghĩ như thế nào.
Không ngờ Phong Bất Giác lại dùng ngữ khí bình tĩnh, nghiêm túc trả lời, nói: "Có ba khả năng, lát nữa tôi sẽ giải thích cho anh nghe."
Lần này Vương Thán Chi lại không hét lên, nhưng sắc mặt trắng bệch, giọng nói thì run rẩy: "Có… Có có có cần làm… Làm như vậy không? Trong tàu điện… Tắt đèn thì thì… Thôi đi.. Đêm không trăng tối thui này... Sao cũng có thể tắt đèn! Muốn dọa chết người hả! "
"Thứ hù dọa người ở bên kia kìa." Phong Bất Giác mặt không biểu cảm chỉ chỉ về phía sau lưng của Vương Thán Chi.
Tiểu Thán cổ cứng ngắc xoay đầu qua. Còn Long Ngạo Mân và Cô Độc, Cô Đơn lúc này đang đứng đằng xa cũng nhìn thấy thứ mà Phong Bất Giác đang chỉ.
Nhìn thấy con quái vật cuối cùng đó đang trèo lên nóc của một chiếc xe buýt, gào thét một tiếng. Hình dáng của nó đã có sự biến đổi, màu da cũng biến thành màu đen, hai mắt phát ra ánh sáng xanh, răng cũng biến thành răng nanh dài nhọn. Tuy kích thước cơ thể vẫn không đổi, nhưng cánh tay lưỡi hái và đôi chân thú của nó đã dài gần gấp đôi. Bây giờ con quái vật này đã có thể đứng thẳng hoàn toàn, chiều cao cũng gần một mét tám, hơn nữa phạm vi có thể công kích của đôi tay sắc nhọn kia cũng dài bằng cánh tay của con người.
Vương Thán Chi nhổ một ngụm nước bọt, cúi đầu nhìn con dao gọt trái cây trên tay mình, sau đó lại nhìn "cánh tay lưỡi hái" của con quái vật kia… Cảm giác tự ti trào dâng.
"Ăn xong đồ ngọt kỳ lạ thì lập tức có cảm giác tiến hóa…" Phong Bất Giác cầm cờ lê bước từ trên xe xuống.
"Tôi đánh chính diện, dụ nó xuống đây, mọi người xem có cơ hội thì tấn công nó từ hai bên." Khi Long Ngạo Mân nói thì người đã bước về phía trước. Anh ta không thể giống như Phong Bất Giác, có thể nói đùa trong tình huống thế này.
Đáng tiếc, chiến thuật của Long Ngạo Mân lại không thể thực hiện thành công. Có khả năng là loại quái vật này có thể nghe hiểu được tiếng nói của người chơi, hoặc là IQ của nó được thiết lập cao hơn sự tưởng tượng của bọn họ. Con quái vật đó không hề để ý đến Long Ngạo Mân, nó cong chân lại đạp một phát, trên nóc xe liền có hai dấu móng vuốt lõm xuống. Nó nhảy lên thật cao, vẽ một đường cong trên không trung. Nó phóng qua đỉnh đầu của ba người đứng đằng xa, bay đến chỗ cách bọn họ hơn mười mét, mục tiêu chính là Cô Độc và Cô Đơn đang đứng dưới ánh đèn.
Lúc này, Long Ngạo Mân định thi triển kỹ năng lúc nãy lao qua giúp đỡ, nhưng lại lực bất tòng tâm. Kỹ năng [Lướt nhanh như chớp] mà anh ta dùng để giúp Phong Bất Giác trước đó là năng lực đặc biệt do danh hiệu [Người xung phong dũng mãnh] mang đến, tiêu hao tối đa 30% giá trị thể năng để phát động, mà CD của kỹ năng lại vừa đúng một giờ đồng hồ.
Những thứ liên quan tới "Hệ thống danh hiệu" tạm thời không bàn tới, tóm lại hiện tại người có năng lực cứu Cô Độc và Cô Đơn cũng chỉ có bản thân họ mà thôi.
Mắt nhìn con quái vật từ trên cao bay xuống, đôi tay sắc nhọn chém về phía hai người họ. Ba người đứng ở đường giữa cùng chạy về hướng đó, nhưng con quái vật lại giống như một hòn đá bay ra từ máy bắn đá, với năng lực nhảy cao sau khi sức mạnh được tăng lên, kiểu di chuyển trong không trung của nó khiến người chơi khó mà đuổi kịp.
"Chạy về phía chúng tôi! Cúi đầu xuống!" Phong Bất Giác hét to một tiếng.
Đây chính là lời chỉ huy hướng dẫn cho Cô Độc và Cô Đơn phải làm gì trong giờ phút này. Đây cũng là một kiểu phản ứng rất chính xác. Hai người họ bất luận là lùi về sau hay tách ra tránh qua hai bên thì sẽ có ít nhất một người lập tức bị tiêu diệt sau khi con quái vật kia tiếp đất. Còn nếu ngốc nghếch đứng yên hay có ý muốn chặn đòn tấn công thì cái chết có lẽ sẽ đến nhanh hơn một chút.
Hai người chỉ có thể cúi người xuống chạy về phía trước. Trong vài giây con quái vật vồ hụt và xoay người chém lại thì hai người họ phải cố gắng đến gần chỗ ba người của Phong Bất Giác, như vậy mới có cơ hội bảo toàn tính mạng cho cả hai.
Trong thời khắc nghìn cân treo sợi tóc này, một mệnh lệnh tự tin dứt khoát rất có hiệu quả, người trong lòng đang bất lực sợ hãi thường không kịp nghĩ nhiều mà làm theo. Quả nhiên, Cô Độc nghe xong thì lập tức kéo Cô Đơn cúi đầu chạy về phía trước.
Khi con quái vật bay tới từ trong không trung, cũng là lúc hai người họ vừa lướt qua dưới chân nó, chạy ra phía sau lưng nó. Dao nhọn chém vào không khí, hình như nó đang tức lồng lộn, móng vuốt giẫm xuống đất, xoay người lại đuổi theo, trong vòng hai giây thì đã áp sát hai người đang bỏ chạy.
Nhưng con quái vật này quá xui xẻo, lúc này một lực sĩ chạy ngược hướng với hai người kia đã xông đến, lách mình chặn ở trước mặt con quái vật. Một tấm khiên tròn bằng kim loại màu xám chắc chắn như một bức tường sắt chặn ngay trước mặt con quái vật.
Cặp lưỡi hái đã qua tiến hóa nhanh chóng vung lên chém tới, tiếng va chạm không ngừng vang lên. Nhưng công kích này vẫn chỉ tạo ra vài tia lửa trên bề mặt tấm khiên, đến một khe nứt cũng không để lại, con quái vật này gần như dần dần giảm tốc độ tấn công và lực đánh.
[Tên: Mảnh Ultron]
[Loại: Đạo cụ phòng thủ]
[Phẩm chất: Tinh Xảo]
[Lực phòng ngự: Khá mạnh]
[Thuộc tính: Khúc xạ]
[Hiệu ứng đặc biệt: Không có]
[Điều kiện trang bị: Sở trường chiến đấu E, level 8]
[Ghi chú: Đây là hài cốt của một loại Ultron nào đó còn sót lại sau khi bị hủy diệt, vốn chỉ nhỏ bằng một ngón chân, sau khi cho vào Adamantium* thứ cấp chế tạo lại có thể làm thành một tấm khiên. Nó hầu như mạnh hơn các loại khiên khác một chút, nhưng sau nhiều lần thí nghiệm thì không thấy số liệu rõ rệt nào để chứng minh cho lý luận này.]
(*) Adamantium là một hợp kim giả tưởng xuất hiện trong serie truyện comic của Mỹ bởi Marvel Comics, được biết tới nhiều nhất là vật liệu cấu tạo nên móng và xương cho nhân vật Wolverine.
Thuộc tính của tấm khiên này rất mạnh. So với cờ lê của Phong Bất Giác, nó sẽ phát huy tác dụng lớn hơn trong thời gian đầu chơi game. Tấn công của con quái vật cũng đã dần dần dừng lại, bởi vì nó hiểu ra, nếu tiếp tục đánh thế này thì e rằng lưỡi hái trên tay nó sẽ bị mài nhẵn.
Con quái vật từ bỏ việc tấn công vào lớp phòng ngự của Long Ngạo Mân, nó muốn lợi dụng ưu thế về tốc độ để vòng qua khúc xương khó gặm này, đi tấn công người khác. Nhưng nó đã lãng phí quá nhiều thời gian, một người đội chiếc mũ sắt màu đen, trong tay đang cầm một con dao gọt trái cây lén lút vòng ra sau lưng nó…
Do vũ khí không đủ mạnh, mà người cũng khá nhát gan nên Vương Thán Chi không dám tùy tiện ra tay. Anh ta đi vòng qua bên cạnh chiếc xe, đi ra phía sau con quái vật rồi giơ vũ khí lên, một dao đâm thẳng vào xương cổ con quái vật, cũng không biết việc lựa chọn một vị trí tấn công không đủ làm bạn chết cũng khiến bạn bị tê liệt thế này, có phải là chuyện mà một người học ngành y sẽ làm hay không.
Con quái vật gào thét một tiếng, dòng máu đen lập tức phun ra, bắn thẳng vào mặt Vương Thán Chi. Nhưng con quái vật này vẫn chưa tắt thở, nó vẫn còn muốn vùng vẫy.
Lúc này, một cờ lê từ bên cạnh đánh tới, vô cùng tàn nhẫn đánh tới hốc mắt trái của con quái vật…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.