Khu Vui Chơi Đáng Sợ

Chương 255: Anh em (18)




Editor: Nguyetmai
Dữ liệu của NPC thể hiện đương nhiên sẽ khác với quái vật, những phần mô tả như phương thức chiến đấu, nhược điểm v.v đều không có gì. Dù sao thì chủ yếu hệ thống khuyến khích người chơi giao thiệp hòa bình, đừng cố nghĩ mọi cách để đánh nhau với NPC.
Biết được đối phương không thể tiến hành chiến đấu được, Phong Bất Giác cũng yên tâm hơn, thu vũ khí lại đi về phía bóng đen kia.
Khi anh tiến lại gần đối phương chưa đến hai mét thì bỗng nhiên bóng đen kia giơ ngang một cánh tay lên, tay còn lại dựng thẳng lên, làm dấu hiệu dừng lại.
Phong Bất Giác thấy vậy liền đứng yên bất động, chờ đợi phản ứng tiếp theo của đối phương.
Không biết lại có tiếng nhạc từ đâu truyền tới vang lên bên tai Phong Bất Giác, bóng đen kia quả nhiên lại làm một điệu nhảy cương thi trong bài "Thriller", cũng không biết có phải muốn ám chỉ điều gì không…
Sau khi nhảy chừng một hai phút, bóng đen làm một động tác xoay tròn bảy trăm hai mươi độ, giơ tay đẩy cánh cửa sắt phía sau một cái. Bề ngoài cửa lại giống như một trận pháp vô hình mất đi hiệu quả, phát ra tiếng động như tiếng thủy tinh bị đập vỡ.
Sau đó, bóng đen nhảy múa lại dùng chất giọng đặc trưng của mình hét lên một tiếng, nhảy nhót lướt qua người Phong Bất Giác. Sau đó nó dần đi xa, bóng tối xung quanh cũng trở nên càng ngày càng dày đặc nặng nề hơn.
Lúc này Phong Bất Giác đã hiểu e rằng một trong những đặc tính của Bóng đen nhảy múa chỉ sợ chính là khống chế bóng tối. Bởi vì khi nó đi đến mặt đất, hai tầng trên mới trở nên sáng hơn một chút, và sau khi bóng đen nhảy múa rời đi, bóng đen xung quanh lại biến thành trạng thái di tản không có trật tự.
"Được thôi… Cũng chỉ có con đường này." Phong Bất Giác nhân lúc xung quanh còn chưa bị màu đen nuốt hết liền tiến lên mấy bước, hai tay nắm chặt hai tay nắm cửa, đẩy cửa bước vào trong.
Khoảnh khắc bước chân vào căn phòng ẩn chứa cuối cùng này, Phong Bất Giác liền nhận định rằng anh đã tìm thấy nguồn gốc thứ mùi buồn nôn kia. So với thứ mùi thối rữa bên trong cánh cửa này thì những thứ mùi khác trong căn phòng này căn bản không đáng nhắc tới.
Nếu phải hình dung thì giống như là có người đánh rắm ở trong phòng, sau đó trong phòng này không thấy người nữa.
Phong Bất Giác vừa đặt chân vào được mấy bước, cánh cửa phía sau anh đã tự động đóng chặt lại, phát ra tiếng "Uỳnh".
Ánh sáng trong căn phòng này rất hỗn loạn, sáng tối không rõ. Phong Bất Giác nhìn xung quanh qua lớp mặt nạ chống độc, trước tiên là Người hợp thành đã từng gặp trước đó ở cạnh tường. Lúc này nó đã bị rất nhiều cái đinh sắt thô và to đóng lên trên tường, vết thương trước ngực nó bị gai xương đâm xuyên qua đã ngưng chảy máu, sàn nhà ở phía dưới nó lại chảy đầy máu.
Ở chỗ cổ tay mọc ra gai xương của Người hợp thành đó nằm nghiêng trong một cái hố lõm của bức tường. Bên mặt tường có hai cái giá sát vừa vặn có thể để nó gác "tay", còn phần giữa của cái hố kia mọc đầy những loài thực vật hình dạng giống như rong rêu vô cùng cổ quái, dường như là thức ăn của những đầu lưỡi kia.
Tầm nhìn của Phong Bất Giác từ từ di chuyển, anh phát hiện ra diện tích của căn phòng này vô cùng đáng kinh ngạc, độ cao nóc nhà cũng không phù hợp với kết cấu căn phòng. Rõ ràng là không gian trong cánh cửa này không tồn tại trong căn nhà bên ngoài cánh cửa.
Anh nhìn xung quanh một vòng, phát hiện ra bên trong bức tường của căn phòng này khảm ít nhất hai mười Người hợp thành. Hình dạng và trạng thái của nó khác nhau, mỗi "người" đều vô cùng kỳ lạ, chỉ nhìn từ ngoại hình đã khiến người khác nổi da gà.
"Andrew, là con sao?" Giọng một người phụ nữ từ trong sự hỗn độn phía trước truyền tới.
Phong Bất Giác đi về phía trước theo hướng phát ra âm thanh, anh nhanh chóng nhìn thấy trong một chỗ lõm có một người phụ nữ giống như xác khô đang nằm. Bà ta chỉ có một mắt, da khô ráp, không có tóc. Toàn bộ răng đều biến thành màu đen thối rữa, xung quanh còn tản ra mùi thối đủ để khiến người khác rớt giá trị HP.
Khoảnh khắc nhìn thấy Candice, lại có một đoạn CG được phát.

"Andrew, con trai của mẹ. Con không nhận ra mẹ nữa sao?" Candice dịu giọng hỏi.
Andrew vẻ mặt kinh hoàng nhìn con quái vật trước mặt, cuối cùng hắn cũng hiểu ra nguyên nhân tại sao Arthur lại chưa bao giờ cho hắn đến gần căn phòng này: "Mẹ… Mẹ… Không, không thể nào, mẹ đã…"
"Mẹ không chết." Giọng Candice tràn ngập sự căm phẫn, "Cho đến lúc được chôn, mẹ vẫn còn có ý thức. Tất cả đều là do Arthur làm, là nó! Bệnh của mẹ là do nó hạ độc, cái chết của mẹ cũng là do nó ngụy tạo! Ngày hôm sau sau khi chôn cất, nó đã đào mộ mẹ lên, dùng thuật luyện kim để biến mẹ thành như thế này!"
"Nhưng… Nhưng tại sao anh…"
"Nó không phải là anh của con! Nó là người Hình tộc! Là hóa thân của ác ma!" Candice cắt ngang nói: "Nhìn những quái vật được ghép trong căn phòng này xem, chẳng phải nó đã bắt đầu đồ sát vô tội rồi đó sao?"
"Không… Những người đó…" Andrew vẫn còn muốn giải thích.
Candice lập tức nói tiếp: "Đừng để nó lừa nữa Andrew! Nó chỉ đang lợi dụng con, xem nó đã làm gì mẹ đây này! Sớm muộn gì nó cũng sẽ hại chết con thôi!"
"Vậy… Con… Con phải làm thế nào đây…"
"Con phải nhẫn nhịn, Andrew, bây giờ con không giết chết được nó đâu, con phải chờ đợi thời cơ…" Candice đè thấp giọng xuống, "Con phải giữ bí mật chuyện đến đây hôm nay, đừng tiết lộ bất cứ điều gì trước mặt nó, con hiểu chưa?"
"Con…" Andrew có chút lúng túng.
"Con đến đây, nghe lời mẹ nói, mẹ nói cho con biết phải làm thế nào…"

Hình ảnh lóe lên rồi kết thúc, Phong Bất Giác hoàn hồn lại, bản thân anh đã đứng trước mặt Candice.
"Andrew, sao con lại trở nên thế này?" Candice nhìn Phong Bất Giác hỏi: "Đợi đã… Con… Chẳng lẽ con là Arthur?"
Phong Bất Giác nghe thấy câu này đã lập tức hiểu ra rất nhiều chuyện, "Không, là con, Andrew." Phong Bất Giác học theo giọng điệu của Andrew trả lời.
Candice lại liếc nhìn anh một cái thật sâu, "Con sao vậy? Arthur đã ra tay với con ư?"
"Luyện thành trao đổi linh hồn đã thất bại rồi." Phong Bất Giác vừa nói vừa lấy ra cuốn "Thuật luyện kim tiến cấp", lật đến chương thứ hai, Lúc này, nội dung chương này đã hoàn toàn mơ hồ. Hệ thống đã dịch nó ra, nội dung chương thứ hai chính là một ví dụ thuật luyện thành hoàn chỉnh.
"Thất bại… Là ý gì… Arthur ở đâu?" Candice hỏi.
"Con đã giết chết anh ta rồi, còn anh ta biến con thành như thế này." Tầm mắt Phong Bất Giác nhìn vào cuốn sách, khi trả lời lại câu nói này, anh hơi khom người xuống, tiện tay chấm một cái lên chất lỏng không rõ ràng trên vũng bẩn màu đen gần đó, bắt đầu vẽ theo thuật luyện thành.
"Con đang làm gì vậy?" Candice nhìn hành động khác lạ của con trai, nghi hoặc hỏi.
"Con đang cứu mẹ đó." Phong Bất Giác đáp, "Dùng thuật luyện thành này sẽ có thể biến mẹ từ Người hợp thành thành người bình thường."
"Vậy… Vậy sao…" Candice tiếp lời.
"Arthur đã chết rồi, mẹ không phải tiếp tục ở đây nữa, chúng ta có thể khôi phục lại cuộc sống bình thường rồi." Phong Bất Giác lại nói.
"Đúng… Đúng vậy… Ha ha ha…" Candice không khỏi bật cười thành tiếng: "Arthur đã chết rồi, Andrew, con không hổ là con trai của mẹ… Con đã giết được tên ác ma của Hình tộc đó thật rồi, ha ha ha…" Bà ta vô cùng vui mừng, "Cuối cùng mẹ cũng có thể rời khỏi nơi này được rồi…"
Phong Bất Giác vô cùng nhanh nhẹn vẽ xong vòng tròn giả kim, chuyển Candice ra khỏi bức tường, đặt vào trong trận. Sau đó lần lượt lấy sáu vật phẩm trong túi mình ra, đặt xung quanh bà ta.
Candice không thể chờ đợi được: "Nhanh nào, Andrew, nhanh khởi động vòng tròn giả kim."
"Hà tất phải gấp gáp như vậy chứ, mẹ." Phong Bất Giác nói với giọng điệu cổ quái: "Mẹ gấp gáp như vậy là muốn nhanh chóng có được sức mạnh của con hay sao?"
"Con… Con nói cái gì…" Vẻ mặt Candice đột nhiên thay đổi, nhưng bà ta đã lập tức che đậy, giả bộ hỏi: "An… Andrew, con nói cái gì, mẹ không hiểu…"
"Ngay vừa nãy, tôi đã ý thức được một việc… Cuối cùng tôi cũng hiểu cái câu nói "em trai ngốc nghếch của ta" Arthur nói là có nghĩa là gì." Phong Bất Giác cười lạnh nói: "Thực ra tôi cũng không phải là con trai của bà."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.