"Là ý gì? 'Quỷ cung' là gì?" Vương Thán Chi nói.
"Câu tiếp theo cậu sẽ hỏi, 'có thể ăn được không' có phải không?" Phong Bất Giác nói.
"Tôi đã qua độ tuổi cố ý tỏ ra đáng yêu khi hỏi 'có thể ăn được không' rồi. Bây giờ tôi đang rất nghiêm túc đấy!" Vương Thán Chi nói.
"Hai người tự xem đi." Phong Bất Giác đứng dậy, để Tiểu Thán và anh Long có thể nhìn thấy thứ mà anh đang kiểm tra lúc ngồi xổm xuống.
Sau khi hai người kề sát vào thì phát hiện trên tường có chữ, dường như nó được khắc lên bằng dao, nội dung toàn là tiếng Anh, nhưng người chơi mở bảng chọn game ra thì có thể nhìn thấy được nội dung đã phiên dịch.
Đây giống như một đoạn thơ ngắn tiếng Anh, nội dung là:
[Sơn cốc xanh biếc ở nơi xa xôi
Các thiên sứ ở lại canh giữ
Từng có một tòa cung điện hoa lệ…
Lung linh chói mắt… đội trời vươn lên.
Trong vương quốc "tư duy"
Sừng sững chót vót
Thiên sứ sáu cánh chưa từng tung cánh
Phiên Lâm Quỳnh Cung hoa mỹ là thế.]
"Rốt cuộc thì nó có nghĩa là gì?" Vương Thán Chi xem xong thì đầu óc mơ màng.
"Có lẽ đoạn thơ này đang nói về 'Quỷ cung', tổng cộng có sáu đoạn?" Long Ngạo Mân cũng chỉ tùy tiện đoán.
Bọn họ đều cảm thấy, dù sao cũng có Phong Bất Giác ở đây, cái gì anh cũng biết, nên cứ hỏi anh là xong. Không ngờ, khi hai người quay đầu lại thì phát hiện anh đã biến mất không thấy đâu nữa…
"Anh Giác?" Vương Thán Chi nhìn xung quanh, lại nghiêng người ngẩng đầu nhìn lên cầu thang đi lên tầng hai: "Người đâu? Nhoáng cái đã biến mất rồi?"
Long Ngạo Mân nhìn trái nhìn phải cũng không thấy bóng dáng ai khác, đành nhún vai bất đắc dĩ nói: "Lúc nãy cậu ta đã bảo chia nhau ra hành động, ắt hẳn là nhân lúc chúng ta đang xem đoạn thơ này rồi đi quan sát xung quanh."
Vương Thán Chi nói: "Vậy chúng ta cũng đi tìm manh mối đi, anh Giác cũng đã bảo sau khi nhiệm vụ chính thay đổi thì sẽ quay lại đây tập hợp mà."
Long Ngạo Mân gật đầu, hai người lập tức bắt đầu triển khai điều tra ở tầng một, đẩy những cánh cửa có thể mở ra, xem bên trong phòng có đoạn còn sót lại của "quỷ cung" hay manh mối gì khác hay không.
…
Trong hành lang gấp khúc phức tạp ở tầng một.
Hai người chơi nữ đang chậm rãi cảnh giác tiến về phía trước. Nhìn tình hình này thì biết hai người họ đã gặp qua các loại hố bẫy gì đó rồi.
Lúc này, trong tay Tự Vũ Nhược Ly đã cầm một thanh kiếm dài sáng rực. Vật phẩm này tuy chỉ là phẩm chất thường, nhưng cô đã dùng vũ khí loại thường này để nhận được danh hiệu [Chặt đầu vô tình], có thể thấy uy lực của người dùng kiếm là như thế nào.
Bi Linh Tiếu Cốt thì chưa lấy súng ống ra, phán đoán của cô và Phong Bất Giác không khác biệt nhiều, nếu phó bản này đều là cạm bẫy và ma quỷ thì e rằng không thể dùng súng.
"Ơ?" Bi Linh đi phía sau đột nhiên sững sờ, vài giây sau thì nói: "Ha ha, bọn họ tìm được một nhiệm vụ phụ tuyến rồi kìa."
Tự Vũ Nhược Ly xem nhiệm vụ nội dung rồi hỏi: "Chúng ta có cần phối hợp với bọn họ tìm 'quỷ cung' kia không?"
"Ừ, không cần cố gắng đi tìm." Bi Linh vừa suy nghĩ vừa trả lời: "Tạm thời chúng ta cũng không biết rốt cuộc nó là gì, hơn nữa bản thân chúng ta bây giờ cũng đang đi tìm manh mối."
"Vậy tiếp tục đi." Tự Vũ Nhược Ly trả lời một câu rồi tiếp tục đi về phía trước.
…
Trên tầng hai, Dũng Sĩ Vô Địch đang đứng trong một căn phòng vô cùng rộng lớn, giống hệt như phòng khách. Căn phòng này có cửa sổ dài hẹp, vị trí hơi cao, cách một đoạn so với sàn nhà bằng gỗ đen như mực kia, ánh sáng đỏ thẫm chiếu từ bên ngoài song cửa vào bên trong, vừa hay có thể chiếu sáng đồ đạc khá rõ ràng, nhưng không biết tại sao, hiện tại đang là ban đêm nhưng lại có ánh sáng đỏ thẫm bên ngoài chiếu vào…
Dũng Sĩ Vô Địch căng mắt ra cũng không nhìn thấy một góc khá xa hay khung ảnh trang trí trong căn phòng. Đương nhiên, anh ta cũng không để ý những chi tiết nhỏ này làm gì, nhìn thấy rõ thì sao? Anh ta chỉ cần xác định có con quái vật nào trốn trong góc hay không là được.
Bốn bức tường xung quanh đang treo những chiếc rèm xám xịt, toàn bộ đồ dùng trong phòng có mà như không, cũ kĩ hư hỏng, nhìn vào thấy không thoải mái chút nào. Những quyển sách và nhạc cụ vứt xung quanh hoàn toàn không thể đem lại một chút sinh khí nào cho căn phòng. Trong không gian dường như đang phảng phất một sự bi thương, không khí âm u tịch mịch bao trùm bốn phía, xuyên qua tất cả mọi thứ.
Sau khi nghe nhắc nhở nhiệm vụ, Dũng Sĩ Vô Địch liếc nhìn bảng chọn, phản ứng đầu tiên của anh ta là để ý đến việc hai người chơi nữ đã phát hiện gì đó trong dinh thự, từ đó kích hoạt nhiệm vụ phụ tuyến, anh ta không cho rằng ba kẻ gà mờ kia có thể tìm ra nhiệm vụ phụ tuyến này.
Tuy không giỏi giải câu đố, nhưng Dũng Sĩ Vô Địch tốt xấu gì cũng là dân chuyên, không thể suy luận nhưng vẫn có kinh nghiệm chơi game. Anh ta tìm sơ qua một lượt khắp căn phòng, muốn tìm những thứ như trang bị hoặc vật phẩm tiêu hao. Đáng tiếc, thứ có thể cầm lên ném đi trong căn phòng này chỉ có một cây ghita và một cây đàn violin đã bị đứt dây, dùng những thứ bằng gỗ yếu ớt này để đánh quái vật chi bằng dùng nắm đấm của anh ta. Năng lực đặc biệt mà danh hiệu [Đấu sĩ thô lỗ] mang lại chính là khả năng bị động tăng lực phá hoại của nắm đấm.
Không tìm được trang bị, Dũng Sĩ Vô Địch bắt đầu tìm vật phẩm nhiệm vụ. Anh ta không hề biết "quỷ cung" là gì, cũng không có hứng thú cầm những quyển sách bị vứt lung tung dưới đất lên để đọc qua một lượt. Anh ta chỉ đi về phía món đồ trông giống manh mối nhất trong căn phòng, một bức thư để trên bàn đọc sách.
Những thứ có thể đọc khác cái thì rơi xuống đất, cái thì chất thành đống dưới đất, chỉ có mỗi bức thư này là được để trên bàn, được một bình mực đen đè lên.
Khi cầm bình mực lên, Dũng Sĩ Vô Địch phát hiện có một ít mực in lên lá thư, bên trên chỉ để lại một vệt bẩn, hơn nữa nó đã khô từ lâu. Anh ta cầm lá thư lên, thổi mạnh một cái, nhẹ nhàng phủi bỏ lớp bụi dính trên lá thư, sau đó mới mở nó ra, lấy lá thư bên trong ra xem.
Lá thư này không được hoàn chỉnh, có rất nhiều chỗ đã bị vết mực che mất, nội dung còn lại có rất nhiều chỗ mơ hồ không rõ ràng. Phần mở đầu và lạc khoản* của bức thư đều không nhìn thấy, nhưng từ nội dung bên trên có thể suy đoán, lá thư này là do chủ của dinh thự này viết cho bạn của mình.
*Lạc khoản: thời gian và tên người viết thư
Người viết thư nói mình bị một "lời nguyền" nào đó nên mắc bệnh cấp tính, ông ta hy vọng có thể gặp được người bạn tốt nhất của mình, cũng là mối quan hệ cá nhân duy nhất. Ông ta hy vọng người bạn này có thể dành một chút thời gian ở lại đây, làm vậy có lẽ sẽ giúp cho bệnh tình của ông ta được chuyển biến tốt.
Từ chữ viết trong bức thư có thể nhìn ra tinh thần ông ta đang rất hoảng loạn, có một số nội dung đơn thuần là do tay của người viết thư đang run rẩy hoặc những câu chữ lộn xộn trong đầu, khó có thể hiểu được.
Tuy Dũng Sĩ Vô Địch không nhìn ra manh mối gì, nhưng vẫn cất bức thư đi. Sau cùng, anh ta lướt mắt quan sát cả căn phòng một lần nữa rồi mới xoay người bỏ đi.
…
Trong một đường hầm đá tối đen.
Ánh sáng của một chiếc đèn pin đột nhiên sáng lên, chiếu sáng tới lối đi nhỏ ở trước mặt. Phong Bất Giác vừa nhìn thấy cảnh vật trước mặt, miệng liền nói: "Vấn đề của căn phòng này rất là nghiêm trọng, chỗ này là thành ác ma à? Không gian rối loạn lại còn có thể dịch chuyển?"
Thật ra vài phút trước, anh không hề có ý định lặng lẽ bỏ đi sau lưng Tiểu Thán và anh Long, anh chỉ đi đến một bên khác của bức tường trong phòng khách, định đứng gần hơn để quan sát bức tranh treo trên tường…