[Đã hoàn toàn phó bản, đang tổng kết phần thưởng.]
[Kinh nghiệm nhận được: 5000, Tiền game: 50000]
[Vật phẩm/ trang bị nhận được: Không]
[Nhiệm vụ hoàn thành/ Nhiệm vụ đã nhận: 2/2]
[Nhiệm vụ đặc biệt, nhiệm vụ ẩn hoàn thành: 0, phá vỡ thế giới quan: Không]
[Giá trị sợ hãi tăng nhanh: 0 lần, giá trị sợ hãi cao nhất: 0%, giá trị sợ hãi trung bình: 0%]
[Đánh giá mức độ sợ hãi của bạn là Cả người gan dạ, có thể nhận thêm một phần thưởng, vui lòng nhận sau.]
[Nhận giá trị thành thạo: 317]
[Giá trị thành thạo tăng thêm thành kinh nghiệm: 3170, Tiền game: 31700]
[Phần thưởng vượt phó bản: Thẻ kỹ năng*1.]
[Tổng kết đã xong, vui lòng tiếp tục.]
Trước khi truyền tống, Phong Bất Giác cũng không quên tiện tay trả lại lồng đèn cho Tự Vũ, nên lúc tổng kết không hề xuất hiện vật phẩm này.
Thu hoạch của phó bản lần này khá là lớn, thời gian ảo tiêu hao chỉ khoảng hai tiếng rưỡi đồng hồ, nhưng kinh nghiệm đã gần bằng phó bản Diễn Sinh Giả Phong Bất Giác trải qua lần trước.
Khi level tăng lên, độ khó cơ bản của phó bản cũng tăng lên, sự thay đổi này cũng giống như thời gian, đều có thể tăng thêm kinh nghiệm nhận được.
Nhưng đánh xong phó bản này, vật phẩm trên người Phong Bất Giác lại càng đánh càng ít. Có thể nói, là thái độ của anh đối với game, trực tiếp dẫn đến tình trạng này. Nếu là một số người chơi có chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế hoặc chuyên nghiệp, thì việc tìm vật phẩm, trang bị, nhiệm vụ ẩn và phụ tuyến, mới là chuyện có mức độ ưu tiên cao. Trong phó bản lúc nãy, nếu đổi lại là người chơi khác, e rằng họ sẽ không đi cứu đồng đội. Dù sao bản thân cũng không phải là bên chịu trách nhiệm, hơn nữa khi gọi điện đối phương chỉ bị nhốt lại, vẫn còn một khoảng thời gian nữa mới chết. Bản thân vội vàng lên lầu tìm kiếm tầng bốn của tòa nhà phòng học thứ hai thì sẽ có tỷ lệ cao tìm được trang bị hoặc nhiệm vụ phụ tuyến.
Phong Bất Giác cũng không phải không nghĩ tới chuyện này, nhưng có rất nhiều chuyện, anh sẽ không do dự suy nghĩ.
Giống như ở đoạn trước đã nhắc tới, anh sẽ vung tiền không tiếc tay mua một khoang game thật đắt về, đồng thời lại tính toán tỉ mỉ, tính ra mỗi một bát mì luộc của tháng tiếp theo.
Đây là người rất mâu thuẫn, dường như anh có năng lực suy tính kĩ càng một lượt trước khi làm bất cứ chuyện gì, sau đó đưa ra sự lựa chọn hợp lý nhất. Nhưng thật ra, anh cũng thường ngu ngốc hoặc làm những hành động có chút manh động.
Trên đời này có nhiều chuyện dù suy nghĩ cũng chẳng có tác dụng, ví dụ như một vấn đề rất kinh điển của con người, vợ và mẹ cùng rơi xuống hồ, bạn nên cứu ai trước? Nếu muốn nói một đáp án chính xác thì nên cứu người không biết bơi trước rồi cứu người còn lại, như vậy cả hai người đều có cơ hội sống.
Nhưng tiếp theo bạn sẽ gặp phải một vấn đề có mức độ cao hơn: Nếu cả hai người không biết bơi thì sao?
Bây giờ tôi sẽ nói đáp án chính xác với mọi người: tìm một người giúp đỡ cùng bạn nhảy xuống cứu, như vậy sẽ có cơ hội cứu được cả hai.
Nếu bạn lại gặp phải một vấn đề phức tạp hơn: Nếu chỉ có một mình bạn ở đó thì sao?
Vậy thì bạn có thể trả lời người phụ nữ đã hỏi bạn câu này rằng: chúng ta cùng nhau lên thiên đường đi.
Tóm lại con người mà, con người không phải là máy móc, không phải là lập trình, con người không thể nào đưa ra sự lựa chọn "chính xác". Vì đối với con người mà nói, có rất nhiều chuyện không thể phân biệt đúng sai. Có rất nhiều sự lựa chọn trong cuộc đời con người quyết định việc chúng ta sẽ đi về đâu, không cần phải đắn đo suy xét liệu mình có lựa chọn sai đường hay không, giả sử và hối hận chẳng có ý nghĩa gì cả. Vì sự quyết đoán của lúc đó mới có thể quyết định chính xác chúng ta là ai.
[Người chơi "Tự Vũ Nhược Ly" mời bạn vào phòng hội nghị.]
Nhắc nhở hệ thống nhanh chóng vang lên, Phong Bất Giác ấn vào nút đồng ý trên màn hình, sau đó anh đi tới bên cạnh cửa thang máy, ấn vào nút [Phòng hội nghị].
Lần này khi cửa mở, căn phòng anh bước vào là phòng hội nghị của Tự Vũ.
Tuy nói như vậy, nhưng thật ra phòng hội nghị đều giống nhau, ai đến phòng ai thì cũng không có gì khác biệt. Trong game tạm thời không có không gian để trang sức hoặc đạo cụ gia dụng, nhưng sau này có hay không thì không chưa biết được.
Tự Vũ đã ngồi bên cạnh bàn hội nghị, sau khi thấy Phong Bất Giác đi vào thì nói: "Anh có thể trực tiếp gửi lời mời lập đội cho tôi trong không gian công cộng."
"Để tôi thử." Phong Bất Giác cũng ngồi xuống cạnh bàn hội nghị, nói với đối phương hai từ: "Lập đội."
Tự Vũ phì cười một tiếng, "Dùng bảng chọn!"
"Hơ…" Phong Bất Giác ngại ngùng mỉm cười, hoàn thành ghép đội.
"Phó bản lúc nãy cảm ơn anh." Tự Vũ lập tức nói.
"À, thật ra tôi cảm thấy, chủ yếu là tôi dựa vào cô, phần chiến đấu đều do cô giải quyết, nếu để cho tôi thì nhất định không thể xong." Phong Bất Giác trả lời.
Lời khách sáo là không có điểm dừng, Tự Vũ cũng không nói nhiều, nếu Phong Bất Giác đã nói như vậy thì dứt khoát đi vào chủ đề chính: "Tôi mời anh đến là vì muốn hỏi một số chuyện."
"Tôi không phải là người chơi chuyên nghiệp." Phong Bất Giác lập tức nói.
Tự Vũ nói: "Tôi không muốn hỏi anh cái này."
"Hả?" Phong Bất Giác tỏ ra cool ngầu thất bại, anh không nói nên lời, chỉ có thể nói: "Ồ…"
"Tại sao anh cho rằng tôi sẽ hỏi anh có phải là người chơi chuyên nghiệp hay không?" Tự Vũ nói.
Phong Bất Giác trả lời: "À, vì tôi cho rằng cô có thể là người chơi chuyên nghiệp, tìm tôi tới đây là để chuẩn bị dụ dỗ tôi vào phòng máy của cô."
"Nếu tôi là người chơi chuyên nghiệp thì bây giờ đã trên level 20 rồi." Lời của Tự Vũ nghe có chút ngạo mạn, nhưng thật sự rất khách quan: "Hơn nữa tôi cảm thấy, nếu anh là người chơi chuyên nghiệp, thì qua đợt Close Beta vừa rồi anh đã không dừng ở level này." Cô ngừng lại một chút: "Tôi chỉ muốn hỏi, chuyện anh nói lần trước, ở ngoài đời thật, anh thật sự là một tiểu thuyết gia sao?"
"Hở?" Phong Bất Giác sững sờ, anh không ngờ đối phương lại hỏi đến chuyện này: "Đúng vậy, có gì chỉ giáo hay sao?"
"Xin hỏi bút danh của anh là gì?" Tự Vũ muốn nghe Phong Bất Giác chủ động nói ra.
"Bút danh là 'Bất Giác', sao thế?" Phong Bất Giác nói.
Tự Vũ đột nhiên tăng tốc độ hỏi: "Chuyện đáng sợ nhất giữa nam nữ là gì?"
"Đi… Đăng ký kết hôn…" Phong Bất Giác thấy rất kỳ lạ, tại sao đối phương lại đột nhiên hỏi đến vấn đề này, nhưng anh lại biết rất rõ "Đáp án"
"Thần thám Bạch Tạp Tư thích cho kẻ phạm tội lời khuyên chân thành gì?"
"Đừng khom lưng nhặt xà phòng trong nhà lao…"
"Quyển tiểu thuyết chưa hoàn thành vào hai năm trước của anh tên gì?"
"À… 'Internet mưu sát' không phải là chưa hoàn thành…"
"Trong 'Du lịch thời gian không trở lại', câu nói cuối cùng mà nữ chính nói vào tai nhân vật chính…"
Phong Bất Giác cắt ngang nói: "Cô ta nói, 'Em đợi anh ở tương lai, phải nhớ em'." Anh thở dài một hơi: "Câu này tôi thương lượng với biên tập, sau cùng quyết định xóa bỏ. Nhưng cô là độc giả đầu tiên hỏi tôi về chuyện này, cô còn muốn hỏi gì nữa?" Đến lúc này, Phong Bất Giác đã hiểu ra, đối phương muốn thử xem anh có phải là "Bất Giác" giả danh hay không. Vấn đề cô hỏi đều liên quan đến tình tiết của tiểu thuyết, hơn nữa còn bao hàm rất nhiều tác phẩm, bao gồm những câu chuyện Phong Bất Giác viết ra lúc chưa hoàn toàn nổi tiếng, đây rõ ràng là những câu hỏi chỉ có fan cứng mới có thể hỏi ra.
Tự Vũ nói: "Không cần, tôi tin anh rồi."
Phong Bất Giác mỉm cười: "Tôi nói này, Tự Vũ…"
"Cái gì?"
"Thật ra với độ nổi tiếng của tôi… Dù người ta có mạo danh tiểu minh tinh hạng ba thì cũng không mạo danh tôi đâu." Phong Bất Giác nói: "Nhưng hình như cô giống như là..." Anh vốn định nói là "fan trung thành của tôi".
Nhưng mấy chữ sau cùng anh còn chưa nói ra thì Tự Vũ đã cắt ngang nói: "Không phải."
"Vậy những gì mà cô biết…"
"Trí nhớ của tôi tốt."
"Hơn nữa đều là…"
"Phạm vi sách tôi đọc rất rộng."
"Ồ…" Phong Bất Giác mỉm cười ngại ngùng: "Được rồi."
Tự Vũ vẫn giữ ngữ khí lạnh lùng, sắc mặt chẳng chút thay đổi, phản ứng cũng cực nhanh. Cô cật lực không thừa nhận mình là fan não tàn, điều này khiến Phong Bất Giác có chút dở khóc dở cười, đột nhiên cảm thấy cô gái này thật là đáng yêu. Phát hiện bạn bè trong game là độc giả trung thành của mình, trong lòng Phong Bất Giác thật sự rất vui, một cảm giác ưu việt kiểu tự luyến lập tức ùa tới, làm mờ của gương mặt anh.
Tự Vũ lập tức lập tức chuyển chủ đề, nói: "Đúng rồi, tôi muốn hỏi, anh có hứng thú thành lập công hội không?"
"Mấy ngày nay hơi bận, nội dung game của bản Open Beta tôi còn chưa đọc qua nữa." Phong Bất Giác trả lời: "Ngoài việc trên quần áo có thêm một huy chương của hệ thống thì công hội còn có lợi ích gì không?"
"Trong phòng trữ đồ sẽ có thêm một tính năng kho dùng chung. Trong bảng chọn sẽ có thêm một mục công hội. Khi lập đội, nếu trong đội có thêm một thành viên cùng công hội thì có thể tăng thêm 1% kinh nghiệm, lập đủ sáu người là 5%. Còn nữa, dựa theo tình hình xếp hạng trong hai bảng xếp hạng của công hội, hệ thống sẽ cho tất cả các thành viên trong công hội hai BUFF bất kỳ, mỗi tuần sẽ làm mới BUFF một lần." Tự Vũ nói vài điểm khác then chốt, đương nhiên, lời cô nói không thể chính xác tỉ mỉ như nhắc nhở hệ thống. Còn về nguyên tắc cụ thể, phải xem nội dung giới thiệu game thì mới hiểu rõ được.
Tóm lại, nói một cách khách quan, lập công hội thật sự là một chuyện chỉ có lợi mà không có hại.
"Ừ, nghe xong thì thấy lập một công hội cũng không tệ…" Phong Bất Giác trầm ngâm nói.
"Lập xong thì đừng quên thêm tôi vào đấy." Tự Vũ chỉ xem là Phong Bất Giác đã quyết định xong.
Phong Bất Giác suy nghĩ, lại nói: "Nói thật thì, với sức lực của cô, tại sao không xin gia nhập một công hội lớn hơn? Đối phương không thể nào từ chối đâu nhỉ."
"Công hội lớn thường là các phòng máy lập nên, hoặc có lẽ là một số người chơi nhàn rỗi hoặc có tiền lập nên." Thật ra với tình hình gia cảnh của Tự Vũ, cô cũng thuộc dạng vừa rảnh rỗi vừa có tiền, nhưng chuyện này hiện tại cô không nhắc đến: "Thứ nhất, bọn họ thu nhận người chơi ngoài phòng máy chỉ là vì muốn mở rộng thực lực, người bên ngoài cơ bản không tiếp cận được tài nguyên mấu chốt. Người chơi có thực lực tham gia vào thì phải dùng thực lực để đổi lấy lợi ích, tất cả chỉ là một vụ giao dịch mà thôi. Thứ hai, không phải là người chơi chuyên nghiệp, đầu tư tiền để nở mày nở mặt, chẳng qua chỉ là muốn nổi tiếng, thoải mái, giở trò xấu xa. Thu nhận một số người chơi mạnh để tạo danh tiếng. Thu nhận một số người chơi thông thường để làm công cống hiến sức lực cho công hội. Thu nhận người chơi nữ, ý đồ quấy rối…"
Phong Bất Giác nghe cô miêu tả mà có chút kinh ngạc, đây là lần đầu tiên anh nghe thấy có một cô gái dùng ngữ khí lạnh lùng nói về chuyện đó một cách trắng trợn trực tiếp. Cũng là lần đầu tiên anh biết được, thì ra trên thế giới này vẫn còn nữ trung hào kiệt như vậy, có thể nói ra hai từ "quấy rối" một cách không phản cảm như vậy.
"Nói đơn giản một chút thì tìm bạn bè cùng chung chí hướng để chơi game, ở trong một công hội nhỏ một chút cũng được." Tự Vũ đã nói xong.
Phong Bất Giác mỉm cười nói: "Thật sự không ngờ, tôi và cô thật là…" Anh ngừng lại một chút, vốn định nói ngưu tầm ngưu mã tầm mã, kết quả lại sửa thành: "À, anh hùng cùng chí hướng."
"Tôi đi nhận phần thưởng, nhân tiện đi dạo Thương Thành." Tự Vũ không tiếp lời, cô đứng dậy nói: "Sau này nếu không có vấn đề gì thì chúng ta buộc định khu vực 10 của Thương Thành đi, nói không chừng có thể gặp mặt trong Thương Thành."
Phong Bất Giác cũng đứng dậy nói: "Vậy tôi đi xem nội dung game, nhân tiện làm thêm một số công tác chuẩn bị, sau khi làm xong tôi sẽ thông báo cho cô."
Hai người tạm biệt nhau, chia nhau mở cửa phòng hội nghị thành hai lần rời khỏi đó, trở về không gian đăng nhập của bản thân.
...
Bài viết bổ sung cập nhật bản Open Beta, nội dung cũng không quá nhiều, ít nhất là nhiều không bằng nội dung giới thiệu game hoàn chỉnh mà Phong Bất Giác đọc qua trong đợt Close Beta. Anh chỉ mất hơn mười phút là xem xong.
Về phần công hội, nó giống hệt hệ thống "bang hội" trong trong các game online khác, chỉ cần người chơi đạt tới level 10, nộp cho hệ thống mười nghìn tiền game, tìm thêm ba người cộng với bản thân cùng tới ký tên là được.
Sau khi Phong Bất Giác nhìn thấy điều kiện, lập tức đoán ra đám người của Hyotei, e rằng trong công hội chỉ có bốn người.
Còn về tiền, Phong Bất Giác lại có chút do dự. Mười nghìn anh có thể chi ra được, nhưng sau khi chi ra, chuyện mua trang phục tăng thuộc tính, e rằng phải hoãn lại.
Trong chuyện này, Tự Vũ cảm thấy không khó khăn gì, đối với cô mà nói mười nghìn tiền game hoàn toàn không thành vấn đề. Dựa theo tỷ lệ quy đổi thì số tiền này thật ra còn chưa tới năm mươi RMB. Hơn nữa, người chơi từng tham gia Close Beta mà trên người không có mười nghìn thì không thể chấp nhận được.
Phong Bất Giác cũng không do dự về chuyện này quá lâu, dù không mua trang phục thì anh cũng có thể chơi. Huống hồ gì bây giờ tiền của anh cũng kha khá, trải qua phó bản lần trước, tiền game của anh lại tăng thêm hơn tám mươi nghìn. Nếu thuận lợi, [Áo liền mũ Kenny] trong khu đấu giá còn có thể mang lại cho anh thêm một trăm bốn mươi nghìn. Tóm lại, chỉ cần vượt qua thêm hai phó bản thì khi đạt level 15 thứ gì anh cũng có.
Hiện tại Phong Bất Giác vẫn ở level 13, trạng thái tổng thể là:
Danh hiệu: [Headshot máu lạnh], kinh nghiệm: 8700/13000, giá trị thành thạo: 660, tiền game: 242000.
Sở trường: Thông dụng E, Vũ khí E, điều tra E, Chiến đấu E, Ngắm bắn D, Trị liệu F, Linh thuật F,???
Balo 4/10: Cờ lê Mario, Ánh mắt thù hằn, súng M1911A1, khôi giáp hồi âm.
Trang bị trên chân: Vũ điệu bá tước.
Phòng trữ đồ 2/10: Lá bài: Khỉ, Mặt nạ của Casey Jones.
Kỹ năng: [Bảo trì sơ bộ] [Cẳng chân của cậu bé tinh nghịch] [Não chấn động]
Sở trường sau cùng kia, Phong Bất Giác nhìn thấy trong nội dung bổ sung cập nhật, gọi là "Triệu hồi", kỹ năng hệ triệu hồi vô cùng hiếm có, lượng tiêu hao khi sử dụng không xác định được, có khi phải tiêu hao vật phẩm chỉ định, còn cụ thể là vật phẩm gì thì chỉ có thể nói là… Ngẫu nhiên.
Lấy một ví dụ, hiệu quả của kỹ năng nào đó là triệu hồi một con ngựa, vậy thì phần chú thích của kỹ năng sẽ ghi rõ điều kiện triệu hồi là khi người chơi tiến hành triệu hồi phải cống hiến một cái thìa canh, hoặc một chiếc cốc thủy tinh, hoặc một thùng nước, hoặc một cánh hoa vân vân mây mây, đa dạng phong phú, thứ gì cũng có khả năng. Vật phẩm gì tương ứng với vật triệu hồi gì đều hoàn toàn ngẫu nhiên, cùng một vật triệu hồi, có khi vật phẩm cần cống hiến của hai người chơi lại khác nhau.
Ngoài hạn chế vật cống hiến, kỹ năng triệu hồi còn có rất nhiều hạn chế khác. Có khả năng trong một phó bản chỉ có thể sử dụng một lần, có khả năng có thời gian CD kỹ năng rất dài, cũng có khả năng chỉ kích hoạt được trong môi trường đặc biệt nào đó...
Những nội dung bàn luận về sở trường Triệu hồi hiện tại trên diễn đàn trên cơ bản đều dừng lại ở giai đoạn tự suy diễn với nhau, dường như chưa có ai mở được nó. Có lẽ ở giai đoạn sau của game mới có nội dung cụ thể hơn.
Khi xem xong nội dung bổ sung cập nhật, Phong Bất Giác vẫn chưa nhận được thư, chứng tỏ món hàng quái quỷ trong khu đấu giá vẫn chưa có ai mua. Anh cũng không quá để tâm, không hề lo lắng món trang bị đó sẽ bị trả lại. Có lẽ đối với người chơi thông thường mà nói, món đồ này rất nguy hiểm, nhưng đối với các đội chuyên nghiệp thì món trang bị có thuộc tính bị động không hạn chế nực cười này sẽ mang đến cho người chơi phụ trách đánh quái trong đội một khả năng không tệ. Người chơi của các phòng máy biết nhìn hàng thì nhất định sẽ mua nó.
Sau đó Phong Bất Giác đến phòng trữ đồ, anh đi nhận phần thưởng đánh giá mức độ sợ hãi trước. Vì anh muốn tăng lên level 15 nhanh một chút để mang được [Mặt nạ của Casey Jones], nên lần này lựa chọn nhận kinh nghiệm.
Căn cứ theo 40% kinh nghiệm tối đa hiện tại để nhận, Phong Bất Giác tăng thêm 5200 điểm kinh nghiệm. Hệ thống lập tức nhắc nhở anh đã tăng lên level 14, giá trị thể năng tăng 1400, kinh nghiệm hiện biến thành 900/14000. Nếu ở phó bản tiếp theo anh có thể tăng kinh nghiệm lên 60% của cấp độ hiện tại, tức là 8400/14000, tới lúc đó chỉ cần nhận phần thưởng tặng thêm một lần nữa thì có thể trực tiếp tăng lên đến level 15.
Tiếp theo, Phong Bất Giác đi đến phía trước một trụ thủy tinh khác, rút phần thưởng vượt ải là thẻ kỹ năng "Có thể học".
Điều anh mong chờ nhất trong lòng là có thể rút được kỹ năng trong sở trường "Linh Thuật" mới, tiếp đến là thuộc hệ Chiến đấu. Nói thật thì, năng lực chiến đấu của anh quá tệ hại, hung hãn thì hung hãn, nhưng chẳng có chút kỹ thuật đáng tin nào. Anh chỉ có một kỹ năng chiến đấu hành động chủ động chính là [Cẳng chân của cậu bé tinh nghịch]. Tuy không biết hai chân còn lại sẽ làm ngã thứ xui xẻo gì, nhưng chỉ dựa vào cái này, cộng thêm cách cầm vũ khí cùn đánh vào đầu như kiểu đầu đường xó chợ, rõ ràng là không thể đối phó với sinh vật có khả năng chiến đấu thật sự cao.
"Thiên linh linh, địa linh linh…" Phong Bất Giác chấp hai tai lại, giơ cao hơn đầu, động tác giống như đang lắc ống xăm xin xăm, đứng trước trụ thủy tinh, anh nhìn Thẻ kỹ năng đang được tạo thành mà lẩm bẩm: "Lạy thần Woody, lão huynh phải phù hộ cho tôi, rút được kỹ năng tốt. Tốt nhất là một loại hỗn nguyên chưởng kinh thiên động địa, chỉ cần giơ tay lên là không còn đường cầu xin. Nếu không có gì tốt, ít nhất cũng phải cho anh quỷ đạo gì đó, phá đạo trói đạo cũng được, có số lần sử dụng cũng chẳng sao."
Cũng không biết Woody có nghe thấy những lời cầu nguyện của một người vô tâm của chủ nghĩa vô thần hay không, nhưng dù có nghe thấy thì cũng vô ích, ma quỷ không tiến hành bố thí, bọn họ chỉ giao dịch mà thôi.
Phong Bất Giác nửa đùa nửa thật nói xong mấy câu đó thì cầm Thẻ kỹ năng lên, xem thuộc tính của nó:
[Tên: Linh thức tụ thân thuật]
[Thuộc tính thẻ kỹ năng: kỹ năng chủ động, tồn tại vĩnh viễn]
[Loại kỹ năng: Linh Thuật]
[Hiệu quả: Sau khi mở, năng lực bản thân người chơi sẽ tăng cao (Sức mạnh, tốc độ ít nhất tăng hai lần so với ban đầu) và liên tục giảm giá trị Hp. Khi giá trị Hp còn 1% thì kỹ năng sẽ tự động ngừng lại, cũng có thể chủ động ngừng. Sau khi kỹ năng ngừng lại thì phải đợi ba mươi giây sau mới có thể sử dụng lần nữa, khi giá trị Hp thấp hơn 10% thì không thể mở.]
[Tiêu hao: Mỗi 5 giây giảm 2% giá trị Hp của bản thân]
[Điều kiện học: Linh Thuật F]
[Ghi chú: Đạo thuật cơ bản nằm trong quyển Hàng Ma gồm có bảy phần của Quỷ Cốc. Đạo của phái Quỷ Cốc, không trọng tâm hồn, đạo hạnh, là một nhánh tách ra từ Huyền Môn Chính Tông, có xu hướng tà đạo đầu cơ trục lợi. Dù là công pháp nhập môn cũng có thể nhanh chóng tăng thực lực của người tu luyện.]