Khung Giờ Vàng

Chương 24:




Từ xưa oan gia ngõ hẹp, đường nhỏ ắt sẽ tương phùng.
Hứa Đại Chí nhìn thấy Lý Nho Chấn, phản ứng đầu tiên là ngó nghiêng bốn phía. Lý Nho Chân khẽ cười: “Xin lỗi, tôi đi ra ngoài một mình, tình cờ trông thấy anh vào quán này nên đi theo.”
Mẹ nó! Ông ấy cóc thèm quan tâm mày đi một hay hai người nhá. Đang yên đang lành đi theo ông làm cái giề?
Đích thực Hứa Đại Chí nói ra hai câu cực kỳ trưởng giả: “Vậy thì anh Lý xin hãy đợi chút, tôi phải ghi chép trước đã.”
Ông chủ Triệu vội vàng đứng lên: “Anh phóng viên, tôi đây cũng nói hết rồi. Anh còn có việc thì cứ tiếp tục đi.”
Hứa Đại Chí dõi mắt tiến người ra cửa, Lý Nho Chấn đã từ gọi một cốc cà phê, kéo chiếc ghế đối diện, không hề khách sáo mà ngồi xuống: “Anh Hứa hình như đang làm mục ‘Dốc bầu tâm sự’?”
“Ờ.” Các cụ nói chí phải, vòng tới vòng lui cũng không mệt đến hoảng.
Lý Nho Chấn vẫn lập lờ nước đôi chậm rãi nói: “Công việc gần đây vẫn tốt chứ?”
“Rất tốt, rất tốt.” Hứa Đại Chí xắn ống tay áo, “Ha ha ~~ Anh Lý gần đây cũng vẫn tốt chứ? Nghe nói anh sắp xuất ngoại, không biết khi nào khởi hành?”
Lý Nho Chấn cười cười, “Thủ tục của Nghi vẫn cần thêm thời gian, ngày kia chúng tôi khởi hành, đi Hongkong trước, có lẽ sẽ không bao giờ về nữa, đang nói phải báo cho anh Hứa một tiếng. Anh với Nghi ở cùng nhau thời gian dài như thế, không chào đã đi cũng không hay lắm.”
Hóa ra là đến nói cái này. Hứa Đại Chí nhìn trần nhà cười ha ha: “Nào có, nào có. Ngày kia à, ngày kia tôi phải đi làm, không đi tiễn được. Hai vị đi đường thuận buồm xuôi gió. Ha ha ~~”
Lý Nho Chấn mỉm cười gật đầu: “Vậy tôi thay Nghi cảm ơn anh Hứa. Anh Hứa cũng nhớ giữ gìn sức khỏe. Thật ra tôi cũng không ngờ, Nghi có thể tha thứ cho tôi nhanh như thế.” Lý Nho Chấn đột nhiên chuyển đề tài, “Hai việc của chúng tôi không biết Nghi có từng nhắc với anh chưa?”. Được‎ copy‎ 𝑡ại‎ #‎ T‎ r‎ U‎ 𝗺‎ T‎ r‎ 𝘂‎ y‎ 𝖾‎ 𝓃.V𝓃‎ ‎ #
Hừ! Tần Tri Nghi là Tần Tri Nghi, cứ mở mồm ra là Nghi. Dì ấy hả, ông đấy có cả bà nhá! Trong bụng Hứa Đại Chí bĩu môi, ngoài mặt thì gật đầu: “Hình như có nhắc rồi.” Còn nhắc đến mức nước mắt giàn giụa như các mẹ kìa!
“Dù Nghi không tha thứ cho tôi cũng là tôi đáng đời.” Giọng nói của họ Lý dần trở nên trĩu lòng. Cái đám người này đều bị nghiện tâm sự phỏng? “Nghi là vì tôi mới biến thành thế này. Sau khi bị người nhà biết đã hoàn toàn đoạn tuyệt quan hệ, em ấy cũng là con một. Mà tôi thì, bởi mấy câu của cha thành ra dao động. Lúc Nghi chia tay với tôi, lời lẽ rất dứt khoát. Tôi nghĩ em ấy đã hoàn toàn thất vọng với mình, cũng chẳng còn bao nhiêu tình cảm nữa.”
Ồ ồ ồ ~~~ Lạnh lùng dã man. Hứa Đại Chí cười gượng hai tiếng: “Không phải đã làm lành rồi sao? Còn nghĩ mấy thứ không vui này làm gì.”
Lý Nho Chấn khuấy thìa cà phê: “Có những chuyện kết thúc rồi cũng không thể trở về như trước nữa. Giống như một tờ giấy xé dở, dù có ghép thế nào cũng không thể trở lại làm một tờ giấy hoàn chỉnh. Thế nên phải nhân lúc chưa kết thúc nhanh chóng quay đầu lại.”
Thế nên nhà ngươi mới giống như con thỏ vội vàng chạy về. Đệch! Chua đến mức có thể làm thành thơ rồi. Tần Tri Nghi cũng như thế. Mẹ nó thật sự là một đôi trời sinh.
Lý Nho Chấn thâm ý sâu xa mà khẽ liếc Hứa Đại Chí rồi đứng dậy: “Tôi còn có việc, không làm gián đoạn anh nữa. Mười rưỡi sáng ngày kia máy bay sẽ cất cánh. Thời gian đi đã thông báo xong tôi cũng yên tâm rồi. Nghi bảo tôi chuyển lời mong anh giữ gìn sức khỏe.”
Mẹ kiếp! Rốt cuộc cũng phải đi rồi. Khuôn mặt tươi cười của Hứa Đại Chí đã đau lắm rồi. “Khách sáo thật đấy, ha ha ~~ Hai vị cũng chú ý sức khỏe, thượng lộ bình an, ha ha ~~”
Cũng chỉ có thể đưa đến bước này thôi. Lý Nho Chấn ra khỏi quán cà phê ngước nhìn bầu trời xanh thẳm, mọi chuyện đã sắp kết thúc rồi.
Trong mấy ngày Tần Tri Nghi chuyển khỏi nhà Hứa Đại Chí, cuộc sống của Tần Tri Nghi trở nên vô cùng bất đắc dĩ.
Tối ngày hôm đó, anh vừa mới ôm chặt bả vai Nghi, Tần Tri Nghi bỗng nhiên bắt đầu thở dài. Mọi chuyện đến đây là chấm dứt.
Ngày thứ hai, anh nhìn Nghi cứ mãi ngẩn ngơ trong lòng, chỉ đành đưa cậu ấy đi giải khuây. Tần Tri Nghi cũng chỉ trò chuyện vài câu qua quýt. Đến tối, Nghi chủ động ôm lấy anh, nhưng không biết rồi sao hai người chẳng hề nhiệt tình, mọi chuyện đến đây là chấm dứt.
Sau đó cứ như vậy trải qua hai ngày nữa, Tần Tri Nghi dần điều chỉnh lại tâm tình. Cho đến tối ngày hôm qua, Lý Nho Chấn đưa cậu ấy đến một quán cà phê, cà phê được bưng lên kèm với một giai điệu saxophone ưu sầu. Tần Tri Nghi khẽ nhếch khóe môi rồi bắt đầu cười như phản xạ có điều kiện.
Hứa Đại Chí!
Nghi, Nghi của mình! Lý Nho Chấn đã sáng tỏ hết thảy, em trai Tri Nghi hiền hòa nho nhã luôn theo sát bên cạnh bản thân đã một đi không trở lại nữa rồi.
Mùa xuân đã lại đến nhưng khung cảnh năm nay đã không còn như xưa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.