Khu Vui Chơi Đáng Sợ

Chương 73: Bảy chuyện kỳ lạ trong khuôn viên trường (2)




  Phong Bất Giác và Tự Vũ chia nhau hành động trên sân trường, người đi trước vòng qua tòa nhà chính, đi vào sâu bên trong sân trường, người đi sau thì tiến vào tòa nhà phòng học ở đối diện cổng chính.
Giả sử hai người có thể cùng hành động cùng nhau, phó bản này có lẽ không quá khó. Gặp phải câu đố thì có thể thương lượng, cần tới chiến đấu thì có thể chia sẻ cho nhau. Khi cảnh tượng đáng sợ xuất hiện, bên cạnh cũng có một người, cảm giác cũng sẽ tốt hơn. Nhưng hiện giờ, bọn họ bị hạn chế buộc phải hành động riêng lẻ, còn bắt buộc phải hoàn thành cái thiết lập trò chuyện như có âm mưu kia. Có thể nói, tính nguy hiểm và độ khó của phó bản này ít nhất tăng gấp đôi.
Trong đoạn ca dao ở phần trước, đã tìm được không ít manh mối dấu vết của địa điểm và sự vật cụ thể ví dụ như giếng, bậc thềm, gương, đàn…
Không nói đến những chuyện khác, riêng về giếng, chắc chắn nó không nằm trên lầu, cũng sẽ không xuất hiện ở gần những chỗ như sân bóng, nên tám phần là nằm ở một góc nào đó ở gần các bức tường bao quanh.
Phong Bất Giác dựa theo mạch suy luận này mà chạy về phía con đường phía sau tòa nhà chính. Lúc này ánh trăng đang sáng, như sương trắng phủ khắp mặt đất, không cần mở đèn pin vẫn có thể nhìn thấy rõ con đường trước mặt. Anh đi không nhanh, liên tục để ý thời gian phó bản hiển thị trên điện thoại, đến phút thứ mười thì lập tức gọi điện thoại.
Trong ngũ hành, thủy nằm ở hướng Bắc, Phong Bất Giác cũng đúng lúc tìm được một miệng giếng ở hướng Bắc. Thành giếng không quá cao, được xây bằng đá màu trắng, trên bề mặt đá lồi lõm không bằng phẳng. Miệng giếng không bị niêm phong, nhưng không có thùng nước và dây thừng.
Ở một chỗ cách miệng giếng hơn mười mét, có một căn nhà nóc bằng hình chữ L, từ cửa sổ nhìn vào trong, có thể nhìn thấy một vòi nước và một bồn rửa. Phong Bất Giác đi đến cửa, liền phát hiện các đồ vật như thùng sắt, đồ lau nhà, xem ra nơi này dùng để chứa dụng cụ vệ sinh.
Phong Bất Giác bước vào phòng tìm kiếm kĩ càng một lượt, đến cả số lượng vòi nước và đồ lau nhà anh cũng đếm lại, nhưng không tìm thấy bất cứ manh mối nào hữu dụng. Đi ra ngoài căn phòng, nhìn lại đồng hồ thì đã chạy đến chín phút hai mươi bảy giây, anh liền cầm điện thoại, ấn nút gọi nhanh.
Kết quả điện thoại lại chẳng tiến hành tự động bấm số, trên màn hình chỉ hiển thị một dòng chữ: [Thời gian chưa đến, thời gian cuộc gọi kế tiếp của bạn nên là mười phút đến mười phút bốn mươi lăm giây.]
"Thì ra là vậy, nhất định phải đợi đến lúc trong vòng bốn mươi lăm giây sau khi đến thời gian quy định thì mới có thể gọi đi." Phong Bất Giác nói, anh đợi tiếp nửa phút, đợi đến khi thời gian trên điện thoại thay đổi thành mười phút chẵn thì mới ấn gọi nhanh lần nữa. Một dãy số điện thoại nhanh chóng hiện lên trên màn hình, tiếng chuông đầu tiên bắt đầu reo lên.
Tít… âm thành này chỉ vang lên một lần, Tự Vũ ở bên kia đã nhấc máy.
Dù sao cũng là bạn bè trong game, từ khi vào phó bản đến giờ hai người vẫn chưa nói chuyện một câu nào, nên Phong Bất Giác tỏ ra khách sáo, nói một câu "Trùng hợp quá" gì đó để chào hỏi một tiếng, không ngờ anh còn chưa kịp nói mấy câu dư thừa thì đối phương đã trực tiếp bắt máy nói ngay vào đề tài chính: "Diện tích của tòa nhà chính to hơn trong tưởng tượng, đèn bên trong đều không mở. Sau khi bước vào cửa có vài hàng tủ giày, sau khi đi qua là một lối hành lang nằm ngang, trên tường của mỗi tuần đều có sơ đồ riêng. Tôi tạm thời vẫn đang ở tầng một, dự định sẽ tiếp tục tìm kiếm, từ tầng một đến sân thượng, mỗi cánh cửa đều bước vào xem. Hiện tại vẫn chưa thấy gì bất thường, tình hình bên anh sao rồi?"
Đây là lần đầu tiên Phong Bất Giác nghe thấy cô nói một lần nhiều câu như vậy, nên có chút không quen. Nhưng anh cũng hiểu, thời gian nói chuyện một phút rất quý báu, hơn nữa khi Tự Vũ cầm điện thoại lên nghe, rất có khả năng là một tay cầm điện thoại một tay còn lại cầm đèn, trong giờ phút này nếu gặp phải tập kích thì sẽ rất nguy hiểm, vì không có đủ thời gian để lấy vũ khí ra.
Nên Phong Bất Giác liền thuận theo ý của đối phương, anh cũng trả lời lại với tốc độ rất nhanh: "Tôi tìm thấy một miệng giếng, có lẽ là chỗ đầu tiên mà bài ca dao nhắc đến, tôi đang chuẩn bị nghiên cứu nó một chút." Anh ngừng lại một chút: "Bài ca dao lúc nãy tôi nói đơn giản một chút nhé, ý của câu thứ hai chính là câu chuyện kỳ lạ về 'bậc thềm thứ mười ba'. Tôi đã xem qua, trong sân trường có tổng cộng ba tòa nhà khá là cao, tòa nhà chính cao nhất, có bảy tầng cộng thêm một sân thượng. Tôi nghĩ rằng khi cô đi vào tòa nhà sẽ có tỷ lệ khá cao kích hoạt cốt truyện trong đó, nhớ là phải đếm số bậc thềm, nếu đến một tầng nào đó mà phát hiện bậc thềm có mười ba bậc thì chứng tỏ cô đã bước vào không gian đầy ma quái.
Câu thứ ba có lẽ là chỉ nhà vệ sinh, giả sử cô nghe thấy trong một nhà vệ sinh nào đó phát ra tiếng nước nhỏ giọt không ngừng thì rất có khả năng…"
Tít… tít… tít…
Âm thanh ngắn ngủi vội vã không ngừng vang lên, thời gian trò chuyện một phút đã qua, cuộc gọi đầu tiên của bọn họ đã kết thúc như vậy. Lần tiếp theo phải đợi thêm mười lăm phút nữa, lúc đó sẽ do Tự Vũ gọi đến cho Phong Bất Giác.
Tuy Phong Bất Giác còn chưa nói xong, nhưng cũng chỉ có thể đến đó là hết. Thật ra sự nhắc nhở của anh có chút dư thừa, vì Tự Vũ đã từng nghe qua câu chuyện về bậc thềm thứ mười ba, hơn nữa nội dung trong bài ca dao lúc nãy, cô cũng nhớ đến tám chín phần. Xét về thực lực chiến đấu, Phong Bất Giác có phần lo lắng cho đối phương quá đáng, anh nên lo lắng cho bản thân thì đúng hơn.
Lấy điện thoại ra khỏi tai, nhìn vào màn hình, Phong Bất Giác lại thử bấm gọi đi một lần, lần này nội dung xuất hiện trên màn hình: [Thời gian chưa đến, thời gian gọi lần sau của bạn là bốn mươi phút đến bốn mươi phút bốn mươi lăm giây.]
"À… Hình như mình đã hiểu một chút về ý nghĩa của kiểu nói chuyện này rồi." Phong Bất Giác suy nghĩ trong lòng: "Thời gian trò chuyện một phút, cơ bản không nói được mấy câu, kiểu liên hệ này chủ yếu không phải để người chơi giúp đỡ lẫn nhau, mà là để người chơi liên lụy nhau."
Anh thật sự đã đoán đúng… Hệ thống gặp phải hai người chơi có năng lực vô cùng mạnh thì mới tạo ra kiểu thiết lập như vậy. Với thực lực của hai người mà nói, dù tách bọn họ ra thì cũng không đủ tạo thành áp lực khó gánh nổi.
Nhưng mà cảm xúc lo lắng của hai người đối với đồng đội, lại có thể trở thành gánh nặng của bọn họ.
Phải nói rõ với hai người họ, bọn họ không thể hành động cùng nhau, dù có gặp nhau cũng không thể nói chuyện. Hơn nữa cách mỗi khoảng thời gian thì phải nói chuyện với nhau, người không thể gọi cho đối phương hoặc không kịp thời nghe điện thoại thì sẽ bị ma quỷ truy sát.
Có thể tưởng tượng thế này, sau khi đến thời gian quy định, nếu một trong hai người không kịp thời nghe máy của đối phương, hoặc mình đã gọi đi nhưng đối phương lại không nghe máy. Lúc đó trong lòng đương sự sẽ xuất hiện cảm giác lo lắng, nhất định sẽ suy nghĩ tại sao đối phương không bắt máy, lẽ nào là đã qua thời gian gọi đi? Hay là gặp phải chuyện ngoài ý muốn gì đó? Ngoài ra, tiếp theo đó là bị ma quỷ truy sát, đồng đội có thể ứng phó không?
Tuy xem trong bảng chọn game có thể nhìn thấy đồng đội còn sống hay không, nhưng chuyện này cũng không thay đổi được gì, vì tình trạng còn sống hay không là thông tin duy nhất được hiển thị bảng chọn. Còn về những chuyện khác, ví dụ như có bị thương hay không, hiện đang ở đâu, giá trị sợ hãi ra sao vân vân, tất cả đều không thể biết. Dù có một người bị quỷ cắn gãy chân, bị nhốt trong tủ đồ liên tục mất máu thì người còn lại cũng không thể giúp được gì. Người chưa bị truy sát chỉ có thể suy nghĩ lung tung trong đầu, trong lòng hồi hộp lo âu, cuối cùng bản thân cũng bị tâm lý này ảnh hưởng mà phạm phải sai lầm.
Nên có thể nói kiểu thiết lập này tốt nhất là không có thì hơn, dứt khoát quy định bọn họ hoàn toàn không thể nói chuyện cũng không thể gặp, hai người chia nhau ra hành động, có lẽ sẽ bớt phiền phức hơn.

Vì điện thoại không thể để vào balo, nhưng túi quần áo tân thủ lại được thiết lập rất nông không thể để đồ đạc vào, vì vậy Phong Bất Giác đành phải trực tiếp cầm điện thoại trên tay.
Tuy không biết có hữu dụng hay không, anh vẫn lấy cờ lê ra cầm trên một tay còn lại, chậm rãi đến gần cái giếng kia. Bước chân anh rất thận trọng, tinh thần căng thẳng, giả sử kích hoạt trúng FLAG gì đó, anh tuyệt đối có thể phản ứng ngay lập tức.
Không khí xung quanh đột nhiên trở nên âm u lạnh lẽo, khi Phong Bất Giác đã tiến đến chỗ chỉ còn cách miệng giếng khoảng hai ba mét, thì một giọng nói như tiếng rên rỉ, không ngừng vang lên từ phía dưới: "Cứu… Cứu… Tôi…"
Sau khi giọng nói đó vang lên, khung cảnh trước mặt Phong Bất Giác cũng lập tức thay đổi, trong vòng một giây, màn đêm bỗng biến thành hoàng hôn.
Lúc này, ở bên cạnh anh xuất hiện một cậu nam sinh hơi ốm yếu, mặc đồng phục của trường, đeo một cặp mắt kính. Còn có ba thiếu niên bất lương đang bao vây xung quanh cậu ta, bọn họ đang nói liên tục chuyện gì đó, còn liên tục xô đẩy và gõ vào đầu của cậu nam sinh kia.
"Tái hiện lại giai đoạn trước khi chết sao…" Phong Bất Giác nói rồi bước tới giơ tay sờ thử, quả nhiên cánh tay của anh giống như không khí, đưa xuyên qua người các nam sinh kia, hoàn toàn không thể chạm vào bọn họ.
Vì thế anh liền nhẫn nại đứng quan sát tình hình, muốn xem xem tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì.
Thật ra cũng chẳng có gì đặc biệt, chỉ là kiểu cướp đoạt tài sản của người khác mà thôi, nhưng nam sinh kia tỏ vẻ mình chẳng có tiền bạc gì cả, vâng vâng dạ dạ nói vài câu. Các thiếu niên bất lương kia lại không hài lòng, bụng của nam sinh kia lập tức bị đánh một đấm, đau đến mức ngồi xổm xuống đất, sau đó cậu ta lại bị đấm bị đá.
Đánh cậu ta một hồi, ba người đó dường như có chủ ý gì mới, lập tức kéo cậu ta đến bên giếng, một người trong số đó nắm chặt lấy phía sau cổ áo cậu nam sinh đó, kéo nửa người cậu ta lơ lửng bên cạnh giếng, hai người còn lại mỗi người nắm một chân cậu ta, giơ lên độ cao gần bằng với thành miệng giếng.
Nam sinh đó đương nhiên rất sợ hãi, hai tay quơ loạn xạ, hét lên bảo bọn họ buông tay, nhưng ba người đó lại không quan tâm, ngược lại còn cười to. Chuyện này kéo dài chưa đến một phút thì bi kịch đã xảy ra. Nam sinh kia bị rơi xuống dưới, không rõ sống chết.
Lúc này ba thiếu niên kia có chút sợ hãi, nói vài câu tự lừa người dối mình: "Tôi… Tôi không định buông tay… Là … Là nó vùng vẫy loạn xạ nên mới… Mới rơi xuống, đúng… Đúng không?"
"A a… Đúng… Đúng vậy… Là tự mình nó không cẩn thận."
Cứ như vậy, bọn họ bỏ lại nam sinh kia, cũng chẳng kêu cứu mà trực tiếp bỏ đi.
Giây tiếp theo, những ảo ảnh này hoàn toàn biến mất.
Vẫn là đêm tối lạnh lẽo, Phong Bất Giác vẫn đứng cách miệng giống khoảng hai ba mét, đứng yên bất động. Anh đặc biệt nhìn vào điện thoại, thời gian không ngờ lại không hề trôi.
"Cứu tôi với…" Giọng nói đó lại vang lên lần nữa.
Phong Bất Giác hít thật sâu một hơi, bước lại gần miệng giống kia.

Cùng lúc đó, ở tòa nhà chính.
Trong một phòng làm việc của giáo viên viên chức nào đó, Tự Vũ phát hiện một bài báo bị cắt ra nằm trên bàn làm việc. Tờ giấy đó rất nổi bật, nội dung đã bị người ta dùng viết vạch lên, đánh dấu vài từ then chốt, một trong số đó là tên của trường học này - Trường Trung học Phổ thông Haruna. Nội dung chủ yếu trong bài báo đang nói về chuyện cái giếng khô trong trường học:
[Heisei năm thứ sáu, một nam sinh trung học phổ thông tên là Satoshi Tanaka bị phát hiện đã tử vong dưới giếng khô trong trường Trung học Phổ thông Haruna. Lúc đó kết quả điều tra của cảnh sát xác định đó là "tai nạn", nhưng trong trường vẫn lan truyền một lời đồn, nói rằng có lẽ Tanaka bị ức hiếp bắt nạt nên mới nhảy xuống giếng tự sát.
Một tuần sau, ba nam sinh thường xuyên bắt nạt Tanaka liên tiếp bỏ nhà ra đi trong cùng một đêm, sau đó tuyên bố mất tích, sau cùng thi thể của bọn họ đều được phát hiện ở dưới giếng khô kia.
Lần này, tuy phía cảnh sát vô cùng xem trọng, nhưng sau cùng vì không thể tìm ra bất cứ "hung thủ" nào, nên vụ án chỉ có thể kết thúc như vậy.
"Oan hồn của Satoshi Tanaka trở về báo thù đấy", cách nói này nhanh chóng lưu truyền giữa các học sinh trong trường.
Heisei năm thứ bảy, một nam sinh khác tên Sakagami Yuichi lại ngã xuống giếng mà tử vong, khi kiểm tra thi thể người ta phát hiện, ngoài những vết thương do lúc rơi xuống tạo ra thì trên thi thể cậu ta còn có rất nhiều vết cắn dị thường, những dấu răng đó ít nhất đến từ bốn người khác nhau.
Sakagami lúc còn sống là một tên côn đồ có tiếng trong trường, khẩu cung mà bạn bè cậu ta cung cấp cho cảnh sát đều trùng khớp với nhau. Hôm đó bọn họ đang hút thuốc gần đó, Sakagami nói dường như cậu ta nghe thấy tiếng kêu giống như "Cứu tôi với", nhưng bạn cậu ta đều không nghe thấy, còn tưởng rằng Sakagami đang nói đùa nên ai về nhà nấy.
Mùa đông cùng năm đó, hai thành viên trong nhóm Bosozoku* bản xứ bị phát hiện tử vong trong giếng, trên thi thể xuất hiện nhiều vết cắn hơn, toàn bộ ngón tay trên hai tay của hai nạn nhân đều bị cắn gãy, và không thể tìm thấy.
*Bosozoku: băng đảng đua xe máy bạo lực
Heisei năm thứ tám, phía trường học dùng xi măng để lấp kín miệng giếng, hai năm sau đó thì không có chuyện gì xảy ra.
Heisei năm thứ mười, lớp xi măng trên miệng giếng xuất hiện vết nứt không rõ nguyên nhân.
Mùa thu cùng năm, trong trường có ba học sinh liên tiếp bị mất tích. Mười ngày sau khi học sinh đầu tiên mất tích, từ trong vết nứt của miệng giếng bốc ra một mùi thối nghiêm trọng. Phía trường học đành phải đập vỡ lớp xi măng, bọn họ lại phát hiện ra ba thi thể bên dưới giếng, mỗi thi thể đều gặp phải các tổn thương nghiêm trọng khác nhau, ngoài phần đầu còn nguyên vẹn không thương tích thì các bộ phận còn lại đều đã tan nát.
Lời đồn lại lần nữa lan truyền trong học sinh và giáo viên, "Nếu nghe thấy tiếng kêu cứu của oan hồn trong giếng thì tuyệt đối đừng thò đầu xuống xem, bằng không sẽ bị kéo xuống dưới".]

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.