Trên tường phòng khách có treo vài bức tranh, đa phần đều là tác phẩm của bệnh nhân tâm thần, những hình ảnh trừu tượng đè lên nhau, không rõ ràng. Nhưng chỉ có duy nhất một bức tranh không phải tranh trừu tượng.
Trên bức tranh đó vẽ cảnh tượng bên trong một đường hầm hẹp dài. Bốn bức tường thấp, nhẵn bóng, sạch sẽ, con đường phía trước dường như là một sườn dốc đi xuống. Hơi giống… Không, phải nói là rất giống mộ huyệt. Một vài chi tiết nhỏ nhặt cho thấy hang động này nằm ở dưới đất. Trong bức tranh không nhìn thấy bất kỳ lối ra nào, không có nguồn điện chiếu sáng cho công nhân, cũng không biết người vẽ đã dùng cách gì khiến bức tranh xuất hiện ánh sáng u ám mờ mịt, không phù hợp với khung cảnh.
Phong Bất Giác nhìn chăm chú bức tranh khoảng năm giây, ánh mắt như dừng lại trên bức tranh, một sức mạnh không rõ khiến anh không thể nào di chuyển và nói chuyện. Một giây sau, trước mắt anh bị màn đêm bao phủ, không còn thấy bất cứ thứ gì. Chẳng bao lâu sau, khi anh hồi phục lại năng lực di chuyển, anh lấy đèn pin từ trong hành trang ra xem, nhìn thấy bản thân đang đứng trong đường hầm được vẽ trên bức tranh.
Anh không hiểu nguyên lý truyền tống này, cũng không biết quá trình mình rời khỏi có bị Tiểu Thán và anh Long nhìn thấy hay không, nhưng bất luận bọn họ có nhìn thấy hay không, thì anh cũng phải dựa vào sức lực của bản thân để rời khỏi nơi này.
Sau lưng anh là một bức tường đá, dùng tay để đẩy thì không xê dịch dù chỉ một chút, đỉnh bức tường rất thấp, bên trên rõ ràng không có lối thoát thân. Phong Bất Giác thở dài, trang bị [Ánh mắt thù hằn], một tay cầm đèn pin, một tay cầm cờ lê, bắt đầu men theo đường hầm đi xuống sườn dốc phía trước.
Chân có mang [Vũ điệu bá tước], Phong Bất Giác không lo lắng việc giá trị thể năng sẽ bị tổn thất do quá trình tìm đường, đi bao lâu cũng chẳng sao. 1100 giá trị thể năng, lại thêm hiệu quả giảm tiêu hao đi bộ của trang bị, suốt đoạn đường có rong chơi cũng chẳng sao, dù bên dưới thật sự có thành ác ma thật to thì anh cũng tự tin mình có thể thăm dò hết bên dưới.
Men theo lối đường hầm đi về phía trước khoảng mười phút, đèn pin của Phong Bất Giác đột nhiên chớp chớp vài cái. Anh dùng tay lắc lắc, vỗ vào đèn pin hai cái, trong lòng suy nghĩ: "Hết pin? Không thể nào…" Trong phó bản trước đó chẳng hề có việc dùng bao lâu. Tiếp xúc không tốt? Càng không thể nào, trên món đồ này có viết Made in China, vậy chất lượng cũng tạm…
Đột nhiên, phía trước truyền tới một tiếng vang vọng kỳ lạ: "Thả tôi ra ngoài…"
Tiếng la đó truyền tới từ chỗ cách Phong Bất Giác khoảng mười mét. Tầm nhìn của anh rời khỏi chiếc đèn pin, nhìn về phía đó. Ánh sáng của đèn pin bỗng hoàn toàn biến mất vào đúng lúc này, khiến khung cảnh trước mặt biến thành một màn đen.
Tiếp theo, ánh sáng của đèn pin lại chớp tắt trong vài giây ngắn ngủi, đúng lúc chiếu sáng bóng dáng màu trắng đứng cô độc một mình trước mặt anh. Nhìn bóng dáng thì đó là một người phụ nữ. Trên người cô ta đầy vết thương, người gầy trơ xương. Do khoảng thời gian nhìn thấy cô ta rất ngắn, lại thêm vấn đề về khoảng cách và ánh sáng nên Phong Bất Giác cơ bản chẳng nhìn thấy rõ gương mặt cô ta.
Ánh sáng vội lóe lên, trước mắt Phong Bất Giác lập tức trở lại một màn đen, chỉ có võng mạc của anh là lưu lại một hình ảnh vô cùng đáng sợ, sau đó bên tai lại nghe thấy một tiếng rên rỉ.
"Thả tôi ra!" Trong màn đêm liên tục vang lên câu nói này cùng với tiếng cơ thể người chạm vào ván gỗ, đó là tiếng ma sát va đập, còn có cả tiếng dây xích va chạm vào nhau. Còn có cả âm thanh từ ở phía đằng xa lờ mờ truyền tới… Dường như có người đang gào thét thảm thiết ở một chỗ rất sâu trong đường hầm này.
Khoảng ba mươi giây sau, đèn pin lại hồi phục lại bình thường, không còn chớp tắt, ánh sáng được duy trì liên tục.
Sau khi Phong Bất Giác gặp phải cảnh tượng lúc nãy, sắc mặt vẫn không hề thay đổi, lại còn thở dài một hơi mà nói: "Thì ra không phải hỏng pin, chẳng qua là do cốt truyện gây ra mà thôi…"
Lúc này, hệ thống lại vang lên thông báo: [Cập nhật tiến độ nhiệm vụ phụ tuyến]
Phong Bất Giác xem qua, tiến độ hiện của dòng nhiệm vụ [Tìm ra toàn bộ sáu đoạn "Quỷ Cung"] đã trở thành 2/6, chắc là người khác lại tìm ra thêm một đoạn thơ, nhưng trong bảng nhiệm vụ lại không thể xem nội dung cụ thể.
Đồng thời lúc đó, Vương Thán Chi và Long Ngạo Mân ở tầng một, đang ngồi xổm phía trước lò sưởi ẩn trong tường xem đoạn thơ thứ hai về "Quỷ Cung". Đoạn thơ được viết bằng một vật thể màu đen nào đó giống như than khắc lên tường.
[Vương kỳ sáng rực ánh kim,
Tung bay trên đỉnh cung điện.
Tất cả đều là chuyện trong quá khứ
Làn gió lướt nhẹ qua,
Ngày tháng vui vẻ rực rỡ.
Men theo bức tường màu trắng,
Một hương thơm tung bay trong gió.]
"Ôi… Chả hiểu gì hết!" Sau khi Vương Thán Chi xem xong thì quên gần như toàn bộ, anh ta đi đến trước lò sưởi, nghiêng mặt về phía trước, thò đầu vào trong định xem tình hình của ống khói.
Sau khi gương mặt bị ám khói đen thì anh ta mới thò đầu ra rồi nói: "Aiz... Hẹp quá, nhất định là không trèo ra được."
Long Ngạo Mân thì dường như chẳng quan tâm đến lời anh ta nói, Vương Thán Chi cũng không quá để ý. Nhưng vài giây sau, Vương Thán Chi xoay đầu qua, phát hiện sắc mặt của Long Ngạo Mân vô cùng kỳ lạ, chỉ thấy hai mắt anh ta trợn tròn, quay hàm nửa khép nửa mở, dường như muốn la to chuyện gì đó, nhưng bên tai Tiểu Thán lại chẳng nghe thấy một chữ nào.
Khung cảnh kỳ lạ này khiến cho Vương Thán Chi sởn gai ốc, anh ta cũng lập tức nhận thức ra chuyện gì đó. Giọng nói của anh ta cũng không thể phát ra khỏi cuống họng.
Sự việc xảy ra tiếp theo, khiến người trong cuộc nhìn thấy thì liền hoảng sợ, nhưng người bên cạnh nhìn thấy nhất định sẽ cảm thấy buồn cười.
Chỉ nhìn thấy hai người hoàn toàn không hiểu ngôn ngữ tay đang ngồi múa may tại đó, dùng cảm xúc dạt dào phối hợp với biểu cảm và khẩu hình miệng để diễn tả cả buổi, cuối cùng chẳng ai hiểu đối phương đang nói gì...
Tôi nghĩ lời thoại phù hợp nhất với khung cảnh này có lẽ là: "Cậu có bệnh à?" "Anh có thuốc à?" "Anh có bao nhiêu?" "Cậu uống bao nhiêu?" "Anh có bao nhiêu tôi uống bấy nhiêu!" "Cậu uống bao nhiêu thì có bấy nhiêu!" "Cậu có bệnh à!" …
Nhưng trên thực tế, nội dung mà hai người họ nói chính là.
Vương Thán Chi: "Có chuyện gì thế? Anh nói cái gì? Động tác của anh là có ý gì?"
Long Ngạo Mân: "Là gương mặt đen thui của cậu đang làm trò kìa!"
Đứng ở góc độ của Long Ngạo Mân thì thấy rất rõ, lớp khói đen trên mặt Vương Thán Chi giống như một chiếc mặt nạ "sống", lúc này đang nở một nụ cười quái đản, biểu cảm trên "gương mặt đen" và biểu cảm của Tiểu Thán chẳng hề liên quan, giống như một bức tranh trên mặt.
Cuối cùng Long Ngạo Mân nghĩ ra cách, anh ta tìm thấy một miếng giẻ lau bẩn trong nhà bếp, cách xa xa mặt làm động tác lau mặt, lau xuôi theo chiều kim đồng hồ, sau đó thì dùng tay chỉ vào chiếc giẻ lau, sau đó lại chỉ lên mặt Vương Thán Chi.
Sau đó thì mọi chuyện đều dễ hiểu, cầm lấy chiếc giẻ chà bảy bảy hai mốt lần trên mặt. Khi anh ta lấy chiếc giẻ ra khỏi mặt thì hai người cùng hồi phục lại năng lực nói chuyện bình thường.
"Woa! Đây là yêu quái gì thế?" Vương Thán Chi nhìn chiếc giẻ lau trên tay, "gương mặt đen" cứ như được in lên chiếc giẻ lau, giữ nguyên hình dáng hoàn chỉnh của gương mặt, cứ như mang gương mặt của Tiểu Thán di chuyển sang chiếc giẻ lau. Lúc này gương mặt Tiểu Thán trở nên sạch sẽ, chẳng có chút vết đen nào.
"Tuy không biết hệ thống thiết lập thứ này là có ý gì…" Lúc này Long Ngạo Mân mới phát hiện, gương mặt đen không có tính sát thương thật sự và cũng không quá đáng sợ này, ngoài việc biểu hiện sự ác ý của hệ thống đối với người chơi thì hầu như chẳng có lý do gì để nó xuất hiện ở đây.
"Nhưng tôi cảm thấy nên đốt nó đi để đảm bảo." Long Ngạo Mân cầm lấy mặt nạ, đi đến bên lò sưởi, tìm thêm hai cục đá đánh lửa…