"Anh anh anh anh… Anh Giác… Lúc lúc lúc… Nãy nãy…" Vương Thán Chi nói lắp bắp, giá trị sợ hãi lại tăng vọt lên lần nữa. Do sự tích lũy cảm giác sợ hãi, nên dù vài giây sau đó anh ta bình tĩnh trở lại, giá trị sợ hãi cũng không trở về mức thấp nhất, mà dừng lại ở khoảng 15%.
Phong Bất Giác mặt không cảm xúc, ngữ khí vô cùng bình tĩnh cắt ngang nói: "Theo suy đoán của tôi, bây giờ chúng ta có hai sự lựa chọn."
"Cái cái… Cái gì?" Vương Thán Chi bây giờ chỉ có thể nói lần lượt hai chữ thành ba chữ.
"Lựa chọn thứ nhất, cậu cầm con dao nhỏ kia xông qua đó, sau khi đi qua lối rẽ kia, gặp phải thứ gì thì cứ chém liên tục vào nó." Phong Bất Giác trả lời: "Tôi ở phía sau yểm trợ cho cậu."
"Tôi chọn cái thứ hai." Vương Thán Chi trả lời một cách rất trôi chảy, cậu ta thậm chí chưa nghe xong sự lựa chọn thứ hai là gì.
"Thật ra tôi cũng hơi nghiêng về sự lựa chọn thứ hai." Phong Bất Giác vừa nói vừa đi đến phía trước Vương Thán Chi, chẳng có chút căng thẳng đứng ngay phía trước cánh cửa đầu tiên bên tay phải, vặn tay cầm của cửa.
Mọi người đều biết, hễ là những game đáng sợ thì cánh cửa đều là điểm mấu chốt hù dọa người, ai mà biết được sau khi mở cánh cửa kia ra thì có thứ gì sẽ đập vào mắt mình? Hơn nữa còn có kiểu "Mở cửa, giết" với thiết kế ác ý kinh điển tồn tại, có thể nói trong giây phút mở cánh cửa kia ra, sự truy đuổi và nguy hiểm trước mặt ở lối rẽ kia đều như nhau.
Một người bình thường trong giờ phút này, tám phần là sẽ cẩn thận giơ tay ra mở cửa, tư thế đầy phòng bị, cố gắng tránh người xa cánh cửa một chút, chuẩn bị bỏ chạy bất cứ lúc nào. Nhưng hành động của Phong Bất Giác lúc này, giống như trạng thái vội vã xông thẳng vào nhà vệ sinh. Anh bước về phía trước, nửa người trên nghiêng về phía trước, đẩy cửa bước vào.
Trong phòng không có đèn, ánh sáng ngoài hành lang chiếu vào trong phòng, cảnh tượng trong phòng vô cùng đáng sợ.
Đây là một phòng bệnh mười mét vuông, tủ ở góc phòng bị đổ ngã, thùng rác ở góc phòng cũng bừa bãi. Trên nền nhà có rất nhiều đồ đạc linh tinh, nhưng nhìn vào thì thấy đa phần đều là rác, ví dụ như băng gạc hỏng, giấy vứt đi, bình hoa bị vỡ, còn một số bông băng khử trùng bị bẩn và bình thủy tinh bị làm vỡ vân vân. Ga giường trong phòng bệnh bị xé nát, cả căn phòng ngập tràn mùi máu tanh, những chỗ được ánh sáng chiếu vào dường như chỗ nào cũng đầy vết máu.
"Khi người chơi đạt tới level 5, hình thức huấn luyện sẽ biến thành tùy chọn không thể nhìn thấy. Rất rõ ràng, hình thức này chỉ thiết kế riêng giành cho tân thủ, có thể khiến người chơi tăng lên level 5 một cách thuận lợi." Phong Bất Giác vừa nói vừa đi đến bên cạnh tủ đồ và chuyển hướng của nó, lục tìm đồ đạc còn sót lại bên trong, "Những 'người chơi có nhiều thời gian' sau khi kết thúc quá trình hướng dẫn tân thủ, có lẽ tối đa chỉ chơi hình thức huấn luyện một lần. Hoặc kiên quyết không chơi, trực tiếp chọn vào hình thức sinh tồn cá nhân. Vì kiểu người chơi như vậy nhất định sẽ đọc nội dung giới thiệu game trước, bọn họ biết được, chọn hình thức này chỉ nhận được phần thưởng là kinh nghiệm, nên lợi ích nhất định sẽ cách biệt rất xa so với hình thức sinh tồn chính thức."
Phong Bất Giác tìm thấy trong tủ một ống kim mới toanh, anh lướt nhìn qua thuộc tính, trực tiếp bỏ vào balo: "Từ tình hình phần thưởng có thể thấy, hình thức huấn luyện còn tệ hơn cả quá trình hướng dẫn tân thủ. Nên tôi cho rằng, độ khó hoàn thành hình thức này trên cơ bản cũng giống quá trình hướng dẫn tân thủ, chỉ cần người chơi không bị dọa đến mức ngắt kết nối, dù không tìm ra lời giải thì cũng có thể vượt ải." Lúc này anh hơi cúi người xuống, kề sát vào ngửi bình thuốc bị vỡ kia xem nó có mùi gì, "Thật ra bây giờ chúng ta hoàn toàn có thể không bước vào mấy căn phòng này tìm kiếm, mà cứ trực tiếp đuổi theo bóng đen kia tiếp tục đi về phía trước. Tôi cho rằng chúng ta sẽ tốn nhiều nhất là hai mươi phút để trải qua những trận đấu có thể làm tổn thất giá trị Hp, sau đó nhất định là giải quyết xong phó bản này."
"Vậy sao anh còn đi vào?" Vương Thán Chi nói.
"Tôi nói rồi, có hai sự lựa chọn, bản thân cậu chẳng thèm nghe mà đã lựa chọn cách thứ hai." Phong Bất Giác mở cuộn giấy dưới đất ra, mượn ánh sáng bên ngoài để xem nội dung bên trên, "Cách thứ hai, là tiến hành giải câu đố."
"Này… Không phải lúc nãy anh vừa nói…"
"Tôi nói không giải câu đố cũng có thể vượt ải, chứ không nói không có câu đố để giải." Phong Bất Giác nói tiếp: "Nhưng mà, dù có giải được câu đố, chúng ta cũng không nhận được giá trị thành thạo." Anh tiếp tục xem mảnh giấy đó, thần sắc không có gì thay đổi, "Nhưng giải câu đố cũng có một điểm lợi, chúng ta có thể giảm độ khó vượt ải. Nói đơn giản là thay vì dùng thể lực cần có để hoàn thành, chi bằng dùng trí lực để làm bớt đi một phần gánh nặng." Anh vừa nói vừa chọn ra một mảnh giấy, đưa cho Vương Thán Chi rồi nói, "Cậu xem xem bên trong có gì."
"Đây là…" Vương Thán Chi cầm lấy tờ giấy, xem qua vài giây rồi hỏi: "Bệnh án?"
[Tên: Bệnh án của bệnh nhân không rõ lai lịch]
[Loại: Liên quan đến cốt truyện]
[Phẩm chất: Thường]
[Tính năng: Chưa biết]
[Có thể mang ra khỏi phó bản này không: Không]
[Ghi chú: Nhiều nội dung trên mảnh giấy đã bị máu tươi che lấp.]
"Đây là sở trường của cậu." Phong Bất Giác vừa nói, vừa giơ sấp giấy còn lại trên tay mình ra: "Đống giấy này để tôi xem."
Vương Thán Chi chỉ liếc mắt qua một cái liền cảm thấy da đầu tê cứng. Trên đống giấy trong tay Phong Bất Giác, bên ngoài cùng là vẽ mặt người kinh dị.
Hai người đi đến hành lang có ánh đèn tương đối sáng, quan sát khoảng ba bốn phút. Vương Thán Chi quan sát rất tỉ mỉ, vì có nhiều chỗ trên bệnh án bị vết máu che phủ, nên anh ta vừa xem vừa suy đoán. Phong Bất Giác thì cưỡi ngựa xem hoa, lướt nhanh qua từng mảnh giấy. Do là người nghiện đọc, nên xem cái gì cũng rất nhanh, hơn nữa khả năng ghi nhớ, lý giải và suy luận của anh rất có hiệu quả. Lại thêm việc nội dung trên giấy không thể dọa được anh, nên trong mắt anh, nội dung trên những bệnh án này chẳng khác gì nội dung tạp chí thông thường.
"Cậu xem xong hết chưa?" Phong Bất Giác quay lại hỏi trước.
Tầm mắt Vương Thán Chi vẫn còn nhìn bệnh án, anh ta suy nghĩ, trả lời: "Đây là nam, mười hai tuổi… Vẫn còn là một đứa trẻ."
Phong Bất Giác sờ quai hàm: "Ừ… thành viên đội thiếu niên tiền phong." Không ai biết tư duy của anh vận hành thế nào…
"Ừm, bệnh máu trắng, nhập viện trong thời gian rất dài, nhưng mà…" Vương Thán Chi để bệnh án xuống: "Theo tình hình trong bệnh án, không còn nhiều thời gian nữa…" Anh ta ngẩng đầu lên, ánh mắt lại di chuyển về phía đầu hành lang: "Bây giờ đã biến thành quỷ rồi sao…"
Phong Bất Giác nói: "Không chắc chắn, ở đây có ba cánh cửa, dựa trên bệnh án này chúng ta chỉ biết căn phòng đầu tiên có khả năng là phòng bệnh của một đứa trẻ, nhưng không xác định được bóng dáng lúc nãy chúng ta nhìn thấy có phải là nó hay không." Anh đưa sấp giấy trên tay cho Vương Thán Chi: "Cậu không cần xem kĩ, cứ xem thuộc tính đi." Ngập ngừng một giây, anh lại bổ sung thêm: "Trên những tờ giấy này vẽ sáu gương mặt khác nhau, ở mỗi góc của từng trang đều có một con số."
[Tên: Phác họa mặt người*6]
[Loại: Liên quan đến cốt truyện]
[Phẩm chất: Thường]
[Tính năng: Chưa biết]
[Có thể mang ra khỏi phó bản này không: Không]
[Ghi chú: Những bức họa này rõ ràng được vẽ từ tay của một người. Vật phẩm này có thể phân giải hoặc xếp chồng, khi bị xếp chồng sẽ được xem là vật phẩm.]
"Càng ngày tôi càng thấy mơ hồ…" Vương Thán Chi nói.
Phong Bất Giác gật đầu: "Rất bình thường, manh mối lời giải rõ ràng là vẫn chưa đủ." Vừa nói, anh vừa bước đến trước cửa căn phòng thứ hai: "Ngoài ra, tôi vẫn còn một giả thuyết, giả thuyết này cũng là nguyên nhân tôi hy vọng sau khi giải xong sẽ có thể vượt ải." Anh đẩy cửa căn phòng thứ hai ra, đồng thời nói: "Tôi tin rằng trong ba căn phòng này, ít nhất có thể tìm thấy một món trang bị thật sự."