"Máu trong thùng vẫn còn đầy." Phong Bất Giác đi lại bên cạnh thùng lạnh: "Xem ra Diễn Sinh Giả không cần thứ này, mục đích nó đến đơn giản chỉ là muốn tiêu diệt hai người chơi."
Tiểu Thán nói tiếp: "Vậy tại sao nó không đến giết chúng ta? Level của chúng ta không phải rất thấp sao?"
"Không đến giết cậu cũng rất dễ hiểu, vì vị trí của cậu ở gần hai người GM kia nhất, nó mà đến giết cậu thì sẽ mạo hiểm bước vào phạm vi tìm kiếm của hai người kia." Phong Bất Giác nói: "Khi phó bản vừa bắt đầu, tôi, Thiếu Gia Atobe, Tên Thật Khó Đặt, ba người chúng tôi trở thành mục tiêu. Đặc biệt là tôi, level thấp, lại hành động đơn độc, dù có bị tiêu diệt thì GM cũng có thể phán đoán là do xác sống huyết lang làm.
Nhưng mà trong khoảng thời gian săn mồi tươi đẹp đó, Diễn Sinh Giả lại không ra tay với tôi, cũng không đi tìm hai người còn lại. Mãi cho đến khi tôi, cậu và hai người GM đều đến tòa nhà Allerbmu thì nó mới đến đó ra tay. Vì vậy..."
Phong Bất Giác đến đây, ngẩng đầu, hét lên với hai người Phan Phụng và Hoa Hùng: "Này! Hai vị tướng quân, khi phó bản vừa bắt đầu, Diễn Sinh Giả sẽ có một khoảng thời gian không thể hoạt động sao?"
Hoa Hùng cúi đầu, đứng trên nóc nhà hét xuống: "Không phải không thể hoạt động, là mà chưa chuyển hóa xong." Anh ta lập tức hỏi: "Còn nhớ cốc cà phê không?"
"Thì sao?" Phong Bất Giác trả lời.
"Số liệu thông thường sẽ giống như cà phê hòa tan bình thường, nhanh chóng tan vào nước nóng, nhưng Diễn Sinh Giả là hạt bụi, cần khoảng thời gian dài hơn mới có thể hòa tan." Hoa Hùng trả lời: "Trong tình huống thông thường, khi chúng tôi đưa người chơi nhanh chóng đánh xong phó bản rồi vượt map, thì Diễn Sinh Giả mới vừa cụ thể hóa xong và xuất hiện trong phó bản." Anh ta ngừng lại hai giây rồi nói: "Nhưng con chúng ta gặp lần này lại có tốc độ hình thành vô cùng nhanh."
"Thì ra là vậy..." Phong Bất Giác đột nhiên nhớ lại gì đó, lại nói: "Đúng rồi, sao hai người biết mục tiêu là cấp bốn? Khi xếp hàng vào phó bản thì nghe thấy nhắc nhở hệ thống sao? Hay có thể nhìn thấy trong bảng chọn GM?"
"Đợi sau khi 'tiếp xúc' qua với nó, thì có thể nhìn thấy cấp độ trong bảng chọn thôi." Phan Phụng trả lời, "Dùng vũ khí cận chiến quẹt trúng là được."
"Đợi đã..." Phong Bất Giác nói: "Cũng tức là nói, hiện tại hai người nói Diễn Sinh Giả cấp bốn là suy đoán sao?"
Phan Phụng và Hoa Hùng nghe xong liền nhìn nhau, sau đó thì bật cười lên: "Ha ha, trước đó chúng tôi nói với cậu Diễn Sinh Giả tổng cộng có bốn cấp, cậu liền tin là thật sao? Chúng tôi đi đâu để tìm Diễn Sinh Giả cấp ba đây? Công việc của chúng tôi là tiêu diệt tất cả Diễn Sinh Giả cấp bốn. Trừ phi chúng tôi đều bị thất bại, hoặc Diễn Sinh Giả cấp bốn may mắn gặp phải đội sáu người liên tục, bằng không thì Diễn Sinh Giả cấp ba sẽ không thể được sinh ra."
Phong Bất Giác cười gượng một tiếng: "Được rồi, hy vọng là hai người nói đúng."
Phan Phụng hỏi: "Tôi nói này, cậu Phong, cậu ở dưới xem hiện trường thế nào rồi? Có đưa ra được kết luận có ích gì không?"
"À..." Phong Bất Giác đưa hai tay vào túi quần, bước tới bước lui nói: "Ngoại hình của Diễn Sinh Giả là nữ, vóc dáng cao khoảng 1m65, người khá gầy, có mang theo một loại vũ khí sắc nhọn dài khoảng hai mươi centimet có thể lấy ra trong chớp mắt hoặc mang theo bên người. Tốc độ và sức mạnh không khác biệt nhiều với thể biến dị của Tiến sĩ Ashford chúng ta nhìn thấy trong tòa nhà Allerbmu trước đó."
"Từ phương diện tình báo mà nói, hai người chỉ có thể tìm thấy tọa độ của nó trong phạm vị cho phép, nhưng từ đầu tới cuối nó đều nắm được vị trí của hai người, đồng thời, nó cũng biết được vị trí chính xác của từng người chơi. Vì thế, mang chúng tôi ra làm mồi nhử để hành động là không được. Chỉ cần hai người ở gần thì nó sẽ không tiếp cận chúng tôi."
"IQ của Diễn Sinh Giả này cao bao nhiêu thì tôi tạm thời không thể kết luận, theo tình hình hiện tại cho thấy, nó hoàn toàn biết được bản thân 'nên' làm gì, mục tiêu của nó là tồn tại và tiến hóa, mà điều kiện để hoàn thành mục tiêu này chính là phải đưa toàn bộ người chơi và GM rời khỏi phó bản."
"Đứng ở lập trường của nó mà suy nghĩ thì..."
"Đầu tiên, nó sẽ không ngăn cản các người dùng ưu thế của nhân viên quản lý để tiến thành vượt map nhanh, vì vượt map cũng có nghĩa là toàn bộ người chơi sẽ bị giết sạch, ngược lại đối với nó lại giảm bớt được phiền phức."
"Thứ hai, trong trường hợp để bảo đảm an toàn, ví dụ như khi cách hai người thật xa, Diễn Sinh Giả cũng không bận tâm mà đích thân ra tay tiêu diệt vài người chơi, có lẽ điều này có ích cho việc trưởng thành của nó? Tôi không biết..."
Anh nói đến đây thì dừng lại: "Còn một điểm khiến người ta khá bận tâm chính là mối quan hệ giữa nó và thế lực quái vật. Diễn Sinh Giả sẽ bị quái vật công kích hay là có thể tiến hành giao tiếp với quái vật? Sự tương tác giữa chúng có làm thay đổi cốt truyện không? Nhiệm vụ chính mà hệ thống đưa ra có bị ảnh hưởng không? Những chuyện này tôi không chắc chắn được."
"Tóm lại nếu tôi là Diễn Sinh Giả kia, kết hợp với tình hình thực tế của phó bản, đại khái sẽ có ba phương án có thể lựa chọn."
Phong Bất Giác lại ngồi lên sofa, cúi đầu, dùng hai ngón tay gõ nhẹ lên trán: "Ừ, thượng sách, lấy thân mình làm mồi nhử, chọn một thời cơ thích hợp, ví dụ như sau khi trời tối, cố ý đi vào phạm vi tìm kiến của hai người, dụ hai người đến một địa điểm đặc biệt, sau đó kết hợp với thể biến dị của Ashford và xác sống huyết lang phiên bản buổi tối để giải quyết hai người." Anh ngẩng đầu, dùng tay xoa xoa mũi: "Tôi biết hai người có thể xem được FLAG, thông tin quái vật và bản đồ phó bản, nhưng không thể nhìn thấy tọa độ thật sự của từng con quái vật. Điểm này không khó đoán, vì trước đó hai người thông qua việc kích hoạt FLAG cốt truyện để tìm Tiến sĩ Ashford. Nhưng sau khi thể biến dị của nó bỏ trốn, hai vị càng khó truy tìm nó." Anh trầm giọng nói: "Giả sử Diễn Sinh Giả có thể tìm thấy thể biến dị của Ashford và tiến hành giao tiếp với nó, hơn nữa nó cũng đủ thông minh, vậy nhất định nó sẽ lợi dụng con quái vật này để đạt được mục đích."
"Kế sách vừa nêu trên là một lựa chọn có tỷ lệ thành công cao đối với Diễn Sinh Giả."
Lúc này, anh dùng ngón tay chỉ ra xa, lại ra hiệu cho Tiểu Thán. Tiểu Thán xoay đầu nhìn qua, phát hiện hướng đó có một con xác sống huyết lang đang tiến lại gần. Anh ta hiểu ý của anh Giác, thế là dùng một cây gậy bóng chày đi qua.
Khi Tiểu Thán đánh quái, hai người Phan Hoa đã từ nóc nhà nhảy xuống. Vì Phong Bất Giác vừa nói có ẩn nấp thì cũng vô dụng nên hai người họ cũng không ở trên đó hóng gió nữa.
"Còn về trung sách, là tiêu diệt thể biến dị của Ashford." Phong Bất Giác nói với hai người GM: "Nếu nó làm vậy, tôi và Tiểu Thán sẽ trực tiếp vượt map mà rời khỏi phó bản, tiếp theo đó Diễn Sinh Giả sẽ đến đối phó hai người, hoặc tiếp tục chơi trò mèo vờn chuột với hai người. Tóm lại thì tối đa là tám mươi tiếng đồng hồ, các người sẽ bị khoang game hạn chế mà buộc offline. Đương nhiên, là một nhóm số liệu, rất có khả năng là nó chẳng hề có khái niệm 'thế giới hiện thực', hoặc là càng không biết gì về nguyên tắc đó." Anh ngừng lại một chút: "Nếu chọn cách này, chứng tỏ Diễn Sinh Giả không thể giao tiếp với quái vật, để đề phòng các nguyên tố di động quấy rối là thể biến dị và người chơi, nó sẽ làm như vậy. Đồng thời cũng có thể chứng minh, Diễn Sinh Giả này cho rằng một chọi hai sẽ có khả năng cao chiến thắng hai người."
Lúc này Tiểu Thán đã tiêu diệt con quái vật kia, quay trở lại đây.
"Còn về hạ sách khả năng không lớn." Phong Bất Giác nói: "Hạ sách chính là, chọn một thời điểm bất kỳ mà xông ra, trực tiếp công kích bốn người chúng ta." Anh nói: "Tuy hạ sách không phù hợp với phong cách hành động hiện tại của Diễn Sinh Giả này, nhưng nếu nó thật sự tấn công như vậy thì nhất định là có nguyên nhân nào đó, ví dụ nó ăn mất đầu của Ashford rồi đột nhiên biến thành một loại quái vật cực kì mạnh, từ đó có được tự tin một chọi bốn."
Sau khi Phong Bất Giác phân tích xong, Phan Phụng và Hoa Hùng há hốc mồm, nhìn anh với một ánh mắt như nhìn quái vật: "Xin hỏi rốt cuộc các hạ làm nghề gì?"
"Đại..." Phong Bất Giác vừa định nói một trong những đáp án mà anh thường dùng ra.
Tiểu Thán trực tiếp chen vào nói: "Nghề nghiệp tự do!"
Phong Bất Giác nhún vai, kéo đề tài câu chuyện trở lại, nói với hai vị GM: "Chúng ta nên thảo luận làm sao đối phó với ba trường hợp kia đi. Trừ trường hợp thứ hai ra, tôi và Tiểu Thán ít nhiều có thể phát huy một ít tác dụng."
"Hai người chơi level 14 và 12 tử vong lại chứng minh được nhiều vấn đề vậy sao? Cậu cũng tự mình thông qua suy đoán để đưa ra khái niệm về thực lực của Diễn Sinh Giả, lẽ nào cậu cho rằng các cậu có thể giúp được chúng tôi?" Phan Phụng nói: "Tôi biết, cậu là một người chơi rất có năng lực, hơn nữa còn có rất nhiều cách, không phải là người 'chỉ chơi cho vui'. Nếu tôi không phải là GM, trình độ chơi game tám phần là không bằng cậu. Nhưng đối diện với sự tồn tại của Diễn Sinh Giả, thứ quan trọng nhất là thực lực chiến đấu, còn lại đều là thứ yếu."
"Là hai người quá xem thường thực lực của người chơi rồi." Phong Bất Giác ngữ khí nhẹ nhàng, nói: "Giống như hai người nói, tỷ lệ tiêu diệt thành công cá nhân Diễn Sinh Giả của GM là trên 95 phần trăm. Vậy thì, nếu dùng thực lực của GM các người ra cân bằng, trong phó bản của cấp độ này, thực lực của Diễn Sinh Giả cũng chỉ khác biệt một hai level so với người chơi chúng tôi mà thôi, huống hồ gì nó là AI, không phải con người.
Thiếu Gia Atobe và Tên Thật Khó Đặt bị tiêu diệt là do sơ suất. Nếu ngay từ đầu bọn họ xem Diễn Sinh Giả là kẻ địch, dùng súng hay kỹ năng gì đó để đối kháng với nó, lẽ nào cũng bị tiêu diệt trong chớp mắt như vậy sao? Tôi nghĩ ít nhất bọn họ cũng gây ra được một sát thương nhất định cho nó, thậm chí có thể bỏ chạy thành công.
Tôi rất mong chờ có thể chính mắt nhìn thấy quá trình đuổi bắt Diễn Sinh Giả, hoặc tham gia vào đó, vì vậy..." Anh ngập ngừng một chút: "Tạm thời tôi cho rằng, Diễn Sinh Giả này sẽ lựa chọn thượng sách có độ khó cao nhất đối với chúng ta, chúng ta nên nghĩ cách làm thế nào để ứng phó..."
...
Mặt trời lặn xuống phía Tây, thành phố phút chốc trở nên âm u.
Màn đêm đã buông xuống, trong thành phố này, dường như mỗi đợt không khí đều trở nên lạnh lẽo, cảm giác giá lạnh đến mức có thể khiến máu con người đông lại.
Đôi mắt của xác sống huyết lang đều biến thành màu đỏ, động tác di chuyển của chúng vẫn chậm chạp như xác sống bình thường, nhưng khứu giác của chúng đã linh hoạt hơn ban ngày. Một khi ngửi thấy mùi của con mồi thì bước chân của chúng đột nhiên nhanh hơn, thậm chí còn biết cúi người xuống dùng tứ chi để chạy. Sức mạnh, tốc độ và sự hung bạo của chúng đều có sự khác biệt một trời một vực so với ban ngày, xác sống huyết lang lúc này, ít nhất cũng mạnh gấp hai lần xác sống thông thường.
Dưới màn đêm, bóng dáng hai người hối hả đi về phía trước.
Sau lưng bọn họ đã có năm mươi xác sống huyết lang đang đuổi theo.
Hai mươi phút trước, Diễn Sinh Giả đã xuất hiện trong phạm vi tìm kiếm của hai nhân viên quản lý, hơn nữa nó chỉ lảng vảng qua lại ở vị trí rất xa, chứ không hề có ý tiến lại gần. Điều này rất phù hợp với tình huống xấu nhất mà Phong Bất Giác suy đoán.
Lúc này, Phan Phụng và Phong Bất Giác đang dùng một tốc độ nhanh hơn so với khi xác sống huyết lang bỏ chạy vài phần để đuổi theo mục tiêu, trên quần áo hai người đều có thoa không ít máu tươi chưa bị nhiễm bệnh ít nhiều có thể thu hút quái...