Cứ như vậy…
Thời khắc sinh tử của tôi sắp đến…
Dòng máu chảy ra từ trên người kẻ địch của tôi, tạo thành một biển cả. Bây giờ tôi phải dùng hài cốt của chúng tạo thành thuyền nhỏ để xuyên qua đại dương này.
Buồm của tôi chính là da của bọn chúng…
Thứ lay động cánh buồm chính là hơi thở sau cùng của chúng…
Tôi sẽ nhìn chằm chằm vào đại dương này và kể câu chuyện của tôi, vì cuối cùng tôi sẽ nhận được sự thương cảm và khoan dung.
Tôi chờ đợi mệnh lệnh hành quyết tôi, tôi không chờ đợi bất cứ sự việc nào… Cho đến khi mất đi sinh mạng này.
...
Một đoạn độc thoại đột nhiên xuất hiện bên tai Phong Bất Giác và Tự Vũ. Khi đoạn độc thoại này xuất hiện, toàn bộ âm thanh khác đều biến mất, lúc này hai người đều nhận ra điều gì đó từ trên mặt của đối phương, biết được đối phương cũng nghe thấy nội dung tương tự.
Khi đoạn độc thoại đó kết thúc, xung quanh liền hồi phục lại sự ồn ào và hỗn loạn, lũ quái vật hung hãn đập vào cửa lớn, lúc này đã có một số phá được cửa xông vào trong.
Tuy không hiểu sự việc xảy ra lúc nãy là chuyện gì, nhưng tình hình hiện tại không còn thời gian để hai người ngây ra đó mà suy nghĩ. Phong Bất Giác dìu Tự Vũ dậy, cầm đèn lồng lên, dìu cô nhanh chóng chạy vào bên trong nhà bếp.
Khi bọn họ đến gần quầy phát thức ăn ngăn cách nhà bếp và căn tin thì đèn trong nhà bếp đột nhiên sáng lên, một bóng đen cao lớn đang ngồi phía sau quầy phát thức ăn, nó đang nhìn chằm chằm hai người.
Thân thể của con quái vật này là hình người, nhưng phần đầu của nó là đầu heo, phần bắp thịt lộ ra bên ngoài của nó có màu hồng, trên người đang mặc một chiếc áo ba lỗ màu trắng và quần quân phục. Nó có một cái bụng thật to, cơ bắp cuồn cuộn trên cánh tay nhìn cứng rắn như một tảng đá. Tạo hình của con quái vật này, khiến người ta cảm thấy có vẻ như Trư Bát Giới đã tập thể dục thành công, nhưng hiện tại xem ra, tay của nó không có cầm thứ gì trông như cáo bồ cào có chín răng.
Phong Bất Giác và Tự Vũ chỉ cách con quái vật này bởi một quầy phát thức ăn, một cảm giác áp bức không nói nên lời đột nhiên ùa tới. Hai người họ đều cảm nhận được rõ ràng hơi thở khủng bố phát ra từ người con quái vật kia, còn mạnh mẽ hơn tất cả quái vật bao vây bên ngoài. Chỉ đứng yên đối mặt thế này nhưng sức uy hiếp vô hình của nó cũng đủ khiến cho hai người khó mà cử động.
"Chào hai người, ta là Oink*." Không ngờ nó lại mở miệng chào hỏi hai người họ.
*Oink: Nhân vật trong bộ truyện Oink: Đồ tể thiên đường.
Lúc này đã có rất nhiều quái vật chui vào được bên trong căn tin, lật tung bàn ghế, tiến đến gần Phong Bất Giác và Tự Vũ.
Oink nghiêng đầu heo của nó qua, xông đến sau lưng hai người chơi, dùng một giọng nói không cao không thấp nói một câu: "Cút khỏi địa bàn của ta, ngay lập tức!" Khi nó nói ba từ sau cùng thì giọng nói nặng nề hơn.
Lũ yêu ma thật sự ngừng mọi hành động sau khi nghe thấy câu nói này, bọn chúng chỉ có thể "bịn rịn không nỡ" mà đứng nhìn hai con mồi đã đưa đến bên miệng, lập tức hậm hực rời khỏi đó.
"Qua đó ngồi đi." Đợi lũ quái vật lùi ra, Oink dùng ngón tay chỉ chỉ vào một chiếc ghế cách đó gần nhất, ra hiệu cho Phong Bất Giác và Tự Vũ qua đó ngồi.
Hai người đưa mắt nhìn nhau, hoàn thành xong thỏa thuận ngầm, cùng nhau đi sang bên đó, cầm lồng đèn để lên bàn, ngồi xuống mặt đối mặt.
Không còn nghi ngờ gì nữa, nhiệm vụ thứ năm trong bài ca dao đã bắt đầu. Điều đáng mừng chính là cốt truyện liên quan đến chú đầu heo này dường như không cần dùng cách chiến đấu để giải quyết. Vì từ khí thế giết người dễ như trở bàn tay của nó cho thấy, dù hai người chơi có đang ở trạng thái tốt nhất mà chiến đấu với nó thì cũng chắc chắn sẽ
chết.
Sau khi Phong Bất Giác và Tự Vũ ngồi xuống, Oink liền bắt đầu làm việc. Nó lấy một ít đồ đạc bên trong tủ lạnh ra, sau đó đi đến bàn chế biến, bắt đầu cắt rửa.
Tùy tiện đứng dậy đi lại có thể sẽ mang tới hậu quả không tốt, Phong Bất Giác không muốn mạo hiểm, nên anh chỉ có thể thò cổ ra nhìn vào trong. Nhưng quầy chế biến nằm ở sát bên vách tường ở đầu còn lại của nhà bếp, nên vóc dáng to lớn như đại ma vương của Oink hoàn toàn che mất tầm nhìn của Phong Bất Giác.
Nghe âm thanh có lẽ Oink lấy từ trong tủ lạnh ra hai miếng thịt rất to, sau đó lọc hết da, cắt thành vài miếng, đem cả xương và thịt đều vứt vào trong hai nồi canh đã thêm nước vào.
Là một người thường xuyên xuống bếp, ngồi trong không gian yên tĩnh thế này lắng nghe âm thanh, mùi vị, liền biết được đối phương đang làm những gì.
Chuyện người nấu heo thế này, Phong Bất Giác rất có kinh nghiệm, hôm nay xem ra quá trình heo nấu người dường như cũng không khác mấy.
Nhưng Phong Bất Giác không có kinh nghiệm nấu thịt người, càng không biết mùi vị của loại thịt này sẽ như thế nào. Giả sử hai miếng thịt mà Oink đang nấu, một miếng là cùng loại với nó, một miếng là cùng loại với Phong Bất Giác, vậy thì "Bát nào thịt người bát nào canh" trong bài ca dao, e rằng phải "nếm thử" thật sự thì mới phân biệt được.
Oink thật sự rất cầu kỳ, nấu nướng có bài bản hẳn hoi, cà rốt, hành tây, khoai tây, tỏi, cần tây, rượu vang, bơ, lá nguyệt quế, các loại hương liệu khác vân vân. Tạm không bàn tới tay nghề nấu nướng của nó, tóm lại những món nên cho thì cho vào hết, mùi hương tỏa ra chứng minh rằng xét về góc độ gia vị thì hai nồi canh này không hề tệ.
Phong Bất Giác và Tự Vũ đều không có ý định đứng dậy bỏ chạy, bọn họ đều hiểu rất rõ, chuyện này không thể làm được, dù Oink không ngăn cản thì sau khi bọn họ ra ngoài, lũ ma quỷ cũng không buông tha cho họ. Chi bằng cứ lợi dụng thời gian quý báu này mà nghỉ ngơi một lát.
Hai nồi canh nấu hơn một giờ đồng hồ, trong thời gian này Oink luôn bận rộn tới lui, liên tục thêm gia vị, điều chỉnh lửa, cứ như hoàn toàn quên mất sự tồn tại của người chơi.
Chuyện này là một dấu hiệu tốt cho thương tích của Tự Vũ, qua thời gian dài nghỉ ngơi, trạng thái [Mất máu] trong bảng chọn cuối cùng cũng biến mất, cô không cần tiếp tục dùng tay để bịt kín miệng vết thương nữa, nhưng giá trị Hp của cô vẫn không nhiều, chỉ hồi phục lại được khoảng 20%.
Khác với giá trị thể năng, giá trị Hp của người chơi hồi phục vô cùng chậm, tốc độ hồi phục chỉ bằng khoảng một phần mười giá trị thể năng. Kỹ năng, thuốc, trị liệu đều có thể dùng được trong thời gian này, nhưng đáng tiếc hai vị này đều không có và đều không biết.
Yên lặng và an tĩnh là môi trường thích hợp để suy nghĩ. Trong khoảng thời gian này Phong Bất Giác luôn suy luận mọi chuyện. Anh điều chỉnh lại toàn bộ thông tin nhận được sau khi bước vào phó bản, phân tích tình hình hiện tại và ý nghĩa của câu sau cùng trong bài ca dao.
Oink, cái tên này, Phong Bất Giác đã từng nghe qua, nhưng anh nhất thời không nhớ ra là nghe thấy hoặc nhìn thấy cái tên này lúc nào và ở đâu. Anh lục lọi trong ngăn tủ của đại não hơn nửa giờ đồng hồ, cuối cùng anh cũng lục tìm thấy một mảnh ký ức.
Đồ tể thiên đường Oink.
Phong Bất Giác dần dần hồi tưởng lại, đoạn độc thoại anh nghe thấy trước đó, chính là lời nói mà Oink để lại trước khi bị hành hình.
Đó là một quyển truyện tranh ngắn kể về một câu chuyện đen tối và nặng nề, xét về nội dung thì nó có chiều sâu hơn so với phó bản này rất nhiều. Có lẽ tên Oink đang đứng trước mặt anh không có mối quan hệ gì nhiều với nhân vật chính trong câu chuyện đó, chẳng qua là do tướng mạo và tên giống nhau mà thôi.
Có lẽ hệ thống muốn mượn con quái vật này để mỉa mai một vài điều gì đó? Phong Bất Giác không kìm được mà nghĩ tới, trước kia ngày nào anh cũng đem đồng loại của Oink lên thớt mổ xẻ, bây giờ cuối cùng nó cũng mang loài người tạo ra mình, nô dịch mình đem đi nấu, đây có được xem là hành động hả lòng hả dạ không…
Một tiếng động vang lên kéo dòng suy nghĩ của Phong Bất Giác trở lại. Anh đưa mắt nhìn qua, phát hiện Oink đã tắt lửa, nó đang múc canh ra hai bát.