Khuynh Quốc

Chương 4:




Cơn gió ấm áp thổi tới, dựa vào lan can, nhìn giang sơn vô hạn. Điềm Điềm đứng ở sân cao nhất của cung điện, ngắm nhìn cảnh sắc chung quanh Bàn Long thành. Từ nơi cao nhất của tòa thành, có thể quan sát tất cả đường phố lớn nhỏ bên trong thành, còn có thể nhìn thấy sông ngòi tỏa đi khắp bốn phương tám hướng. Nhờ có Ninh Tuế giải thích, cùng với việc tới đây quan sát, nàng đã sơ lược hiểu rõ địa hình Bàn Long thành.
Thương Lãng quốc, Kỳ quốc và Phong Quốc, tam quốc trung thổ, có hai dòng sông giao nhau, đường thủy, đường bộ liên kết với nhau khắp một vùng rộng lớn, cho nên thủy chung khống chế nắm giữ hết tất cả lợi ích từ thương mại.
Tam quốc bởi vì lợi ích từ thương mại mà cao hứng, nhưng cũng bởi vì lợi ích từ thương mại mà kết thù, vì muốn độc chiếm vùng ven sông mà các thương nhân từ nước khác mang đến lợi nhuận khổng lồ, tam quốc từng chiến tranh vô số lần, đến nay quan hệ vẫn rất căng thẳng.
Điềm Điềm có dự cảm, Tuyết Quỳ cùng Ti Ỷ tám phần đã được thiên sứ an bài đến hai quốc gia kia.
Từ nhỏ đến lớn, ba người các nàng chẳng bao giờ tách nhau ra quá lâu như vậy.
Không biết, các nàng sống có tốt hay không? Không biết, quốc gia mà các nàng đang sống, có bộ dạng như thế nào? Hai quốc gia kia, có giống như Thương Lãng quốc phồn vinh thịnh vượng như vậy hay không?
Kể từ khi biết được tin tức bất hạnh, nàng vắt hết óc, cố gắng muốn tìm ra biện pháp, nhưng Lệ Nhận ngày thứ hai sau đêm tân hôn, đã dẫn đầu Phiêu Kỵ doanh*, mang theo mấy vị đại thần, theo đúng kế hoạch, đi biên cương dò xét, bỏ mặc nàng ở lại trong cung điện, hại nàng ngay cả muốn nói cũng không có cơ hội nói với hắn.
(*quân đoàn kỵ binh)
Hắn đem việc thống trị quốc gia đặt ở vị trí thứ nhất, bất luận là hôn lễ, hay là tân nương, cũng chỉ là vì muốn giữ được vương vị, hắn mới miễn cưỡng tiếp nhận “tặng phẩm” cho đến bây giờ.
Nàng còn chưa có nghĩ ra biện pháp nào tốt, nàng vốn cũng không phải là cái loại người suy nghĩ khôn khéo, phương thức duy nhất có thể nghĩ đến, chỉ là nói hết toàn bộ sự thật với Lệ Nhận.
Cảm giác vạn phần như đưa đám, nàng nặng nề thở dài.
A, thật đáng ghét, không nghĩ nữa! Dù sao ‘thuyền đến đầu cầu tự nhiên sẽ thẳng’!
Nàng chớp mắt, chỉ có thể hy vọng hai người kia vận khí so với nàng khá hơn một chút.
Nói trở lại, cũng nhờ có sự vắng vẻ của hắn, nàng mới có thời gian tự do, có thể thưởng thức thật kỹ cái quốc thổ xa lạ này. Bàn Long thành được xưng bách hồ chi thành*, nhánh sông Thương bố trí ở trên khắp các đồng cỏ nghìn dặm phì nhiêu, chẳng những có lợi cho nghề nông, còn có tác dụng điều tiết lũ lụt. Nhánh sông sau khi vào thành, chia thành nghìn khúc trăm kênh, tạo thành hệ thống sông ngòi phức tạp, sau đó ở cửa sông lại hợp vào sông Thương Lãng.
(*bách hồ chi thành: có trăm hồ nước trong thành)
Nàng có Lật Nhi làm bạn, còn có hơn trăm tên hộ vệ đi cùng, qua bến cảng gần đó, đi bộ cả ngày.
Bến cảng kích thước rất to, thuyền lớn thuyền nhỏ, mũi thuyền lại nối tiếp đuôi thuyền, từng chiếc từng chiếc chật ních bên trong cảng, không khí bận rộn, cho dù là nàng từng nhìn thấy thương cảng ở hiện đại, so ra cũng khó mà bằng được.
Mà bến cảng này, thương nhân như cây trong rừng, vô số hàng hóa cũng ở đây dỡ xuống buôn bán.
Ở đây quy hoạch mấy vạn thương gia, đều lấy mua bán mà sống. Hàng hóa bốn phương cũng tập hợp ở chỗ này rồi phân phát ra. Bất luận là lương thực, muối, bông vải, trà, dầu, giấy hay dược liệu, hàng hóa đều là mua bán số lượng lớn, mọi việc giao dịch đều không tách khỏi bến cảng.
Nàng tuy đã nhìn thấy tận mắt mọi người bận rộn buôn bán giao dịch, nhưng Lật Nhi vẫn không quên tỉ mỉ nói cho nàng biết, phân biệt từng loại hàng hóa, ví dụ như cây bông, vải vóc, tơ lụa, da lông dê bò, mộc nhĩ, sơn sống, dầu tung*, dược liệu, đồ sứ, trái cây và văn phòng tứ bảo**.
(*dầu tung: một loại dầu chiết xuất từ quả cây Tung ở Trung Quốc)
(**văn phòng tứ bảo: bốn vật dụng thiết yếu của người học thư pháp, bao gồm: Bút, Nghiên, Giấy và Mực)
Cho đến lúc này, Điềm Điềm mới hiểu rõ, tại sao Lệ Nhận lại muốn phá hủy tường thành.
Thuyền buôn đến cảng chẳng phân biệt ngày đêm, nếu như có tường thành, đến ban đêm thành sẽ đóng kín cửa, thương nhân ngoại lai không cách nào vào thành làm ăn, thương nhân địa phương cũng không cách nào ra khỏi thành mua đồ. Trong chuyện mua bán coi trọng nhất chính là nhanh chóng, chỉ cần chênh lệch một đêm, từ lợi nhuận kinh người, đã có thể biến thành lỗ nặng. Sau khi phá hủy tường thành, là có thể chẳng cần phân biệt ngày đêm, thương phẩm cứ đem đến mà bán, giành được nhiều cơ hội hơn.
Quyết định của Lệ Nhận, đúng là khiến cho Bàn Long thành tăng thêm không ít lợi nhuận từ thương nhân, trong việc cạnh tranh của tam quốc, lại càng có thêm ưu thế.
Thì ra, hắn là một nam nhân quyết đoán như vậy.
* * *
Tính từng ngày trôi qua, nàng đã hơn nửa tháng không nhìn thấy thân ảnh Lệ Nhận.
Không biết tại sao, nàng lại cứ nghĩ đến hắn. Nhớ khuôn mặt tuấn tú của hắn, nhớ thân hình cường kiện của hắn, nhớ vẻ mặt nghiêm khắc của hắn, hai bàn tay to lớn, cái ôm chặt mạnh mẽ, nụ hôn nóng bỏng cùng với lúc hắn chạy nước rút, vùi đầu vào trong cổ nàng thỏa mãn gầm nhẹ, cùng những giọt mồ hôi tí tách rơi xuống trên ngực nàng…
Đáng ghét!
Chẳng lẽ, chỉ với thời gian một đêm đó, nàng đã biến thành nữ sắc tình cuồng rồi sao?
Mỗi đêm, nàng luôn là ngủ một mình. Có khi, nàng cảm thấy may mắn không cần phải cùng Lệ Nhận chung giường chung gối, nhưng rồi cảm xúc tiếc nuối lại lặng lẽ dấy lên trong lòng.
Liên tục chừng mấy ngày trong giấc ngủ, nàng thậm chí mơ thấy, Lệ Nhận đối với nàng…
Điềm Điềm hít sâu một hơi, dùng sức lắc đầu, cố gắng đem những suy nghĩ khiến người ta đỏ mặt kia, tất cả đều hất ra khỏi đầu.
“Vương hậu, người không thoải mái sao?” Lật Nhi thủy chung vẫn đứng một bên, nhẹ giọng hỏi.
“Không có không có, ta không sao.” Nàng xấu hổ vội vàng khoát tay phủ nhận.
“Vậy sao?” Lật Nhi tỉ mỉ lo lắng. “Hay là, vương hậu đói bụng?” Lật Nhi đối với sức ăn của Vương hậu, vẫn luôn bội phục sát đất.
“Ta không biết.” Nàng buổi trưa đã ăn no lắm rồi. “Nói không chừng, ta là ăn no rỗi việc, nên mới có thể cả ngày suy nghĩ lung tung.” Nàng có lời khó nói ra.
Từ trước đến giờ, nàng luôn có thói quen vận động, nhưng mà hơn nửa tháng nay, nàng cứ bữa ăn bữa ăn ăn liên tục, nhưng khổ nỗi không có cơ hội vận động.
Mỗi lần nàng ra khỏi cửa, cung nữ cùng bọn hộ vệ đều phải đi theo phía sau nàng, có lần nàng cố gắng chạy bộ, làm hại nhiều cung nữ vì đuổi theo nàng, chạy đến mức sắc mặt trắng bệch, rối rít té xỉu.
Đang lúc phiền não, tầm mắt Điềm Điềm liếc thấy quảng trường phía trước cung điện tề tụ một đống người, bất luận là nam nữ già trẻ, mỗi người đều đeo một bộ cung tên.
“Những người đó đang làm cái gì vậy?”
“Bẩm Vương hậu, bọn họ đang luyện cung.”
“Ngay cả đứa trẻ cũng luyện cung?” Nàng thật kinh ngạc.
“Lệ Vương có lệnh, vì thủ thành, cả nước trên dưới đều cần tập cung.” Lật Nhi giải thích. “Vì muốn khích lệ nhân dân tập bắn cung, Lệ Vương hạ lệnh, hồng tâm* dùng một lượng bạc làm phần thưởng, người nào có thể bắn trúng hồng tâm, là có thể lấy đi phần thưởng.”
(*hồng tâm: điểm tròn màu đỏ ở giữa cái bia để bắn cung)
“Ô? Có thật không?” Điềm Điềm ánh mắt cũng sáng lên.
Là bạc nha! Chuyện này so với chuyện bắn khí cầu trong chợ đêm, có thể lấy được phần thưởng hấp dẫn hơn a!
Lật Nhi tâm tư tế nhị, nhìn thấy Điềm Điềm vẻ mặt động tâm, chủ động đề nghị. “Vương hậu, không bằng thay đổi xiêm y trước, sau đó cũng đi thử một chút đi?” Vào lúc bắn tên, người người đều mặc trang phục khi đi săn.
“Được!” Lòng ham chơi của Điềm Điềm nổi lên, dùng tốc độ nhanh nhất, thay ra xiêm y tinh xảo nhưng nặng nề vướng víu kia, đổi lại thành y phục săn bắn cùng với giày da, kích động chạy vọt về phía quảng trường bắn tên.
Nhưng mà, ngay từ lúc nàng thay y phục, đã có cung nữ chạy tới thông báo, khi nàng vừa mới bước một bước vào trong khu bắn tên, tiếng động lớn xôn xao vui vẻ lúc trước đã biến mất, mọi người nam nữ già trẻ toàn bộ đều quỳ trên mặt đất.
“Cung nghênh Vương hậu!” Mọi người đồng thanh kêu lên, thanh âm cực kỳ vang dội.
Điềm Điềm đảo cặp mắt, nàng cho đến bây giờ vẫn không thể quen với việc bất luận đi tới chỗ nào, cũng sẽ có người quỳ xuống đất thỉnh an.
“Miễn lễ, tất cả đứng lên đi!” Nếu nàng không nói những lời này, bọn họ nhất định sẽ quỳ đến khi nàng rời khỏi nơi này mới thôi.
Mọi người rối rít đứng dậy, nhưng vẫn cúi đầu như cũ, không dám hé mắt nhìn nàng.
“Mọi người đừng câu nệ, ta cũng là tới đây luyện cung.” Nàng hết nhìn đông tới nhìn tây, tìm kiếm trong chốc lát, rồi đi đến trước mặt một cô bé con chừng tám tuổi. Nàng ngồi chồm hổm xuống, cười mị mị nói. “Tỷ tỷ không mang cung tên, muội có thể cho tỷ mượn hay không?”
Cô bé mắt mở to, vừa hưng phấn vừa xấu hổ, gương mặt khả ái đỏ rực. Bàn tay nhỏ bé trắng nõn mũm mĩm, rụt rè đưa ra cây trường cung và túi đựng vũ tiễn còn cao hơn đầu.
“Cám ơn muội.” Điềm Điềm mỉm cười, sờ sờ đầu cô bé.
Cô bé mặt càng đỏ, xoay người nhào vào trong ngực phụ thân đứng phía sau, trong đám người vang lên một trận cười, nhìn vẻ mặt của Điềm Điềm, bọn họ cũng từ cung kính nghiêm túc, dần dần chuyển thành nhu hòa.
Điềm Điềm lấy được cung tên, đi tới giữa sân bắn tên, thử giương cung. Dây cung tinh tế, bởi vì nàng dùng lực, từ từ căng lên.
Nàng nhìn sang những người bên cạnh, nhìn loại trường cung dành cho người trưởng thành, xem ra vừa lớn vừa nặng, nàng khẳng định có kéo cũng không nhúc nhích. Cũng may cung của cô bé này cũng không chặt, nàng có thể dễ dàng kéo ra.
“Bạc, chờ ta a!” Nàng lẩm bẩm tự nói, rút ra mũi tên, đặt lên dây cung, nhắm lại một con mắt nhắm mục tiêu, sau đó bắn tên!
Hưu!
Mũi tên bay thẳng tắp cắm vào trong đất bùn chỉ cách nàng mấy bước chân. Trong đám người truyền đến tiếng cười trộm.
Nàng quay đầu lại, muốn nhìn xem người nào đáng ghét như vậy dám cười nhạo người mới như nàng, nhưng chỉ nhìn thấy lần lượt từng khuôn mặt đứng đắn, giống như là tiếng cười mới vừa rồi kia chẳng qua là do nàng nghe nhầm.
Tìm không được “phạm nhân”, nàng lại rút ra một mũi tên, không ngừng cố gắng nhắm mục tiêu.
Lần này, mũi tên mặc dù bắn ra xa hơn một chút, nhưng lại lệch khỏi quỹ đạo hồng tâm, cắm vào mục tiêu phía sau do đống rơm rạ xếp thành.
Ai, đừng nói là bạc, thành tích kiểu này thì ngay cả phần thưởng khuyến khích cũng không lấy được!
“Ta không tin!” Nàng rút ra một mũi tên nữa, đặt lên trên dây cung.
Đột nhiên, một thân thể cao to cường tráng từ phía sau sát lại gần. Hai bàn tay to vòng lên, một tay giúp nàng cầm cung một tay giúp nàng lắp tên, thay nàng điều chỉnh lực đạo cùng góc độ cho chính xác.
Hưu!
Vũ tiễn phá không, cắm vào ngay giữa hồng tâm.
Vũ tiễn phá không, cắm vào ngay giữa hồng tâm.
“Trúng rồi trúng rồi!” Điềm Điềm cao hứng nhảy cẫng lên, quay đầu lại nhìn, thấy Lệ Nhận ra tay giúp đỡ, nàng lại càng khó nén được sự vui vẻ.
“Chàng rốt cục đã trở về!” Nụ cười sáng lạn kia, không có chút nào che dấu, chỉ tràn đầy sự mừng rỡ. Tựa như ánh nắng mặt trời, đột ngột rọi vào góc u ám nhất trong lòng hắn, cái cảm giác ấm áp này, hắn chẳng bao giờ trải nghiệm qua.
Vương tộc tranh đấu, quỷ quyệt xảo trá, từ nhỏ hắn đã chứng kiến đến nụ cười cũng là giả dối. Sau khi hắn trở thành vua một nước, mọi người tôn kính hắn, sợ hắn, cho dù có cười, cũng là mang vẻ sợ sệt.
Chỉ có nụ cười của nàng, mới rực rỡ như thế, mới thản nhiên như thế, khiến hắn trong lòng ấm áp không kịp giương nanh giương vuốt đề phòng.
“Cám ơn chàng đã giúp ta bắn trúng hồng tâm.” Nàng cười nói cám ơn. Không chỉ là cao hứng có thể kiếm được một lượng bạc, càng cao hứng vì có thể nhìn thấy hắn.
Sắc thái bên trong cặp mắt đen, có chút ôn nhu lại, nhưng mà chỉ trong khoảnh khắc, dường như là muốn phòng bị cái gì đó, lập tức khôi phục vẻ lãnh đạm.
“Kỹ thuật của ngươi quá tệ.” Trong giọng nói của hắn mang theo ý trách cứ.
Điềm Điềm chu đôi môi đỏ mọng.
“Ta chỉ thiếu luyện tập thôi.” Nàng chỉ thường ở chợ đêm chơi bắn bong bóng, còn bắn tên vẫn là lần đầu tiên a! “Không bằng chàng dạy ta đi.”
“Ta còn có chuyện khác phải làm.”
“Hẹp hòi.” Nàng lẩm bẩm.
“Ngươi nói gì?”
“Không có.” Nàng phủ nhận, lại lộ ra nụ cười vô địch. “Năn nỉ chàng, chẳng qua là dạy ta một lát, cũng sẽ không tốn của chàng bao nhiêu thời gian.”
Lệ Nhận nhíu mày rậm, trầm mặc một hồi lâu, mới miễn cưỡng đồng ý.
“Ngươi nên đổi lại mục tiêu.” Hắn vung tay, lập tức có người tiến lên, thay một cái bia tập bắn mới.
Nàng nghiêng đầu nhìn kỹ, so sánh sự khác nhau giữa hai cái bia. “Tại sao hồng tâm này lại lớn như vậy?”
“Dễ dàng cho người mới luyện tập.”
“Vậy, hồng tâm lớn hơn, phần thưởng bạc cũng nhiều hơn sao?” Nàng hỏi tới.
“Vẫn là một lượng bạc.” Đây là kế hoạch của hắn, hồng tâm càng ngày càng thu nhỏ lại, kỹ thuật bắn tên của mọi người, mới có thể càng lúc càng tiến bộ.
“Ô.” Thật thất vọng.
Không để ý tới sự thất vọng của nàng, Lệ Nhận đứng phía sau lưng nàng, một lần nữa dạy nàng làm như thế nào để nhắm trúng.
“Tay trái vươn thẳng, ánh mắt, mũi tên cùng với hồng tâm thành một đường thẳng.”
“Như vầy phải không?” Nàng y dạng họa hồ lô*.
(*y dạng họa hồ lô: người chỉ biết bắt chước một cách máy móc, dập y theo khuôn khổ của người khác)
“Tay trái vươn thẳng!”
“Như vậy?”
“Vươn thẳng!”
“Đã rất thẳng nha!” Nàng kêu lên.
Lệ Nhận thấp giọng nguyền rủa một tiếng, cũng không thể nhịn được nữa, thân thể rắn chắc dán sát lên thân thể xin xắn của nàng. Hắn cầm tay trái của nàng, điều chỉnh đến vị trí thích hợp.
“Nhắm cho kỹ.” Hơi nóng từ trên người hắn lan sang trên người nàng, không biết tại sao, nàng không khỏi cảm thấy có chút xấu hổ.
“Nhắm kỹ chỗ nào?” Nàng mờ mịt hỏi.
Tiếng không khí bị hít vào một cách tức giận, rõ ràng ở sau ót nàng vang lên. Ngón trỏ to lớn thô bạo, bực bội dùng sức chọc chọc vào chỗ mũi tên và trường cung chạm nhau có một khối nho nhỏ lồi lên.
“Chỗ này!” Thanh âm của hắn gần như gầm gừ. “Nhắm vào hồng tâm.”
“Biết rồi.” Nàng oán trách. “Đừng la nữa, tai ta sắp điếc rồi.” Nàng hít sâu một hơi, bắn ra mũi tên.
Vũ tiễn rời cung, không có bắn trúng hồng tâm, nhưng cách hồng tâm cũng không xa.
Nhưng không bắn trung hồng tâm, cũng sẽ không có ngân lượng. Nàng thèm thuồng phần thưởng bạc, vội vàng xoay người, hỏi ý nam nhân phía sau. (tỷ ơi tỷ là Vương hậu đấy, muốn bao nhiêu bạc mà chẳng có =.=)
“Vẫn chưa được mà, chàng dạy lại đi!”
Nàng bỗng mở lớn mắt. Thân thể hai người, trong lúc vô tình dán lại gần hơn. Cách một lớp vải, nàng rõ ràng phát hiện ra hắn vừa trở nên “kích động”, bộ phận tráng kiện cường ngạnh, đang cách lớp quần áo chạm vào bụng của nàng. Nàng đỏ mặt lên, nhẹ hít vào một hơi, bản năng muốn thối lui, nhưng hắn đột nhiên vươn tay, nhốt lại eo nàng, ôm chặt trong lồng ngực, bắt buộc nàng càng dán chặt lên người hắn.
“Chàng đang làm cái gì vậy?” Trái tim nàng nhảy lên mãnh liệt, bởi vì cảm nhận được dục vọng của hắn, toàn thân cũng mắc cỡ nóng đỏ lên.
Nàng chẳng bao giờ gặp qua chuyện như vậy, hơn nữa, là đang ở trước mặt mọi người.
Lệ Nhận nhìn thẳng vào mắt nàng, mâu quang phát sáng.
“Ngươi làm cho ta tức giận.”
“Chàng lúc tức giận, đều sẽ… Đều sẽ… Như vậy sao?” Điềm Điềm mặt đỏ tới mang tai, lắp bắp hỏi. Nàng là lần đầu tiên nghe nói, tức giận có thể dẫn tới phát sinh loại phản ứng sinh lý này.
“Không biết.” Hắn nhíu mày rậm, lộ ra vẻ mặt ảo não, thấp giọng mắng. “Nữ nhân, nàng đã làm gì với ta? Tại sao ta không quên được nàng?” Trải qua mấy ngày nay, hắn mỗi ngày đều từ trong giấc mộng hương diễm* tỉnh lại, bởi vì không thể thỏa mãn mà đau đớn.
(*giấc mộng hương diễm: mơ thấy chuyện ấy ấy…)
Hắn không quên được nàng?
Nghe thấy hắn thừa nhận, trái tim Điềm Điềm chợt đập cuồng loạn, không ẩn giấu được suy nghĩ trong lòng, nàng mắc cỡ đỏ mặt, bật thốt lên. “Ta cũng nhớ chàng.”
Mấy chữ đơn giản, nhưng khiến cho tròng mắt đen của Lệ Nhận dấy lên ngọn lửa dục vọng. Hắn cúi đầu xuống, không chút nghĩ ngợi, muốn hôn lên đôi môi hồng nhuận đã bắt mất hồn hắn.
Nàng vừa sợ vừa thẹn, vội vàng né tránh. “Tất cả mọi người đều đang nhìn nha!”
Bây giờ vẫn còn là ban ngày ban mặt, cũng đang ở trước mặt mọi người, nàng không thể quên, đám người kia vẫn còn đang nhìn nàng.
Lệ Nhận không kiên nhẫn ngẩng đầu, liếc mắt đảo qua.
Cho dù hắn không mở miệng, nhưng mà chỉ cần liếc một cái, đã khiến đám người vây quanh sợ hãi, phốc một tiếng, cả đám người vội vàng quay đầu đi, cũng không dám nhìn ngó hai người nữa.
“Bọn họ không nhìn thấy.” Hắn tuyên bố.
Nàng có chút há hốc mồm, nhưng vẫn là lúng túng không chịu chấp nhận, nắm vạt áo của hắn, tiến tới bên tai hắn nhỏ giọng nói. “Nhưng mà, bọn họ còn nghe thấy mà!”
“Vậy thì bắt bọn họ bịt lỗ tai lại.” Hắn đã hết kiên nhẫn.
Điềm Điềm cắn cắn môi, quẫn bách đến mức mãnh liệt dậm chân. “Chàng rốt cuộc muốn thế nào nha?” Nàng thật muốn chạy trốn khỏi đây quá, nhưng mà nàng cũng biết, Lệ Nhận sẽ không buông tha nàng.
Bàn tay to ngăm đen, cách lớp quần áo thật mỏng, trực tiếp ôm lấy nơi đẫy đà ôn hương nhuyễn ngọc của nàng. Nàng một lần nữa hít sâu, thiếu chút nữa rên rỉ ra tiếng, vội vàng cắn đôi môi đỏ mọng. Nàng run rẩy muốn lui về phía sau, nhưng phía sau cũng là lồng ngực kiên cố nóng ấm của hắn. Hắn hoàn toàn không cố kỵ, càn rỡ xoa nắn. Dùng phương thức khó có thể chống cự nhất trong trí nhớ của hắn, to gan trêu chọc ham muốn của nàng.
Đáng ghét, tại sao có thể như vậy?
Bây giờ là ban ngày, bên cạnh còn có người, nàng cư nhiên đối với hắn có phản ứng?
Nàng thở hổn hển, cắn chặt môi mềm, chịu đựng rên rỉ, nếu không phải tựa vào trên người hắn, nàng ngay cả đứng cũng đứng không vững.
“Có lẽ, chúng ta nên thử một lần nữa.” Thanh âm của hắn phá lệ khàn khàn.
Nàng bị bàn tay của hắn làm cho chẳng những thân thể mềm nhũn, ngay cả đầu óc cũng không còn cách nào suy nghĩ.
“Cái gì?” Nàng hỏi mà không hề suy nghĩ, mềm mại ngã vào trong ngực của hắn, tùy ý hắn càn rỡ, đã không còn rõ, đây là thực tế, hay là mộng xuân mà nàng hàng đêm nhớ đến.
“Chỉ có thử một lần nữa, mới có thể chứng minh đêm hôm đó tất cả mọi việc đều là bởi vì tác động của xuân dược.” Hắn trầm giọng nói nhỏ. Đêm hôm đó quá mức tốt đẹp, làm hắn khó có thể tin, ngày đêm nhớ mãi không quên. Từ lúc chào đời tới nay, hắn chưa bao giờ trầm mê một chuyện hoặc một người quá mức như thế…
Một nữ nhân vừa điên vừa ngốc, nhưng ngọt ngào đến mức khó có thể tưởng tượng được!
“Ừ, chúng ta thử một lần nữa.” Nàng mê muội đồng ý, Lệ Nhận cúi đầu nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn nóng đỏ, sau đó không chút do dự, bế Điềm Điềm đang chìm trong ánh mắt mê ly lên, sải bước đi về hướng tẩm cung.
Nhìn chăm chú khuôn mặt tuấn tú, bị hắn trêu chọc kích thích, nàng một lần nữa cảm nhận được cái gì gọi là ‘dục hỏa phần thân’*. Trước mắt, chỉ cần có thể “nhúng chàm” hắn một lần nữa nữa, nàng nguyện ý đồng ý bất cứ chuyện gì.
(*dục hỏa phần thân: thân thể bị dục vọng thiêu đốt)
Ánh mặt trời, từ cửa sổ rơi xuống. Trong tẩm cung nhiệt độ hợp lòng người, ấm áp đến mức làm cho người ta muốn ngủ. Nhưng mà Điềm Điềm một chút buồn ngủ cũng không có.
Sau khi bước vào tẩm cung, Lệ Nhận đặt nàng xuống giường, sau đó ở trước mắt nàng, dùng tốc độ nhanh nhất cởi quần áo, ngọc bội, thanh đao, trong nháy mắt toàn thân trần truồng.
Ánh mặt trời rọi lên da thịt ngăm đen, cường tráng, ở dưới cơ bắp bóng loáng có một thứ sức mạnh đang di động, làm cho mỗi động tác của hắn, đều tràn đầy sự mạnh mẽ.
Nàng nhìn chăm chú vào hắn, không cách nào dời tầm mắt, ngượng ngùng rồi lại khát vọng, đôi mắt to sóng sánh nước nhìn chăm chú vào hai bả vai rộng rãi, lồng ngực cường tráng, lông ngực màu đen một đường dọc theo người đến bụng của hắn, rồi sau đó bộ lông trở nên dày đậm, vòng vòng quanh nơi cường ngạnh đã ngẩng cao đầu của hắn. Đây quả thực so với nam model đứng đầu thế giới hiện đại còn đẹp mắt hơn! Điềm Điềm hít hít lỗ mũi, chỉ sợ cảnh tượng tuyệt hảo này, sẽ làm hại nàng quá kích động ngay cả máu mũi cũng chảy ra. (bái phục tỷ… quá mức sắc nữ rồi…)
Lệ Nhận ngẩng đầu lên, phát hiện nàng còn ngồi yên ở đó, cũng không nhúc nhích, sắc mặt lập tức trở nên không vui.
“Nhanh lên một chút.” Hắn thúc giục.
Nàng khuôn mặt nghi ngờ. “Nhanh cái gì?”
“Cởi y phục.” Hắn đã muốn “khởi động”, nhưng nàng vẫn còn mặc xiêm y.
Giọng nói không kiên nhẫn kia, khiến cho trái tim Điềm Điềm mãnh liệt nhảy lên, hai gò má ửng đỏ.
Thật sự nàng cũng muốn hắn, nhưng trực tiếp thúc giục như vậy, lại làm cho nàng tâm hoảng ý loạn, ngay cả bàn tay nhỏ bé đang cởi áo, cũng liên tiếp run rẩy, một cái nút áo loay hoay hồi lâu, vẫn là không mở được.
“Nàng còn muốn ta đợi bao lâu?” Lệ Nhận chất vấn, cũng không chờ nữa, bàn tay to vươn tới, cũng không còn tính nhẫn nại cởi từng nút từng nút nữa, chỉ dùng sức xé một cái, tất cả nút áo đều lập tức đứt ra, rớt xuống đầy đất.
Nàng còn muốn ta đợi bao lâu?” Lệ Nhận chất vấn, cũng không chờ nữa, bàn tay to vươn tới, cũng không còn tính nhẫn nại cởi từng nút từng nút nữa, chỉ dùng sức xé một cái, tất cả nút áo đều lập tức đứt ra, rớt xuống đầy đất.
“A!” Nàng không còn kịp trách cứ hắn nóng nảy thô lỗ, hắn đã dùng hai tay phủ lên bộ ngực đẫy đà của nàng, còn cúi đầu đem mặt chôn vào đó, tham lam hít sâu. Bàn tay to thô ráp, cùng với râu ria trên mặt hắn, mang đến kích thích lớn lao trên da thịt trơn mềm, Điềm Điềm run rẩy, khó nhịn cúi đầu rên rỉ, nụ hoa hồng nhuận, cũng ngượng nghịu đứng thẳng, chạm vào lòng bàn tay của hắn. Lệ Nhận dời bàn tay to, ánh mắt nóng bỏng nhìn chăm chú vào nụ hoa mỹ lệ. Hắn chậm rãi cúi đầu, dùng đầu lưỡi đầy lửa nhiệt, nhẹ nhàng liếm láp.
“Ta không quên được cái này.” Giọng nói khàn khàn, tràn đầy dục vọng.
Màu da của nàng, xúc cảm của nàng, hình dáng của nàng, tiếng rên rỉ của nàng, giống như là lời nguyền rủa của yêu nữ, ngày đêm đều dây dưa trong tâm trí hắn.
Đầu lưỡi linh xảo, công kích chung quanh, mút lấy, thưởng thức nụ hoa sắp nở trắng mềm. Bàn tay to lớn, xoa nắn bộ ngực mềm mại mà đẫy đà, cho đến khi nàng yêu kiều không còn chút sức lực.
“Sờ ta.” Hắn ở bên tai nàng nói nhỏ, cực kỳ khát vọng.
Điềm Điềm thở gấp, dùng bàn tay nhỏ bé xoa lồng ngực cường tráng của hắn. Nàng lưu luyến vỗ về thân thể cường tráng kia, âm thầm hài lòng hắn cường tráng cao lớn lại tràn đầy sức mạnh, mặc dù dục hỏa phần thân, cũng không hề bá đạo làm đau nàng.
Loại ôn nhu cẩn thận trong thô bạo này, là hắn trong lúc vô tình mới lộ ra. Mà hắn ôn nhu, so với dục vọng mãnh liệt lại càng làm nàng mê muội không dứt.
Bàn tay nhỏ bé non mềm, trong lúc vô tình đụng tới đầu ngực màu nâu trước ngực hắn.
Lệ Nhận ở trên người nàng, đột nhiên toàn thân cứng đờ, lập tức hít vào một hơi.
Phản ứng của hắn khiến nàng mê muội. Nàng cúi đầu nếm thử, dùng phương thức mà hắn thưởng thức nàng, dùng đầu lưỡi mềm mại non nớt, liếm qua đầu ngực hắn.
Mỗi một lần, mỗi một nơi đầu lưỡi nàng chạm qua, thân thể khổng lồ liền mơ hồ run rẩy.
“Chàng có thích không?” Nàng nhỏ giọng hỏi.
Lệ Nhận trả lời bằng một tiếng gầm nhẹ. Hắn lật người, áp thân thể xinh xắn của nàng vào dưới giường đệm, không cho phép nàng muốn làm gì thì làm nữa.
Giống như là muốn trả thù nàng, hắn bắt đầu hôn mút mỗi một tấc da thịt của nàng, khi nàng cố gắng phản kháng, hắn vẻn vẹn chỉ dùng một tay, đã chế trụ được hai cổ tay nàng, ép buộc nàng giơ tay cao khỏi đầu, thân thể mềm mại mê người chỉ có thể như một nữ nô lệ, bất lực lõa lồ để cho hắn nhìn soi mói.
Miệng lưỡi của Lệ Nhận, hôn lên da thịt nóng hổi của nàng.
“Không được… Ưm…” Nàng không cách nào né tránh, yêu kiều run rẩy cầu xin tha thứ, nhìn nụ hôn của hắn, lướt qua bụng của nàng, một đường đi xuống.
Cuối cùng, hắn tách hai chân của nàng ra, dùng hơi thở dốc so với lửa còn nóng hơn, trêu chọc nơi hồng nộn giữa hai chân nàng.
“Lệ Nhận…” Nàng cực thẹn rên rỉ, vọng tưởng muốn né tránh.
“Đừng động đậy.” Mặt của hắn tới thật gần. Gần đến mức nơi non mềm nhất của nàng đã có thể cảm nhận được hơi thở rối loạn của hắn, nàng run rẩy, ướt át… Mong đợi… Ngón tay to thô ráp, tách ra cánh hoa hồng nhuận, hắn đến gần hơn, khẽ liếm lấy tiểu hạch mị hoặc như một viên trân châu, mút lấy sự ngọt ngào của nàng.
Luân phiên liếm mút, khiến cho nàng khóc nức nở. Nàng khó nhịn giãy dụa, nhưng vẫn là chỉ có thể ở dưới lưỡi của hắn run rẩy, chấp nhận sự cướp đoạt liếm mút của hắn, cho đến khi nàng ướt át đến mức nhuộm ướt giường đệm, cũng đã nhuộm ướt hắn.
Cuối cùng, hắn rốt cục đứng dậy, trở lại trên người nàng, hai tròng mắt nàng đã mông lung, thở dốc không dứt, mềm yếu e rằng không cách nào phản kháng.
Thân thể nam tính nặng nề, tựa vào trên người nàng, giữa hai người không có nửa điểm khe hở.
Chậm rãi, nàng cảm giác được vật cứng rắn của hắn, để ở nơi mềm mại nhất của nàng, khó khăn xâm nhập vào chỗ khít chặt nóng ướt của nàng, đẩy vào đến chỗ sâu nhất.
Điềm Điềm run rẩy, bất lực than nhẹ.
Hắn lập tức ngừng lại. “Có đau không?” Hắn không muốn làm đau nàng.
Nàng cắn răng lắc đầu, cố gắng thích ứng vật khổng lồ của hắn lấp đầy chỗ sâu nhất của nàng.
“Chàng thật nóng…” Nàng nói nhỏ, thuận theo bản năng dục vọng, dùng sự mềm mại ôm chặt sự cứng rắn của hắn. Lệ Nhận gầm nhẹ một tiếng, cũng không còn cách nào kềm chế được nữa. Hắn xâm nhập càng sâu, càng mạnh mà lại càng có lực, tiết tấu lặp đi lặp lại làm hai người cũng cuồng loạn, cho đến khi nàng chỉ còn có thể ở trong lồng ngực của hắn, yêu kiều mê man rên khóc, bị hắn càng ngày càng mãnh liệt đụng chạm, đưa nhau lên đỉnh tình ái.
Vui sướng vô tận, giống như cơn nước xoáy, hoàn toàn cuốn bọn họ vào, quên hết toàn bộ mọi thứ khác.
Hôm đó, bọn họ từ sau giờ ngọ, triền miên cho đến đêm khuya.
Sự thật chứng minh, cho dù không có xuân dược “trợ hứng”, bọn họ vẫn xác xác thật thật khát vọng lẫn nhau.
* * *
Trời sáng! Tiếng chim hót tiếng côn trùng kêu vang, kim quang lóng lánh, nàng sáng sớm tỉnh lại, cảm giác được bên cạnh có một nam nhân ấm áp còn đang ôm lấy nàng, làm cho nàng trong nháy mắt nhớ tới hoan ái triền miên ngày hôm qua, cả người xấu hổ đến tột đỉnh.
A, trời ạ, nàng rốt cuộc là tại sao? Cư nhiên ban ngày lại cùng hắn lăn lộn trên giường, rồi từ ban ngày quay cuồng cho đến đêm khuya, lại từ đêm khuya quay cuồng đến buổi sáng?
Lần này, cũng không có xuân dược để viện cớ nha! Nàng mắc cỡ không dám mở mắt, nín thở phát hiện ra hắn cũng đã sớm tỉnh, bàn tay to thô ráp, chậm rãi mơn trớn mảnh lưng trần của nàng, từ phần gáy, theo xương sống đi xuống, từ từ chạy tới thắt lưng, sau đó lại nhẹ nhàng mơn trớn trở lên.
Hắn đang nhìn nàng, nàng biết, nàng có thể cảm giác được ánh mắt đốt người kia.
Không tự chủ được, Điềm Điềm đỏ mặt, nhưng bởi vì quá xấu hổ, còn chưa nghĩ ra làm như thế nào đối mặt hắn, chỉ có thể cố gắng khống chế hô hấp của mình, tiếp tục giả vờ ngủ.
Hắn vuốt ve rất nhẹ nhàng, thậm chí có thể gọi là ôn nhu, cũng không có mang theo quá nhiều dục vọng.
Cảm giác này, thật thoải mái.
Lệ Nhận khẽ vuốt vuốt da thịt nhẵn nhụi tựa như đồ sứ.
Tất cả thuộc về nàng, đều khiến hắn trầm mê không dứt.
Trong quá khứ, cho dù nữ nhân xinh đẹp đi nữa, hắn cũng cảm thấy các nàng tà ác xảo quyệt, ngay cả máu cũng trở thành màu đen nhánh, nhưng mà nàng trước mắt hắn, đều là xinh đẹp ngây thơ, đơn thuần đến mức làm cho sự đề phòng cứng rắn như vách tường đá của hắn, từng khe từng khe hở ra.
Quốc gia đại sự, xã tắc hưng vong, giờ này khắc này hắn đều không hề để tâm đến.
Hắn từ lúc chào đời tới nay, lần đầu tiên trầm mê trong khoảnh khắc khó tả nhưng lại khiến người ta chìm đắm. Trong lòng hắn, trong mắt hắn, chỉ có nàng.
Bàn tay to thô ráp, không tiếng động rời khỏi mảnh lưng trần non mịn. Trái tim của Điềm Điềm thình thịch nhảy loạn, cơ hồ định không biết xấu hổ chui vào trong lồng ngực cọ mình lên cánh tay hắn, đòi thêm chút ít ôn nhu khẽ vuốt ve nữa, nhưng trong nháy mắt, phát hiện ra bàn tay của hắn đi tới trên khuôn mặt nàng. Lệ Nhận dùng đầu ngón tay, chần chờ, khẽ vuốt xuống mũi của nàng.
Chần chờ?
Nàng sửng sốt, nam nhân này luôn luôn thô lỗ nóng nảy ăn to nói lớn, như thế nào lại chần chờ? Nhưng trong khoảnh khắc này, nàng thật sự cảm thấy hắn vuốt ve có chút ngập ngừng, giống như là không dám xác định.
Len lén, nàng mở ra một khe hở trên mắt.
Ánh sáng rọi xuống, nam nhân đẹp trai tuấn mỹ kia đang ngắm nhìn nàng, vẻ mặt không phải là lạnh như băng như thường ngày hay là nổi giận, ngược lại lộ ra chút tâm tình phức tạp, mang theo sự bối rối, nhu tình, tiếc nuối, và… Khát vọng?
Khát vọng, không phải là dục vọng.
Trong giây phút này, nàng trong lòng căng thẳng, bất giác quên ý định tiếp tục giả vờ ngủ, hoàn toàn mở mắt.
Tầm mắt của hắn cùng nàng nhìn thẳng nhau, cuốn lấy nhau giữa không trung.
Nàng tim muốn ngừng đập, không khỏi mê muội.
Cơ hồ chỉ một giây sau, hắn rút bàn tay về, khôi phục vẻ mặt nguội lạnh, thô lỗ mở miệng.
“Ngươi ngủ quá muộn, nhanh rời giường một chút!”
“A?” Mới vừa rồi, ánh mắt nhu tình còn có thương tiếc, sự ôn nhu cùng với sự chần chờ hiếm thấy của hắn, so với vàng bạc châu báu còn trân quý hơn, đâu rồi?
Thái độ của hắn thay đổi cực nhanh, làm cho nàng ứng phó không kịp, suýt chút nữa còn cho là, sự ôn nhu ngắn ngủi mới vừa rồi, chẳng qua là do nàng chưa tỉnh mộng.
Nhưng mà, nàng rõ ràng nhớ được sự khát vọng trong mắt hắn.
Cảm xúc sâu sắc kia, giống như là đã sớm giấu thật sâu ở trong mắt hắn, chẳng qua là vốn bị sự nguội lạnh bao trùm, làm cho bất luận kẻ nào cũng không biết đến, khát vọng trong lòng hắn, giống như một người đi trong sa mạc khát vọng nguồn nước.
Cảm xúc chân chính của hắn, thì ra là bị giấu sâu như vậy, chỉ có khi không có người nào nhìn đến, mới nguyện ý lộ ra một chút.
Điềm Điềm nhìn bóng lưng Lệ Nhận, trong lòng khẽ đau.
Là cô đơn như thế nào, là trải qua quá khứ như thế nào, mới khiến hắn tôi luyện thành một người phải luôn dùng sự tức giận, dùng sự lạnh lùng che dấu tâm tình chân thật. Hắn không thể cười ầm ĩ, không thể khóc tự do, mỗi thời thời khắc khắc đều phải nghiêm khắc khống chế bản thân.
Mà hắn, lúc nàng chưa mở mắt, lại đối với nàng lộ ra vẻ mặt ôn nhu như vậy.
Điềm Điềm khuôn mặt nhỏ nhắn ửng đỏ, cắn đôi môi hồng nộn, mặc dù đã cầm xiêm y lên, nhưng trong lòng vẫn còn băn khoăn đến sự đụng chạm lúc nãy, vẻ mặt lúc nãy, ánh mắt lúc nãy của Lệ Nhận.
“Động tác nhanh lên!” Thanh âm không chờ được, vang lên ở sau lưng nàng.
“Ta tới ngay mà!” Nàng thay xong y phục, đi tới bên cạnh cái bàn lớn, nhìn nam nhân tắm dưới ánh mặt trời, ngạo nghễ như một thiên thần.
“Ngươi tốc độ quá chậm.” Hắn oán trách.
“Chỉ chậm một chút xíu thôi mà.” Tâm tình của nàng quá tốt, căn bản không muốn cùng nam nhân mới vừa tiết lộ nội tâm, tiết lộ nhược điểm lớn nhất này gây lộn. “Mà cũng nói, đồ ăn sáng cũng còn chưa có đem tới mà.”
Giống như là nghe thấy được lời nói của nàng, trên cánh cửa lớn của tẩm cung, đầu tiên là truyền đến tiếng gõ nhẹ theo quy luật, sau đó Lật Nhi từ bên ngoài mở ra, mùi thơm thức ăn cùng lúc cũng nhẹ nhàng bay tới.
“Vương cùng Vương hậu, nô tỳ thỉnh an sáng sớm.” Lật Nhi nhẹ nhàng nói. “Đây là đồ ăn sáng hôm nay, xin Vương cùng Vương hậu dùng chung.” Mỗi người trong cung, đều đã nghe nói chuyện Lệ Vương ở khu bắn tên đem Vương hậu về tẩm cung, các cung nữ nghe tới, tất cả đều đỏ mặt tim đập nhanh.
“Bưng lên.” Lệ Nhận phất tay.
“Dạ.” Từng món ăn ngon rất nhanh được dọn lên bàn, Lệ Nhận không chút do dự triển khai công kích thức ăn. Nhưng mà Điềm Điềm lại khác thường, không hề ra tay chém giết, nàng chỉ là ngồi ở một bên, nhìn hắn mỉm cười.
“Ngươi cười cái gì?” Hắn nhìn nàng chằm chằm. Nàng cắn môi, cố nén nụ cười ở khóe miệng.
“Không có gì.” Nàng không muốn nói cho hắn biết, hắn vô tình tiết lộ sự ôn nhu, làm cho nàng thật là cao hứng, thật là cao hứng a.
“Ngươi nếu không đói bụng, thì lập tức cút sang một bên, đừng cản trở ta ăn cơm.” Lệ Nhận giọng nói nguội lạnh, không chút lưu tình.
“Đừng hòng độc chiếm cái bàn thức ăn này.” Điềm Điềm cãi lại, hoả tốc cầm lấy bát đũa, lại thêm một chén cơm lớn. “Ai nói ta không đói bụng, ta đây rất muốn ăn!” Nói xong, khuôn mặt nhỏ nhắn vùi vào trong chén cơm, dùng chiếc đũa dài, linh xảo mà nhanh chóng đem cơm lùa vào trong miệng.
Chẳng qua là, Lệ Nhận cũng không biết.
Gương mặt xinh đẹp đang chôn ở trong chén cơm kia, thủy chung vẫn mang theo nụ cười ngọt ngào như mật.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.