So với Phong Bất Giác, Vương Thán Chi lại không nhàn nhã như vậy. Là một người khá đơn thuần, sau khi anh ta tiếp đất, cơ bản chẳng nghĩ gì nhiều, lập tức chạy đi thực hiện nhiệm vụ chủ tuyến.
Tuy tính cách đơn thuần, nhưng khả năng hành động của anh ta không tệ. Nhanh chóng chạy tới sạp báo bên đường tìm một tấm bản đồ thành phố, và tìm thấy địa chỉ tòa nhà công ty Allerbmu.
Trong lòng Tiểu Thán suy nghĩ, những đồng đội khác nhất định cũng chạy tới chỗ này, nên chỉ cần nhanh chóng chạy tới đây thì có thể họp mặt với đồng đội.
Trên đường đi anh ta cũng tiêu diệt không ít quái vật. Hơn nữa khi càng tiến gần đến tòa nhà của nhiệm vụ chính thì số lượng xác sống cũng ngày càng tăng lên.
Có lẽ là do trời vẫn còn sáng nên dù Tiểu Thán chỉ đi một mình, nhưng giá trị sợ hãi vẫn được khống chế ở mức ổn định. Xác sống huyết lang so với những xác sống bình thường trong phim điện ảnh, cũng rất khó nói là loại nào trông đáng sợ hơn. Điểm then chốt là tốc độ của chúng quá chậm, không thể khiến người ta cảm nhận được sự bức bách khi nguy hiểm đang đến gần. Dưới ánh sáng mặt trời, đi ngang qua bên cạnh những con quái vật không chút uy hiếp kia... Cảm giác chẳng khác gì khi đang đi dạo trong một khu triển lãm.
Có lẽ, đợi sau khi trời tối thì sự việc mới có thay đổi...
Khoảng 2 giờ 30 phút chiều khi Phong Bất Giác rời khỏi "cứ điểm" do một tay mình tạo ra đi tìm những người còn lại thì Tiểu Thán đã đến trước tòa nhà của công ty Allerbmu.
Tòa nhà này cao năm mươi hai tầng, trên nóc tòa nhà có treo một dòng chữ to bằng sắt Allerbmu, chẳng khác gì Avengers Tower, tạo ra một cảm giác rất khoa trương.
Công ty này có thể trực tiếp để LOGO ở trên nóc tòa nhà, chứng tỏ cả tòa nhà này đều thuộc về công ty bọn họ. Từ nội dung giới thiệu sơ lược phó bản thì có thể thấy, công ty Allerbmu này chính là trung tâm nòng cốt nghiên cứu mầm bệnh kia. Cũng chỉ có mảnh đất nước sôi lửa bỏng như nước Mỹ mới có thể xuất hiện những thế lực tài chính vượt qua cả chính phủ hay những tập đoàn vũ trang chống lại con người có nền khoa học hiện đại thế này.
Vương Thán Chi tay cầm gậy bóng chày, chậm rãi tiến về trước, vết máu khô trên gậy cho thấy người dùng nó không hề run tay khi đối diện với những con quái vật kia. Chỉ xét về khả năng chiến đấu thì bác sĩ Vương chưa hẳn đã kém hơn Phong Bất Giác. Nói thẳng ra thì với khả năng cơ thể và level nhân vật của hai người họ trong game hiện tại, động tác có thể làm ra vẫn không khác gì người bình thường, khác biệt sẽ không quá lớn.
Xác sống huyết lang lảng vảng trước cửa tòa nhà không đến một trăm thì cũng tám mươi con. Lũ quái vật này vừa nhìn thấy vật thể sống thì bắt đầu ùa về hướng này, khu vực ở trước mặt Tiểu Thán đều bị bóng của tòa nhà che mất ánh sáng. Động tác của lũ xác sống huyết lang kia rõ ràng nhanh hơn so với khi đứng dưới ánh nắng mặt trời, tốc độ di chuyển đã gần bằng với mức độ của quái vật trong phim xác sống thời kỳ đầu. Đương nhiên, so với những xác sống có thể chạy, nhảy, mở cửa, thậm chí là lái xe hoặc sử dụng vũ khí như trong phim điện ảnh sau này thì bọn chúng vẫn còn khá yếu.
Lúc này, Tiểu Thán đã cảm thấy hơi sợ, nhìn thấy một đám xác sống mặt trắng lông dài chạy về phía mình, dù anh ta có đánh gãy cả gậy bóng chày trên tay cũng chưa tiêu diệt được hết bọn chúng.
Hơn nữa, anh ta còn chú ý đến một chuyện vô cùng kỳ lạ... Ở gần đó chẳng có con xác sống huyết lang nào bị giết. Giả sử đã có đồng đội tiến vào bên trong tòa nhà trước, vậy thì khi anh ta, hoặc là bọn họ tiến vào bên trong thì phải xuyên qua đám quái vật này. Dù tốc độ có nhanh thì ít nhất cũng phải tiêu diệt bảy tám con mới có thể xông vào? Nhưng ở khoảng trống trước cửa tòa nhà lúc này chẳng có xác sống nào đang ở trạng thái không cử động...
"Xem ra mình là người đầu tiên đến đây rồi..." Tiểu Thán suy nghĩ trong lòng, sau đó bắt đầu lùi về sau. Nếu hiện tại rất có khả năng bên trong tòa nhà không có đồng đội thì anh ta cũng không cần vội vã tiến vào, nên đợi ở bên ngoài rồi tính tiếp.
Suy nghĩ đến đây, anh ta liền quyết định tạm thời rời khỏi khu vực này, không ngờ vừa xoay mặt qua thì anh ta đã kích hoạt FLAG, một con BOSS cấp canh cửa xuất hiện trước mặt.
Tiểu Thán lúc này đang đứng quay lưng về phía tòa nhà, còn hướng anh ta đang nhìn, ở giữa con đường cách chỗ anh ta đứng khoảng một trăm mét, đang có một bóng đen cực lớn cao khoảng hai mét rưỡi đứng sừng sững ở đó. Tiểu Thán cũng không biết nó xuất hiện từ lúc nào, xuất hiện bằng cách nào. Nhưng anh ta hiểu rất rõ, bản thân không thể dùng cây gậy bóng chày trên tay để tiêu diệt con quái vật này.
Nửa phần trên của con quái vật đã hoàn toàn biến thành người sói, người đầy lông màu nâu xám, mặt và chân đều phủ đầy lông. Đầu của nó giống hệt sói, ngón tay là móng vuốt dài nhọn. Trên người nó không tìm thấy một đặc trưng nào của quỷ hút máu, nhưng lại có đặc trưng của xác sống. Ngực trái của nó có một vết thương rất lớn, thông qua miệng vết thương có thể nhìn thấy cả bên trong. Vấn đề chính là, nhìn sâu vào trong lỗ hổng đó, thứ nhìn thấy được không phải là cơ quan nội tạng. Phía sau vài cái xương sườn, thấp thoáng đầu người đầy máu me...
BOSS nhỏ này chắc có thể gọi là xác sống người sói, trên người hoàn toàn không có thành phần của quỷ hút máu, hoặc có lẽ vì vậy, nên nó không bị ánh nắng mặt trời ảnh hưởng, thể hình cũng đột phá hạn chế của con người.
Xác sống người sói bước đến gần, hình dạng và khí thế của nó tạo ra một cảm giác áp bức khó mà diễn tả.
Giá trị sợ hãi của Tiểu Thán lập tức tăng lên, mồ hôi lạnh vã ra như tắm, nhưng cũng không tới mức đứng yên chờ chết. Hướng của tòa nhà thì không thể chạy, đối diện trực tiếp với con BOSS này thì sẽ lành ít dữ nhiều, tốt nhất là nên chạy vòng qua nó.
Đang trong lúc hoảng loạn vội vã, Tiểu Thán rẽ sang bên cạnh thì lập tức co chân lên chạy. Hướng anh ta chạy vừa hay là một sườn dốc dần dần hướng xuống, tiếp tục chạy về trước chính là cửa vào của bãi đậu xe dưới hầm. Khi anh ta để ý thấy thì bức tường bên cạnh đã vượt qua độ cao có thể nhảy qua. Xem ra hiện tại, tiếp tục chạy xuống chính là sự lựa chọn duy nhất.
Xác sống người sói thấy anh ta bỏ chạy, dĩ nhiên cũng đuổi theo sau, rất may con quái vật này không phải là người sói thuần chủng. Nó hầu như không biết dùng bốn chân để chạy mà chỉ dùng hai chân để đuổi theo, nên tốc độ chạy cũng không quá khoa trương. Nhưng so với sức di chuyển như tản bộ sau bữa ăn của đám xác sống huyết lang kia thì tốc độ của con quái vật này rõ ràng có sự khác biệt một trời một vực, Tiểu Thán cơ bản không thể kéo dãn khoảng cách.
Rất nhanh chóng, Tiểu Thán đã chạy đến gần trạm gác của bãi đậu xe dưới hầm. Độ cao của barrier chắn có thể chống một tay để nhảy qua này không thể ngăn cản được anh ta. Nhưng vấn đề chính là, anh ta phát hiện trong bãi đậu xe ở phía trước không hề có đèn.
Hai chân anh ta vẫn ra sức chạy, tay thì thò vào trong balo, định lấy đèn pin ra. Trong khoảnh khắc đó, trước mắt anh ta lại hiện lên một cảnh tượng gay go. Anh ta phát hiện ở một chỗ không xa phía sau barrier chắn, có một vài bóng đen đang di chuyển.
Tiếp theo đó, một hình ảnh đáng sợ đập vào mắt...
Ban đầu Tiểu Thán chỉ nhìn thấy lác đác vài bóng đen, nhưng khi chạy càng đến gần càng nhìn thấy rõ ràng, trong bãi đậu xe tối om kia có đầy xác sống huyết lang...
Thì ra có rất nhiều quái vật trốn ở nơi ánh sáng mặt trời không chiếu tới này! Trong lòng Tiểu Thán rất kinh ngạc, nhưng đã không còn thời gian để anh ta tiêu hóa sự kinh ngạc đó. Anh ta chỉ có thể lựa chọn giữa một đám xác sống huyết lang hoặc một con xác sống người sói to lớn kia. Đương nhiên, với tình hình hiện tại, xông vào màn đêm kia nhất định sẽ bị xé xác thành bữa ăn của bọn chúng. Vì thế anh ta không thể không quay đầu lại, không thể không đối diện với con BOSS nhỏ này.
Với thực lực của Tiểu Thán, muốn tiêu diệt con xác sống người sói này là rất khó, nhưng nếu anh ta không quan tâm tới việc tiêu hao mà bỏ chạy, thì hiện tại sẽ có hai cách: Thứ nhất, sử dụng [Cát chảy chậm chạp]. Thứ hai, sử dụng năng lực đặc biệt của danh hiệu [Kẻ đánh lén hoảng loạn] -[Lùi nhanh chém nhanh].
[Tên: Lùi nhanh chém nhanh]
[Loại năng lực đặc biệt: Chủ động]
[Tiêu hao: 30 phần trăm giá trị thể năng tối đa]
[Hiệu quả: Khi đánh trúng mục tiêu sẽ kích hoạt, người sử dụng lập tức lùi ra phía sau của mình, tiến hành một lần di chuyển với tốc độ cao, tạo khoảng cách ít nhất mười mét với mục tiêu. (Không có thời gian đóng băng (CD), chỉ khi sử dụng vũ khí lạnh có lưỡi mới có thể thi triển)]
[Ghi chú: Ta lại thoát rồi! Lại đứng lên rồi! Lại chạy ra rồi... Thế nào? Đánh ta đi đồ ngốc!]
Cách thứ nhất có thể khiến Tiểu Thán thoát khỏi nguy hiểm một cách thỏa đáng, dùng thời gian một phút để chạy khỏi chỗ quái vật này thì không thành vấn đề. Nhưng hiệu quả của [Cát chảy chậm] trong phó bản này thì không cần nói cũng biết, đây là một phó bản xem trọng việc chiến đấu, khi đối diện với sự bao vây của một đám xác sống huyết lang hoặc đối diện với sau cùng BOSS mà dùng vật phẩm này nói không chừng có thể tạo ra hiệu quả lật ngược tình thế. Bây giờ dùng tới thì khá đáng tiếc.
Còn cách thứ hai, khả năng mạo hiểm sẽ rất cao. Nếu dùng kỹ năng bỏ chạy, phải nhanh chóng vòng ra sau lưng xác sống người sói trong chớp mắt, hoặc ít nhất thì phải để bản thân đứng quay lưng về phía dốc lên, lúc đó sẽ thành công chạy ra phía sau người đối phương.
Cảnh anh Long bị xác chết được mạnh hóa hất văng ra xa tối qua vẫn còn hiện rõ trước mắt anh ta. Tiểu Thán thì không hề cảm thấy sức mạnh của xác sống người sói trước mặt kém hơn con quái vật hôm qua. Nếu xét về level thì cũng cao gần gấp hai lần level trung bình của người chơi phó bản này, không nói đến yếu tố số lượng, nhưng rõ ràng sức mạnh của con quái vật này hoàn toàn có thể đoán được.
Khi Tiểu Thán còn đang do dự thì người sói kia đã tiến lại gần trước mặt, mắt thấy con quái vật sắp nhào tới cắn xé, thì đột nhiên, con quái vật đó bỗng dừng lại.
Nó xoay người qua, hoàn toàn không quan tâm tới sự tồn tại của Vương Thán Chi, xoay đầu cảnh giác nhìn sang một hướng khác, cổ họng phát ra một tiếng gào thét trầm thấp.
Grừ, grừ, grừ…
Âm thanh do giày kim loại phát ra vang lên, hai bóng người bị kéo dài từ sườn dốc đi tới. Do bọn họ quay lưng về phía ánh sáng nên Tiểu Thán nhất thời không nhìn thấy rõ gương mặt của hai người họ. Nhưng từ phản ứng của quái vật thì có thể thấy, hai người đó có thể là người chơi hoặc NPC nào đó thù địch với nó.
"Hà Bắc có hào kiệt, thượng tướng tên Phan Phụng*.
Lòng mang ý chí lớn, bụng ẩn chứa vạn quân.
Bàn Cổ xuất phàm thế, đại danh là Chu Tước.
Uy danh độc nhất vang xa, nhất tiếu khinh anh hùng!"
*Phan Phụng: một vị tướng thời Tam Quốc, là tướng của Hàn Phức, bị Hoa Hùng giết.
Một bóng đen đọc lên bài thơ kiểu văn vần này, cứ như vậy đi thẳng về phía trước.
Người này trông chẳng có gì đặc biệt hơn người, trông khoảng ba mươi tuổi, để râu quai nón. Tay cầm một cây rìu khai sơn, nổi bật một cách lạ thường.
Từ khi chơi game này đến giờ, đây là lần đầu tiên Vương Thán Chi nhìn thấy có người dùng vũ khí còn dài hơn cả chiều cao của con người, khí thế thật sự rất phi phàm xuất chúng, gọi anh ta là uy vũ hùng tráng cũng không quá đáng.
"Tiểu huynh đệ, đừng sợ!" Người nói câu này là người có ingame là [Vô Song Thượng Tướng Phan Phụng], "Có tôi và Hoa huynh ở đây, bảo đảm cậu sẽ không sao."
Trong tay người tên [Thiên Nhân Trảm Hoa Hùng] kia đang cầm một vũ khí cán dài, trông giống như một cây thương dài. Tuổi của anh ta cũng tương đương với Phan Vô Song, trên gương mặt cũng để một chòm râu quai nón: "Phan huynh nói rất đúng, tiểu huynh đệ, cậu cứ đợi đó, con quái vật này không quá đáng sợ, tôi lấy mạng của nó cũng giống như giết một con chó mà thôi..."
Lúc này, suy nghĩ duy nhất trong lòng Vương Thán Chi chính là: "Hai người này bị ảo tưởng tuổi vị thành niên thời kỳ cuối rồi à..."