Khu Vui Chơi Đáng Sợ

Chương 43: Sơn Trì Quỷ Ốc quyển (10)




"Cậu Phong… Cứ bình tĩnh đi qua phải không…" Long Ngạo Mân nhìn thấy cảnh tượng này thì suýt chút xoắn hết cả lên.
Nhưng biểu cảm của Tiểu Thán lần này lại khá bình tĩnh, vì anh ta không quá sợ hãi những thứ nằm trong ruột gan con người.
Bi Linh Tiếu Cốt không có phản ứng quá nhiều, chỉ hơi nhíu mày một chút, cảm thấy hơi buồn nôn, mức độ bình tĩnh của Tự Vũ Nhược Ly cũng giống như Phong Bất Giác.
"Chúng ta giả sử anh Vô Địch cũng gặp hiện tượng này ở tầng hai…" Phong Bất Giác nói: "Anh ta chỉ có một mình, trước mặt lại xuất hiện liên tục các hành lang giống nhau, hình ảnh trong gương như đang ám chỉ anh ta đang bị nhốt trong ruột đang nhúc nhích của mình. Anh ta sẽ thế nào?"
"Chạy." Câu trả lời của Tự Vũ luôn luôn đơn giản và trực tiếp, một chữ đáng giá nghìn vàng.
"Đúng." Phong Bất Giác gật đầu, "Vì thế, chúng ta không thể chạy, hơn nữa phải giảm tốc độ bước chân lại."
"Anh ta chết là do hoảng loạn bỏ chạy?" Long Ngạo Mân suy nghĩ, nói, "Vậy thì có lẽ trong những hành lang lặp lại này sẽ đột nhiên xuất hiện cạm bẫy? Hoặc là trong không trung xuất hiện những sợi dây sắt chắn ngang mà mắt thường rất khó nhìn thấy?"
Tiểu Thán nói: "Lúc nãy chúng ta đã đi qua đoạn này rồi, tại sao chẳng thấy cạm bẫy hay là gặp phải…"
"Lúc nãy ở đây có gương không?" Phong Bất Giác ngắt lời nói, "Khung cảnh xung quanh có thể thay đổi bất cứ lúc nào, chẳng có ý nghĩa gì cả." Anh giơ tay gõ gõ lên vách tường của hành lang: "Tường, nhìn vào thì trông giống một bức tường, nhưng có khả năng là một cánh cửa hay cửa sổ, cũng có thể là trống rỗng, chẳng có gì." Anh lấy gậy bóng chày trong hành trang ra: "Bắt đầu từ bây giờ, khung cảnh 'nhìn' thấy không thể xem là vật mô phỏng nữa."
Phong Bất Giác đi đến trước mặt Long Ngạo Mân, "Từ bây giờ sẽ do tôi nhắm mắt dẫn đường." Anh xem gậy bóng chày như gậy chỉ đường của người mù, hướng về phía trước, "Mọi người không cần nhắm mắt, cứ đi theo sau lưng tôi là được.
"Cho dù là tôi 'trông giống như' sắp đụng vào tường cũng được, bước lên không khí cũng được, không cần nhắc nhở tôi, cứ đi theo tôi là được." Anh suy nghĩ, lại nói: "Tôi sẽ cố gắng tập trung toàn bộ tinh thần, bước đi nhanh một chút, nên việc ghi nhớ lại sẽ giao cho mọi người. Không cần mọi người nhớ hết cả tuyến đường, chỉ cần nhớ ghi nhớ phương hướng rẽ của hai lần trước, nếu tôi liên tục rẽ cùng một hướng trong ba lần thì mọi người hãy lên tiếng cản tôi lại."
"Tôi nói, anh Phong này, rốt cuộc anh đang làm nghề gì vậy?" Bi Linh không kìm được mà hỏi ra câu hỏi Long Ngạo Mân từng hỏi lúc đầu.
"Đại văn hào." Phong Bất Giác không biết xấu hổ mà trả lời.
Tự Vũ nghe xong thì sắc mặt lập tức hơi thay đổi, dùng ngữ khí nghi hoặc hỏi: "Tiểu thuyết gia?"
"Quào, nữ hiệp cô thật lợi hại, như vậy mà cũng đoán ra được." Tiểu Thán nói.
Phong Bất Giác cũng thấy rất lạ, trong lòng suy nghĩ nói: "Đã mấy lần bị cô nhìn thấu rồi. Chuyện gì thế này?"
"Ơ? Vậy anh là một danh nhân à?" Bi Linh hỏi.
"Mức độ nổi tiếng có lẽ vẫn chưa bằng diễn viên hạng hai hạng ba." Phong Bất Giác thẳng thắn nói.
Bi Linh sững sờ, cô ấy lập tức mở bảng chọn xem ingame người chơi trong bản thành viên đội, suy nghĩ trong lòng: Phong Bất Giác… Phong Bất Giác… Không phải chứ? Anh ta chính là "Bất Giác" đó sao? Lẽ nào bút danh và tên trên mạng đều gọi là Bất Giác?
"Chị họ, anh ta là…" Bi Linh xoay đầu qua, hạ thấp giọng nói, dường như muốn nói nhỏ chuyện gì đó với Tự Vũ.
"Biết rồi." Tự Vũ lại cắt ngang lời cô ấy, sau đó giọng nói hơi cất cao: "Bây giờ không phải là lúc để nói chuyện, dẫn đường đi đại văn hào."
Phong Bất Giác không hề cảm thấy có gì bất thường. Anh nhún vai, xoay người qua, nhắm mắt lại, đưa gậy bóng chày về phía trước, bắt đầu còng lưng tiến về trước. Khom lưng cũng là vì hết cách, do cây gậy bóng chày chỉ dài khoảng một mét, gậy của người mù thông thường có thể cao đến ngực của người sử dụng, nhưng gậy bóng chày thì chỉ dài tới eo.
Tốc độ đi về phía trước của năm người dĩ nhiên chậm hơn lúc nãy một chút, nhưng so với người mù thì cũng được xem là khá nhanh.
Đi mãi đến ngã rẽ đầu tiên, mọi thứ đều rất bình thường, bức tường ở đầu hành lang cũng rất chân thật, Phong Bất Giác va vào tường, sau đó thì xoay người sang trái. Điểm kỳ lạ chính là, sau đi anh xoay người đi thì không xoay mặt đối diện với hành lang bên trái mà hơi nghiêng qua một chút. Bốn người còn lại trừng to mắt đi theo lưng anh liền phát hiện ra tình huống kỳ lạ, cơ thể của Phong Bất Giác dần dần tiến vào trong bức tường bên phải. Bọn họ đều không nói gì, chỉ đi theo anh. Dù con đường thẳng mà Phong Bất Giác đi có giao thoa với bức tường của hành lang thì thì mọi người cũng lần lượt xuyên qua tường mà bước đi.
Khung cảnh trước mắt mọi người rất dễ gây ra sự nhầm lẫn, nhưng bản thân con người thường có cảm giác cân bằng riêng, hoàn toàn có thể giúp chúng ta đi thẳng về phía trước mà không cần tới sự giúp đỡ của thị giác.
Những hành lang này trông như đường thẳng, nhưng thực tế lại hơi nghiêng. Phong Bất Giác nhắm mắt bước đi, khi đi đến điểm cuối thì dựa vào cảm giác của mình mà xoay một góc chín mươi độ, vì thế hướng đi của anh và hướng của hành lang có sự khác biệt.
Dưới sự dẫn đường của anh, năm người đi xuyên qua tường, hoàn toàn không tin vào vật trang trí hai bên hay cầu thang, mặt đất dưới chân. Tầng hai của dinh thự này là một không gian vô cùng kỳ dị, mỗi một cảnh vật mà mắt thường nhìn thấy, dù cho là cửa, cửa sổ, tường, thậm chí là hố trên mặt đất đều thật thật giả giả, khiến người ta khó nắm bắt hơn cả mê cung thông thường. Hành lang trông như một đường thẳng nhưng cũng có thể là hình cong, chỗ trông như một bức tường nhưng lại có thể đi xuyên qua.
Chỉ khi nhắm mắt lại mới có khả năng đi một đường thẳng ở đây, mới có thể bước đi dựa theo con đường trong đầu mà không bị cảnh vật xung quanh ảnh hưởng, bằng không thì nhất định sẽ bị bối rối.
Quá trình bước đi kỳ dị này kéo dài đúng ba mươi phút. Trong khoảng thời gian này bọn họ không gặp phải bất cứ cạm bẫy nào, cũng không bị oan hồn tấn công. Với những khu vực ảo giác trải dài thế này, đến cả ma quỷ có thể xuyên qua tường cũng không dám tiến vào.
Suốt dọc đường đi ngoài sự biến hóa cảnh vật khiến người chơi cảm thấy rối mắt thì những "chiếc gương chiếu xuyên ruột" cũng rất ít xuất hiện. Ngoài ra còn có rất nhiều hình ảnh méo mó khiến người ta nhìn vào liền cảm thấy hoa mắt buồn nôn, treo đầy trên bức tường trong hành lang. Có thể nói, đoạn đường này càng đi càng khiến người ta kinh hồn khiếp vía. Nếu chỉ có một người trong phó bản này, trừng to mắt chậm rãi đi về phía trước, khả năng vượt map đương nhiên có thể, nhưng người đó cần có tố chất tâm lý cực kì gan dạ thì mới làm được.
Không khí im lặng kéo dài khiến sĩ khí của mọi người vô cùng suy giảm, may mắn là cuối cùng khung cảnh này cũng đã kết thúc.
Phong Bất Giác đi đến phía trước một cánh cửa, một cánh cửa thật sự, hai bên đều là bức tường thật sự, xem ra đây chính là "điểm cuối" của một loạt hành lang ảo giác kia.
Thật ra với khoảng cách này, nếu đổi lại là hành lang thông thường thì chỉ cần bước đi nhanh là sẽ hoàn thành trong vòng mười lăm phút. Nhưng lúc này, mọi người lại tốn thời gian tận nửa tiếng đồng hồ mới đi xong, Phong Bất Giác cũng đã sức cùng lực kiệt. Giá trị thể năng thì vẫn còn ổn, chủ yếu là lao lực tinh thần. Anh không phải là người mù, cũng chưa từng được huấn luyện chuyên nghiệp, nhắm mắt lại bước đi trong thời gian dài như vậy là vô cùng khó khăn. Nếu mọi người có hứng thú thì có thể thử, nhắm mắt lại, trong quá trình bước đi không được mở mắt, cứ thử ở trong căn nhà quen thuộc của mình, đến mỗi căn phòng thì rẽ qua một cái, lúc đó sẽ hiểu được mức độ khó khăn của việc này. Đúng rồi còn phải chú ý an toàn.
"Hình như là tới rồi." Long Ngạo Mân đi tới thì mở miệng nói nói.
Phong Bất Giác mở trừng mắt, thích ứng với ánh sáng không quá chói mắt xung quanh một chút. Dù anh đã nhìn thấy "điểm cuối", một cánh cửa như được đúc ra từ máu thịt con người.
Trên "cánh cửa thịt" kia, có một vài đường kinh lạc giống như mạch máu, viết ra đoạn thơ của Quỷ Cung:
[Trân châu lấp lánh, bảo thạch óng ánh,
Chiếu sáng cánh cửa tiên cung.
Tay áo tung bay, nét mặt rạng rỡ,
Tiên nữ kéo nhau đến.
Âm thanh vang vọng xa xôi,
Dư âm vẫn còn đọng lại,
Sứ mệnh duy nhất của bọn họ là ca hát;
Ca ngợi trí tuệ vô song của quân vương.]
[Cập nhật tiến độ nhiệm vụ phụ tuyến]
[Tìm ra toàn bộ 6 đoạn "Quỷ Cung", tiến độ hiện tại 5/6]
"Đây là đoạn thứ tư, vậy thì chỉ còn lại đoạn thứ sáu." Phong Bất Giác nói, hoàn toàn không quan tâm đến tay cầm của cửa được làm bằng xương cốt.
"Cậu Phong, ở đây thì cậu đi trước đi." Long Ngạo Mân đưa ra đề nghị.
"Không sao." Phong Bất Giác đã cất gậy bóng chày đi, thậm chí lần này còn không đeo [Ánh mắt thù hằn].
Trước đó ở trong phòng ăn, khi Roderick đẩy đèn chùm qua, do hắn trốn trong bóng tối nên [Ánh mắt thù hằn] không thể nào nhìn thấy được hắn. Mà sau đó khi hắn khống chế chiếc ghế, Phong Bất Giác đã nhìn thấy được mục tiêu của Roderick là chính là chiếc ghế. Có thể thấy đối với quái vật dùng cách công kích gián tiếp thì [Ánh mắt thù hằn] không hề có tác dụng.
Đẩy cửa ra, trước mắt là một căn phòng có kích cỡ trung bình, bốn phía không có cửa sổ, cũng không có đèn, chỉ có bốn bức tường làm bằng máu thịt và sàn nhà được ghép lại bằng xương cốt màu trắng. Trên trần nhà dính đầy tóc dài màu đen, những mớ tóc này được đan thắt lộn xộn với nhau bằng một cách thức đặc biệt nào đó, tạo nên đỉnh trần nhà dính chặt lấy nhau.
Ngoài cánh cửa kia thì căn phòng này không có bất cứ lối ra nào.
Hơn nữa trên một giá treo bằng xương người ở giữa căn phòng đang treo hai bộ thi thể, một nam một nữ. Bọn họ bị một thứ gì đó giống như một đoạn ruột người trói chặt lấy cơ thể, treo trên không trung.
Người nam đang mặc một bộ vest đen kiểu cổ điển, người nữ mặc đồ màu trắng, hai thi thể hoàn toàn không có dấu hiệu bị thối rữa, chỉ là làn da tái mét, hai mắt nhắm chặt, toàn thân phát ra một mùi "tử khí" khó mà nói rõ được.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.