"Thông báo cả tên sever luôn rồi… Xem ra Công ty Mông không hề bài xích sự tham gia của game thủ và các nhóm chuyên nghiệp." Phong Bất Giác nói.
"Đây chẳng phải là tin tức tốt gì đối với những người chơi không có 'tổ chức'." Long Ngạo Mân nói: "Nếu công ty game không tiến hành hạn chế những nhóm đó, kiến trúc thượng tầng của game rất có khả năng sẽ bị một số nhóm ít ỏi kia khống chế trong lòng bàn tay. Ví dụ bọn họ có thể thông qua shop khống chế giá cả của thị trường trang bị cấp cao, nắm độc quyền một số tình báo hoặc nguồn tài nguyên game cấp cao..."
"Cũng có khả năng Công ty Mộng cảm thấy game 'Khu vui chơi đáng sợ' không thể bị phá vỡ sự cân bằng, không gian lợi ích của các nhóm chuyên nghiệp kia đã bị hệ thống khống chế. Còn những tình huống trong giả thuyết của anh, trên mặt kỹ thuật lại không thể thực hiện." Phong Bất Giác nói tiếp: "Đương nhiên, chuyện này không cần đến chúng ta lo lắng, chúng ta cũng không quản được." Anh ngừng một chút, hỏi: "Đúng rồi, anh Long, có một vấn đề tôi không biết hỏi ra thì có ổn hay không… Anh có phải là game thủ không?"
"Hả? Ha ha, vấn đề này có gì mà không ổn hay không ổn, game thủ đâu phải là nghề nghiệp không dám gặp ai." Long Ngạo Mân mỉm cười nói: "Ngược lại, tôi rất khâm phục những game thủ, nhưng tôi thì không phải." Anh ta trả lời: "Tôi chỉ là một người thích chơi game và rất nhiệt tình mà thôi."
Những gì Long Ngạo Mân nói là sự thật, thật ra ngoài đời anh ta là một nhân viên cảnh sát, tên là "Long Lập Văn". Tuy tên anh ta có một chữ "Văn", nhưng khi thực hiện nhiệm vụ lại rất quyết đoán dũng cảm, rất có khí phách ra sức liều mạng. Năm đó anh ta bị điều khỏi đội đặc cảnh cũng chỉ là một bước đi ngắn, đáng tiếc là việc tốt thường gặp nhiều trắc trở, trong một lần hành động vây bắt côn đồ, anh ta bị một vết thương không nhẹ mà cũng không nặng. Nói một cách ngắn gọn thì sau khi đầu gối anh ta bị thương, anh ta chỉ có thể ngồi làm việc ở văn phòng Cục Cảnh sát. Việc này tuy không ảnh hưởng đến cuộc sống hằng ngày, nhưng ở một phương diện nào đó thì anh ta không thể thăng chức được nữa, muốn quay trở lại vị trí cũ cũng là điều không thể.
"Thì ra là vậy…" Phong Bất Giác nói: "Tôi còn cho rằng anh là game thủ theo phong cách đơn độc một mình."
"Ha ha. Thật ra thời gian online của tôi cũng không thể xem là quá nhiều. Hai ngày này vợ tôi cùng mẹ đi về quê tảo mộ nhân tiện thăm viếng họ hàng, đúng lúc tôi lại được nghỉ ngơi nên thời gian nhiều hơn một chút. Ngày mai tôi phải…" Anh ta hơi do dự một hồi, nhưng vẫn không nói hai ba từ "Cục Cảnh sát" ra… "đến đơn vị để trực ban, có lẽ sẽ không online được."
"Vậy chúng ta tranh thủ vào phó bản đi, tối nay phải giải quyết xong hai ba lượt hình thức sinh tồn đội." Vương Thán Chi tràn đầy sinh lực nói.
"Vậy cậu vào đội đi." Phong Bất Giác nói.
"Tôi cũng chuẩn bị xong rồi, vào đi." Long Ngạo Mân tiếp lời.
Tiểu Thán "ừ" một tiếng, lúc này nhắc nhở hệ thống lập tức vang lên.
Lần này Phong Bất Giác không phải là đội trưởng nên không có quyền lựa chọn, nên nội dung nhắc nhở nghe được sẽ có chút khác biệt, bỏ đi một phần mở đầu, trực tiếp nói thẳng vào nội dung chính:
[Tiểu đội của bạn đang gia nhập hình thức sinh tồn đội (Thường), số lượng thành viên ngẫu nhiên trong đội đã được tạo: Sáu người.]
[Đội của bạn đã vào hàng ngũ, đang tìm cá nhân hoặc đội khác đã sắp xếp xong.]
[Xếp cặp hoàn thành, đang cân đối liên kết thần kinh, đang tạo phó bản…]
[Bắt đầu tải, vui lòng đợi.]
"Chào mừng đến với 'Khu vui chơi đáng sợ'." Giọng nói lần này nghe giống như một bệnh nhân bị tâm thần phân liệt đa nhân cách nói chuyện, khi nói được một nửa thì giọng nói này nghẹn lại ở cổ họng rồi biến thành một giọng nói khác.
[Đã tải xong, hiện tại bạn đang tiến hành hình thức sinh tồn đội (Thường).]
[Hình thức này cung cấp nội dung giới thiệu phó bản, và có tỷ lệ xuất hiện nhiệm vụ chính/nhiệm vụ ẩn và thế giới quan đặc biệt.]
[Phần thưởng vượt phó bản: Rút ngẫu nhiên một thẻ kỹ năng có thể học.]
[Lập tức hiển thị nội dung giới thiệu phó bản, sau khi giới thiệu hoàn thành sẽ lập tức bắt đầu phó bản.]
Lần này hình ảnh CG bắt đầu từ một khu rừng núi, hình ảnh chậm chạp tiến về phía trước với góc nhìn đầu tiên, bên cạnh là một lời tự thuật: [Vào một buổi tối mùa thu, bạn và một vài người bạn vừa quen biết trong đoàn du lịch bị mất phương hướng trong núi, vừa đói vừa rét bước đi trên bãi xương bồ dày đặc, xuyên qua rừng cây điêu tàn. Cứ như một kỳ tích, mọi người phát hiện ra một biệt phủ sừng sững]
Lúc này, trong hình ảnh xuất hiện một dinh thự lớn cổ xưa, mây mù trên không trung phủ xuống cả nền đất, bao trùm lên dinh thự u ám kia. Bên cạnh dinh thự này có một cái hồ. Ttrên bức tường gần mặt nước có hai cánh cửa sổ, trông như hai con mắt trống rỗng đang nhìn xuống cái bóng ngược không hoàn chỉnh của mình trên mặt nước.
[Một bầu không khí đáng sợ khó mà che đậy được từ trong dinh thự tràn ra ngoài. Từ khu rừng, bức tường cho đến bờ hồ, cảm giác u ám dâng trào lên. Không khí lạnh lẽo lan tràn ngấm vào xương cốt, nhưng cảm giác đói khát che lấp đi sự cảnh giác của mọi người. Họ quyết định tiến vào tòa dinh thự này…]
Nói đến đây thì đột nhiên dừng lại. Trước mặt Phong Bất Giác sáng lên, phát hiện bản thân đã đứng trong một căn phòng lớn.
Có lẽ đây là phòng khách, rất cao rất rộng, sàn nhà làm bằng gỗ, đồ dùng nội thất và cách trang trí mang phong cách của thế kỷ thứ 19. Đèn chùm trên trần nhà và mấy ngọn đèn quanh tường rõ ràng đều dùng điện, nhưng ngoài những thứ này thì chẳng còn nhìn thấy vật dụng bằng điện nào khác.
Đối diện phòng khách có một cầu thang rộng khoảng hai mét, có thể đi thẳng lên tầng hai, xung quanh có ba bốn cánh cửa. Phía sau cầu thang còn có một hành lang, nhưng ánh sáng bên đó không được tốt lắm, không thể thấy được những chỗ sâu, càng không biết lối đi kia thông đến đâu.
Phong Bất Giác tốn hết vài giây để quan sát môi trường xung quanh, cuối cùng thì tầm nhìn dừng lại ở ba người chơi lạ mặt đang đứng trong phòng khách.
Đầu tiên là một người chơi nam, anh ta tên là Dũng Sĩ Vô Địch, ingame chỉ khác với người chơi Dũng Sĩ Gan Dạ level 20 kia hai chữ, nhưng level vẫn còn cách khá xa người có level 20 này, hiện tại chỉ đạt level 15. Danh hiệu của anh ta là [Đấu sĩ thô lỗ], quan sát tướng mạo bên ngoài có thể thấy Dũng Sĩ Vô Địch này cũng thuộc loại dũng mãnh cao to như Long Ngạo Mân, nhưng so với thân thể giống lực sĩ của anh Long thì anh ta rõ ràng kém hơn một chút, cho dù là chiều cao, cơ bắp hay là khí thế…
Hai người chơi còn lại là nữ, bọn họ hình như là cùng một đội tham gia vào, nên vị trí đứng ban đầu khá là gần nhau. Từ tên gọi thì có thể đoán ra được, một người tên là Tự Vũ Nhược Ly, một người tên là Bi Linh Tiếu Cốt, hai người bọn họ đều là level 13.
Tự Vũ Nhược Ly trông có vẻ đang ở độ tuổi hai mươi, tóc để dài qua sau gáy, điểm khá kỳ quái chính là tuy gương mặt cô ấy trông rất xinh đẹp, nhưng cảm giác tổng thể lại không thu hút sự chú ý cho lắm. Theo lý mà nói, đối với tính năng chỉnh sửa về bề ngoài của khoang game thời đại này, ai cũng có thể sửa thành mỹ nhân cực phẩm, sửa nam thành nữ cũng không thành vấn đề. Người chơi nữ sau khi vào game liên kết thần kinh nếu không sửa tướng mạo thành loại cực đẹp thì cũng giống như bước ra ngoài mà không trang điểm. Lẽ nào cô gái này ở bên ngoài hiện thực vốn có tướng mạo cực kì lạ thường, còn dáng vẻ hiện tại là đã sửa đến mức giới hạn rồi?
Khi Phong Bất Giác nhìn cô ấy, ánh mắt của đối phương cũng đang nhìn vào anh. Một người chẳng để lại ấn tượng gì cho người khác, có một phần quyết định rất lớn phụ thuộc vào đôi mắt. Lúc này, nếu nói từ trong mắt của Phong Bất Giác có thể nhìn thấy được sự bình tĩnh, thì trong ánh mắt của Tự Vũ Nhược Ly có thể nhìn thấy được thứ gần giống như sát khí. Nhưng đó tuyệt đối không phải là kiểu trừng to mắt giận dữ, càng không phải giả vờ lạnh lùng, mà là kiểu biểu cảm không có ý thức thường lộ ra trong trạng thái bình thường. Đây mới chính là ánh mắt của một sát thủ trong cuộc sống hiện thực nên có.
Nhìn lên trên, Phong Bất Giác nhìn thấy danh hiệu của Tự Vũ Nhược Ly: [Chặt đầu vô tình]. Lúc này anh liền mắng thầm trong lòng: "Con m* nó, chuyện quái gì đây, đặc công cục an toàn vào game luyện sự gan dạ sao?"
Còn gương mặt của Bi Linh Tiếu Cốt thì trông rất bình thường, dáng vẻ cô ấy trông nhỏ hơn Tự Vũ Nhược Ly một hai tuổi, mặt trái xoan, tướng mạo trông xinh xắn đáng yêu, tóc dài, phía trước không để mái, khóe miệng nở một nụ cười nhẹ như có như không. Chỉ là trong ánh mắt cô ấy lại không có một chút ý cười nào.
Danh hiệu của Bi Linh Tiếu Cốt là [Tay súng thông minh], nếu không có gì ngoài ý muốn thì cô ấy sẽ là người chơi nghiêng về sở trường ngắm bắn, hơn nữa rất có khả năng là chơi khá giỏi.
"Sao thế?" Tự Vũ Nhược Ly đột nhiên mở miệng nói trước.
Ánh mắt cô ấy nhìn thẳng vào Phong Bất Giác, biểu cảm trên mặt lạnh lùng, lời ít mà ý thì nhiều.
Phong Bất Giác biết cô ấy đang hỏi tại sao mình lại nhìn người ta như vậy. Anh nở một nụ cười, tùy tiện nghĩ ra một chủ đề để chào hỏi đối phương: "À, không có gì, chỉ là ingame của hai người khiến tôi có cảm giác giống như 'sét'."
Tự Vũ Nhược Ly lại lựa chọn cách không nói lời nào để đáp lại, cứ như cô ấy vừa nghe thấy một câu trả lời dư thừa, Phong Bất Giác lập tức cảm thấy ngại.
Bi Linh thấy vậy, không kìm được mà mỉm cười, sau đó trả lời: "Các người cũng vậy thôi, ID của mấy người cũng rất là thú vị." Cô ấy biết chị của mình không thích nói chuyện, nên cố ý cho Phong Bất Giác một đường lui.
Tình hình của hai người này phải nói qua một chút, chị của ông ngoại Tự Vũ Nhược Ly là bà cố của Bi Linh Tiếu Cốt, trên cơ bản là mối quan hệ họ hàng. Hai người họ thật ra cùng tuổi, đều hai mươi hai tuổi. Tự Vũ Nhược Ly từ nhỏ không thích nói chuyện, nhưng trong lòng cô ấy thật sự rất có chủ kiến. Đánh nhau thì chưa bao giờ thua, ngay cả khi đối thủ là nam. Người ta trời sinh đã ngầu như vậy.
Bi Linh Tiếu Cốt thì như một đứa trẻ không chịu lớn, thường ngày tính tình rất tinh nghịch, thích trêu chọc người khác, hơn nữa cô ấy rất thông minh. Nếu nói về IQ, có khả năng IQ của cô ấy còn cao hơn cả Phong Bất Giác, chỉ là cô ấy không có sở thích kỳ lạ là nghiện đọc hay nghiện suy luận gì đó.
Cái gì? Bạn hỏi tôi tại sao lại viết rõ ràng như vậy? Đương nhiên vì đây chính là hai nhân vật quan trọng. Đã đến chương ba mươi mấy rồi, nhân vật nữ chính nữ phụ không xuất hiện thì sao được? Lẽ nào trong lòng bạn đang tràn đầy mong đợi hệ thống sẽ giả gái để phát sinh tình tiết gì đó với nhân vật nam chính hay sao? Muốn xem kiểu văn này thì hãy đi đọc những tiểu thuyết nhẹ nhàng đi, đồ khốn kiếp!
"Ha ha, quá khen, quá khen." Phong Bất Giác mượn thế mà tiến tới, lập tức xoay người qua nói với Dũng Sĩ Vô Địch: "Vị này, anh Vô Địch, xin hỏi anh và Dũng Sĩ Gan Dạ có quen biết nhau sao?"
"Cùng một sever." Dũng Sĩ Vô Địch bày ra dáng vẻ không muốn quan tâm tới anh, "Những chuyện khác anh cũng đừng hỏi nhiều, sắp bị những 'người chơi nhàn rỗi' các người hỏi đến mức thấy phiền rồi." Khi anh ta nói ra bốn từ đó, ngữ khí rõ ràng là đang mỉa mai và xem thường.
"Ồ… Thì ra là cao thủ, hân hạnh, hân hạnh." Phong Bất Giác dùng thái độ càng xem thường hơn, nói ra một câu tâng bốc.
Đối phương đáp lại bằng một tiếng hừ lạnh, mũi thì ngước thẳng lên trời sắp vượt qua khỏi mặt, nếu không phải hệ thống ngăn cản, nói không chừng anh ta đã tỏ ra thô bạo rồi.
Lúc này, âm thanh hệ thống phá vỡ đi không khí nặng nề trước mặt: [Nhiệm vụ chính đã kích hoạt]