Khu Vui Chơi Đáng Sợ

Chương 77: Bảy chuyện kỳ lạ trong khuôn viên trường (6)




  Nên tin vào năng lực của đồng đội, hay là tin vào sự phán đoán của mình, trong khoảng thời gian giới hạn này, Phong Bất Giác phải đưa ra sự lựa chọn. Cảm giác bối rối trong lòng này chính là một kiểu áp lực khác mà hệ thống muốn tạo ra bên cạnh cảm giác sợ hãi. Tạm không nói đến sự lựa chọn cuối cùng của Phong Bất Giác sẽ mang đến kết quả ra sao, trong bàn cờ giữa hệ thống và người chơi, anh đã thua rồi. Bây giờ anh đứng đây suy nghĩ một chuyện không thể đưa ra kết luận chuẩn xác, anh chỉ tự mang đến nguy hiểm cho bản thân.
Đúng lúc này, một tiếng khóc giống như của trẻ con đột nhiên vang lên, truyền vào tai Phong Bất Giác. Anh lập tức xoay đầu qua, trước mặt là một hành lang âm u trống rỗng, âm thanh đó vang lên từ đầu còn lại của hành lang.
Anh không vội vàng qua đó mà cúi đầu nhìn điện thoại trên tay. Thời gian hiển thị là 00:40:27, còn mười tám giây nữa thì anh sẽ bỏ qua thời cơ gọi điện thoại.
Cuối cùng, anh vẫn ấn nút gọi nhanh, tuy chỉ cùng nhau vượt qua một phó bản, nhưng anh vẫn lựa chọn tin tưởng thực lực của Tự Vũ. Ngoài ra, anh cảm thấy nếu bản thân không gọi cuộc gọi này thì trong mười lăm phút tiếp theo, đối phương cũng sẽ gánh chịu áp lực tâm lý tương tự như bản thân.
Đến bây giờ anh đã hoàn toàn nghĩ thông suốt, chỉ cần có thể làm được thì phải bấm gọi. Bất luận hai người có kết nối thuận lợi hay không, thì khi bấm gọi cũng đủ gián tiếp chứng minh rằng một bên còn lại đang an toàn. Dựa vào mặt toán học mà nói, chỉ cần bấm gọi đi thì đã có 50% tỷ lệ giúp hai bên không bị ma quỷ truy sát. Nhưng nếu không bấm gọi thì 100% một bên còn lại sẽ bị truy sát.
Tút…
Chỉ reo một tiếng thì Tự Vũ đã lập tức bắt máy: "Tôi không sao, đừng lo lắng."
"Ừ." Phong Bất Giác nghe thấy giọng cô thì anh thật sự rất mừng, nhưng lập tức nói: "Không phải cô nói, không cần hỏi đối phương có ổn không hay sao?"
Im lặng khoảng hai giây...
Sau đó, trong điện thoại bỗng truyền tới một tiếng bíp, giây tiếp theo, kết nối bị ngắt ngang.
Tình huống này, chỉ có một kiểu giải thích là trong một hoàn cảnh không có ý nói những lời sỉ nhục, Tự Vũ vô cùng không vui nói với Phong Bất Giác một câu chửi mắng, sau đó chủ động cúp điện thoại.
Nghe tiếng tút tút liên tục vang lên, Phong Bất Giác đứng sững sờ tại chỗ, anh hiền lành đưa điện thoại ra trước mặt: "Này! Chuyện gì thế này? Cúp điện thoại của tôi à! Không phải trước đó cô là người bảo đừng hỏi đối phương có ổn hay không à? Bây giờ còn mắng người ta! Hơn nữa còn mắng thành công chứng tỏ cô có lý lẽ rất đanh thép!" Anh trừng to mắt nhìn điện thoại mà hét lên, nhưng cuộc gọi đã bị ngắt, Tự Vũ không thể nghe thấy, anh chỉ có thể trút giận một mình ở đây: "Ngốc nghếch? Ngu si? Đần độn? Chẳng qua là những từ đó thôi nhỉ! Tôi làm gì chứ! Mắng xong cô cũng đâu cần phải cúp máy! Sớm biết vậy thì tôi đã không gọi rồi!"
Ở trước mặt anh, tiếng khóc của trẻ con càng ngày càng lớn, không ngừng vang vọng vào tai anh, giống như lời hát trong bài ca dao: "U oa oa, u oa oa… Tiếng khóc trẻ con vang bên tai".
Phong Bất Giác gấp điện thoại lại, cầm trong lòng bàn tay trái, đèn pin cũng cầm bên tay này, lập tức lấy dao bếp từ trong balo ra, dùng tay phải cầm lấy, rồi nhanh chóng bước về phía trước.
Rẽ qua một góc hành lang, anh lập tức nhìn thấy có một cái giỏ xách trên mặt đất. Đó là một cái giỏ xách hình chiếc giày dùng cho các bữa cơm dã ngoại. Trong giỏ có một đứa trẻ đang nằm, trên người đứa trẻ được đắp một chiếc khăn lông màu trắng, chỉ để lộ ra phần đầu của nó. Từ ngoài nhìn vào thì chẳng có gì bất thường, giống như một đứa trẻ vừa mới ra đời không lâu, nó đang nằm nhắm mắt, ngũ quan vẫn chưa nảy nở.
Phong Bất Giác thở một hơi dài oán trách, sau đó ngồi xổm xuống nhìn đứa bé, bình tĩnh điềm đạm nói: "Mày muốn thế nào, mau nói ra. Trong vòng ba mươi giây không nói ra thì bái bai cái đầu nhé."
Đứa bé vẫn khóc sụt sùi, hơn nữa khóc càng dữ dội hơn: "U oa…" tiếng khóc trở nên vô cùng chói tai, giống như âm thanh dùng móng tay cào vào thủy tinh khiến trong lòng người ta thấy nổi cáu.
"Khóc!" Phong Bất Giác cất cao giọng nói: "Khóc cũng tính thời gian đấy!"
Kiểu tra hỏi hung hăng của anh đổi lại được hậu quả vô cùng ác liệt, chỉ nhìn thấy đứa bé đó từ từ mở trợn trừng mắt, con ngươi bên dưới mí mắt của nó giống như viên hổ phách màu máu, ngũ quan cùng mở ra cũng nở một nụ cười hung hãn.
Theo truyền thuyết, những đứa trẻ vừa mới sinh ra đời thì ba hồn bảy phách còn chưa tụ lại hết, bọn chúng đều có đôi mắt âm dương. Nhưng nếu những đứa trẻ này mà chết đi thì oán khí sẽ rất nặng, linh khí đeo bám còn hung hăng hơn cả những đứa trẻ bình thường.
Chiếc giỏ xách có đứa bé nằm bên trong ở trước mặt Phong Bất Giác, chỉ trong chớp mắt đã biến thành vóc dáng của con người. Trên gương mặt của người chết này viết đầy nổi sợ hãi, tứ chi của người đó không còn thấy đâu nữa, nội tạng trong bụng đều bị móc ra, đang rơi rớt dưới đất xung quanh. Còn đứa bé đó, đang nằm trong cơ thể bị móc sạch kia, nở một nụ cười hung hãn với Phong Bất Giác.
"Xương làm nôi da làm nang đúng không?" Phong Bất Giác cũng mỉm cười với đối phương, anh không những không sợ mà trong lòng còn có chút kiềm chế cơn giận.
Khi nói chuyện, anh liếc mắt nhìn thấy thứ gì đó, ngẩng đầu lên thì nhìn thấy bên trong hành lang đã có đầy các xác chết tương tự, nội tạng của chúng đều bị móc ra, tay chân đều mất hết, trạng thái tử vong vô cùng thê thảm.
"Mày là ốc mượn hồn đầu thai à." Phong Bất Giác nói: "Để tao đoán thử xem… À, mẹ của mày là học sinh ở đây, cô ta bị một nam sinh hay giáo viên nào đó đùa giỡn tình cảm, sau khi mang thai gần mười tháng thì cô ta đến trường cầu xin đối phương, nhưng lại bị đối phương từ chối một cách vô tình. Sau cùng cô ta chỉ có thể tự sát trong hành lang này, hơn nữa trước khi chết còn oán hận mà đích thân móc mày ra ngoài?"
Tiểu thuyết gia không hổ là tiểu thuyết gia, năng lực bổ sung tình tiết và chuyển thành ngôn ngữ rất mạnh.
Sau khi đứa bé quỷ nghe xong, tiếng cười bỗng nhiên im bặt, giây tiếp theo, nó biến thành một tiếng gào rít xé nát tâm can, âm thanh đó cực kì khủng bố, khiến cho toàn bộ cửa sổ bằng kính trong hành lang đều vỡ nát, giá trị Hp của Phong Bất Giác cũng giảm theo đó.
Xem ra không thể giải quyết con quái vật này bằng cách hòa bình, Phong Bất Giác vội vàng vung dao về phía con quái vật, ai ngờ lưỡi dao còn chưa kịp hạ xuống thành công thì cánh tay anh đột nhiên bị thứ gì đó nắm kéo lại. Anh xoay đầu qua nhìn, thì ra có một cánh tay bất thình lình thò ra từ bên trong bức tường, ngăn cản anh tấn công. Với tình hình này, có lẽ tứ chi của xác chết này vẫn còn ở gần đây.
Rất may thời gian cơn bão âm thanh của con quái vật này có hạn, chỉ bảy tám giây sau là ngừng lại, bằng không giá trị Hp của Phong Bất Giác có thể sẽ bị rút cạn. Nhưng tình thế vẫn rất bất ổn, anh nhìn thấy rất nhiều cánh tay và đôi chân liên tục thò ra từ hai bên bức tường của hành lang, mỗi cánh tay đôi chân đều có thể cử động.
Phong Bất Giác biết tình hình này kéo dài sẽ không có lợi cho bản thân, anh quyết đoán ra tay đánh trả, dùng dao bếp chặt lên cánh tay kia. Nhưng đáng tiếc là cánh tay đó không dễ dàng bị chặt gãy, cánh tay của xác chết cũng như vậy.
Mũi dao nhọn xuyên vào thịt của cánh tay quỷ, rất nhiều máu tươi chảy ra, tràn vào trong cơ thể của xác chết, tưới lên người của đứa bé quỷ kia. Lần này đứa bé đó lại bật cười lần nữa, âm thanh nó phát ra xuyên qua lỗ tai, khiến người ta cảm thấy tâm can bị xé nát. Nếu không phải game đã hạn chế mức độ đau đớn, có lẽ Phong Bất Giác đã hôn mê bất tỉnh.
Nhìn thấy mình không thể thoát khỏi sự kìm hãm, Phong Bất Giác vội vàng để điện thoại và đèn pin trong tay còn lại xuống, lấy cờ lê Mario từ trong balo ra, dùng một tốc độ nhanh như sấm chớp vung xuống, trực tiếp đánh vào phần đầu của đứa bé quỷ kia. Lần này anh đã thành công, hơn nữa còn vô cùng may mắn kích hoạt được hiệu quả của [Não chấn động].
Sau khi cơ thể của quái vật chịu ảnh hưởng của kỹ năng, toàn bộ động tác của tứ chi bị gãy liền dừng lại hết. Phong Bất Giác nhân cơ hội này kéo tay phải của mình ra khỏi sự kìm hãm của nó. Hai tay dùng sức, đánh vào đứa bé quỷ bên trong "giỏ xách thi thể" kia một đòn thật mạnh, cảnh tượng đó có thể gọi là máu thịt tung tóe. Nói đó là hành động phản nhân loại cũng không quá đáng.
Rất nhanh chóng, toàn bộ tứ chi thò ra từng trong bức tường đều biến mất, xem ra con quái vật này đã không còn sức để chống cự. Anh vốn cho rằng đứa bé quỷ kia sẽ lập tức có dấu hiệu biến mất, ai ngờ, một hiện tượng kỳ dị mới lại lập tức xuất hiện.
Phong Bất Giác phát hiện, xác chết đựng đứa bé quỷ kia, gương mặt của nó đột nhiên trở nên mơ hồ, dần dần, gương mặt đó biến hình, biến thành dáng vẻ của anh. Hơn nữa còn mở miệng nói chuyện, đến cả giọng nói cũng giống hệt anh: "Đau quá… Dừng tay… Dừng tay!" Giọng nói của xác chết kia từ rên rỉ biến thành gào thét, ra sức vặn vẹo phần lưng mà vùng vẫy, muốn di chuyển thân người của nó.
Lúc Phong Bất Giác đang có chút do dự thì đứa trẻ quỷ liền biến mất trước mặt của anh, cơ thể của xác chết chỉ còn lại một khoang bụng trống rỗng và phần còn lại của nội tạng.
Phong Bất Giác biết mình đã bị lừa, không ngờ con quái vật lại dùng thuật che mắt, để đổi lại cơ hội nghỉ ngơi, nhân lúc đó mà chạy đến nơi khác. Anh lập tức cất dao bếp lại, cầm đèn pin dưới đất lên, đứng thẳng người dậy, đưa đèn pin chiếu qua các thi thể bị móc hết nội tạng bên trong hành lang, muốn tìm xem đứa bé quỷ kia đã trốn đi đâu.
"Hi hi hi…" Lại một tràng cười khiến người ta nổi da gà vang lên, tiếng cười lần này không hề giống giọng của một đứa trẻ phát ra, mà điều khủng bố nhất nằm ở vị trí phát ra tiếng cười kia… Là nó vô cùng gần.
Phong Bất Giác như nhận thức được điều gì đó, anh cúi đầu, nhìn vào lồng ngực của mình, cảnh tưởng đập vào mắt anh đủ khiến cho bất cứ người dũng cảm nào cũng có thể gục ngã… Đứa bé quỷ toàn thân dính đầy máu, đang cuộn tròn cơ thể lại nằm nghiêng trong khoang bụng của anh, một cánh tay nhỏ đang bám vào một khúc xương sườn của anh, từng tràng cười ghê rợn truyền ra từ trong cơ thể anh.
"Định dùng kiểu ảo giác này để làm tao tự sát à?" Phong Bất Giác điềm tĩnh nói. Hoàn toàn mặc kệ cảnh tượng này, anh thò tay vào trong balo của mình. Anh biết khung cảnh trước mặt chỉ là ảo giác nên cảm giác tiếp xúc của anh không hề bị ảnh hưởng, anh vẫn có thể sờ được quần áo của mình và chiếc túi đeo sau lưng.
Anh lấy Ánh mắt thù hằn ra, vừa đeo nó lên vừa nói: "Suýt chút quên mất món đồ này." Đúng lúc này anh lại nhớ đến một cách dùng khác của món trang bị này.
Sau khi Phong Bất Giác trang bị nó lên, phối hợp với ánh sáng phát ra từ đèn pin, anh liếc nhìn mỗi một chỗ trong hành lang và mỗi thi thể, chỉ cần đứa bé quỷ kia vẫn đang tạo ra ảo giác thì nó nhất định sẽ bị bại lộ.
Quả nhiên, khi ánh mắt anh nhìn xuống một thi thể trông như bị móc hết nội tạng, Ánh mắt thù hằn liền có phản ứng, ở đây có một con quái vật đang hướng mục tiêu tấn công vào người chơi.
Phong Bất Giác sải bước qua, không chút do dự giơ tay đánh xuống, con quái vật đã bị thương nặng thật sự không còn đường lùi.
[Cập nhật tiến độ nhiệm vụ chính]
[Tìm kiếm trong trường Trung học Phổ thông Haruna, phá giải bảy hiện tượng kỳ lạ, tiến độ hiện tại 3/7]
[Cập nhật tiến độ nhiệm vụ chính]
[Tìm kiếm trong trường Trung học Phổ thông Haruna, phá giải bảy hiện tượng kỳ lạ, tiến độ hiện tại 4/7]
Gần như cùng một lúc, hai nhắc nhở hệ thống cùng vang lên, chứng tỏ trong giây phút mà Phong Bất Giác tiêu diệt con quái vật kia thì Tự Vũ cũng đã giải quyết xong nhiệm vụ bậc thang thứ mười ba.
"Hừm…" Phong Bất Giác hừ lạnh một tiếng, tự mỉa mai bản thân mà nói: "Xem ra mình uổng công lo lắng rồi."
...
Trong tòa nhà chính, Tự Vũ dựa lưng vào bức tường trong hành lang, ngồi xuống đất.
Nhìn về phía hành lang bên cạnh cô, suốt đoạn đường là vô số các thi thể quỷ quái, máu trên sàn chảy thành sông, mùi máu tanh nồng nặc và mùi hôi kỳ dị phát ra từ cơ thể quái vật đủ khiến người ta chỉ muốn tránh ngay lập tức.
Nhưng lúc này, cô đã không còn đủ sức để tránh đi nơi khác.
Lồng đèn và kiếm dài được cô để dưới đất bên cạnh. Tay phải của cô cầm điện thoại, tay trái đang bịt kín miệng vết thương trên eo, máu ở miệng vết thương chưa ngừng lại, vẫn đang thấm ra ngoài qua khe hở giữa các ngón tay.
Tầng này thông với bậc thang thứ mười ba, một khi đã bước vào thì không thể nào thoát ra, cũng không có chỗ để trốn. Trong không gian này có rất nhiều quái vật, một trong số đó chỉ cần dùng ngoại hình của mình cũng đủ khiến giá trị sợ hãi của người chơi tăng lên. Người bước vào đây, một là bị giết chết, trở thành một phần tử của những ác linh này. Hai là giống như Tự Vũ, giết sạch bọn chúng.
Thật ra trong lần gọi điện trước, tình hình của Tự Vũ đã rất không ổn. Câu "Tôi không sao, đừng lo lắng" mà cô nói với Phong Bất Giác thật ra là đang lừa anh.
Khi gần đến phút 00:40:00, đúng lúc Tự Vũ đang rảnh tay không phải chiến đấu. Tuy lúc đó cô đã bị thương nhưng vẫn cố gắng điều chỉnh tốt hơi thở của mình, khi điện thoại reo lên lần đầu tiên thì lập tức bắt máy. Bản thân cô cũng hiểu rất rõ, dù có biểu hiện ra bất cứ trạng thái khác thường nào thì cũng sẽ trở thành gánh nặng tinh thần cho đồng đội mà thôi.
Hiện tại, cuối cùng Tự Vũ cũng đã tiêu diệt hết quái vật trong không gian này, cô cần phải nghỉ ngơi một chút. Giá trị Hp và giá trị thể năng của cô cần phải hồi phục. Trạng thái mất máu tạm thời không thể điều trị, chỉ có thể giữ nguyên trạng thái bất động thế này, bịt kín vết thương, thì mới ngăn cản được sự sụt giảm của giá trị Hp.
Với tình hình thế này, hệ thống sẽ không phán định là "hành vi tiêu cực", do người chơi lâm vào một tình thế đặc biệt nên mới bắt buộc phải ngừng mọi hoạt động lại. Ở độ khó "Thường", hệ thống sẽ không đến mức ép buộc người chơi đã cận kề cái chết phải tiếp tục hành động. Còn ở độ khó "Ác mộng" thì lại là chuyện khác.
Tự Vũ chú ý đến thời gian hiển thị trên điện thoại, cách lần gọi điện tiếp theo vẫn còn mười phút, cô không muốn dùng trạng thái hiện tại để tiếp đón bất cứ đợt "ma quỷ truy sát" nào nữa, nên lần gọi điện tiếp theo cô phải hoàn thành xong cuộc gọi.
Sau cuộc gọi lần trước, Phong Bất Giác cảm thấy tức giận, Tự Vũ thì cảm thấy oan ức. Nói một cách khách quan thì hai người đều có trách nhiệm trong chuyện này, nhưng trách nhiệm chủ yếu vẫn phải tính lên đầu Phong Bất Giác. Ai bảo anh không biết điều mà trả lời lại một câu khiến người ta thật khó chấp nhận.
Trong bất cứ thời khắc nào, dù có chiếm được lý do to bằng trời thì tốt nhất là đàn ông đừng nên xoi mói sự mâu thuẫn trước sau của phụ nữ.
Tí tách… Tí tách…
Đúng lúc Tự Vũ đang cho rằng mình có thể nghỉ ngơi một lát thì từ trong màn đêm âm u ở đằng xa, một tiếng nước tí tách đột nhiên vang lên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.