Khu Vườn Xương

Chương 10:




MƯỜI
- Kĩ thuật đỡ đẻ là một nhánh của y học, nghiên cứu về quá trình thụ thai và hậu quả của nó. Hôm nay, các bạn sẽ được nghe về một vài hậu quả của nó. Rất nhiều trong số đó, chao ôi, thật bi thảm…
Thậm chí từ cầu thang lớn bên ngoài thính phòng, Norris cũng nghe được giọng nói sang sảng của bác sĩ Crouch, anh vội vàng chạy lên cầu thang, lo lắng vì bị muộn bài giảng sáng nay. Tối qua, anh lại đi cùng với Jack mắt vảy cá, một cuộc hành trình đưa họ về phía nam tới Quincy. Suốt dọc đường, Jack chỉ than vãn về cái lưng của ông ta, đó là lí do duy nhất khiến ông ta gọi Norris đi cùng trong chuyến đi lần này. Họ quay trở lại Boston sau nửa đêm, chỉ mang về được một mẫu vật tồi tàn khiến bác sĩ Sewall khi mở tấm bạt phải nhăn nhó vì cái mùi khủng khiếp của nó. Thứ này chắc có lẽ đã ở dưới đất nhiều ngày. - Sewall kêu ca. - Ông không biết dùng mũi của mình à? Chỉ riêng cái mùi hôi thối này cũng đủ biết rồi chứ!
Norris vẫn còn ngửi thấy cái mùi khủng khiếp ấy trên tóc, trên quần áo mình. Chúng sẽ bám chặt vào bạn, len lỏi như con giòi dưới da, đến khi nào mà mỗi hơi bạn hít vào đều thấy nó, và bạn không thể phân biệt đâu là mùi người sống, đâu là mùi người chết. Norris ngửi thấy mùi đó khi leo lên bậc thang vào thính phòng, giống như một cái xác di động đem theo mùi thối rữa của chính nó. Anh mở cửa và lẳng lặng lẻn vào giảng đường, nơi bác sĩ Crouch đang đi tới đi lui trên bục giảng bài.
- … Mặc dù một nhánh của y học khác biệt với phẫu thuật và điều trị, các kĩ thuật đỡ đẻ đòi hỏi kiến thức về giải phẫu, sinh lí học và bệnh lí học…
Bác sĩ Crouch dừng lại, nhìn Norris, anh vừa bước vài bước xuống giữa hai hàng ghế, tìm ghế trống. Sự im lặng bất ngờ thu hút sự chú ý của mọi người trong phòng, đột ngột hơn cả việc gây ra một tiếng động. Thính giả quay qua nhìn Norris giống như quái vật, khiến cho anh như bị ghim chặt vào chỗ đang đứng.
- Anh Marshall. - Crouch nói. - Chúng tôi rất vinh dự vì anh đã chọn tham gia cùng chúng tôi.
- Em xin lỗi, thưa thầy! Em không cố ý.
- Thế à. Thôi, tìm chỗ ngồi đi!
Norris tìm thấy một ghế trống và nhanh chóng ngồi xuống ở ngay dãy phía trên Wendell và hai người bạn của anh.
Trên bục giảng, Crouch hắng giọng rồi nói tiếp:
- Và để kết thúc, thưa các quý ông, tôi để các anh tự suy nghĩ: Bác sĩ điều trị đôi khi là những người đứng trước bóng tối. Khi chúng ta bước vào căn phòng u ám bệnh tật, chúng ta ở đó để chiến đấu, để mang lại những hi vọng thiêng liêng và can đảm cho những linh hồn tội nghiệp mà cuộc sống đang ngàn cân treo sợi tóc. Vậy hãy nhớ rằng niềm tin thiêng liêng ấy sẽ sớm được đặt lên vai các anh.
Crouch bước đôi chân ngắn của mình đến chính giữa bục giảng, giọng của ông vang giống như lời kêu gọi chiến đấu.
- Trung thành với nghề nghiệp! Trung thành với những người đã đặt cuộc sống của họ trên đôi tay quý giá nhất của bạn.
Crouch ngước lên hi vọng vào những thính giả của mình, những người đã ngồi yên lặng hoàn toàn vài giây. Sau đó, Eward Kingston vỗ tay, to và rõ ràng, cử chỉ đó không bị Crouch bỏ qua. Những người khác nhanh chóng tham gia, đến khi tất cả khán phòng đều vang lên tiếng vỗ tay.
- Tốt, tôi gọi đó là một buổi trình diễn thành công của Hamlet. - Wendell nói, đánh giá khô khan của anh ta tan biến trong tiếng vỗ tay ầm ầm. - Khi nào ông ấy đi vòng quanh sàn và diễn màn hi sinh nhỉ?
- Suỵt, Wendell. - Charles cẩn thận nói. - Cậu muốn chúng ta gặp rắc rối à?
Bác sĩ Crouch rời bục giảng, xuống ngồi ở hàng ghế đầu với các thành viên khác của khoa. Bây giờ, bác sĩ Aldous Greville cũng là một chủ nhiệm khoa ở trường Y và là bác của Charles, đang đứng nói chuyện với sinh viên. Mặc dù tóc ông đã bạc, bác sĩ Grenville đứng vẫn thẳng không hề bị còng, một dáng người thu hút sự chú ý của những người ở trong phòng chỉ qua một cái nhìn.
- Cảm ơn bác sĩ Crouch vì bài giảng rất rõ ràng và đầy cảm hứng về những nghiên cứu, khoa học của kĩ thuật đỡ đẻ. Chúng ta sẽ chuyển qua phần cuối cùng của chương trình hôm nay, bài giải phẫu học do bác sĩ Erastus Sewall, một chuyên gia phẫu thuật xuất sắc của chúng ta trình bày.
Ở hàng ghế đầu tiên, bác sĩ Sewall bệ vệ sải bước nặng nề lên bục. Hai quý ông bắt tay nhau thân mật. Bác sĩ Greville một lần nữa ngồi xuống, nhường sân khấu cho Sewall.
- Trước khi tôi bắt đầu - Sewall nói - tôi muốn mời một người tình nguyện. Có thể là một quý anh trong số các sinh viên năm thứ nhất đủ dũng cảm để giúp tôi như là một trợ lí giải phẫu?
Một sự im lặng bao trùm khi năm hàng ghế của mấy chàng trai trẻ đều đồng loạt thận trọng cúi mặt nhìn xuống chân mình.
- Lên đây nào, các bạn phải cho tay mình nhuốm một chút máu nếu muốn hiểu về bộ máy hoạt động của cơ thể người.
Các bạn chỉ vừa mới bắt đầu con đường nghiên cứu y học của mình, vì vậy các bạn còn lạ lẫm với phòng phẫu thuật. Hôm nay, tôi sẽ giúp các bạn làm quen với bộ máy kì diệu này, một kết cấu phức tạp và đáng kinh ngạc. Nếu một ai trong số các bạn đủ dũng cảm?
- Em ạ. - Edward đứng dậy nói.
Tiến sĩ Grenville hồ hởi:
- Anh Edward Kingston. Mời anh lên bục giảng cùng với bác sĩ Sewall
Khi Edward đi qua giữa các dãy ghế, anh quay sang nhìn các bạn học của mình, cười một cách kiêu ngạo. Một cái nhìn như muốn nói rằng: Tôi không hèn nhát như các cậu.
- Sao cậu ta bạo gan vậy nhỉ? - Charles lẩm bẩm.
- Chúng ta cứ chờ xem. - Wendell nói.
- Hãy xem cậu ấy thu hút sự chú ý thế nào. Tôi thề là tôi đang run sợ như một người mắc tội vậy.
Tiếng bánh xe kêu ầm ầm qua sàn gỗ khi người trợ lí đẩy cái bàn từ cánh gà lên bục. Bác sĩ Sewall cởi áo khoác và xắn tay áo lên khi người trợ lí tiếp theo mang ra một cái bàn nhỏ với một khay dụng cụ.
- Mỗi người các bạn - ông nói - sẽ có cơ hội sử dụng đến dao trong phòng phẫu thuật. Mặc dù vậy, việc đó cũng chỉ diễn ra trong một thời gian rất ngắn. Với việc thiếu mẫu vật giải phẫu như hiện nay, các bạn không được phép bỏ lỡ dù chỉ là một cơ hội nhỏ nhất. Bất cứ khi nào cái xác có thể dùng được, tôi hi vọng rằng các bạn sẽ nắm lấy cơ hội để mở mang kiến thức của mình. - Ông dừng lại mặc vội cái tạp dề. - Nghệ thuật giải phẫu - ông vừa nói vừa thắt chặt dây buộc phía sau lưng - chính xác là… một nghệ thuật. Hôm nay, tôi sẽ chỉ cho các bạn thấy nó được tiến hành như thế nào. Không giống một người giết thịt động vật, nhưng giống một nhà điêu khắc, tạo ra tác phẩm nghệ thuật từ một khối đá cẩm thạch. Đó chính là điều mà tôi định làm hôm nay… không chỉ là mổ xẻ một cơ thể, mà còn để khám phá vẻ đẹp của mỗi múi cơ, mỗi bộ phận, mỗi tế bào thần kinh và mạch máu. - Ông quay sang cái bàn đặt xác chết, vẫn đang được phủ kín. - Chúng ta sẽ cùng khám phá bài học của hôm nay.
Norris cảm thấy buồn nôn trước cả khi bác sĩ Sewall kéo tấm vải che. Ngay lập tức, anh đã đoán xem ai đang nằm trong đó, và chỉ nghĩ đến thôi anh cũng khiếp hãi nếu đó là cái xác thối rữa mà anh và Jack mắt vảy cá đã đào lên đêm qua. Nhưng khi Sewall mở tấm màn ra, đó không phải cái xác hôi thối.
Đó là một người phụ nữ. Và thậm chí từ ghế của anh trong giảng đường. Norris cũng nhận ra cô ấy.
Mái tóc xoăn đỏ xõa xuống cạnh bàn. Đầu cô hơi ngả sang một bên, khuôn mặt quay xuống khán giả với đôi mắt nhắm một nửa và cặp môi hé mở. Cả giảng đường im phăng phắc, đến nỗi Norris có thể nghe thấy tiếng tim mình đập. Thi thể đó là chị của Rose Connolli. Người chị mà cô ấy rất mực yêu quý. Làm thế quái nào mà cô gái ấy lại để cho người chị thân yêu của mình cuối cùng lại nằm trên bàn phẫu thuật thế kia?
Bác sĩ Sewall chậm rãi cầm con dao trên khay và đến bên cạnh thi thể. Ông dường như không nhận ra sự im lặng vì kinh ngạc đang diễn ra trong căn phòng, khi đó ông chỉ quan tâm đến cái xác, ông giống như người chủ cửa hàng bắt đầu làm việc. Ông nhìn Edward đang đứng chết lặng ở đầu bàn. Chắc chắn Edward cũng đã nhận ra cái xác.
- Tôi khuyên cậu nên mặc tạp dề vào.
Edward dường như không nghe thấy gì.
- Anh Kingston, nếu anh không muốn làm bẩn cái áo khoác rất đẹp của mình thì nên mặc vào đi, tôi nghĩ anh nên cởi áo khoác và mặc tạp dề vào. Sau đó thì ra đây giúp tôi.
Thậm chí Eddie kiêu ngạo dường như cũng mất hết can đảm, anh cử động một cách khó khăn khi mặc cái tạp dề trùm từ cổ tới chân vào người và xắn tay áo.
Bác sĩ Sewall rạch đường đầu tiên. Đó là một vết cắt táo bạo từ xương ức xuống khung xương chậu. Khi đã tách ra, các bộ phận bên trong và ruột lộ ra ngoài ở phần bụng, chảy tràn ra như suối ở hai bên cạnh bàn từ khoang bụng hở.
- Cái xô. - Sewall nói. Ông ngước lên nhìn Edward, người đang đứng nhìn xuống vết thương hở khiếp sợ. - Ai đó mang cái xô ra đây không? Trợ lí của tôi ở đây dường như không đủ khả năng để cử động được nữa.
Những tiếng cười rộ lên từ dưới khán giả trước cảnh tượng người bạn học của họ giật nẩy ra sau vì không chịu đựng nổi. Đỏ bừng mặt, Edward cầm lấy cái xô gỗ trên bàn dụng cụ và đặt nó xuống sàn để hứng những khúc ruột lòi ra từ bụng.
- Phần trên đỉnh của khúc ruột - bác sĩ Sewall nói - là một lớp màng tế bào được gọi là màng nối. Tôi đã cắt nó để lộ ra phần ruột mà bây giờ các bạn có thể nhìn thấy đầy trong khoang bụng. Ở những người đàn ông lớn tuổi hơn, đặc biệt là những người uống quá nhiều rượu, phần màng này có thể đặc toàn mỡ. Nhưng ở người phụ nữ trẻ này, tôi chỉ thấy rải rác một ít.
Ông nâng lớp màng nối gần như trong suốt, đưa lên cao bằng đôi tay đầy máu để khán giả có thể thấy. Sau đó, ông nghiêng người về phía cái bàn và ném đống mô đó vào cái xô đang chờ sẵn. Nó rơi đánh tõm.
- Tiếp theo, tôi sẽ dọn sạch đống ruột này, để nó không cản trở chúng ta quan sát các bộ phận bên dưới. Trong khi những người giết mổ bò hay ngựa đều rất quen với mớ ruột đó, thì những sinh viên mới lần đầu tham gia giải phẫu thường rất ngạc nhiên khi họ thấy chúng lần đầu tiên. Trước hết, tôi sẽ cắt bỏ phần ruột non, cắt rời nó ra khỏi phần kết nối môn vị, chỗ cuối cùng của bụng…
Ông nghiêng con dao, một tay cầm một đầu của ruột. Ông để cho nó trượt một phần ra bàn, và Edward nhặt lấy nó bằng bàn tay trần trước khi nó rớt xuống sàn. Anh nhanh chóng thả nó vào xô, lộ rõ vẻ ghê tởm.
- Bây giờ tôi sẽ tách rời nó ra ở đầu kia, chỗ ruột non trở thành ruột già, ở chỗ nối ruột tịt.
Một lần nữa, ông lại tiếp tục với con dao. Đứng thẳng, ông nâng phần đầu kia đã bị cắt rời lên.
- Để minh họa cho sự kì diệu của hệ thống tiêu hóa của con người, tôi sẽ nhờ trợ lí của tôi giữ lấy một đầu ruột non và bước xuống phía dưới giữa hai hàng ghế, càng xa càng tốt.
Edward ngại ngần, nhìn cái xô một cách ghê tởm. Mặt nhăn nhó, anh tiến đến gần đống ruột và cầm lấy một đầu.
- Đi nào, anh Kingston. Đi về phía sau đại sảnh.
Edward bắt đầu đi xuống lối đi giữa hai hàng ghế, kéo theo một đầu ruột. Norris ngửi thấy một mùi hôi thối của thịt thối rữa và thấy sinh viên ở hai bên lối đi đưa tay bịt mũi. Edward vẫn đi, kéo theo một vòng ruột phía sau, giống như một sợi dây bốc mùi. Cho đến lúc nó thẳng căng, chảy nước ra sàn.
- Chú ý đến chiều dài. - Bác sĩ Sewall nói. - Chúng ta đang thấy khoảng sáu mét. Sáu mét, thưa các quý ông! Và đây chỉ là ruột non. Tôi đã để phần ruột già ở đúng vị trí. Chứa trong bụng của mỗi người là những cơ quan kì diệu nhất. Hãy nghĩ về nó khi các bạn đang ngồi đây, đang tiêu hóa bữa sáng. Bất kể điều kiện sống của các bạn, giàu hay nghèo, già hay trẻ, thì trong khoang bụng các anh đều giống mọi người đàn ông khác.
Hoặc phụ nữ, Norris nghĩ, ánh mắt không nhìn vào các cơ quan mà nhìn vào cái xác bị rút ruột đang nằm trên bàn. Thậm chí một người xinh đẹp cũng có thể bị mổ xẻ rồi nhét vào trong cái xô hôi thối. Linh hồn ở đâu trong tất cả những thứ này? Người phụ nữ đã từng ở trong cơ thể ấy giờ ở đâu?
- Anh Kingston, anh có thể trở lại bục giảng và cho chỗ ruột vào trong xô. Tiếp theo, chúng ta sẽ xem tim và phổi trông như thế nào ở trong lồng ngực. - Bác sĩ Sewall cầm lấy một dụng cụ xấu xí và kẹp nó xung quanh xương sườn. Tiếng kẹp xương vang vọng khắp phòng. Ông ngước lên nhìn thính giả của mình. - Các bạn không thể thấy rõ phần ngực nếu các bạn không nhìn thẳng vào khoang bên trong. Tôi tin rằng tốt nhất là các sinh viên năm nhất nên đứng dậy và đến gần hơn để xem phần còn lại của ca giải phẫu. Lên đây nào, tập hợp xung quanh bàn.
Norris đứng lên. Anh đứng gần lối đi nhất, nên là một trong những người đầu tiên tới gần cái bàn. Anh nhìn xuống, không phải ngực mở mà là khuôn mặt của người phụ nữ với những bí ẩn đang được tiết lộ trong căn phòng đầy người lạ. Cô ấy thật đáng yêu, anh nghĩ. Aurnia Tate đang ở trong thời kì tươi đẹp nhất của người phụ nữ.
- Nếu các bạn đã tụ tập đông đủ xung quanh đây - bác sĩ Sewall nói - tôi muốn trước tiên chỉ cho các bạn thấy một điều thú vị được tìm thấy trong xương chậu của cô gái. Dựa trên kích cỡ của tử cung, cái mà tôi có thể dễ dàng chạm tới ở đây, tôi sẽ đi đến kết luận rằng thi thể này chỉ vừa mới sinh nở. Mặc dù cái xác này tương đối mới, các bạn sẽ nhận ra mùi hôi thối đặc trưng riêng của khoang bụng, và phần sưng viêm dễ dàng nhận thấy ở màng bụng. Từ tất cả những gì đã thấy, tôi có thể đưa ra một phỏng đoán rất có thể về nguyên nhân cái chết của cô gái.
Một tiếng ngã uỵch dưới hai hàng ghế. Một sinh viên hét lên:
- Anh ta còn thở không? Kiểm tra xem anh ta còn thở không?
Bác sĩ Sewall nói to:
- Có chuyện gì thế?
- Đó là cháu trai của bác sĩ Grenville, thưa thầy! - Wendell nói. - Charles ngất rồi!
Ở hàng ghế đầu, giáo sư Grenville đứng dậy, sửng sốt trước cái tin bất ngờ. Ông nhanh chóng đi xuống lối đi tiến về phía Charles, đẩy đám sinh viên đang xúm đông giữa lối đi.
- Cậu ấy ổn rồi thưa ngài. - Wendell thông báo. - Charles đang hồi phục ạ.
Trên bục giảng, bác sĩ Sewall thở dài:
- Những người mong muốn được học ngành y thì không nên có một trái tim yếu đuối.
Grenville quỳ xuống bên cạnh cháu trai mình và vỗ vào mặt Charles.
- Nào, chàng trai. Cháu có vẻ hơi nông nổi đấy. Đây có lẽ là một buổi sáng không thoải mái.
Vừa rên rỉ, Charles vừa ngồi dậy và ôm đầu.
- Cháu cảm thấy buồn nôn.
- Tôi sẽ đưa cậu ấy ra ngoài, thưa ngài. - Wendell nói. - Cậu ấy có lẽ cần chút không khí trong lành.
- Cám ơn anh Holmes. - Grenville nói. Khi ông đứng dậy, trông ông hơi bối rối.
Chúng ta tất cả đều yếu đuối, thậm chí cả những người dày dặn nhất.
Với sự giúp đỡ của Wendell, Charles run rẩy đứng dậy và được đỡ đi ra. Norris nghe tiếng cười khúc khích của một sinh viên.
- Đó tất nhiên là Charlie rồi. Để nó ở đó cho cậu ta ngất đi!
Nhưng chuyện đó có thể xảy ra với bất cứ ai trong chúng ta, Norris nghĩ và nhìn những khuôn mặt tái mét trong giảng đường. Một người bình thường liệu có thể xem ca mổ sáng nay mà không cảm thấy sợ hãi?
Và nó vẫn chưa kết thúc.
Trên bục giảng, bác sĩ Sewall một lần nữa lại nhặt con dao và lạnh lùng nhìn những thính giả của mình.
- Thưa các quý ông. Chúng ta tiếp tục chứ?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.