Khúc Ca Cuối Của Tình Yêu

Chương 32: Quá khứ




Tô Bách Lục ngồi bên sân vận động, trời đã tối, trong bóng tối nhập nhoạng có thể nhìn thấy học sinh đang chạy quanh sân. Thi thoảng có mấy đôi tình nhân đi qua, trông hơi ngượng ngùng, sợ bị người quen nhận ra, song lại sốt ruột muốn nắm tay người kia, đi dạo hết vòng này đến vòng khác trong sự mâu thuẫn. Tô Bách Lục hồi hồn, đi đến khóm hoa ở bên cạnh, hái một đóa hoa xuống rồi ngắt từng cánh hoa.
Ở bên anh, không ở bên anh, ở bên anh, không ở bên anh…
Cứ ngắt đi ngắt lại.
Cô ngồi công cốc, nhìn vào nhụy hoa trơ ra, thì ra mình đã có suy nghĩ đó, muốn ở bên anh.
Từ lúc nào cô đã trở nên không có nguyên tắc như thế?
Từ lúc nào cô đã trở nên không muốn thừa nhận cả bản thân mình?
Cho dù vậy, trong lòng vẫn có một giọng nói đang gào thét: Tô Bách Lục, mày cứ thử một lần xem.
Không thử, sao có thể cảm nhận được cuộc đời mà mày chưa từng biết - rực rỡ nhiều màu sắc, mới lạ đẹp đẽ.
Thử xem, cho bản thân mình một cơ hội. Vì sao mình nhất định phải cam tâm bình đạm chứ? Vì sao mình không thể làm theo suy nghĩ trong lòng mình giống những người khác, vì sao không thể chứ? Cô kém hơn người khác ư? Cuộc đời cô nhất định phải tăm tối hơn người khác ư?
Những thứ cô muốn không nhiều, ông trời có thể tha thứ cho niềm mong mỏi xa vời duy nhất của cô được không.
Mong mỏi xa vời đó, là Đặng Cảnh Nam.
Về đến kí túc, cô ngủ rất ngon, cũng mơ một giấc mơ ngọt ngào. Trong giấc mơ, Đặng Cảnh Nam nắm tay cô, hai người cùng chơi đùa bên bờ biển. Cô cởi giày, giẫm trên cát, để lại từng dấu chân, anh đuổi theo cô từ phía sau. Cô nhìn thấy rõ nụ cười trên mặt Đặng Cảnh Nam và cả sự thỏa mãn trên mặt mình.
Đây chính là mong mỏi xa vời của cô.
Buổi sáng, Đặng Cảnh Nam sẽ đứng trước kí túc của cô, đưa cho cô bữa sáng nóng hổi là bánh bao của quán “bánh bao trăm năm” nổi tiếng, thứ bánh bao mà luôn có học sinh nhờ bạn học ngoại trú mua hộ.
Lúc ban đầu, cô sẽ lo lắng bị bạn học nhìn thấy, sẽ hơi ngại. Sau khi số lần nhiều lên, cô cũng trở nên tự nhiên.
Sau khi ăn xong cơm trưa, hai người sẽ ngồi trên bãi cỏ cạnh trường, nói dăm ba chuyện vu vơ.
Lúc anh nói chuyện, phần đa cô sẽ yên lặng, nhưng nghe rất chăm chú.
Sau khi anh nhận ra sự yên lặng của cô thì cũng sẽ bảo cô nói chuyện.
Có điều hầu hết thời gian, hai người đều không nói gì, có thứ cảm giác đẹp đẽ chỉ cần có người này ở bên cạnh là được.
Cô nghĩ, thì ra đây chính là cảm giác yêu, tim đập nhanh, kích động không thôi. Lúc không gặp anh, sẽ luôn nghĩ về anh; gặp anh rồi, lại không biết nói gì.
Không có gì muốn nói, cũng không nỡ rời đi, mỗi giây mỗi phút đều muốn ở cạnh người này. Cô tựa như đã trúng độc, tên chất độc ấy gọi là “tôi đã yêu rồi”.
Cuối tuần, Đặng Cảnh Nam sẽ đưa cô đến nơi cô chưa từng đến, quán bar.
Cô rất xa lạ.
Anh rất quen thuộc.
Cô nhìn thấy Đặng Cảnh Nam kéo cô đi về phía quầy bar, nói với bartender. Sau khi chào hỏi, Đặng Cảnh Nam bèn tự lấy cốc pha rượu, “Anh sẽ pha cho em một cốc rượu của riêng em”.
Cô cười, chỉ vì lúc này người lấp đầy đôi mắt anh là cô.
Cô ngồi một bên, uống rượu anh pha cho cô, nhìn anh nhảy trong đám người. Thỉnh thoảng có cô gái trẻ di chuyển quanh anh, anh đều uyển chuyển nhưng kiên định bày tỏ ý cự tuyệt.
Cô nhìn một anh như thế.
Có vài người, cho dù gia thế diện mạo thế nào thì đều thật sự có thể từ chối cám dỗ, chỉ bởi vì người đó có thế giới nội tâm kiên định. Chẳng hiểu sao, cô nghĩ anh là người như thế, khiến người ta có thể yên tâm, chỉ cần anh thật lòng yêu một người thì nhất định sẽ không phụ người ấy.
Suy nghĩ kì lạ biết bao. Tình sử của Đặng Cảnh Nam, chẳng quá chút nào khi nói là nhiều vô kể, không có một ai nhận định người này sẽ một lòng một dạ với ai.
Nhưng cô lại tin.
Thật kì lạ, ngay cả bản thân cô cũng cảm thấy khó hiểu.
Sau khi Đặng Cảnh Nam nhảy một lúc thì đột nhiên nhảy lên sân khấu, cầm micro của DJ, ngồi xuống rồi chỉnh âm đàn ghita. “Hôm nay là lần đầu tiên tôi muốn lên hát.” Anh hơi ngừng lại, “Bởi vì kể từ hôm nay, trong cuộc đời tôi đã xuất hiện người đặc biệt nhất”.
Ánh mắt anh thoáng nhìn về phía cô.
Hiếm khi cô không ngại ngùng, đón lấy ánh mắt của anh.
“Tô Bách Lục, em có thể đón nhận anh không?” Anh thâm tình nói.
Người bên dưới lập tức vỗ tay hò hét.
Anh không làm khó cô.
Sau khi chỉnh âm xong, anh nhắm mắt, hát khẽ khàng: Trái Đất tự quay một vòng là một ngày, đó cũng là một ngày nhớ em nhiều biết bao. Tình yêu thật đẹp, không có giới hạn cũng không có thiếu hụt. Trái Đất quay quanh Mặt Trời một vòng là một năm, đó cũng là một năm yêu em nhiều biết bao. Đường chân trời vĩnh hằng và trái tim anh mãi mãi không đổi thay. Yêu em một vạn năm, yêu em chống lại thử thách, bay vượt qua giới hạn thời gian, kéo gần bề mặt lục địa, nối liền chúng chặt chẽ. Anh yêu em một vạn năm. Sự xuất hiện của em, chiếm lấy tất cả tầm mắt anh.
Một ca khúc xưa cũ truyền ra bởi chất giọng trầm thấp của anh.
Mỗi câu, dường như có cảm xúc vô bờ.
Mang theo tình cảm riêng của anh, dòng chảy sâu lắng quấn quanh cô.
Yêu em một vạn năm, yêu em chống lại thử thách.
Cuối cùng anh ngẩng đầu, nhìn về phía cô.
Phớt lờ rất nhiều ánh mắt hâm mộ hoặc ghen tị kia, cô cũng chỉ nhìn về phía anh.
“Có thể cho anh một cơ hội được không?” Anh cầm micro hỏi.
Có thể không? Có thể không?
“Có đồng ý làm bạn gái anh không?” Anh hỏi lần nữa.
Tất cả mọi người đều chờ đợi đáp án.
Cô đứng dậy, cười ngọt ngào, “Em đồng ý”.
Tựa như nghi thức trang trọng nhất, em đồng ý, thực sự đồng ý. Dẫu ngày mai ra sao, chỉ nhớ giờ phút này.
Đặng Cảnh Nam nhảy xuống khỏi sân khấu, chạy đến trước mặt cô, ôm chặt cô vào lòng.
Cô cũng đưa tay, ôm lại anh.
Lồng ngực ấm áp đến thế, tiếng tim đập mãnh liệt đến thế, dấu hiệu của hạnh phúc là thế.
Cô thật sự đã yêu rồi, cũng quyến luyến nhiệt độ này.
Trái tim cô, sắp bị nhiệt độ này làm cho tan chảy rồi.
Hãy cứ để cô trầm mê vào sự ấm áp này.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.