Khu Vui Chơi Đáng Sợ

Chương 250: Anh em (13)




Editor: Nguyetmai
Ngoài tờ giấy ghi chép thông tin liên quan đến người Hình tộc, Phong Bất Giác chưa tìm ra vật phẩm có giá trị nào khác trong phòng ngủ của Arthur, tuy anh đã kiểm tra hai lần một cách cẩn thận, nhưng vẫn không có kết quả.
Thế là anh đành hậm hực bỏ đi, đến phòng tắm.
Phòng tắm của tầng hai, diện tích to gấp đôi phòng vệ sinh của tầng một. Trên bồn rửa tay của phòng tắm có một tủ gỗ nhỏ, chính là loại tủ gỗ màu trắng xuất hiện rất nhiều trong các bộ phim kinh dị, vị trí ở cao hơn tầm nhìn của con người một chút. Bên trên cửa tủ có gương, bên trong thường đựng dao cạo râu, kem đánh răng, cốc, các loại thuốc thường ngày v.v...
Chúng ta có thể nhìn thấy một số nhân vật đứng trước loại tủ nhỏ này đánh răng, cạo râu, chải đầu… trong các bộ phim thể loại kinh dị khủng bố… Tiếp đó, cùng với cánh cửa tủ mở ra rồi đóng vào, trong gương đột nhiên xuất hiện một thứ gì đó dọa người, kết hợp với nhạc hiệu giật gân, đoạn này mười lần như một.
Đáng tiếc, trong phó bản này, không có gương...
Phong Bất Giác đến trước bồn rửa tay, nhìn thấy cánh cửa trên bề mặt lõm vào khoảng một centimet, anh thở dài: "Thế mà lại phá mất tấm gương… Một mãnh vỡ cũng chẳng để lại."
Anh mở tủ, các ngăn bên trong đều rỗng, chỉ có tầng cuối cùng, có một chìa khóa đơn độc nằm đó.
[Tên: Chìa khóa trắng]
[Loại hình: Liên quan cốt truyện]
[Phẩm chất: Thường]
[Tính năng: Mở khóa vĩnh viễn cửa sắt trắng, sau khi sử dụng sẽ lập tức biến mất]
[Có thể đem ra khỏi phó bản này hay không: Không]
[Ghi chú: Giấu ở nơi màu trắng]
"Bây giờ đã có trong tay bốn chiếc chìa khóa đỏ, xanh, đen, trắng." Phong Bất Giác lẩm bẩm: "Vẫn còn màu vàng và màu xám phải không..." Ánh mắt của anh lại di chuyển đến chỗ bồn cầu một cách không tự chủ.
"Ừm... Thử xem thùng nước coi sao." Anh ba chân bốn cẳng, đi đến trước bồn cầu giật nước, đầu tiên anh liếc vào trong bồn cầu, xác nhận ngoài nước sạch ra không có gì khác. Sau đó anh lật mở nắp thùng nước kiểm tra, kết quả đúng là có đồ vật.
[Tên: Tấm thảm bị ướt]
[Loại hình: Liên quan cốt truyện]
[Phẩm chất: Thường]
[Tính năng: Chưa rõ]
[Có thể đem ra khỏi phó bản này hay không: Có]
[Ghi chú: Không biết tại sao lại bị kẹt ở nơi kỳ quái này]
Đây là một tấm thảm khá nhỏ, đại khái bằng diện tích bốn, năm chiếc khăn len trải rộng. Màu sắc hỗn tạp, sờ chất liệu thì thấy thô ráp, cảm giác sau khi bị ngấm nước rất kỳ lạ, bề mặt có chút trơn trượt.
"Đã có năm vật phẩm cốt truyện ý nghĩa không rõ ràng, có thể đem ra phó bản." Phong Bất Giác lấy tấm thảm ra khỏi thùng nước, cố gắng vắt kiệt nó, sau đó cất vào balo, "Ngoài chiếc răng giả kia kèm theo nhắc nhở có liên quan đến tiến trình cốt truyện, các vật khác như xà phòng, nước hoa, mũ da, cộng thêm tấm thảm này, toàn bộ đều không phát huy bất cứ tác dụng nào..." Anh không kìm được phải tự hỏi mình một câu: "Lẽ nào đặc tính của phó bản này chính là ghép nhiều mảnh ghép?"
Phong Bất Giác cất toàn bộ vật phẩm, quay người đi về phía bồn tắm ở phía bên kia bức tường. Bên trên bồn tắm này còn treo rèm tắm quây tròn, có thể quây kín. Từ góc độ của Phong Bất Giác lúc này, bồn tắm chỉ lộ ra một phần tư, phần còn dư ra đều bị rèm tắm màu xanh nhạt che kín.
"Được thôi, để đoán xem trong bồn tắm có gì. A, Người đẹp trần như nhộng; B, Chìa khóa trần như nhộng; C, Thi thể trần như nhộng." Phong Bất Giác ôm tâm trạng tự cười tự vui một mình, nói: "Không có gì hoặc là chứa đồ rác rưởi thì quá vô vị."
Anh giơ tay kéo rèm tắm ra, kết quả nhìn thấy một thứ, một thứ làm người ta rầu rĩ cực độ sau khi nhìn thấy, hơn nữa còn cực kỳ khủng khiếp.
"Coi như lợn người đi..." Phong Bất Giác nhíu mày nói.
Bên trong bồn tắm, chắc là một Người hợp thành. Nó chỉ có thân thể, tay chân đã bị cắt rời, hai tai thối rữa, bên trong chảy ra rất nhiều máu mủ, mắt bị khâu lại bằng chỉ, miệng mở một nửa, nhìn không thấy lưỡi. Nghĩ đến tình thế của nó, e là không thể biết được có người đang nhìn mình, cho nên lúc này, nó chỉ lặng lẽ nằm trong bồn tắm, không có phản ứng gì, chỉ có ngực phập phồng, chứng tỏ nó vẫn còn sống, đang hít thở.
Phong Bất Giác không do dự quá lâu, anh lấy [Máy hút bụi của Proserpina] ra, bắt đầu hút máu của quái vật này...
Hiệu ứng của trang bị này là: Hút giá trị Hp của quái vật, và hồi phục giá trị Hp với tỷ lệ tương đương cho game thủ (Lượng hút là 0.5% mỗi giây, vô hiệu với quái vật đã chết, không có thực thể, hệ máy móc và cấp BOSS. Máy hút bụi không thể lưu trữ giá trị Hp, hiệu quả hút chỉ mang tính tức thời, khi game thủ sử dụng mà giá trị Hp đã đầy, thì không thể nhận được hồi phục.)
Thứ đồ này cũng không gây ra đau đớn gì cả, chỉ là giảm bớt giá trị Hp của quái vật theo tỷ lệ, đồng thời thêm vào cơ thể game thủ. Giá trị Hp của quái vật giảm hết thì nó cũng tử vong ngay lập tức.
Từ các giá trị tác dụng khác nhau, Phong Bất Giác cho rằng đây là cục diện có lợi cho cả hai, đối phương có thể được giải thoát trong vô thức, còn anh có thể tiện thể hồi máu.
Hơn ba phút sau, Người hợp thành kia tuyên bố tử vong, giá trị Hp của Phong Bất Giác cũng đã đầy.
Anh chắp tay trước ngực, lẩm bẩm một câu: "A Di Đà Phật, thiện tai, thiện tai..." Sau đó anh vớ lấy cờ-lê, rạch theo cổ họng của Người hợp thành, bắt đầu lục soát thi thể...
Một kẻ vô thần lúc thì kêu Thượng Đế, lúc lại niệm Phật Tổ, làm công việc giải phẫu một thi thể không hẳn là con người với vẻ mặt không cảm xúc, chỉ là để xác nhận bên trong thi thể có thứ gì mình cần hay không... Nếu như có game thủ khác đứng bên cạnh nhìn thấy cảnh này, chắc là đã bị anh Giác dọa chết khiếp rồi.
"Đúng là ở đây..." Cuối cùng, Phong Bất Giác cũng được như ý muốn, tìm thấy chìa khóa vàng trong ruột của thi thể.
Anh dùng cờ-lê kẹp chiếc chìa khóa, đi đến chỗ bồn rửa tay xả nước cho sạch sẽ, sau đó cất vào balo. Hai giây sau anh lại lấy chiếc chìa khóa này ra, bỏ vào túi áo. Trên lý thuyết, sau một loạt thao tác như vậy, trên chìa khóa sẽ không còn sót lại vật chất nào đó, nhưng Phong Bất Giác vẫn muốn đeo găng tay khi cầm lấy nó.
[Tên: Chìa khóa vàng]
[Loại hình: Liên quan cốt truyện]
[Phẩm chất: Thường]
[Tính năng: Mở khóa vĩnh viễn cửa sắt vàng, sau khi sử dụng sẽ lập tức biến mất]
[Có thể đem ra khỏi phó bản này hay không: Không]
[Ghi chú: Quả nhiên được cất ở nơi có sh*t]
Phong Bất Giác đã chẳng muốn phát biểu bất cứ ý kiến nào với ghi chú này nữa, hàng chữ này và sự châm biếm không khác gì nhau.
Hiện tại, anh chỉ còn thiếu duy nhất chiếc chìa khóa màu xám, là có thể thu thập đủ sáu chiếc, để xông thẳng về 1F dưới lòng đất. Do đó, anh đẩy nhanh tiến độ hoạt động. Sau khi rửa sạch một số thứ bẩn thỉu bắn tung tóe trên quần áo, anh liền đi về phía căn phòng có thể tìm kiếm cuối cùng ở tầng hai.
Căn phòng này, nằm ngay phía trên căn phòng trống ở tầng một. Phong Bất Giác vừa đẩy cửa, liền nhìn thấy trên mặt sàn của căn phòng có một vòng tròn giả kim màu đỏ tươi, cỡ lớn.
Chỉ sau một cái liếc mắt, anh liền mất đi kiểm soát cơ thể. Lần này anh còn chưa kịp dùng thanh sắt để thăm dò xem có nguy hiểm hay không, thậm chí còn chưa bước vào bên trong... Chỉ là động tác mở cửa, đã kích hoạt cốt truyện CG.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.