Khu Vui Chơi Đáng Sợ

Chương 67:




  Phong Bất Giác tốn rất nhiều thời gian mới bình tĩnh lại được, đưa ra một lời giải thích hợp lý cho chuyện vừa xảy ra lúc nãy. Anh cho rằng, người tên Woody kia rất có khả năng không phải là một nhân viên quản lý bình thường, hơn nữa cấp độ của anh ta cao hơn hai người Phan Phụng, Hoa Hùng mà anh gặp trước đó rất nhiều.
Nếu anh ta có thể tùy ý thêm một nút bấm giả trong không gian đăng nhập của người chơi, vậy thì lúc rời khỏi, hình ảnh hiện ra sau khi bước vào bức tường kính rất có khả năng cũng là cố ý tạo ra.
Mà thân phận anh ta biểu lộ ra, cùng với những lời nói kỳ lạ và vấn đề anh ta hỏi, nghĩ kỹ lại thì cũng chẳng có ý nghĩa gì. Trừ phi trên thế gian này thật sự có sức mạnh siêu nhiên nào đó, bằng không anh ta chỉ đang cố tình tỏ ra huyền bí mà thôi.
Giả sử những gì nhìn thấy lúc nãy đều là ảo giác, vậy thì sự xuất hiện của cảm giác sợ hãi… Có lẽ là do bệnh tình của anh đã có chuyển biến tốt, đã bắt đầu thấy sợ, điều này… Có thể xem là một tin tốt.
Nói tóm lại, lời giải thích hợp lý mà Phong Bất Giác có thể nghĩ tới chính là như vậy. Còn về lời giải thích không hợp lý, lời nói của Woody chính là lời giải thích không hợp lý.
Đưa ra một kết luận "hợp lý" xong, Phong Bất Giác cũng không suy nghĩ nữa. Chốt lại vị nhân viên quản lý cấp cao kia ngoài giở trò đùa dai ra thì vẫn chưa cảnh cáo anh về chuyện bất thường lúc chơi game khi anh "mất đi sự sợ hãi", Phong Bất Giác càng có thêm cảm giác chẳng cần lo lắng gì.
Anh ném hình ảnh cong vẹo đó ra khỏi đầu, để nó không ảnh hưởng đến tâm trạng trải nghiệm Open Beta của mình.
Anh đưa tầm mắt về phía khu vực thao tác bên cạnh cửa thang máy lần nữa, chỗ bốn nút bấm còn lại, chẳng còn nghi ngờ gì nữa, có lẽ chúng đều là các nút bấm bình thường.
"Phòng trữ đồ" chính là căn phòng kim loại nhận phần thưởng tổng kết và chứa trang bị. Phần thưởng đánh giá mức độ sợ hãi của phó bản trước Phong Bất Giác vẫn chưa nhận, lúc này bước vào đó thì có thể nhận ngay, nhưng anh cũng có để mắt tới, vì Thương Thành hiện đã mở, tiền game có lẽ đã có chỗ dùng. Nên anh không vội vàng đi lựa chọn phần thưởng mà chuẩn bị đến những chỗ khác quan sát tình hình rồi quyết định sẽ chọn nhận loại nào.
Phong Bất Giác ấn vào nút Phòng hội nghị trước, sau khi ấn xong thì nghe thấy nhắc nhở hệ thống:
[Phòng hội nghị của bạn đã được tạo, bạn có thể mời bạn bè, đồng đội và người chơi không thuộc danh sách đen vào Phòng hội nghị để giao lưu, số người tối đa là 10.]
[Khi bạn ở trong Phòng hội nghị, Thương Thành hoặc Hộp Quà Hù Dọa, có thể dùng tính năng chat chữ vừa được tăng thêm trong bảng chọn game để giao lưu với bạn bè.]
Sau khi nhắc nhở kết thúc, cửa thang máy liền mở ra, ngoài cửa là một căn phòng kim loại to hơn cả Phòng trữ đồ, vô cùng rộng rãi, ánh đèn rất sáng. Ở giữa Phòng hội nghị có một chiếc bàn dài, xung quanh bàn có bày 10 chiếc ghế văn phòng màu đen có lưng tựa và bánh xe.
Bên ngoài mặt bàn dài có màu bạc, trông như một mặt phẳng bóng loáng chỉnh tề, nhưng đi lại gần quan sát thì có thể nhìn thấy ở gần mép bàn có mười mặt phẳng hình tròn có màu sắc không giống nhau.
Sau khi Phong Bất Giác bước vào Phòng hội nghị, cửa thang máy sau lưng anh cũng tự động đóng lại. Anh hơi do dự một lúc, vì lúc bước vào Phòng trữ đồ tình hình không giống thế này. Anh xoay đầu nhìn qua, ở một phía của Phòng hội nghị, bên cạnh cửa cũng có một nút mở, xem ra đây là nút sử dụng cho lúc đi ra.
[Trước "Bàn hội nghị", bạn có thể mở bảng chọn đặc biệt, xem vật phẩm trong balo và Phòng trữ đồ, không cần lấy vật phẩm thực tế ra cũng có thể cho thuộc tính của chúng hiển thị trên mặt bàn.]
Anh bước tới trước bàn, sau khi xem xong nhắc nhở thì tiện tay cho [Cờ lê Mario] hiển thị ra, xem thử hiệu quả. Hình ảnh 3D mặt ngoài của vật phẩm lập tức hiện ra trên mặt bàn, đồng thời tự chuyển động chậm rãi. Còn nội dung giới thiệu vật phẩm thì hiển thị trong bảng chọn trên "Bàn hội nghị" trước mắt anh, nếu lúc này cũng có người khác ngồi trên bàn thì bọn họ cũng có thể nhìn thấy nội dung trong bảng chọn.
"Thì ra là vậy. Ngoài việc giao lưu, chỉnh đốn, trao đổi vật phẩm với đồng đội thì còn thể dùng để đấu giá riêng tư gì đó." Phong Bất Giác nói.
Tính năng hiển thị vật phẩm của Bàn hội nghị, chủ yếu là để một người show trang bị ra cho mọi người cùng xem. Vì trong game này, muốn người khác xem được một vật phẩm thuộc về bạn thì phải đưa vật đó cho đối phương. Khi Close Beta, chỉ có thể đưa cho đối phương một cách vô điều kiện, còn lúc Open Beta, bên đưa ra vật phẩm có thể dựa vào tình hình thực tế mà lựa chọn giữa "tặng", "giao dịch" hay là "hiển thị". Đương nhiên, kiểu lựa chọn này chỉ là một thao tác kiểu ý thức, do người chơi phát ra tín hiệu thần kinh để hệ thống hoàn thành, không tới mức đưa một vật phẩm thì phải tốn một phút để thực hiện.
Phong Bất Giác đứng cách bàn một khoảng, vật phẩm hiển thị liền tự động ngừng lại. Anh ấn nút bên cạnh cửa thang máy, cửa lại mở ra, khi anh bước vào không gian đăng nhập thì lại tự động đóng cửa.
Sau đó, anh giơ tay ấn nút "Thương Thành", âm thanh hệ thống vang lên: [Đang liên kết đến Thương Thành, vui lòng đợi… Số hiệu phân khu lần này: 17]
[Thương Thành là khu vực cộng đồng loại lớn, để đề phòng không gian quá đông đúc, hệ thống tiến hành phân chia khu vực. Bạn có thể thiết lập số hiệu phân khu mặc định bạn muốn liên kết tới trong không gian đăng nhập, nếu không cài đặt, hệ thống sẽ đưa bạn đến khu vực còn trống hiện tại. Mỗi khu vực chứa tối đa 5000 người chơi, khu vực đã đầy người thì phải xếp hàng vào.]
Nghe xong nhắc nhở, cửa thang máy liền mở ra, cảnh tượng ngoài cửa mang đến cho người ta ấn tượng đầu tiên là nó trông giống sàn giao dịch chứng khoáng New York bản khoa trương, nhưng chỉ là một không gian cực lớn.
Ở chính giữa Thương Thành có một vật kim loại hình tháp tròn, ở vị trí cao từ hai đến tám mét xung quanh tháp đều được lắp rất nhiều màn hình, bên trên liên tục cập nhật các số liệu. Hơn nữa xung quanh "Tháp thông tin" này cũng có nhiều người nhất, cảnh tượng này giống như thị trường cổ phiếu ở Hông Kông vào những năm thế kỷ thứ 19.
Sau khi Phong Bất Giác bước ra khỏi thang máy, cửa thang máy sau lưng chỉ qua vài giây là đóng lại, sau đó nhanh chóng mở ra lần nữa. Lúc này, từ bên trong lại bước ra một người chơi khác. Anh xoay đầu nhìn qua, phát hiện ở phía bên kia của kiến trúc này, có khoảng một trăm cánh cửa thang máy giống như vậy, không ngừng đóng lại mở ra, mỗi phút đều có người chơi đi ra hoặc đi vào.
Những cánh cửa này chỉ là trung tâm ngắt và kết nối lại không gian, mỗi lần đóng lại rồi mở ra đều đi tới những chỗ khác nhau. Khi cần rời khỏi, Phong Bất Giác tùy tiện bước vào một cánh cửa nào đó thì cũng có thể trở lại không gian đăng nhập của mình.
Đương nhiên, cũng có người bước trở vào cánh cửa, đáng tiếc là không di chuyển được, thế nào cũng có một người bị bức tường vô hình cản lại. Phòng hội nghị cũng giống như vậy, giả sử người chơi nhận được lời mời vào Phòng hội nghị của người khác, lúc đó họ cũng thông qua thang máy trong không gian đăng nhập của mình để đi vào, sau khi vào thì cửa sẽ đóng lại. Tức là nói, mười người phải lần lượt đi vào hoặc rời khỏi.
Phong Bất Giác đi về phía khu vực trung tâm của Thương Thành, quan sát môi trường xung quanh, phát hiện nóc phòng ở đây rất cao, cao đến mức khiến người ta khó có thể dùng mắt thường để nhận ra khoảng cách của nó. Bốn bức tường của kiến trúc này đều có hình cong, nhìn tổng thể thì không gian này giống như một cái bát bị lật úp.
Xung quanh tháp thông tin ở trung tâm có bốn lối đi, được ngăn cách bởi bốn vật thể hình quạt chín mươi độ. Bên trên mỗi vật thể đều có rất nhiều màn hình, trên màn hình liên tục có thông tin lướt qua. Khu vực trung tâm này, chính là tiêu điểm của Thương Thành - Khu đấu giá.
Ở một chỗ bên ngoài vòng vây, còn có rất nhiều dãy nhà giống như cửa hàng. Đó đều là cửa hàng hệ thống, người quan tâm tới cũng không hề ít, nhưng vật phẩm mà hệ thống bán là cố định, dù có thay đổi mặt hàng thì cũng là chuyện ba tháng một lần. Thông thường người chơi xem xong hoặc mua xong vật phẩm cần thiết thì sẽ rời khỏi, vì thế số người chơi đứng lại nơi đây không nhiều như ở tháp thông tin.
Người chơi ở khu vực này cũng không quá ít, rộn ràng tấp nập, qua lại đông đúc. Phong Bất Giác vốn định đi dạo xem cửa hàng hệ thống trước, ai ngờ, đột nhiên có người hét một tiếng với anh: "Ơ? Là anh!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.