Khu Vui Chơi Đáng Sợ

Chương 238: Anh em (1)




Editor: Nguyetmai
[Phong Bất Giác, level 27]
[Vui lòng lựa chọn hình thức vào game]
[Bạn đã chọn hình thức sinh tồn cá nhân (Ác mộng), vui lòng xác nhận.]
[Đã xác nhận, đang tạo phó bản.]
[Bắt đầu tải, vui lòng đợi.]
"Chào mừng đến với "Khu vui chơi đáng sợ"." Lời thoại quen thuộc lại vang lên lần nữa.
[Đã tải xong, hiện tại bạn đang tiến hành hình thức sinh tồn cá nhân (Ác mộng)]
[Hình thức này cung cấp nội dung giới thiệu phó bản, và có tỷ lệ xuất hiện nhiệm vụ chính/ nhiệm vụ ẩn và thế giới quan đặc biệt.]
[Phần thưởng qua phó bản: Ngẫu nhiên rút một lá bài.]
[Lập tức hiển thị nội dung giới thiệu phó bản, sau khi giới thiệu hoàn thành sẽ lập tức bắt đầu phó bản.]
Sàn sạt. Sàn sạt.
Khoảnh khắc CG mở đầu bắt đầu, liền truyền đến một thứ âm thanh, nghe giống như cử động của vật thể ma sát với mặt sàn.
Hình ảnh trước mắt Phong Bất Giác, đầu tiên là một vùng tối đen, vài giây sau, giống như mở mí mắt, ngay giữa hình ảnh đang mở ra một khe hở, đồng thời mở to ra, khiến anh dần dần nhìn rõ cảnh tượng trước mắt.
Hình ảnh rất mơ hồ, trong tầm mắt xuất hiện một bóng lưng thấp bé gầy gò. Nhìn hình dáng, đó là một người đàn ông, gã mặc áo sơ mi và quần yếm nhuốm đầy máu bẩn, đi đến trước mặt Phong Bất Giác.
Mà Phong Bất Giác, hoặc nói là nhân vật mà Phong Bất Giác nhập vai lúc này, đang nằm trên đất, bóng lưng kia đang túm một chân của anh, kéo anh đi qua một hành lang dài.
"Đừng lo lắng... Mọi chuyện sẽ tốt lên thôi... Chắc chắn là có vấn đề ở đâu đó... Tôi sẽ nghĩ ra cách" Bóng lưng trước mặt đang tự lẩm bẩm một mình.
Lúc này Phong Bất Giác không có cảm giác, cũng không thể điều khiển được ống kính chuyển động, bởi vì đây vẫn là giai đoạn CG mở đầu, anh chỉ đứng ở góc nhìn thứ nhất, đang nhìn sự việc mà người khác trải qua.
Khoảng chừng ba mươi giây sau, bóng lưng đó dừng lại trước một cánh cửa sắt phía cuối hành lang, sau đó, truyền đến tiếng va đập kim loại rất nhỏ.
Cửa đã mở, Phong Bất Giác nhìn chằm chằm vào căn phòng giống như phòng giam mà mình bị kéo vào, hình ảnh rung lắc hai lần, cuối cùng nhìn đối diện với trần nhà.
Sau đó, liền truyền tới âm thanh mà người đàn ông thấp bé kia rời khỏi căn phòng và khóa cửa, mãi cho tới khi ra cửa, gã vẫn lặp đi lặp lại mấy câu nói đó.
[Nhắc nhở quan trọng: Phó bản này không thể sử dụng vật phẩm loại "vật phẩm tiêu hao", cũng không thể sử dụng trang bị và công cụ di động loại tiêu hao (đạn dược, đèn pin...).]
"WTF?" Phong Bất Giác chửi thầm trong lòng: "Nửa câu giới thiệu cốt truyện còn chưa nói, mà lại nói hạn chế hà khắc như vậy trước?"
Anh mắng chửi vẫn còn quá sớm, bởi vì ngay giây sau, phó bản chính thức bắt đầu.
Vốn dĩ không có giới thiệu…
Tầm nhìn của Phong Bất Giác lập tức hợp lại với hình ảnh cuối cùng trong CG mở đầu, anh biến thành trạng thái nằm trên đất, đối diện với trần nhà.
Chính vào lúc anh nhận được năng lực hành động và tri giác, thì toàn thân lập tức truyền tới cảm giác đau đớn đến thấu xương. Cảm giác đau khổ này đúng là làm người ta khó mà tin được, tựa như mỗi một đốt xương trong cơ thể đều vỡ vụn. Bề mặt da có một vết bỏng lớn, dưới da còn có vô số con sâu đang trườn bò...
Đương nhiên, cảm giác đau đớn mà hệ thống mô phỏng, đã được làm nhẹ đi, nội dung trước đây đã từng nhắc đến, cảm giác đau đớn tột độ của game thủ sẽ không vượt quá cường độ như đầu búa đập vào ngón tay, không thì sẽ có nguy hiểm đến mức hôn mê.
Có điều, cường độ đau đớn tuy có giới hạn, nhưng vẫn rất phong phú về mặt hình thức, giống như những cảm giác phát sinh trên cơ thể trong hình dung ở đoạn văn trước, khỏi phải nói là "sảng khoái" cỡ nào. Trong thực tế, Phong Bất Giác chưa từng có trải nghiệm kiểu này, mặc dù anh là người có tính nhẫn nại cực mạnh, nhưng lúc này cũng có một tia kích động muốn thoát.
[Nhiệm vụ chính đã kích hoạt]
[Tìm ra cách có thể ngừng sự sụt giảm giá trị Hp]
Sau khi nghe thấy nhắc nhở hệ thống, Phong Bất Giác lập tức mở bảng nhiệm vụ xem nội dung của đường nhiệm vụ đó, đồng thời, anh cũng phát hiện giá trị Hp đang giảm xuống với tốc độ mỗi giây giảm 1%.
"Phó bản quái gì đây!" Phong Bất Giác cắn răng ngồi dậy, mới chỉ có động tác này đã khiến cả cột sống của anh truyền đến một cảm giác nóng rát. Phần lưng và cơ bắp của cánh tay cũng đau tê tái.
Anh mau chóng bắt đầu quan sát khung cảnh xung quanh, chống đỡ sự quấy rối của cơn đau, cố gắng tập trung tinh thần, để đầu óc của mình duy trì hoạt động ở tốc độ cao.
Trong phó bản này không thể sử dụng vật phẩm tiêu hao, có nghĩa là Phong Bất Giác không thể dùng lọ máu hồi máu. Uổng công anh còn mua năm lọ thuốc bổ sung giá trị Hp (Trung) trong Thương thành trước khi vào phó bản. Kết quả coi như uổng phí.
Mặc dù về mặt lý thuyết mà nói, Phong Bất Giác cũng chỉ có thời gian chưa đến một phút bốn mươi giây để hoàn thành xong nhiệm vụ thứ nhất. Một khi vượt qua thời gian này, thì nó cũng trở thành nhiệm vụ cuối cùng của anh.
"Cách ngừng lại... Cách ngừng lại..." Phong Bất Giác lặp đi lặp lại một câu nói, việc này có thể giúp anh tập trung sự chú ý tốt hơn.
Đầu tiên anh quét mắt khắp căn phòng một lượt, trong phòng giam không có cửa sổ, chỉ có một cánh cửa. Cửa được làm bằng sắt, bên trên có một cửa sổ sắt nhỏ, ánh sáng trong hành lang từ bên đó chiếu vào, khiến hơn nửa phòng giam đều bao trùm trong một thứ ánh sáng mông lung. Phía dưới cửa sắt có một cái cửa nhỏ nằm ngang hình chữ nhật, vừa khéo có thể đưa cơm qua đó. Bốn bức tường trong phòng đều là tường đá, cực kỳ dày và chắc chắn, mặt đất và trần nhà là chất liệu xi măng, Có một chiếc giường rất đơn giản kê sát tường, giường đơn đã bị nhiễm máu bẩn đến nỗi nhìn không rõ màu sắc ban đầu của nó. Trên giường không có gối chăn đệm, gầm giường cách mặt đất không cao, dưới gầm giường miễn cưỡng có thể cho một người nằm. Giá giường làm bằng sắt, được hàn chết bên tường, không thể dịch chuyển.
Ở góc xa nhất cách cửa ra vào, có đặt một cái thùng nhựa lớn màu xanh lam. Phán đoán theo thứ mùi tỏa ra từ trong đó, e rằng thứ đồ chơi này chính là bệ xí.
Ở một góc khác trong căn phòng, có một cái tủ nhỏ bằng gỗ cao khoảng chừng một mét, từ trên xuống dưới tổng cộng có ba ngăn kéo, Phong Bất Giác vừa nhìn thấy chiếc tủ nhỏ đó, không nói lời nào mà xông đến ngay.
Trong tình huống kiểu này, bất kể trong ba ngăn kéo này có gì, game thủ cũng phải mở ra rồi hẵng nói.
Trong ngăn kéo phía trên cùng, có đặt một cục xà phòng bẩn thỉu. Tuy bẩn, nhưng nhìn hình dáng thì cục xà phòng cực kỳ hoàn chỉnh, là một hình chữ nhật rất tiêu chuẩn, giống như được lấy từ trong một cái khuôn ra vậy.
Sự xuất hiện của món đồ này, đúng là có chút ý nghĩa gì đó không rõ lắm. Trong phòng ngay cả nước cũng không có, đi nặng đi nhẹ đều ở trong chiếc thùng nhựa, vậy thì dĩ nhiên cũng sẽ không có vòi nước dẫn nước. Đặt cục xà phòng ở đây, là muốn tù nhân làm gì? Dùng nước miếng rửa tay à?
Phong Bất Giác không có thời gian để xem kĩ giới thiệu vật phẩm, cho nên anh để đồ vật này lên nóc chiếc tủ gỗ nhỏ trước, rồi lập tức mở ngăn kéo thứ hai.
Trong ngăn kéo ở giữa này, còn thú vị hơn, bên trong là một cây nến, màu trắng, độ dài khoảng tầm năm milimet, to hơn ngón tay một chút.
"Cái quỷ gì... Cho xà phòng nhưng không cho nước, cho nến lại không kèm theo bật lửa... Trong Saw cũng không có mấy thứ đồ chơi như vậy." Phong Bất Giác nói, rồi cũng đặt cây nến lên trên nóc tủ, sau đó mở ngăn kéo thứ ba.
Ngăn kéo cuối cùng này, cái đậu má nhà nó, bên trong có một cây lược gỗ nhỏ.
"Ha... Ha ha..." Phong Bất Giác cười khan mấy tiếng, lúc này dường như anh đã quên mất, hoặc nói anh đã thích ứng với nỗi đau trên cơ thể. So với kiểu khó chịu kia, thì ba món đồ mà anh phát hiện trong quá trình giải đố càng làm anh buồn chán tột độ.
"Được thôi... Không có bất cứ nhắc nhở gì, tình hình này, muốn mình làm thế nào..." Phong Bất Giác lẩm bẩm.
Thời gian, vừa qua một phút, giá trị Hp của Phong Bất Giác còn lại 39%, anh còn ba mươi tám giây để suy nghĩ.
"Game thủ không thể cởi quần áo trong phó bản, cho nên có thể loại trừ khả năng dùng nến đốt hậu môn của mình..." Phong Bất Giác sờ cằm nói: "Ăn xà phòng? Ăn nến?" Ánh mắt anh dịch chuyển về phía cái thùng: "Hay là ăn sh*t?" Anh lắc đầu: "Mấy hành động này và việc dừng sụt giảm giá trị Hp có cảm giác không liên quan gì lắm."
Nghĩ đến đây, ánh mắt anh lại quay về chiếc lược nhỏ trên tay. "Nếu như không nghĩ ra cách liên quan về mặt logic, vậy thì dùng từ thứ đạo cụ này... Bắt đầu từ thứ đơn giản nhất." Anh nói đoạn, dùng chiếc lược nhỏ chải tóc mình.
Không ngờ, còn chưa chải xong lần thứ hai, nhắc nhở hệ thống liền vang lên.
[Nhiệm vụ hiện tại hoàn thành, nhiệm vụ chính đã cập nhật]
Thế mà giá trị Hp đã dừng sụt giảm, lượng máu của Phong Bất Giác lúc này là 26%. Khi phó bản vừa bắt đầu, giá trị Hp chỉ còn chưa đến ba phần, đây là lần đầu tiên anh gặp phải.
Bên cạnh nhiệm vụ [Tìm ra cách có thể ngừng sự sụt giảm giá trị Hp] lúc trước đã đánh dấu tích, trong bảng nhiệm vụ xuất hiện nhắc nhở mới: [Ra khỏi căn phòng]
"Ha?" Phong Bất Giác nhìn chiếc lược trên tay: "Tuy không cần phải thử ăn mấy thứ đồ kỳ quái kia, nhưng chuyện này quá..." Anh nói được nửa câu, bỗng phát hiện ra gì đó, anh giơ chiếc lược nhỏ trước mắt mình, ghé sát vào nhìn, phát hiện trên cán lược, có khắc hai chữ cái rất nhỏ: A.A
"Ừm... Xem ra là bản giới hạn." Phong Bất Giác nói kiểu nửa đùa.
Anh cầm ba vật phẩm, đi đến bên giường và ngồi xuống, đặt cả ba món đồ lên trên giường, cầm lên một lượt, cẩn thận xem xét.
Cùng với việc hoàn thành nhiệm vụ vừa rồi, cảm giác đau đớn trên người Phong bất Giác bỗng vơi đi, tuy anh vẫn có chút cảm giác đau đớn âm ỉ, nhưng so với lúc đầu thì thoải mái hơn nhiều. Nếu phải so sánh thì, đúng là khác biệt như treo cổ và đeo đai cổ.
Anh nhìn năm sáu phút, xà phòng không có gì đặc biệt. Bề mặt không có hoa văn, mùi cũng không thơm lắm, cảm giác giống như xà phòng rửa tay loại nguyên thủy nhất. Nến cũng là loại nến rất bình thường, trên hai vật phẩm này đều không khắc chữ.
"Ừm... Thứ đặc biệt chỉ có chiếc lược này sao..." Anh tiếp tục cầm chiếc lược nhỏ lên, xem khắp các vị trí, ngoài hai chữ A.A lúc nãy nhìn thấy, anh có một phát hiện khác... Sợi tóc còn sót lại trên chiếc lược này, là màu vàng kim, nhìn có vẻ là tóc ngắn.
"Cái tên đàn ông thấp bé kéo mình vào đây lúc nãy, tóc là màu nâu..." Phong Bất Giác vừa nhớ lại vừa lẩm bẩm: "Là phạm nhân khác trong nhà giam này từng dùng qua sao..."
Anh vừa suy nghĩ, tầm nhìn cũng đang chầm chậm di chuyển, khi ánh mắt anh quét đến bức tường cạnh giường, lại có phát hiện mới...
"Ha, xem ra có rất nhiều người từng bị nhốt ở đây..."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.