Phó bản này được cải biên dựa theo quyển tiểu thuyết "Trò chơi nguy hiểm nhất" của tác giả Richard Connell, có sự giống nhau, không phải trùng hợp.
...
"Chào mừng đến với 'Khu vui chơi đáng sợ'." Một giọng nói trầm thấp của một người đàn ông vang lên.
[Đã tải xong, hiện tại bạn đang tiến hành hình thức sinh tồn đội (Thường).]
[Hình thức này cung cấp nội dung giới thiệu phó bản, và có tỷ lệ xuất hiện nhiệm vụ chính/ẩn và thế giới quan đặc biệt.]
[Phần thưởng vượt phó bản: Khi tổng kết phần thưởng có thể nhận được 80% kinh nghiệm cơ bản vượt ải]
[Lập tức hiển thị nội dung giới thiệu phó bản, sau khi giới thiệu hoàn thành sẽ lập tức bắt đầu phó bản.]
Hình ảnh CG đã bắt đầu, ánh sáng trên màn hình rất u ám, hơn nữa ống kính còn có chút đong đưa lắc lư, có thể nghe thấy âm thanh của động cơ và nước chảy, chứng tỏ rất có khả năng là đang trên một chiếc thuyền.]
Âm thanh hệ thống như một lời tự thuật vang lên: [Trong một buổi tối ở vùng nhiệt đới nóng ẩm, khi màn đêm dày đặc ấm áp bao phủ lên chiếc du thuyền mà bạn đang có mặt trên đó.]
[Bạn là một thợ săn cực giỏi, với ánh mắt nhạy bén, xuyên qua màn đêm như nhung, bạn phát hiện ra ở một chỗ nào đó ở bên phải mạn thuyền, có sự tồn tại của một hòn đảo.]
[Thuyền trưởng nói với bạn, trên bản đồ hàng hải cũ, nơi đó được gọi là "cạm bẫy tàu thuyền", các thủy thủ đã đặt cho nó cái tên rất có tính nhắc nhở. Sự sợ hãi của bọn họ đối với nơi đó đã đạt tới mức độ của sự mê tín.]
[Một thuyền viên mê tính, có khi sẽ cảm hóa được toàn bộ thuyền viên, một thuyền viên có thần kinh căng thẳng, cũng đồng nghĩa với việc sẽ có sự cố.]
[Thuyền của bạn đã bị chìm, bạn nỗ lực bơi đến hòn đảo kia trong màn đêm âm u. Bạn như một chiếc thuyền cô độc bất lực trong biển cả, nhưng vẫn dốc hết sức lực trèo lên bờ biển có đầy đá chồng chất. Bạn thoát thân khỏi dòng nước. Một vách núi lởm chởm xuất hiện trong màn đêm, bạn từng bước từng bước nỗ lực trèo lên, cọ rách cả da tay, dường như đã dùng hết toàn bộ chút sức lực cuối cùng. Cuối cùng cũng thở hì hục leo lên được tới khoảng đất bằng phẳng trên đỉnh vách núi. Cánh rừng âm u kéo dài đến tận bờ vách núi, bạn đã không còn sức tiến lên, đành phải nằm nhoài dưới đất, ngủ một giấc thật say.]
[Khi bạn trừng to mắt ra thì vị trí của mặt trời cho thấy thời gian lúc này đã là buổi chiều. Bạn nhìn thấy dấu chân của con người trên mặt đất bên bờ rừng. Bạn đi theo dấu chân có hạn đó, xuyên qua khu rừng, đến giữa trung tâm của hòn đảo, đứng trước một tòa nhà lâu đài được xây dựng trên vách đá cheo leo.]
[Lúc này, màn đêm âm u đã một lần nữa bao trùm ấy mặt biển và khu rừng.]
Nghe xong đoạn miêu tả này, người chơi xem như đã chính thức bước vào phó bản.
Năm người chơi đứng trên một bậc thềm đá bên ngoài lâu đài. Trăng sao soi sáng, ở chỗ khá rộng lớn thế này, không cần thiết bị chiếu sáng cũng có thể nhìn thấy khá rõ.
Tự Vũ đứng bên cạnh Phong Bất Giác, trang phục của cô đã thay đổi, bên trên là một chiếc áo ba lỗ bằng bông ôm sát người màu đen, bên dưới là một chiếc quần leo núi màu đen. Hai bên quần dài có vài cái túi, nhìn vào thấy rất thực dụng. Áo không có tay, bó sát người, tiện lợi, có thể giúp cô vung tay tự do hơn. Trên tay phải của cô còn mang một cái bao tay da màu đen để lộ ngón tay, nhưng tay trái thì không có gì. Tay phải của cô cầm một thanh kiếm, xem ra kiểu trang bị này là có dụng ý.
Tuy chiếc quần dài này không làm lộ ra đường cong ở chân, nhưng Phong Bất Giác đứng ở khoảng cách gần thì nhìn ra vóc dáng của Tự Vũ điện nước đầy đủ. Vòng eo mảnh khảnh dịu dàng đối lập rất rõ ràng với vòng vây cao chót vót bên trên, khiến người ta dễ dàng liên tưởng. Nhưng trong game ảo, ngoại hình của người chơi nữ đa phần đều là như vậy. Tự Vũ xem như đã cố ý điều chỉnh tướng mạo của mình để không quá thu hút sự chú ý của mọi người.
Trong ba người đồng đội còn lại, còn có một người chơi nữ, ingame là Không Có Sợ Đâu, level 16, danh hiệu của người đó lại là [Mèo lẩn trốn]. Cô ta mặc một chiếc áo dài phù thủy phong cách thời trung cổ màu xanh lam đậm, chiếc áo kéo dài phủ đầu gối. Chân mang một đôi giày cao cổ và một đôi tất chân màu trắng. Do game không cho phép người chơi mặc váy, nên bên dưới chiếc áo dài kia là một chiếc quần đùi bằng len dạ, vừa đủ lộ ra phần bắp đùi.
Nhìn ngoại hình thì cô gái tên Không Sợ này trông khoảng mười tám mười chín tuổi, mắt to mày lá liễu, mũi xinh xắn miệng nhỏ nhắn, làn da trắng như tuyết, vóc dáng thì không có gì để bàn. Tóm lại, chỉ cần ngoài đời thật có vóc dáng hơi gầy, vẻ ngoài trông không quá kỳ dị thì các cô gái đều có thể biến thành nữ thần trong môi trường ảo này.
Nhưng tạo hình đáng yêu này, danh hiệu đáng yêu này, ingame đáng yêu này Phong Bất Giác lờ mờ cảm thấy bản thân đang bị chơi khăm.
Hai người chơi nam còn lại, tám phần là cùng một đội tham gia vào, hai người họ đều level 15, một người tên là Nhất Kiếm Khuynh Thành, danh hiệu lại là [Kiếm Khách Tay Mơ]. Người còn lại tên là Nhất Đao Khuynh Thành, danh hiệu lại là [Tay Đao Nhập Môn]. Hai người này trông đã hơn hai mươi tuổi, không chỉ ingame tương đồng mà trang phục cũng thống nhất, trên người đều mặc áo dài bằng vải bố màu đen trông rất mạnh mẽ. Hơn nữa kiểu tóc đều là tóc dài thả hờ hững, vén ra phía sau gáy, trông y hệt như hiệp khách cổ đại.
Điều này khiến Phong Bất Giác không kìm được mà nhớ lại Phan Phượng và Hoa Hùng mà anh gặp lúc trước, phong cách chẳng khác gì mấy so với hai vị trước mặt, e rằng lúc đặt tên thì đã quyết định xong mục tiêu cuối cùng trong game sau này.
Bi kịch thường xuyên xảy ra trên người của người chơi kiểu này nhất chính là, nếu phương hướng phát triển sau này của bọn họ khác biệt hoàn toàn với mục tiêu ban đầu. Ví dụ như sau một khoảng thời gian trải nghiệm game, đột nhiên phát hiện bản thân thích hợp với lĩnh vực khác hơn, cuối cùng trở thành một nhân vật có sở trường Ngắm bắn hoặc sở trường Trị liệu thì ingame của bản thân lại trở nên không khớp chút nào.
Trong đội này, level của Phong Bất Giác và Tự Vũ thấp hơn một chút, nhưng danh hiệu [Headshot máu lạnh] và [Trảm thủ vô tình] của bọn họ trông vô cùng chói mắt.
Tự Vũ thì khỏi nói, với ánh mắt giống hệt như sát thủ và cả phong thái ngạo mạn lạnh lùng của cô, cộng thêm ngoại hình không quá đặc biệt thì người xa lạ nhìn thấy sẽ lập tức đưa ra được một kết luận: Đây nhất định là một cô gái trông xấu xí kỳ lạ ở ngoài đời thật, nên khi vào game mới có năng lực chiến đấu vô cùng hung hãn.
Nhưng Phong Bất Giác, nhìn thế nào cũng không giống như một người rất mạnh. Ba người còn lại nhìn thấy anh thì trong lòng đều nghĩ: Con người này cảm thấy bản thân đẹp trai nên không sửa ngoại hình thì thôi đi, nhưng vào game mà cả kiểu tóc cũng không sửa, đã level mười mấy mà cũng không mua hai món trang phục tăng thêm một chút thuộc tính. Tạo hình bình thường, vóc dáng trông cũng khá gầy yếu, danh hiệu thì không sao nói rõ được. Xem ra một người trông "tùy tiện" thế này, nhưng lại có một danh hiệu trông khá là mạnh mẽ. Lẽ nào anh là kiểu ẩn mình không bộc lộ hay sao? Hoặc là ngoài đời thật anh là một kẻ biến thái hay gì đó?
Năm người vừa chào hỏi vừa suy đoán thực lực của đối phương ra sao trong quá trình quan sát lẫn nhau.
Nói chẳng được mấy câu, cô gái Không Sợ đã trừng to mắt, chỉ vào huy chương của Nhất Đao và Nhất Kiếm mà nói: "Woa! Thì ra hai người là thành viên của công hội 'Giang Hồ' rất nổi tiếng đó sao!"
"Ha ha, đúng vậy, thật ra cũng chẳng có gì ghê gớm đâu." Nhất Kiếm trả lời, nhưng trên mặt anh ta đang viết đầy chữ "Ghê gớm lắm".
Phong Bất Giác nhìn vào huy chương của bọn họ, đó là một ký hiệu đám mây màu trắng, bên trên có viết hai chữ "Giang Hồ". Đây có lẽ là công hội mang tính chất phòng máy. Phong Bất Giác nhớ rất rõ ràng, trên bảng xếp hạng lực chiến và thực lực tổng hợp của công hội đều có sự xuất hiện của công hội Giang Hồ này. Bảng thực lực tổng hợp là hạng mười bảy, bảng xếp hạng lực chiến lại là hạng mười một.
Nhưng theo Phong Bất Giác suy đoán, hai người này rất có khả năng không phải là người chơi chuyên nghiệp của phòng máy, mà là người chơi bình thường do công hội thu nhận để mở rộng quy mô.
Giả sử bọn họ là nhân viên trong nội bộ phòng máy thì bây giờ đã không ở level 15 thấp như vậy. Lại giả sử bọn họ chỉ mới tham gia vào game trong giai đoạn Open Beta, trong tình trạng đã có được bài học đi trước và sự hỗ trợ về trang bị thì danh hiệu cũng không thể loạn xạ gà mờ như vậy.
Ngược lại cô gái Không Sợ có danh hiệu [Mèo lẩn trốn] kia, khiến Phong Bất Giác cảm thấy nghi ngờ. Công hội "Giang Hồ" đều nằm ngoài top mười trên hai bảng xếp hạng, người chơi thông thường nhìn thấy những bảng xếp hạng này, có thể ghi nhớ năm sáu cái tên trong top là đã khá lắm rồi, đa phần mọi người chỉ có ấn tượng với top ba đầu tiên mà thôi. Nên hành động của cô ta, có ba kiểu giải thích...
Thứ nhất, cô ta là người chơi chuyên nghiệp. Thứ hai, cô ta là người có trí nhớ rất tốt. Thứ ba, cô ta cơ bản không biết Giang Hồ cũng nằm trong top của hai bảng xếp hạng đó. Vào một phút trước, đến cả nghe cô ta cũng chưa từng nghe qua Giang Hồ rốt cuộc là thứ gì. Nhưng sau khi cô ta nhìn thấy huy chương công hội của hai người đó thì cố ý tỏ ra rất sùng bái, nói ra cụm từ "rất nổi tiếng" kia chỉ là nói cho có.
Những suy nghĩ này nhanh chóng thoáng qua trong đầu Phong Bất Giác, kết hợp với danh hiệu "Mèo lẩn trốn", Phong Bất Giác chỉ tốn thời gian ba giây là đưa ra được kết luận. Anh lập tức kề vào bên tai Tự Vũ, dùng âm lượng chỉ có hai người họ nghe thấy mà nói: "Một khi có cơ hội, chúng ta phải tách ra khỏi ba người kia mà hành động, đặc biệt là phải tránh xa cô gái Không Có Sợ Đâu đó ra."
Tự Vũ nhìn Phong Bất Giác một cái, cô không hỏi tại sao, chỉ lựa chọn tin tưởng đối phương vô điều kiện, "Ừ." Cô nhỏ tiếng trả lời.
Khi hai người họ nói chuyện vẻ mặt vô cùng tự nhiên, đến cả khóe miệng cũng không cử động, nên ba người còn lại cơ bản không chú ý đến bọn họ bên này.
Trong vài phút tiếp theo, Không Sợ dùng ánh mắt sùng bái nhìn hai thành viên công hội kia, nói không ít những câu khen ngợi. Nhất Đao và Nhất Kiếm nhanh chóng có một chút cảm giác lâng lâng. Thật ra bọn họ chỉ mới vừa vào công hội hồi sáng nay, cũng không phải là thành viên nội bộ của phòng máy Giang Hồ. Có thể nói bọn họ chỉ là hai nhân vật nhỏ trong số rất nhiều người thuộc tầng lớp thấp trong công hội. Nhưng nghe cô gái xinh đẹp khen như vậy, sự tự tin của bọn họ thật sự tăng lên, trong lòng suy nghĩ: So sánh tôi với các lão đại từ trên xuống trong công hội thì còn được, người ta là người chơi chuyên nghiệp mà, nhưng với người thanh niên còn lại đứng trước mặt… So với người tên Phong Bất Giác kia thì mình vẫn mạnh hơn mà, đến cả trang phục anh ta cũng không mua nổi, anh ta thật sự quá thê thảm rồi, chả trách không có công hội nào cần anh ta.
Thái độ của mọi người, chính là tế nhị như vậy, trong một nhóm quy mô nhỏ, đặc biệt là ở trước mặt đối tượng khác giới có sức thu hút, theo bản năng, con người thường hay tìm một cá thể yếu hơn mình trong một phương diện nào đó hay toàn bộ các phương diện, trong lòng âm thầm so sánh mình với người đó, tìm kiếm một thứ gì đó mang lại cảm giác ưu việt hơn. Thật ra đó là một kiểu cảm giác an toàn, có tác dụng an ủi chính bản thân mình. Lúc đó trong lòng sẽ tự nói với mình rằng… Ít nhất thì mình không tệ nhất.
Vài phút sau, sự xuất hiện của một NPC, ám chỉ thời gian chuẩn bị của người chơi đã đến, tiếp theo, nội dung cốt truyện sắp tiến triển.
Một tiếng kẽo kẹt vang lên, cửa lâu đài bị mở ra, ánh sáng chiếu ra từ trong cánh cửa, trông vô cùng chói mắt. Một người đàn ông cao lớn cầm một khẩu súng ngắn ổ xoay chậm rãi đi ra.
Người đàn ông này thân hình vạm vỡ, râu quai nón dài, hình tượng trông cực kì có tính công kích, khiến người ta có ấn tượng sâu sắc. Lại thêm món vũ khí trên tay của hắn, khiến mọi người lập tức cảnh giác phòng bị.