Tiếng của chó săn tuyên bố sự nguy hiểm đang tiến đến gần, hơn nữa mối nguy hiểm này rõ ràng là đang nhắm vào Phong Bất Giác.
Anh mở bảng chọn trò chơi, xem bảng nhiệm vụ, thời gian hiển thị lúc này là: [Cách lúc mặt trời mọc còn: 203 phút]
Cách thời gian tướng quân Azarov xuất phát đã 37 phút, tuy Phong Bất Giác đã cố gắng di chuyển thật nhanh đoạn đường trong hơn một tiếng đồng hồ này, nhưng khả năng đối phương đuổi kịp anh trong thời gian này rất là lớn.
Khi tiếng sủa của chó săn càng ngày càng đến gần, con trăn ở cách đó không xa lại từ bỏ việc tiếp tục nuốt con mồi, nó vứt con heo rừng lại, hốt hoảng lẩn trốn vào trong rừng rậm âm u. Xem ra các loài động vật trên hòn đảo này biết rất rõ tiếng sủa đó có nghĩa là gì, dù bọn chúng không sợ lũ chó đó thì cũng khiếp sợ chủ nhân của lũ chó.
Phong Bất Giác nhận thức được tình hình đã vô cùng cấp bách, anh phải đưa ra ứng phó có hiệu quả mới ổn, dù đã định là khó tránh khỏi cái chết thì cũng phải cố gắng kéo dài thêm một chút thời gian cho hai người đồng đội còn lại, giúp họ tăng khả năng vượt map.
Lẩn trốn thì e rằng không ổn, suốt đoạn đường lúc nãy Phong Bất Giác đã để lại không nhiều thì cũng có một ít dấu chân. Với năng lực truy đuổi của tướng quân mà nói, đừng nói là dấu chân, dù là cành cây bị bẻ gãy, bụi cỏ bị đạp qua... Bất cứ manh mối nào cũng không thể lọt qua mắt ông già người Cozak được.
Hơn nữa Azarov còn mang theo cả chó săn của ông ta, mùi để lại trên bùn đất đối với loài động vật có khứu giác linh hoạt hơn con người gấp trăm lần mà nói, giống như để lại một dấu vết dẫn đường rõ ràng.
Trong tình hình này, thân là một con mồi có lẽ đã căng thẳng đến cực điểm. Trong môi trường phức tạp mà âm u thế này, nghe thấy một con BOSS cực kì mạnh mẽ đang dần dần tiến đến gần, nhưng lại không biết kẻ săn "người" kia sẽ phát động tấn công lúc nào và bằng cách gì. Cảm giác này không nói cũng hiểu, trong đa số các game thể loại hành động và kinh dị, tiết mục bị một thứ gì đó gấp gáp đuổi đến, luôn luôn là khảo nghiệm hành động và tố chất tâm lý của người chơi thường gặp nhất.
Nếu đổi lại là người chơi khác ở đây, có lẽ đã sớm tìm đường mà bỏ chạy, cũng chẳng quan tâm phương hướng trước mặt, chỉ muốn cách càng xa tiếng chó sủa càng tốt, chạy đến đâu thì hay đến nấy. Nhưng Phong Bất Giác lại bình tĩnh như chẳng có gì, một người không cảm nhận được sự sợ hãi như anh, chỉ bình tĩnh nhanh chóng cất con dao đi, dùng đèn pin trên tay xác nhận địa hình phương hướng sẽ ổn hơn, sau đó lại bắt đầu chạy.
Anh không hề lo lắng ánh sáng của đèn pin sẽ làm lộ hành tung của mình, vì dù anh có tắt đèn pin thì cũng không thể làm giảm tốc độ tiến gần của đối phương, ngược lại sẽ khiến bản thân khó hành động trong đêm.
Sau khi Phong Bất Giác quan sát một lượt thì cảm thấy con đường nhỏ ở hướng Bắc trông khá bằng phẳng. Anh dùng đèn pin trên tay chiếu sáng con đường trước mặt, dùng một tốc độ nhanh nhất có thể để chạy về phía trước. Tiếng sủa của chó săn sau lưng anh vẫn càng ngày càng gần, nhưng anh lại mặc kệ áp lực thính giác này, không hề xoay đầu lại hoặc phân tâm một lần nào. Anh dồn hết toàn bộ sự chú ý vào con đường trước mặt mình, để bảo đảm tốc độ của bản thân sẽ không bị ảnh hưởng.
Bỏ chạy trên một địa hình không có quy tắc thế này, người bỏ chạy phải tránh làm những như hành động cứ chạy ba bước là lại xoay đầu nhìn kẻ đuổi theo mình, làm như vậy chỉ có trăm điều hại chứ chẳng được lợi gì.
Trong vô số bộ phim kinh dị mà Phong Bất Giác từng xem qua, tình tiết có tần suất xuất hiện tương đối cao chính là, một nhân vật nào đó (thông thường là một cô gái đẹp), bị một con quái vật nào đó truy đuổi, còn địa điểm truy đuổi chính là chạy vào khu rừng. Cô gái xinh đẹp đó vừa chạy vừa kêu cứu, không ngừng quay đầu lại, lộ ra vẻ mặt hoảng sợ trước ống kính. Còn ống kính lại dùng góc độ của con quái vật đang đuổi theo phía sau cô gái đó, không ngừng run rẩy thay đổi. Cứ chạy như vậy một hồi, nhân vật đó sẽ có tỷ lệ một trăm phần trăm té sấp mặt, sau đó là ống kính hình ảnh hỗn loạn kèm theo, và tiếng hò hét hoảng sợ như một con heo bị giết đầy trên màn hình, quái vật lấy được một mạng.
Phong Bất Giác sẽ không phạm lỗi lầm đó, muốn thấy anh vấp ngã, đó là chuyện không thể nào, nói anh làm quái vật vấp ngã thì sẽ thiết thực hơn.
Truy đuổi kéo dài một khoảng thời gian, cuối cùng tiếng chó sủa cũng đến gần Phong Bất Giác, cách anh khoảng mười lăm mét phía sau lưng. Anh biết bản thân nhất định đã rơi vào tầm nhìn của đối phương, phân tích theo tình huống thông thường thì tiếp theo đây, Azarov có hai sự lựa chọn: Thứ nhất, tháo dây xích của chó săn ra, để con chó đó tự do xông về phía mục tiêu trước mặt. Thứ hai, dùng năng lực Ngắm bắn cấp độ BOSS của hắn để nổ súng giải quyết anh.
Cho dù là lựa chọn nào thì Phong Bất Giác cũng bị tiêu diệt chỉ trong vài giây, chỉ khác biệt ở chỗ là bị răng nhọn xé rách cổ họng hay là bị đạn bắn trúng vào sau đầu mà thôi.
Nhưng có một câu nói rất hay, "Vết sẹo sau lưng chính là nỗi nhục của kiếm sĩ*". À, hình như không liên quan lắm đến tình huống trước mặt.
(*) Đây là câu nói đặc trưng của nhân vật Roronoa Zoro, nhân vật hư cấu và là một trong những nhân vật chính của loạt anime và manga One Piece của Eiichiro Oda. Xuất thân từ một "Thợ săn Hải Tặc", Roronoa Zoro là thành viên đầu tiên của băng hải tặc Mũ rơm.
Tóm lại, Phong Bất Giác quyết định, dù có phải chết thì cũng phải liều mình chống cự. Nếu đã sắp bị OVER, giá trị Hp và giá trị thể năng không bị tiêu hao thì cũng chả có nghĩa lý gì cả. Tâm trạng hơi dao động, anh mở [Linh thức tụ thân thuật], đột nhiên tăng tốc, chân đạp một bước, nhảy ngang qua một bên, trốn phía sau một cái cây.
Đây là lần đầu tiên Phong Bất Giác sử dụng kỹ năng này, cảm giác sau khi mở nó vô cùng kỳ diệu. Máu đang chảy trong cơ thể lập tức sôi sùng sục, cả người trên dưới lờ mờ phát ra một luồng nhiệt năng. Loại "nhiệt" này không giống cảm giác nóng nực mà môi trường mang đến, không chỉ không khiến con người cảm thấy dính dính khó chịu, mà lại mang tới một cảm giác hưng phấn trong thần kinh, nói nó châm ngòi ý chí chiến đấu cũng không quá.
Là một kỹ năng không tiêu hao hay đơn thuần đốt cháy giá trị Hp, thứ mà anh cần chính là loại hiệu quả này.
"Không đúng…" Phong Bất Giác đứng sau thân cây đột nhiên cảm thấy nghi ngờ.
Sau khi kích hoạt kỹ năng, tất cả năng lực của Phong Bất Giác đều được tăng mạnh, khả năng của năm giác quan cũng sẽ tăng lên một chút. Thính giác của anh vô cùng nhạy bén, tốc độ phản ứng cũng nhanh hơn người bình thường. Nói một cách trực quan thì, hình như đến cả tốc độ của thời gian cũng trở nên chậm hơn. Lúc này anh có thể phân biệt được rõ ràng những tiếng động vụn vặt phân biệt truyền vào lỗ tai mình, nên anh có thể phát hiện thấy, dưới sự che đậy của tiếng sủa phát ra từ lũ chó săn, chỉ có âm thanh của bốn cái chân đang giẫm lên mặt đất, nhưng hoàn toàn không có tiếng bước chân của con người.
Anh lập tức hơi thò đầu ra khỏi thân cây. Quả nhiên không nhìn thấy ánh sáng của đèn pin hay bất cứ thiết bị chiếu sáng nào. Tướng quân Azarov không thể nào kéo lũ chó săn đuổi theo trong trạng thái mắt không nhìn rõ trước mặt. Vì vậy, trên cơ bản có thể xác định, từ lúc bắt đầu đến giờ, chỉ có một con chó đuổi đến đây mà thôi.
Phong Bất Giác nhanh chóng hiểu ra, đây có thể xem là phó bản đang cho người chơi một con đường sống. Anh đã suy đoán độ khó của phó bản này quá cao rồi, vốn cho rằng tướng quân chỉ tốn hơn nửa giờ đồng hồ để dẫn chó đuổi kịp mình, nhưng bây giờ xem ra, Azarov đã thả lũ chó săn mà hắn từng nhắc đến trong lâu đài lúc nãy ra trước, còn bản thân thì từ từ đuổi theo sau.
Hoặc có lẽ do cái chết của Nhất Đao và việc Tự Vũ offline, rất có khả năng độ khó của phó bản sẽ dựa theo năng lực của người chơi có thể làm được tới đâu trong vòng một giờ trước khi BOSS xuất phát mà thay đổi. Tóm lại, với kiểu thiết lập này, thật sự rất phù hợp với phong cách cẩn thật chặt chẽ thường thấy của hệ thống.
Nếu người chơi có thể chia nhau ra mà chạy thì quái vật đương nhiên cũng có thể chia nhau ra mà truy đuổi, như vậy sẽ không xuất hiện tình trạng có một đội người chơi vượt map quá dễ dàng, còn đội kia thì nhanh chóng rơi vào trạng thái tuyệt vọng. Mỗi đội người chơi đều phải gặp phải các kiểu khảo nghiệm với mức độ khác nhau, đồng nghĩa với việc BOSS sẽ xuất hiện trễ một chút.