Phong Bất Giác vừa nhìn thấy căn phòng này, lập tức thốt ra một câu theo bản năng: "Lẽ nào đây là SCP002…"
"Là thứ gì?" Long Ngạo Mân nghi hoặc nói.
"Này!" Vương Thán Chi đột nhiên hét lên một tiếng, "Tuyệt đối đừng hỏi, anh ấy sẽ không ngừng nghỉ mà giải thích cho anh nghe cả mấy tiếng đồng hồ!"
Phong Bất Giác không thèm nhìn anh ta, tự động trả lời: "Đó là một tập hợp của những thiết lập khoa học viễn tưởng được lưu giữ trên một nền tảng mạng, do những người yêu thích cùng nhau tự do sáng tạo ra."
"Không ngờ lại dùng một câu để tổng kết hết nội dung!" Vương Thán Chi kinh ngạc nói: "Vẫn còn nhớ lúc đầu khi cậu giải thích với tôi đã tốn đúng ba tiếng đồng hồ!"
"Vì lúc đó dáng vẻ của cậu cứ tin như thật, nên tôi muốn xem kiểu mơ hồ đó có thể tiến triển đến bước nào." Phong Bất Giác mỉm cười nói, vừa nói vừa bước vào căn phòng được làm bằng máu thịt kia.
Bốn người còn lại cũng đi theo anh vào trong, bọn họ không muốn ở ngoài để đối diện với vô số ảo giác không ngừng biến đổi trong hành lang.
"Giả sử đây là trung tâm của sức mạnh nguyền rủa phủ Usher." Phong Bất Giác đi thẳng đến chỗ hai thi thể kia: "Cả căn phòng này được tạo thành từ máu thịt và linh hồn của chủ nhân các đời gia tộc Usher, vậy thì thi thể của Roderick và Madeleine cũng đã sớm biến thành một phần của căn phòng này." Anh nắm lấy chân của Madeleine, thử kéo cô ta xuống, nhưng đoạn ruột người kia cột rất chặt, đứng bên dưới kéo xuống xem ra không có tác dụng gì.
Phong Bất Giác lấy dao bếp kiểu tây trong hành trang ra, ngậm ngang trên miệng, dáng vẻ trông như muốn trèo lên thông qua việc bám lấy thi thể, sau đó cắt đứt đoạn ruột người bên trên.
"Để tôi." Tự Vũ một tay vịn lên vai của Phong Bất Giác, ngăn hành động của anh lại.
Phong Bất Giác xoay đầu lại nhìn Tự Vũ, cô ấy cũng nhìn thẳng vào mắt Phong Bất Giác. Tự Vũ không nói gì, chỉ dùng tay chỉ chỉ Phong Bất Giác, sau đó lại chỉ chỉ xuống đất.
"Được rồi…" Phong Bất Giác quả nhiên hiểu được ý của cô ấy, anh quỳ gối một chân, nghiêng người về phía trước, đưa lưng về phía đối phương.
Tự Vũ cầm kiếm lên, giẫm mấy bước len vai anh, nhẹ nhàng nhảy lên trên cao. Lưỡi kiếm vẽ nửa vòng tròn trên không trung, nhanh gọn dứt khoát cắt đứt hai đoạn ruột treo thi thể. Hai thi thể lập tức rơi xuống đất.
Sau khi Tự Vũ tiếp đất thì nói với Phong Bất Giác một câu: "Làm phiền rồi."
"Không… Không sao…" Phong Bất Giác lại có cảm giác là mình đang làm phiền đối phương.
Cũng đúng lúc này, linh hồn của Roderick lại xuất hiện lần nữa. Hắn hiện thân ở ngoài cửa, đứng ngay sau lưng em gái Bi Linh.
"Các người… Không thể thay đổi chuyện gì đâu…" Roderick nói.
Ông ta đột nhiên mở miệng nói, khiến Bi Linh giật cả mình. Cô ấy lập tức xoay người qua, đèn pin trong tay chiếu về phía cánh cửa, nhưng không nhìn thấy gì cả.
Nhưng ở trên sàn nhà, thi thể của Roderick lại đột nhiên cử động, đoạn ruột quấn quanh người ông ta cũng tự nhiên được tháo ra. Chỉ trong chớp mắt, khi tầm nhìn của mọi người đều hướng ra cửa, linh hồn đó đã khống chế cơ thể của mình đứng dậy từ dưới đất, một lần nữa tấn công Phong Bất Giác.
Phong Bất Giác rất cảnh giác, mắt anh vẫn nhìn cửa, nhưng khi anh vừa nghe động tĩnh sau lưng thì lập tức có phản ứng. Giơ dao bếp lên xoay người chém một nhát, lưỡi dao đúng lúc chạm lên cánh tay của Roderick.
Thi thể này tuy có khả năng di chuyển nhưng dù sao đó cũng là thân thể có máu thịt. Dao trong tay Phong Bất Giác trực tiếp chém vào thịt trên cánh tay phải của Roderick, nhưng bị mắc lại trong xương, không thể chặt đứt được cánh tay.
Phản ứng của Long Ngạo Mân cũng không chậm. Sau khi nhìn thấy thì phi người tới trước, anh ta liền giơ tấm khiên nằm ngang, lướt qua huyệt thái dương của Roderick. [Mảnh Ultron] dù sao cũng là trang bị Tinh xảo, không thể xem thường món vũ khí được làm từ "hợp kim Adamantium thứ cấp", lại thêm thân thể cường tráng của Long Ngạo Mân, tấm khiên vừa lướt qua thì liền tiện tay chém bay luôn cả đầu của Roderick.
Phần não bộ lộ ra của thi thể có màu xám đen, nhìn giống như đậu phụ bị nghiền nát, còn tỏa ra một mùi buồn nôn kỳ dị.
Phong Bất Giác nhìn thấy đầu của đối phương đã bị chém văng ra, vội vàng dùng tay còn lại lấy cờ lê ra, nhắm chuẩn vào phần quai hàm của thi thể mà đánh vào, động tác không thể chờ đợi này của anh khiến người ta có cảm giác nếu không vội vàng xông tới đánh thì sẽ không còn phần của anh nữa.
Tự Vũ thấy hai người hoàn toàn có thể ứng phó, nên không bước tới giúp. Không lâu sau chỉ còn một mình Phong Bất Giác ở đó "tra tấn xác chết", anh một tay cầm dao bếp, một tay cầm cờ lê, không ngừng đánh loạn xạ vào thi thể không còn đứng dậy nổi kia giống như đang băm thịt. Đánh cho đến khi máu thịt của Roderick đều lẫn lộn, nội tạng lòi cả ra ngoài, xương cốt trên tứ chi đều bị vỡ nát thì anh mới dừng lại, thở hồng hộc nói: "Phù, có lẽ không đứng dậy nổi nữa rồi."
Lần này thì đến cả Tiểu Thán hay nhìn thấy thi thể cũng không kìm được, che miệng lại nói: "Dậy cái gì nữa… 'Hình dạng' thế này còn có thể làm được động tác đứng "dậy" sao? Đống thịt này có thể làm nhân sủi cảo rồi…"
Thi thể của Roderick bị hủy, linh hồn của ông ta lại xuất hiện ở góc căn phòng một lần nữa: "Vô ích thôi… Máu thịt của ta sẽ hòa thành một thể với căn phòng này. Các người… Cũng không ngoại lệ."
Lời còn chưa nói xong thì cửa phòng tự động đóng lại, máu thịt trên tường xung quanh đều bắt đầu nhúc nhích, trên bức tường liên tục xuất hiện từng cái miệng thật to, lại còn mọc ra hàm răng sắc nhọn chìa ra ngoài, kích cỡ trông có vẻ cắn rớt được cả mặt người.
"Này, anh Giác, bây giờ phải làm sao?" Vương Thán Chi lấy dao bếp của mình ra, nhưng lại không biết nên công kích thế nào, lẽ nào là đi chém tường thịt?
"Nếu là những thứ giống lưỡi thò ra từ trong tường thì tôi không thể tiếp đâu…" Bi Linh nhìn những cái miệng trên tường, vẻ mặt lộ ra sự chán ghét rồi nói.
"Nếu sớm muộn gì chúng ta cũng bị nuốt chửng, vậy tại sao mi còn làm chuyện phí công sức, nhập vào cơ thể của mình rồi đến tấn công ta?" Phong Bất Giác lẩm bẩm một câu rồi giơ đèn pin chiếu thẳng vào linh hồn của Roderick, nhưng lần này hắn không còn sợ ánh sáng nữa.
"Ồ, trong căn phòng này mi không sợ ánh sáng à?" Phong Bất Giác vừa nói vừa đi đến bên cạnh thi thể của Madeleine, giả vờ định ngồi xuống.
Roderick lập tức lộ rõ vẻ kinh ngạc: "Ngươi muốn làm gì?"
"Linh hồn của Madeleine không muốn trở thành một phần của phủ Usher, bóng dáng của cô ta từng xuất hiện dưới hầm đất trong khoảnh khắc ngắn ngủi, bảo ta ra tay cứu giúp." Phong Bất Giác nói: "Ta suy nghĩ kĩ câu 'Thả tôi ra' thì thấy, có lẽ không phải bảo ta cứu cô ta ra khỏi quan tài, vì lúc còn sống cô ta đã thoát ra khỏi quan tài này rồi." Sau khi xác nhận phản ứng của Roderick, anh lại đứng dậy, mỉm cười nói: "Madeleine muốn ta mang thi thể của cô ta ra khỏi căn phòng này, để tránh một thời gian sau sẽ bị hòa vào căn phòng này cùng với mi."
Sắc mặt của Roderick ngày càng đáng sợ, gương mặt ác quỷ đã hoàn toàn chiếm trọn: "Nhìn xung quanh ngươi xem, ngươi có thể mang cô ta ra ngoài sao?"
Phong Bất Giác nói: "Những cảnh tượng xung quanh ta thật sự tồn tại sao? Nếu căn phòng này có thể nhanh chóng ăn thịt người như vậy thì thi thể của hai người đã sớm bị ăn sạch chẳng còn lại gì rồi." Anh ung dung thản nhiên đi đến bên cạnh bức tường, giơ một tay chạm vào cái miệng to dính đầy máu trên tường.
Những người khác đều không nói gì, cũng không có ý bước tới ngăn cản, ngữ khí tự tin và động tác ung dung của Phong Bất Giác khiến mọi người cảm thấy anh đã nắm chắc trong tay.
Roderick chỉ có thể trừng to mắt hung hăng nhìn anh, nhưng không làm được gì.
Tay của Phong Bất Giác xuyên qua ảo giác của bức tường máu thịt kia, chạm đến bức tường thật sự, một bức tường làm bằng gỗ, "Quả nhiên là vậy. Ảo giác đã che lấp đi dáng vẻ thật sự của căn phòng này, vậy thì, chỉ cần ta tìm thấy…" Anh đột nhiên ngừng lại: "Ha ha, ta cũng kém nhanh nhạy quá, còn có thể ở đâu chứ."
Phong Bất Giác đi tới góc tường nơi Roderick đứng, tinh thần ông ta hoảng sợ, phát ra tiếng gào thét giận dữ. Nhưng Phong Bất Giác hoàn toàn không thèm nhìn tới linh hồn bán xuyên thấu kia. Anh đi xuyên qua ông ta, dùng tay thăm dò bức tường sau lưng Roderick.
Vài giây sau, hai tay Phong Bất Giác giơ lên vị trí cao hơn phần eo của mình một chút, lòng bàn tay hướng về trước, dùng sức nhấc lên trên, mở ra một cánh cửa sổ.
[Nhiệm vụ hiện tại đã thay đổi, đã cập nhật nhiệm vụ chính] âm thanh nhắc nhở hệ thống vang lên.
Trong bảng nhiệm vụ, bên cạnh nhiệm vụ chính [Thăm dò trong tòa dinh thự, tìm cách thoát ra khỏi đó.] đã có dấu stick, xuất hiện thêm một dòng nhiệm vụ mới [Phả vỡ pháp trận, thoát khỏi dinh thự.]
Ánh sáng đỏ của mặt trăng máu chiếu từ ngoài cửa sổ vào phòng, Roderick lập tức biến mất không còn thấy bóng dáng sau khi tiếp xúc với ánh sáng đỏ đó. Đồng thời, ánh sáng đó cũng xua tan đi tất cả ảo giác, khiến căn phòng trở lại dáng vẻ vốn dĩ của nó.
Lúc này toàn bộ căn phòng đều là làm bằng gỗ, cơ bản chẳng có máu thịt, xương cốt, hay tóc tai gì đó. Dây treo thi thể bị treo lúc nãy cũng không phải là đoạn ruột người mà là sợi dây thừng thô ráp.
Căn phòng trống rỗng chẳng có thứ gì, chỉ là ở giữa sàn nhà có khắc một pháp trận cổ quái, đây có lẽ là hình vẽ mà game vừa tạo ra, cũng không có cách nào kiểm chứng.
Lúc này, thứ đáng sợ duy nhất trong phòng chính là thi thể bị Phong Bất Giác chặt nát lúc nãy.
Bốn người còn lại cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm. Vương Thán Chi lau mồ hôi trên trán mình rồi nói: "Hại tôi thấp tha thấp thỏm cả buổi, thì ra căn phòng này cơ bản chẳng hại được ai."
Phong Bất Giác đi đến bên cạnh pháp trận dưới sàn nhà, lấy dao rạch loạn xạ vài đường lên trên, "Căn phòng này dường như là 'phần đầu' của cả tòa dinh thự. Người của gia tộc Usher sau khi chết đi sẽ được đưa đến đây, 'đút' cho căn phòng này ăn giống như một loại thức ăn." Anh liếc nhìn thi thể bên cạnh: "Thi thể của bọn họ sẽ biến mất, còn linh hồn của họ thì sẽ hòa thành một thể với căn phòng này, hóa thành những thứ ảo giác kỳ dị kia. Có lẽ những bức tranh khó coi và các bức tượng điêu khắc khó coi kia chính là vật phản chiếu của một số thành viên trong gia tộc."
Sau khi anh rạch vào pháp trận thì cất vũ khí lại rồi đứng dậy nói: "Ngoài ra sau khi tôi bước vào, nhìn thấy hai thi thể thì tôi đã có chút nghi vấn. Câu 'Anh ta biết' mà Madeleine khắc trên quan tài, 'anh ta' trong câu này có lẽ không phải là Roderick…" . truyện ngôn tình
"Thế nào? Không lẽ là nhân vật chính của tiểu thuyết này?" Long Ngạo Mân nói.
"Không, nhân vật chính rõ ràng là vô tội, nhưng mà…" Phong Bất Giác trả lời: "Phủ Usher này ngoài hai người chủ nhân thì vẫn còn người khác sinh sống. Về điểm này, trong thư chỉ có một hai câu miêu tả, theo tôi nhớ thì đó là một 'người hầu nam trầm lặng ít nói, lén la lén lút', và một 'bác sĩ gia đình tính tình gian xảo, sau khi nhìn thấy nhân vật chính thì vẻ mặt lộ ra sự hoảng sợ'."
"Ý anh nói, người của Usher có khả năng cũng là người bị hại?" Bi Linh tiếp lời.
Phong Bất Giác quan sát xung quanh, hình như đang muốn tìm gì đó, có chút không tập trung mà trả lời: "Có lẽ gia tộc Usher đã bị một nhóm tôn giáo kỳ lạ nào đó nhắm trúng, từ đó trở thành vật thí nghiệm… À không, vật hiến tế. Sau khi bọn họ chết thì sẽ bị hiến tế cho căn phòng này. Ai biết được căn phòng này xảy ra chuyện gì. Nói không chừng sức mạnh của căn phòng này đến từ một tà thần hư cấu nào đó."
"Phía trên." Lúc này Tự Vũ đột nhiên nói một câu.
Phong Bất Giác lập tức ngẩng đầu lên, liếc nhìn lên trần nhà, anh nhìn thấy đoạn sau cùng của Quỷ Cung.
[Lúc này du khách đi vào sơn cốc,
Xuyên qua cánh cửa sổ chiếu ra ánh sáng máu,
Nhưng nhìn thấy bóng ma u ám
Cùng với tiếng ca múa cuồng loạn chói tai;
Như sự cuộn trào mãnh liệt của dòng sông âm u,
Xông qua cửa cung ảm đạm,
Ma quỷ đã tới,
Tiếng cười điên cuồng chói tai, không còn nhìn thấy nụ cười ung dung.]
[Nhiệm vụ phụ tuyến đã hoàn thành] nhắc nhở hệ thống lập tức vang lên.
Phong Bất Giác thở phào nhẹ nhõm, nói: "Được rồi, pháp trận đã bị phá rồi. Căn phòng này sẽ nhanh chóng trở lại tình trạng bình thường, có lẽ chúng ta cũng sẽ tìm được đường thoát khỏi đây nhanh thôi."
"Hay là chúng ta cứ nhảy ra khỏi cửa sổ đi, khó khăn lắm mới tìm được một lối ra mà!" Vương Thán Chi nói.
"Vậy cậu nhảy đi." Phong Bất Giác vác thi thể Madeleine lên, đi về phía cửa: "Chúc cậu thành công."