Khu Vui Chơi Đáng Sợ

Chương 26: Quỷ ảnh mê thành quyển (10)




  "Anh Giác, ghê quá đi mất." Vương Thán Chi nói.
"Sao lại ghê?" Phong Bất Giác vừa hỏi lại vừa bước thật nhanh đến bên thi thể.
"Cho dù đứng từ góc độ nào suy nghĩ thì hành động này cũng ghê chết đi được!" Vương Thán Chi kêu lên: "Anh không thể dựa vào cảm giác cho rằng phần thưởng không đủ nên hành động lung tung được…"
"Lung tung?" Phong Bất Giác nói: "Bên trong có phân hay kiểu gì khác thì mới có thể nói tôi lung tung." Anh đã ngồi xổm xuống trước thi thể thứ hai: "Bên trong chẳng có gì cả, chỉ có thể chứng minh tôi suy luận sai, không thể xem là hành động lung tung. Nếu bên trong có gì đó…" Phong Bất Giác nói đến đây, tay đã thò vào trong miệng vết thương bị banh ra trên bụng thi thể, khua loạn trong cái bụng kia như chẳng có chuyện gì xảy ra vậy.
"Cậu Vương, cậu nói cho tôi biết, ở bên ngoài cậu Phong làm công việc gì thế?" Long Ngạo Mân thật sự bị đồng đội dọa cho giá trị sợ hãi tăng lên.
"Tiểu thuyết gia." Vương Thán Chi vẻ mặt sững sờ trả lời.
"Tiểu thuyết gia đáng sợ như vậy à?" Em gái Cô Đơn ở bên cạnh cũng nghe thấy, không kìm được mà chen vào nói.
"Rất rõ ràng… Anh ấy không giống người bình thường." Vương Thán Chi bổ sung nói.
"Ha ha!" Phong Bất Giác cười một tiếng, làm bốn người còn lại giật mình một cái.
"LOOK!" Phong Bất Giác đắc ý kêu lên, dùng tay giơ một món đồ lên. Không ngờ anh lại tìm được một trang bị trong chiếc bụng máu me tràn trề của thi thể kia, hơn nữa còn là trang bị Tinh xảo…
[Tên: Ánh mắt thù hằn]
[Loại: Trang bị phòng thủ]
[Phẩm chất: Tinh xảo]
[Lực phòng ngự: Không]
[Thuộc tính: Không]
[Hiệu ứng: Có thể lập tức biết được mục tiêu thù hận của quái vật]
[Điều kiện trang bị: Nhân vật có level thấp hơn 20, sau khi nhặt không thể giao dịch]
[Có thể mang ra khỏi phó bản này không: Có]
[Ghi chú: Nếu bạn đã tìm được vật phẩm này, rất rõ ràng, nó đã thuộc về bạn. Chiếc kính bảo hộ này do một pháp sư Tử Linh chế tạo, muốn nhờ vào nó để nhìn thấy rõ ý định giết người của người khác. Đáng tiếc, món đồ này một lần chỉ có thể quan sát một mục tiêu. Khi ông ta còn sống, ông ta từng khắc một dòng chữ nhỏ trên đỉnh của kính bảo hộ: Khi bạn nhìn tôi, tôi cũng đang nhìn bạn.]
Trang bị này rất giống một chiếc kính cản gió mà nhân viên phi công thời thế chiến thứ hai hay mang, vấn đề duy nhất chính là, tìm thấy từ trong bụng của thi thể này, thật sự buồn nôn quá.
"Tôi đã nói mà, toàn bộ nhắc nhở của Cục Cảnh sát này đã quá rõ ràng. Toàn thành phố không một bóng người, chỉ có ở đây là có thi thể, trên hai thi thể khác đều có vật phẩm khác nhau, còn thi thể này trông như chẳng có gì. Nếu thật sự chỉ có thể tìm thấy một dùi cui cảnh sát trên người anh ta, vậy thì hệ thống cơ bản không cần bày ra khung cảnh thi thể khiến người ta có ấn tượng khó quên thế này, trực tiếp giấu dùi cui cảnh sát ở một góc xó xỉnh nào đó là được rồi."
"Được rồi… Coi như anh giỏi…" Vương Thán Chi nói: "Thời gian cấp bách, chúng ta có thể xuất phát rồi chứ, việc hồi phục và tìm kiếm cũng đã xong, cả đội cũng bị anh dọa xong rồi."

Sau khi rời khỏi Cục Cảnh sát, năm người tiếp tục đi về phía trước. Tìm kiếm trong Cục Cảnh sát giúp bọn họ hoàn thành sớm một trong những nhiệm vụ mà bước tiếp theo họ mới cần làm, lại nhận được không ít vật phẩm có lợi, vốn dĩ sĩ khí của mọi người nên tăng lên… Nhưng sự quái dị của Phong Bất Giác cũng dần dần bị nhìn ra. Sự khủng khiếp mà anh mang đến cho đồng đội còn đáng sợ hơn cảm giác của game này mang lại.
Trong game này dù có đáng sợ ra sao, khủng khiếp đến mức khiến người ta bị ngắt liên kết, thì mọi người cũng biết rõ đây chỉ là giả mà thôi. Nhưng nếu hành vi của Phong Bất Giác phát triển, tăng cấp hơn thì càng khó tưởng tượng. Anh là một người chơi thật sự tồn tại trong hiện thực, khiến người ta nghĩ đến thì càng thấy sợ nhiều hơn…
"Nhìn phía trước kìa!" Sau khi đi tiếp khoảng mười phút, Long Ngạo Mân dừng lại, chỉ về phía trước nói.
Mọi người nhìn về phía trước, thấy một quảng trường. Đó là một quảng trường rất rộng lớn, dưới đất rải đầy sỏi đá. Ở chính giữa của nó có một cánh cửa thật to, cao hơn mười mét, rộng khoảng bốn mét. Một bên của cửa bị một lớp sương mù kỳ quái màu đen bao trùm, mặt còn lại thì đang mở rộng.
Khi năm người họ tiến đến gần cửa, âm thanh nhắc nhở của hệ thống lại vang lên: [Nhiệm vụ hiện tại đã hoàn thành, nhiệm vụ chính đã cập nhật]
Mở bảng chọn ra xem, ngay bên cạnh nhiệm vụ [Tìm kiếm trong thành phố, tìm cánh cửa ác ma] trước đó đã được đánh dấu stick, bên dưới lại có thêm hai nhiệm vụ mới: [Tìm Chìa khóa hỏa ở Cục Cảnh sát đường số 9 phía Đông] và [Tìm chìa khóa mộc ở trung tâm thương mại đường số 15 phía Nam]. Nhiệm vụ thứ nhất khi xuất hiện thì bên cạnh cũng có dấu stick.
Sau khi Phong Bất Giác xem qua bảng nhiệm vụ, anh nhanh chóng bước tới phía trước cánh cửa ác ma, nghiêng người về phía cánh cửa nhìn vài giây, nói: "Thì ra là vậy. Xem ra thì không quá khó khăn, trong năm trận ma pháp này có ba cái đã sáng, chứng tỏ ba chiếc chìa khóa thủy hỏa thổ không cần tìm nữa, chúng đang duy trì phong ấn trên cánh cửa."
Cả bọn Vương Thán Chi cũng đi qua, nhìn theo hướng của Phong bất Giác. Trong cánh cửa đã mở ra là một màn đêm âm u dày đặc, khiến người ta có cảm giác dù có dùng ánh đèn thật mạnh thì cũng không thể xuyên qua. Ở phía trên khung cửa, có năm trận ma pháp với năm màu sắc khác nhau, sắp xếp dựa theo hình ngôi sao năm cánh. Bên trong năm trận pháp kia vẽ toàn những thần văn cực kì khó hiểu, lúc này đang có ba trận ma pháp đã sáng lên.
Phong Bất Giác lấy chìa khóa hỏa ra, để vào trong lòng bàn tay, giơ lên ngang vai, dựa sát vào cánh cửa, nhưng đợi một hồi vẫn không có phản ứng gì. Anh lại cất chìa khóa lại, nói: "Hừm, có lẽ phải đợi thu thập đủ cả hai chiếc chìa khóa, cập nhật thêm nhiệm vụ kế tiếp, lúc đó mới nói cho chúng ta biết nên làm thế nào thể hồi phục phong ấn." Anh dừng một chút: "Không thể chậm trễ nữa, thời gian màn đêm lần thứ nhất và lần thứ hai xuất hiện cách nhau khoảng ba mươi phút. Hiện tại, từ khi màn đêm thứ hai xuất hiện đến giờ cũng đã qua mười tám phút. Nếu khoảng cách thời gian mỗi lần đều như nhau thì tốt nhất chúng ta phải đến được trung tâm thương mại đó trong vòng mười hai phút, hơn nữa còn phải tiêu diệt được con quái bên trong, bằng không…"
Long Ngạo Mân nghe đến đây thì đã xông ra đi trước, "Mau! Lên đường!" Tuy anh ta không có mưu tính sâu xa, nhưng có thể suy đoán ra được một hai chuyện có thể sẽ xảy ra phía trước. Nếu lại gặp phải con quái được cường hóa thì người chết trước nhất chắc chắn sẽ là anh ta. Trước đó anh ta đã bị xác chết kia làm cho hoảng sợ, anh ta không muốn lại để mọi chuyện xảy ra đến mức độ đó.
Năm người bọn họ dưới sự dẫn dắt của anh Long chạy chậm về phía Nam. Trong quảng trường có cánh cửa ác ma này cũng có bản đồ thành phố, các phương hướng đường đi đều có tên đường và cột mốc đường, nên không cần Phong Bất Giác chỉ đường đi nữa, Long Ngạo Mân nhanh chóng tìm đến vị trí con đường số 5 ở phía Nam.
Bọn họ chạy một cây số trong năm phút, chạy đến trước cửa trung tâm thương mại. Đó là một khoảng cách không xa cũng không gần, người có sức khỏe bình thường trong cuộc sống đời thực thì sẽ dễ dàng hoàn thành mục tiêu này, chỉ có điều sau khi chạy tới nơi thì phải thở dốc ít nhất hai phút mới hồi phục lại.
"Quả nhiên có điện…" Long Ngạo Mân rõ ràng là loại người có thể chạy marathon trong cuộc sống ngoài đời thật, một kilomet mà chạy cứ như đi chơi.
Ở đây sẽ nói thêm về một khái niệm mới, "Thuộc tính không rõ ràng".
Đây là một kiểu đâu đâu cũng có, dù đang ở trong thế giới ảo thì thuộc tính cũng không có cách nào định lượng được hoàn toàn. Lấy ví dụ là Long Ngạo Mân hiện tại, bản thân là một người chơi có tố chất cơ thể tương đối mạnh, tiêu hao sau khi anh ta và người chơi khác làm xong sẽ có sự khác biệt. So sánh với người chơi nữ có thể lực yếu nhất ở đây là Cô Đơn thì Long Ngạo Mân chạy xong đoạn đường này sẽ tiêu hao thể lực ít hơn. Tuy chỉ là khoảng cách tầm mười phút, nhưng kiểu chênh lệch nhỏ này sẽ tồn tại cho đến giai đoạn sau của game.
Cũng tức là nói, nếu giá trị thể năng tối đa giống nhau, dùng một tốc độ giống nhau để duy trì trạng thái chạy cho đến sức cùng lực kiệt, thì Long Ngạo Mân có thể chạy xa hơn Cô Đơn. Đây chính là sự khác biệt của thứ gọi là thuộc tính không rõ ràng.
Lại lấy thêm một ví dụ, giả sử so sánh người biết dùng súng ngoài cuộc sống thật với người chưa từng tiếp xúc với súng trong cuộc sống thật, hai người đều luyện sở trường ngắm bắn đến cấp A (Cấp độ sở trường A: Tinh xảo, có tỷ lệ tự động lĩnh hội kỹ năng hệ này. Khi đạt đến cấp này, tỷ lệ phát động thành công kỹ năng hệ này là 100%), tức là khi bọn họ cùng phát động một kỹ năng giống nhau, bắn cùng một mục tiêu, lúc đó người biết dùng súng ngoài đời thật sẽ bắn chuẩn hơn và có sát thương cao hơn một chút. Đương nhiên một chút khác biệt này bản thân người chơi rất khó cảm nhận được, chỉ có hệ thống mới biết cụ thể là khác biệt bao nhiêu.
Khi game càng phát triển sâu hơn, năng lực tổng hợp của người chơi sẽ càng mạnh hơn. Sau level 30 người chơi gần như biến thành kiểu người phi thường có võ công cao cường, xuất quyền như gió trong bộ phim "The matrix". Đến lúc đó, sự khác biệt của thuộc tính không rõ ràng sẽ càng ngày càng khó nhận ra. Nếu muốn định nghĩa về thiết lập này thì cứ xem như "tài năng" cũng được chuyển hóa thành một loại tài nguyên, mang đến cho người chơi lợi ích nhất định.
"Giống hệt như Cục Cảnh sát lúc nãy, xem ra đây là nơi có liên quan đến nhiệm vụ chính, sẽ có những thứ mà ở chỗ khác không có, ví dụ như đèn và thi thể." Phong Bất Giác nói.
"Kế tiếp phải làm gì? Đợi quái vật xông ra tấn công chúng ta?" Vương Thán Chi hỏi.
"Hệ thống sao có thể nhàm chán như vậy? Lần nào cũng dùng một cách thể hiện như nhau." Phong Bất Giác trả lời: "Vào trong đi, đừng hy vọng ở đây lại có một xác chết khác phá tường xông ra, bên trong nhất định sẽ có quái vật khác."
Anh dẫn đầu nhóm người bước vào trong. Đây là một cửa kính loại to di chuyển sang hai bên, lúc này nó đang ở trạng thái mở, Phong Bất Giác bước thật nhanh vào trong.
Diện tích của trung tâm thương mại này rất lớn, dùng mắt thường thì rất khó đoán được nó chiếm bao nhiêu mẫu đất. Đèn bên trong rất sáng, thang máy, thang cuốn tự động, thậm chí đến máy bán hàng tự động vân vân và các thiết bị cần đến nguồn điện đều hoạt động bình thường. Nhưng rất nhiều kệ hàng hóa đều bị phá hỏng đến một mức độ nhất định.
Trong tòa nhà này có năm tầng, hai bên có hai thang máy hình trụ với bốn mặt thủy tinh trong suốt có thể chạy lên chạy xuống. Mỗi tầng đều có thang cuốn tự động, lối thoát hiểm cũng không bị chặn kín, bên trong ắt hẳn sẽ có cầu thang bình thường.
Sau khi đi vào từ chính diện thì đây là một siêu thị loại to không nhìn thấy bờ bên kia, lướt mắt nhìn thì thấy có ba mươi quầy thu ngân, xếp thành một hàng dài ngay ngắn như một bức tường. Mỗi tầng đều có rất nhiều cửa hàng, quần áo, nhà hàng, KTV, bàn bi a... Nếu có đủ thời gian, người chơi không tìm kiếm hết chỗ này một lượt thì sẽ rất có lỗi với bản thân.
Phong Bất Giác không nói nhiều lời, đứng trước một tấm bảng hướng dẫn, nhanh chóng xem hết một lượt ở mỗi tầng tầng kinh doanh thứ gì là chính. Nhưng do đây là trung tâm thương mại, trên cơ bản thì thứ gì cũng có, nên xem xong đầu óc càng dễ rối hơn.
"Chìa khóa mộc sẽ ở đâu? Chỗ bán đồ gia dụng? Hay chỗ bán đồ chơi?" Cô Độc cũng rất sốt ruột đưa ra suy nghĩ.
Nếu trong đội có năm Phong Bất Giác thì lúc này tám phần là bọn họ sẽ chia ra mỗi người lo một tầng, chia nhau tìm kiếm cùng một lúc là xong. Nhưng vấn đề chính là, trong đội chỉ có một Phong Bất Giác, trên đời này cũng chỉ có một Phong Bất Giác, chia nhau ra hành động chẳng có ý nghĩa gì, không chỉ không thể nhận được lợi ích tối đa mà có khi còn tạo ra nguy hiểm.
Khi Phong Bất Giác đang suy nghĩ về kế hoạch thì đột nhiên, mọi người cảm thấy dưới chân mình rung ầm ầm, có gì đó đang xảy ra.
Uỳnh! Uỳnh! Uỳnh!
Từng tiếng va đập vang lên từ dưới lòng đất. Ở chỗ cách bọn hơn vài chục mét, một khoảng đất từ từ nhô lên, tạo thành hình dạng giống như miệng một ngọn núi lửa. Gạch men dưới đất vỡ vụn bắn tung tóe, các kệ hàng hóa xung quanh cũng bị đẩy lên cao rồi rơi xuống. Tình trạng này cứ xảy ra liên tiếp bảy tám lần, đến cuối cùng thì một con quái vật phá tan lớp đất đá xông ra, xuất hiện trước mặt mọi người.
"Tôi cá năm hào, giết con quái vật này xong thì tìm được chiếc chìa khóa." Phong Bất Giác nhìn "cái cây to kia" nói.
Một nửa "cơ thể" của con quái vật này vẫn còn vùi dưới đất, phần nhô ra ngoài là một cây khô cháy đen thẳng tắp cao hơn hai mét. Trên đỉnh đầu của nó là cành cây chĩa ra như móng vuốt khô, không có một chiếc lá nào. Trên cành cây khô còn có thứ gì đó trông như ngũ quan, đương nhiên cũng là đầu gỗ.
Long Ngạo Mân không còn tâm trí nói đùa, anh ta nói: "Tôi thấy con quái vật này không thể di chuyển, dù cành cây trên người nó có thể dùng như cánh tay, nhưng phạm vi khống chế cũng không lớn. Chỉ cần đứng ở bên cạnh nó, né tránh miệng của nó, vòng ra phía sau, đó chính là điểm mù công kích của nó."
Phong Bất Giác vừa nghe anh ta nói, vừa không nhanh không chậm lấy [Ánh mắt thù hằn] trong hành trang ra đeo vào. Vật phẩm để vào hành trang sau đó lấy ra liền trở nên sạch sẽ, dù là vũ khí dính đầy máu và thịt thối rữa, chỉ cần bỏ vào hành trang kích thước siêu to này rồi lấy ra thì nó sẽ hồi phục lại như thường. Nên bây giờ Phong Bất Giác đeo kính vào thì không còn thấy mùi vị hay thứ gì khác lạ, nhưng mà người bên cạnh sẽ lập tức liên tưởng đến…
"Ừ, để tôi xem xem, mục tiêu của nó bây giờ là…" Phong Bất Giác còn chưa nói xong thì sắc mặt đã thay đổi, sau đó dần dần ngước đầu lên, xoay người qua, nhìn lên một đoạn lan can ở tầng năm của trung tâm thương mại.
Vừa hay là một điểm mù ánh sáng không chiếu tới. Bên cạnh lan can đang có một bóng đen hình người ngồi xổm xuống. Khi Phong Bất Giác và mọi người ngẩng đầu xoay người qua thì hình như nó cũng biết mình đã bị phát hiện, lập tức giương đôi cánh dơi của mình ra, men theo bức tường bay xuống, lao xuống mặt đất với tốc độ cực cao.
"Chuyện gì thế này? Batman?" Vương Thán Chi nói.
"Tôi thì lại nghiêng về ác ma hơn… Nằm xuống! " Phong Bất Giác đột nhiên cất cao giọng hét lên. Anh ôm đầu nằm xuống đất đầu tiên.
Lúc này, Phong Bất Giác đã nhìn thấy được mục tiêu thù hằn của con quái vật kia không phải là bất kỳ ai trong năm người bọn họ, mà là con quái vật hình cái cây màu đen đang chui từ dưới đất lên.
Quả nhiên, khi sắp chạm xuống mặt đất thì con ác ma này liền thay đổi phương hướng, lượn một vòng cung tiếp tục tăng tốc độ, lao thẳng đến chỗ con quái vật bằng cây kia. Con quái vật bằng cây liền há to miệng, phát ra một tiếng gào thét như tiếng kèn hiệu hùng hồn trầm thấp.
Tiếng gào thét này rất thật, tạo ra một làn gió, năm người nằm dưới đất lập tức bịt tai lại theo bản năng. Mà đối với con ác ma đang bay đến kia, âm thanh này hầu như chẳng đáng là gì. Con ác ma há to miệng chứa đầy răng nanh của mình, vừa tiếp tục bay về phía trước, vừa phát ra tiếng gào thét đáp lại.
Đó là tiếng gào thét rất thê lương, sắc bén, hơn nữa cũng rất có lực xuyên thấu, giống như dùng ngón tay cào xuyên qua thủy tinh, khiến lục phủ ngũ tạng của năm người bọn họ đều tê liệt. Hai con quái vật một con giọng nam thấp, một con giọng nữ cao, hai tiếng gào thét hòa lẫn vào nhau, nhưng không hề khiến người nghe cảm thấy sự hòa hợp thoải mái, ngược lại là một cảm giác giày vò rất khó chịu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.