Khuynh Quốc

Chương 6:




Khí hậu nóng bức, cho dù là trong đại điện nghị sự, quần thần cũng mồ hôi rơi như mưa. Nhưng đối mặt với trên Lệ Nhận ngồi trên ngai vương, bọn họ cho dù là có nóng, cũng không dám tùy ý lau mồ hôi, chỉ sợ bất kỳ động tác bất kính nào cũng sẽ mạo phạm tới vị Vương trẻ tuổi nhưng nghiêm khắc này.
Nhưng mà, các quần thần cũng mơ hồ cảm giác được, những ngày gần đây, cảm xúc của Vương tựa hồ có thay đổi.
Hắn không còn dễ dàng tức giận nữa, ngay cả tính nhẫn nại cũng có tiến bộ kinh người, hiện tại cho dù có thảo luận đến đề tài mà hắn cảm thấy không hứng thú, hắn cũng nguyện ý cẩn thận lắng nghe, ngay cả lão Thái phó đối với sự thay đổi của hắn, cũng cảm động đến khóc rống chảy nước mắt.
Điều càng làm các quần thần kinh ngạc chính là, khí trời nóng bức, mọi người cũng nóng đến sắp té xỉu, Lệ Vương lại còn ra lệnh các cung nữ bưng đá bào ngọt đến cho quần thần giải nhiệt.
Nghe nói, đây là do đích thân Vương hậu điều chế, gọi là Tứ quả băng.
Cử chỉ thân thiết như vậy, lập tức trở thành giai thoại, đám quần thần sau khi về nhà, cũng căn dặn các đầu bếp, bắt chước theo tư vị trong cung mà điều chế. Món đá bào ngọt đơn giản ngon miệng này, trong thời gian thật ngắn, đã càn quét cả kinh đô. Đám quần thần trong lòng biết rõ, Lệ Vương thay đổi, toàn bộ đều là bởi vì Vương hậu. Vương hậu xinh đẹp động lòng người, dùng nụ cười sáng lạn, làm cho sự tức giận và băng lãnh của Lệ Vương dần dần tan rã.
Ngay cả Lệ Vương cũng không che dấu sự coi trọng đối với Vương hậu nữa, mỗi ngày sau khi nghị sự kết thúc, lúc quần thần cáo lui, tất cả đều nghe thấy câu đầu tiên mà Lệ Vương mở miệng hỏi tới là Vương hậu đang ở chỗ nào, sau đó dùng bộ dạng rõ ràng rất muốn chạy đi, nhưng lại lo giữ thể diện nên phải đi từ từ, rời khỏi đại điện nghị sự.
Ngày hôm đó, sau khi bãi triều, Lệ Nhận lại hỏi tới hành tung của Điềm Điềm.
“Vương hậu đâu?”
Không giống với thường ngày, lần này thị vệ sắc mặt trắng nhợt, thân thể run rẩy không dứt.
“Ách…”
Lệ Nhận mày rậm nhíu lại một cái. “Ngươi không biết?”
Ho khan một tiếng, thị vệ mặc chiến giáp, vội vàng quỳ xuống.
“Thuộc hạ biết.”
“Vậy tại sao không nói?”
“Bởi vì… Bởi vì…”
“Nói.” Thị vệ hít sâu một hơi, biết tính tình của Lệ Vương, mặc dù không còn quá nghiêm nghị máu lạnh nữa, nhưng cũng sẽ không dễ dàng tha thứ cho việc vệ binh biết sự thật mà không báo. Vì muốn bảo vệ tánh mạng, thị vệ đành phải cố gắng bình tĩnh nói thật kể thật.
“Vương hậu tập hợp trăm tên thị vệ, đến trước điện quảng trường, người đang… Đang… Đang…”
Lệ Nhận chân mày lại càng nhíu chặt hơn, biết rõ tiểu thê tử thích nổi loạn, không biết lễ nghi là cái gì, khẳng định lại có hành động kinh người.
Hắn nhẫn nại hỏi. “Nàng đang làm cái gì?”
Thị vệ trắng bệch nghiêm mặt, liều chết trả lời. “Vương hậu người… Người… Người chỉ giáo những thị vệ đó làm sao hôn…”
* * *
Trong quảng trường rộng trước cung điện đầy ắp người. Hơn trăm tên thị vệ trẻ tuổi lực lưỡng cường tráng, cứ hai người chia thành một tổ, một nằm, một quỳ, theo chỉ thị của Vương hậu, cứ một khẩu lệnh, là một động tác phải học tập.
Bọn thị vệ và các cung nữ vây xem xung quanh, trong ánh mắt tràn đầy tia tò mò, còn có sự đồng cảm vô hạn… Bọn họ đang ở trong nhóm người chỉ phải đứng xem, còn tên thị vệ “may mắn” cùng tổ với Vương hậu, đang nằm ở trước mặt Vương hậu, sắc mặt trắng bệch, lạnh người run rẩy, mặc niệm thật sâu.
“Lại đây, nhìn động tác của ta.” Điềm Điềm phẩy tay. “Lúc cứu người bị chết đuối lên, trước hết phải quan sát nhịp tim đập và hô hấp của hắn.” Nàng trước tiên cúi đầu xuống, vành tai trắng nõn cùng gò má tròn trịa, dán sát vào bộ ngực “nạn nhân”, làm ra động tác như đang nghe tiếng tim đập.
Bốn phía vang lên tiếng không khí bị hít vào bén nhọn, có mấy cung nữ còn thở dài che mặt, không dám nhìn xuống nữa.
Không còn nghi ngờ gì nữa, tên gia hỏa không may kia chắc chắn sẽ chịu tội chết!
Lệ Vương coi trọng Vương hậu như thế, tuyệt đối sẽ không cho phép Vương hậu đi đụng vào thân thể một nam nhân nào khác, đừng nói chi là gục ở trước ngực nam nhân kia. Chuyện này một khi để cho Lệ Vương biết, tên kia cho dù có chín cái đầu, khẳng định cũng đều sẽ bị vặt xuống hết.
Nghe thấy tiếng tim đập, nhìn qua hô hấp, Điềm Điềm nghi hoặc ngẩng đầu lên, quan tâm hỏi. “Ngươi có chỗ nào không thoải mái sao?”
Quái lạ, tiếng tim đập và hô hấp của người này đều nhanh như thể vừa chạy thi mấy trăm mét.
Tên thị vệ nằm trên mặt đất, mặt trắng bệch, răng môi lập cập, trên trán đổ mồ hôi lạnh mãnh liệt. Mặc dù, trong lòng hắn tràn đầy ý nghĩ muốn chạy trốn, nhưng mà lại không muốn làm cho Vương hậu đau lòng, việc đã đến nước này, hắn cho dù có chạy trốn cũng không phải là chuyện tế tử, chỉ có thể nằm nguyên tại chỗ, chờ hy sinh lẫy lừng. (chịu hết nổi =]] )
“Tạ, tạ Vương hậu quan tâm, thuộc hạ, thuộc hạ không sao.” Hắn quay đầu đi chỗ khác, len lén lau nước mắt. A, thật là quá cảm động!
Thị vệ cùng các cung nữ đồng thanh thở dài.
Điềm Điềm nghi hoặc ngẩng đầu lên, thấy mọi người cũng không nhúc nhích, chỉ lo vây xem, cũng quên mất nên làm động tác gì, nàng không khỏi lên tiếng nhắc nhở.
“Sững sờ cái gì? Các ngươi mau làm theo đi!” Nàng diễn lại.
“Quan sát tim đập, còn có hô hấp.”
“Dạ.” Mọi người cùng đồng thanh kêu lên, vì không muốn để cho đồng đội đáng thương hy sinh vô ích, tất cả mọi người đều hàm chứa nước mắt, biết điều một chút làm theo động tác Vương hậu vừa ra lệnh.
Điềm Điềm thanh âm thanh thúy, vang vọng trong quảng trường trước cung điện.
“Sau khi xác định người chết đuối tim không còn đập, hô hấp cũng dừng lại…”
“Vương hậu, tim hắn còn đập.” Có người giơ tay.
“Đúng vậy, Vương hậu, tên này cũng vẫn còn hô hấp!” Một người khác lại hô lên.
Nàng đảo cặp mắt trắng dã. Năng lực ứng biến của bọn thị vệ này, so với trong tưởng tượng nàng còn kém hơn, bất luận nàng làm động tác gì, bọn họ tất cả đều kinh hoảng, rất giống như chuyện nàng dạy bọn họ, sẽ khiến bọn họ mắc phải tội chết vậy. (thì đúng là tội chết mà =.=)
“Đã giả thiết từ trước, là tim bọn họ ngừng đập, hô hấp cũng không còn. Là giả thiết, hiểu không?” Nàng lúc trước từng dạy học sinh tiểu học nên cũng rèn được tính nhẫn nại, rốt cục bây giờ cũng phát huy công dụng.
“Dạ!” Bọn thị vệ đồng thanh trả lời.
“Rất tốt.” Điềm Điềm khích lệ cười, gật đầu.
“Sau đó, chú ý nhìn đi, việc kế tiếp ta muốn làm mẫu chính là, hành động cứu viện người bị ngâm nước không còn hô hấp và tim đập, gọi là miệng đối miệng hô hấp nhân tạo.”
Miệng đối miệng?
Ở trước mặt mọi người?
Này, này này này này này… Bọn thị vệ sắc mặt trắng bệch, có mấy cung nữ, còn ôm lấy ngực, bởi vì chịu không nổi kích thích quá độ này, lập tức té xỉu tại chỗ.
“Lại đây, coi cho kỹ, động tác này, trước tiên phải nâng cổ của người bị ngâm nước lên, cổ và khí quản thành đường thẳng.”
Điềm Điềm mở mắt trừng trừng nhìn mọi người, cẩn thận truyền dạy.
“Sau đó bóp mũi của hắn, thổi hơi vào trong miệng của hắn.”
Nàng cúi xuống, kiên trì tự mình làm mẫu. Người người cũng nín thở ngưng mắt nhìn, ngay cả chớp mắt mà cũng không dám chớp, nhìn đôi môi hồng nhuận của Vương hậu, khoảng cách với miệng “nạn nhân” càng lúc càng gần, càng lúc càng gần, càng lúc càng gần…
Phút chốc, một tiếng rống dữ dội vang lên.
“Nàng đang làm cái gì vậy?!” Lệ Nhận sắc mặt xanh mét, từ cửa đại điện đảo mắt một cái đã chạy vội tới giữa quảng trường, bàn tay to quơ một cái, lập tức nhấc lên thê tử xinh xắn, hướng về phía khuôn mặt nhỏ bé tức giận chất vấn. Hắn nổi giận đến mức gân xanh trên trán cơ hồ muốn nứt ra.
Hắn chỉ cần đến chậm một chút nữa thôi! Chỉ một chút nữa thôi, hắn suýt nữa phải tận mắt nhìn thấy, nàng cúi đầu hôn một nam nhân khác. Đôi môi hồng nhuận chỉ thuộc về hắn, suýt chút nữa đã bị người khác nếm thử rồi!
Điềm Điềm bị xách lên giữa không trung, mũi chân không chạm đất, cũng đã sớm quen với bộ dạng nổi giận đùng đùng của hắn, đối với cử chỉ “không tuân thủ nữ tắc” của bản thân, hoàn toàn không có nửa điểm áy náy, vẫn là vẻ mặt cười mị mị.
“A, Lệ Nhận!” Vừa nhìn thấy hắn, trong lòng nàng giống như là có ngàn vạn đóa hoa cùng lúc nở rộ. “Chàng tới thật đúng lúc, ta đang dạy bọn họ hô hấp nhân tạo nha!” Nàng khoái trá báo cáo.
“Nàng dạy bọn họ cái gì?” Hắn cắn răng, híp mắt hỏi.
Thật ra thì, hắn đã tức giận đến mức muốn hung hăng đánh bẹp cái mông tròn khả ái trắng nõn của nàng, nhưng mà khi nàng cười khanh khách nhìn hắn chăm chú, hắn cho dù có tức giận nhiều hơn nữa, cũng không có cách nào động thủ với nàng. Nụ cười của nàng, có ma lực khó tả. Bàn tay nhỏ bé non mềm, xoa xoa khuôn mặt cứng ngắc của Lệ Nhận.
“Hô hấp nhân tạo đó nha!” Nàng thản nhiên nói, lại còn thần bí nghiêng người ghé vào lỗ tai hắn nói nhỏ. “Ta nghĩ, dạy những người này biết cách, cứ như vậy, chàng lần sau nếu bị chìm nữa, những người khác cũng có thể cứu chàng.” Nàng chính là toàn tâm toàn ý đều suy nghĩ cho hắn!
Nghe qua quá khứ của Lệ Nhận, trong lòng nàng hiểu rõ, muốn dạy hắn bơi lội, cần phải tốn không ít thời gian. Mà bên trong Thương Lãng quốc có hơn trăm nhánh sông lớn nhỏ, nàng thực lo lắng, ngày nào đó hắn lại không cẩn thận ngã vào nước sông cuồn cuộn, bốn phía lại không có người cứu, hắn khẳng định sẽ phải đi trình diện Diêm Vương.
Trừ chuyện đó ra, nàng cũng nghĩ tới, việc huấn luyện cứu viện này đối với nhân dân Thương Lãng quốc mà nói, là có lợi mà không có hại, sông Thương Lãng vừa dài vừa sâu, mặc dù phần lớn mọi người đều biết bơi, nhưng mà vẫn khó đảm bảo bi kịch sẽ không phát sinh, học xong cách phục hồi tim phổi, nói không chừng có thể cứu vãn được vài mạng người.
Chỉ tiếc, ý tốt của nàng không khiến Lệ Nhận tán dương, ngược lại còn làm cho sắc mặt của hắn trở nên càng thêm khó coi.
Chuyện hắn bị chìm trong nước, vốn chính là chuyện cận thần đều phải giữ bí mật, lại là sự khuất nhục mà hắn không muốn nhắc tới. Mà quan trọng hơn chính là, muốn hắn trơ mắt nhìn nàng đi hôn nam nhân khác, không bằng bắt hắn trực tiếp moi con ngươi ra ngoài đi.
“Không cho phép dạy, trở về.” Hắn ôm lấy nàng, xoay người muốn bỏ đi.
“A, tại sao?” Điềm Điềm trừng lớn hai mắt, ở trong bàn tay to vội vàng giãy dụa. “Không được không được, ta phải dạy bọn họ mới được!” Lần này bỏ đi, không phải là ‘kiếm củi ba năm thiêu một giờ’ sao?
Hắn xách nàng đến trước mặt.
“Ta nói, không cho phép chính là không cho phép.”
“Tại sao không cho phép?”
Nàng lại còn dám hỏi tiếp! Lệ Nhận nổi trận lôi đình.
“Không cho phép nàng hôn bọn họ.” Thân là thê tử của hắn, nàng lại còn muốn đi hôn những người khác?
“Ô.” Con ngươi của nàng đảo đảo, không biết tại sao, trong ngòn ngọt lòng ấm áp, không nhịn được nghiêng người đến bên tai hắn, lặng lẽ cười hỏi. “Chàng ghen sao?”
Hắn gân xanh trên trán lại nổi lên, nhanh chóng phủ nhận.
“Dĩ nhiên không phải!” Hắn là Vương vĩ đại của Thương Lãng quốc, dĩ nhiên sẽ không có cái loại cảm xúc nhỏ nhen này!
Chẳng qua là, Điềm Điềm cũng đã từ khuôn mặt tuấn tú lông mày nhíu chặt, thần sắc tức giận ghen tỵ, nhận ra được tâm tư mà ngay cả bản thân hắn cũng chưa từng hiểu rõ. Lệ Nhận nha! Hắn vì nàng mà ghen nha! Cái sự thật không thể nói toạc ra này, khiến cho Điềm Điềm vui vẻ, trong lòng như hoa nở, nếu không phải ngại bốn phía có mấy trăm con mắt, toàn bộ đều nhìn nàng và hắn chằm chằm, nàng thật muốn thật muốn nhào vào trong lồng ngực của hắn, nâng khuôn mặt đang nguội lạnh đến mức đần thối ra của hắn, mà thưởng cho hắn mười mấy cái hôn nhẹ để khen ngợi.
Nhìn Điềm Điềm nhếch môi nhưng vẫn chịu khó nhịn cười, Lệ Nhận trong lòng lại càng tức giận.
“Nàng cười cái gì?” Hắn nhìn nàng chằm chằm. Nụ cười của nàng, giống như là nhìn thấy bí mật trọng đại gì vậy.
“Không có gì.” Nàng không dám nói nữa, cầm lấy bàn tay to của hắn, quay lại vấn đề huấn luyện cấp cứu vừa bị xao nhãng lúc nãy. “Như vậy, chàng nói xem, ta có thể hôn người nào?”
“Không có gì.” Nàng không dám nói nữa, cầm lấy bàn tay to của hắn, quay lại vấn đề huấn luyện cấp cứu vừa bị xao nhãng lúc nãy. “Như vậy, chàng nói xem, ta có thể hôn người nào?”
“Ta.” Hắn quả quyết trả lời.
“Cung nữ cũng không được?” Nàng thử dò xét.
“Không được!”
“Hmm, vậy cũng được! Chàng tới đi.” Nàng chỉ có thể nhượng bộ.
“Ta tới?” Hắn nhíu lại mày rậm.
Điềm Điềm gật đầu, nhẹ nhàng nhảy xuống, thong dong trả lời.
“Vậy chàng đóng giả thành cấp cứu Annie*, lại đây, nằm xuống.” Nàng bỗng nhiên nhìn tới tên thị vệ từ khi Lệ Nhận xuất hiện, liền bị dọa cho sợ đến mức nghiêng đầu một cái, bất tỉnh ngay tại chỗ, hiện tại còn đang nằm trên mặt đất. “Phiền người nào đem hắn đi chăm sóc cho khỏe?”
(Rescue Annie/CPR Annie: tên của người nộm dùng để thực tập hô hấp nhân tạo)
Bọn thị vệ bước lên phía trước, cứu giúp một đồng đội vừa tránh được một kiếp nạn, cẩn thận phủi cát bụi trên người hắn.
Lệ Nhận bị kiều thê định đoạt, không thể làm gì hơn là nằm xuống tại chỗ, trong tròng mắt đen có chứ sự nghi ngờ nồng đậm.
“An Ny? Là ai vậy?” Hắn chưa từng nghe qua cái tên này.
Điềm Điềm lại không giải đáp cho hắn.
“Annie không nói chuyện. Xuỵt, ngoan một chút, chàng đóng giả làm người nộm, không thể nói chuyện.” Nàng chỉ là đưa tay vỗ vỗ gương mặt của hắn, khiến sắc mặt hắn càng lúc càng khó coi.
Sau đó, nàng ngồi thẳng lên, ngoắc ngoắc đám thị vệ và cung nữ đang ở góc đối diện chen chúc đứng chung một chỗ, sợ hãi như con chim cút phát run lập cập.
“Lại đây, toàn bộ vây lại đây.” Nàng vỗ vỗ tay, thuận tay cầm lên nhánh cây, tiếp tục giảng giải. “Mục đích của miệng đối miệng hô hấp nhân tạo chính là đẩy không khí vào.” Nàng cúi đầu xuống, vốn định muốn làm mẫu, nhưng lại đột nhiên cảm thấy như vậy không thể vừa làm vừa nói rõ, cho nên thay đổi chủ ý, quyết định tìm người “đóng thế”.
“Được rồi, ngươi tới đây thử một chút.” Nàng chỉ vào một gã thị vệ cao lớn anh tuấn.
Vẻ mặt của người nọ, rất giống như bị sét đánh.
“Thuộc hạ?”
“Đúng, lại đậy, quỳ trước mặt Annie.” Nàng chỉ thị, chuyện này rất dễ dàng. Người nọ phịch một tiếng quỳ xuống, mồ hôi lạnh chảy ròng.
“Nâng đầu của hắn lên.” Nàng từ bên cạnh chỉ đạo, thái độ nghiêm túc. “Quan trọng nhất là, miệng đối miệng, bảo đảm không khí được đẩy vào trong cơ thể người ngâm nước.”
Tên thị vệ xui xẻo bị “điểm danh”, toàn thân cứng ngắc, bởi vì quá sợ hãi mà không cách nào nhúc nhích. Hắn khó khăn nuốt nước miếng, còn “Annie” khổng lồ nằm trên mặt đất, đang dùng ánh mắt bén nhọn nhìn hắn chằm chằm.
Miệng đối miệng?
Hắn thật hoài nghi, nếu như thật sự hôn xuống, Lệ Vương có thể nhảy dựng lên một đao đánh chết hắn ngay tại chỗ hay không.
Điềm Điềm đứng một bên, còn lên tiếng gọi. “Đúng rồi, Annie.”
Gương mặt lạnh lùng, cũng không nhúc nhích.
“Annie!” Nàng dùng mũi chân đá đá Lệ Nhận.
Hắn hung hăng trợn mắt nhìn nàng một cái, thay cho câu trả lời.
“Chàng nếu cảm giác được không khí đẩy vào trong miệng, nhớ phát sáng đèn xanh*.”
(*chỗ này nghĩa là, hình nộm Annie dùng để thực tập hô hấp nhân tạo, khi người sử dụng thổi không khí vào và ấn đúng lực, trên người hình nộm sẽ phát ra đèn xanh)
“Cái gì?!” Lệ Nhận rống lên.
Ánh sáng xanh? Mọi người tất cả đều cắn môi, không dám đặt câu hỏi. Lời nói của Vương hậu thật là không thể tưởng tượng nổi, Lệ Vương cũng không phải là con đom đóm, làm sao có thể tỏa sáng đây?
Nhận ra mọi người nghi hoặc nhưng không nói gì, Điềm Điềm bừng tỉnh ngộ, vươn ra bàn tay nhỏ bé trắng nõn, dùng sức vỗ một cái trán mình.
“Ách, ừ ha, chàng sẽ không phát sáng. Như vậy đi, cảm giác được không khí đẩy vào trong miệng, vẫy vẫy tay là được.” Nàng le lưỡi, giả làm mặt quỷ, nhưng lại xinh đẹp khó tả.
“Bây giờ, chính thức bắt đầu đi!” Nàng chỉ thị.
Thị vệ quỳ gối Lệ Nhận bên cạnh, thân thể cao lớn cường tráng, đột nhiên ngã huỵch xuống đất.
“Chuyện gì vậy?” Nàng kinh ngạc hỏi.
Có người gan dạ, cung kính tiến lên kiểm tra. “Vương hậu, hắn, hắn té xỉu.” Thật đúng là không may mắn mà!
Nàng thở dài một hơi. “Vậy thì đổi người khác đi!”
Lời này vừa nói ra, mọi người chân mềm nhũn. Chỉ sợ vận khí không tốt, sẽ bị Vương hậu chỉ trúng, chuyện này so với lên trước pháp trường đặt đầu bên dưới đại đao còn đáng sợ hơn.
May mà, Lệ Nhận cũng hiểu khó khăn của mọi người. Hắn chợt đưa tay, kéo Điềm Điềm đang nhìn quanh, tìm kiếm nạn nhân vô tội.
“Không cần tìm người, nàng làm là được rồi.” Ngoại trừ nàng ra, hắn cũng không muốn để bất luận kẻ nào hôn hắn.
“Ách, nhưng mà…” Phần cuối của câu nói, biến mất trong làn môi mỏng.
Đó là một nụ hôn vô cùng nồng đậm, nàng thật sâu chìm vào trong đôi môi ma lực của hắn, thân thể xinh xắn như nhũn ra, chỉ có thể dựa vào trước ngực hắn. Khi đôi môi mỏng của hắn rời khỏi đôi môi bị hôn đến sưng đỏ lên của nàng, nàng đã thở dốc không dứt.
“Chàng như vậy, là phạm quy.” Đáng ghét, nàng đâu phải là muốn dạy cái này đâu!
Lệ Nhận nhìn nàng chăm chú.
“Ta không nhịn được.” Hắn thừa nhận.
Nàng nũng nịu kháng nghị. “Nhưng mà…” Cái miệng nhỏ nhắn hồng nộn, một lần nữa bị đôi môi mỏng giam giữ lại. Dưới nụ hôn nóng bỏng của hắn, cái gì hô hấp nhân tạo, huấn luyện cứu viện, tất cả đều bay ra ngoài chín tầng mây, nàng chỉ có thể quên hết mọi chuyện mà đáp lại.
Thị vệ cùng các cung nữ đứng ở bốn phía, đã sớm trước khi Lệ Nhận “động thủ”, lập tức toàn bộ hoả tốc xoay người đi, không dám nhìn nữa, để cho Vương cùng Vương hậu làm việc riêng. Đồng thời, trong lòng bọn họ, cũng thật sâu cảm tạ hành động anh minh của Lệ Nhận. Vương đã cứu bọn họ, giúp mọi người có thể thoát khỏi cảnh bị Vương hậu điểm danh trong sự sợ hãi, cảm động đến rơi nước mắt.
Tất cả mọi người hốc mắt rưng rưng, a, Lệ Vương thật sự là quá anh minh rồi!
Đại vương vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế… (*phì cười*… thật sự thích các nhân vật phụ của Điển Tâm a…)
* * *
Ngày qua ngày, cuộc sống của Điềm Điềm trôi qua hết sức vui vẻ. Có người hầu hạ, không lo chuyện ăn mặc, cuộc sống thật sự tốt đẹp khiến người ta chìm đắm. Bất luận ngày đêm, nàng đều khát vọng muốn ở bên cạnh Lệ Nhận, trái tim của nàng, đều bị hình bóng của hắn lấp đầy, nàng mỗi ngày bám dính lấy hắn, cơ hồ là như hình với bóng, chỉ có khi hắn xử lý quốc sự, mới không tình nguyện lưu luyến rời đi.
Vì vậy, khi Lệ Nhận nói cho nàng biết, muốn rời cung điện mấy ngày, đi biên giới dò xét, nàng lập tức biến thành bạch tuộc tám vòi, nhảy lên trên người hắn, liều mạng ôm chặt, cự tuyệt tách khỏi hắn.
Lệ Nhận cơ hồ phải dùng hết cách bóc tám cái vòi của nàng ra, thật vất vả mới làm cho hai chân của nàng trở lại mặt đất.
Hai tay của nàng níu cánh tay cường tráng của hắn, đau khổ cầu khẩn, muốn đi theo hắn, nhưng hắn thủy chung không chịu đáp ứng. Đến cuối cùng, Lệ Nhận bị nàng khẩn cầu đến mức lỗ tai chịu hết nổi, đành phải xuất ra tuyệt chiêu ôm nàng lên giường, kịch liệt hoan ái, cho đến khi nàng kiệt sức, ngủ mê mệt.
Ngày hôm sau, khi Điềm Điềm tỉnh lại, Lệ Nhận đã rời đi.
Từ sau đó, nàng giống như là mất hồn, mỗi ngày đều đứng bên cạnh cửa sổ, chờ Lệ Nhận trở lại. Trên khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp, cũng không còn nhìn thấy nụ cười nữa, khiến cho bất luận kẻ nào nhìn thầy, đều sẽ sinh lòng thương xót.
Bởi vì quá mức nhớ nhung, Điềm Điềm ngay cả cơm cũng ăn ít đi vài chén, gây sợ hãi cho đông đảo cung nữ. Lật Nhi là lo lắng nhất, đành phải tổn hao tâm tư, ngày ngày làm chút điểm tâm tinh xảo ngon miệng, mỗi bữa ăn đều phải dụ dỗ nàng ăn nhiều một chút.
Khi nàng vừa ăn xong bữa trưa, Lật Nhi bưng tới một chén canh ngọt mùi thơm tỏa ra tứ phía, cung kính dâng đến trước mặt Điềm Điềm, nhẹ giọng khuyên.
“Vương hậu, uống thêm một chén canh ngọt đi?” Mùi thơm thanh nhã, dụ dỗ được khẩu vị không tốt của Điềm Điềm, cũng không nhịn được nữa, đưa tay nhận lấy chén canh bằng ngọc lưu ly, hít sâu một hơi.
“Thơm quá.” Bên trong chén canh ngọt còn có mấy cánh hoa nhỏ, mùi thơm ngào ngạt.
“Đây là dùng hoa quế mới nở làm canh hạt sen.” Lật Nhi tỉ mỉ giải thích.
Điềm Điềm có chút sững sờ. “Hoa quế?”
“Đúng vậy, cây quế trong ngự hoa viên, hai ngày nay đã nở rộ.”
Nàng nhớ rõ, hoa quế nở rộ vào cuối mùa thu, mùa thu hàng năm, bên trong cô nhi viện đều có thể nghe thấy được hương vị mùi hoa quế ngọt ngào, trong phòng bếp, còn có làm chút ít bánh quế hoa cao cho bọn trẻ nhỏ trong viện ăn, nàng mỗi lần đều được ăn nhiều nhất.
Thì ra là, đã tới mùa thu.
Nói như vậy, nàng tới Thương Lãng quốc cũng đã sắp tròn ba tháng…
Hỏng bét!
Điềm Điềm quá sợ hãi, chợt đứng phắt dậy, chén canh ngọt trong tay, nhất thời đổ ra ngoài một nửa.
Trời ạ, bản thân nàng lại quên hết toàn bộ mục đích đi tới nơi này!
Kỳ hạn mà thiên sứ cho nàng, trong nháy mắt đã qua một nửa, nhưng nàng chuyện gì cũng chưa làm, chỉ lo chìm trong cuộc sống tân hôn tốt đẹp.
Đây cũng không phải là nói giỡn nha, nếu kỳ hạn sáu tháng vừa đến, Vương của tam quốc còn không chịu hòa hảo, nàng cùng các tỷ muội tốt chắc chắn sẽ phải chết thêm một lần, mà hơn nữa nàng sẽ bị buộc phải vĩnh viễn rời khỏi Lệ Nhận.
Nàng tâm hoảng ý loạn, lo lắng đến mức không thể suy nghĩ, chỉ có thể đi vòng vòng tại chỗ.
Không biết Tuyết Quỳ cùng Ti Ỷ mấy ngày này trải qua cuộc sống thế nào. Nàng có thể đoán được, các nàng khẳng định cũng bị đưa đến bên cạnh hai vị Vương kia, nhưng lại không cách nào xác định, bọn họ có giống như nàng “hành sự bất lực” hay không, chỉ biết ăn cơm rồi “ngủ”, lại còn suốt ngày nói chuyện yêu đương.
Nàng đang ảo não, đột nhiên nghe thấy Lật Nhi cùng các cung nữ liên tục phát ra tiếng kinh hô.
“Vương hậu!”
“A, không xong!”
“Ánh sáng kia là chuyện gì xảy ra?”
Một nguồn sáng kim quang chói lọi đột nhiên bao vây lấy Điềm Điềm, bên trong nguồn sáng có một loại ấm áp giống như đã từng quen biết. Điềm Điềm lập tức liên tưởng lại, nhớ đến cái tên thiên sứ lúc đầu ở trong không gian thần bí, nói cho các nàng biết mặc dù có thể sống lại, nhưng phải tuân thủ quy tắc.
Mắt thấy các cung nữ thất kinh, bị dọa cho sợ đến mức vừa khóc vừa kêu, nàng tuy dần dần chìm vào trong nguồn sáng kim quang, vẫn không quên mở miệng an ủi.
“Các ngươi đừng lo lắng nữa, loại chuyện này ta lúc trước cũng gặp qua, đây chẳng qua chỉ là một…”
Ầm!
Một đợt sóng đánh tới, dội lên Điềm Điềm cả người ướt đẫm lúng túng.
Kim quang biến mất, tẩm cung hoa lệ, Lật Nhi đang lo lắng, các cung nữ đang khóc lóc, còn có chén canh hạt sen hoa quế trong tay, trong nháy mắt tất cả đều biến mất theo, thay vào đó chính là, trước mắt nàng trời nước mênh mông một màu xanh, cùng với thân người bị nước sông dội ướt đẫm, theo gió thổi đến từng trận lạnh buốt.
Ơ, đây là nơi nào? Điềm Điềm thẫn thờ trong chốc lát.
Trước mắt chỉ thấy nước sông cuồn cuộn không bờ bến, mà nàng thì đang đứng ở chỗ nước khá cạn.
Được rồi, ít nhất lần này nàng không có bị ném vào trong nước, chỉ là ở bên bờ mà thôi.
Để tránh cho một lần nữa bị sóng đánh vào đầy người ẩm ướt, nàng xoay người muốn bước lên bờ cách mặt nước xa một chút, hai chân ở trong lớp cát mềm mại, bước một bước là lưu lại một dấu chân, nhưng ngay sau đó lại bị nước cuốn lên bao phủ, mỗi lần nhấc chân, đều phải cực kỳ dùng sức.
Nàng vừa đi, cũng không quên để ý bốn phía, mở to mắt hết nhìn đông tới nhìn tây, không cách nào xác định bản thân đang ở chỗ nào.
Dõi mắt nhìn lại, chỉ thấy thuyền lớn thuyền nhỏ chen chúc tấp vào bờ, người người từ các quốc gia khác nhau, đang dùng tiếng nói bất đồng gào thét với nhau, ở trên bờ hoặc trên thuyền trực tiếp giao dịch, hàng hóa nhiều đến mức mắt nhìn không hết, so sánh với bến cảng ở Thương Lãng quốc, còn nhiều chủng loại hàng hóa hơn.
Nàng đi trong chốc lát, đang muốn tìm người tới hỏi, không ngờ lại phát hiện ra hai dung nhan mỹ lệ nhưng rất quen thuộc, xuất hiện ở phía trước cách đó không xa.
Nàng đi trong chốc lát, đang muốn tìm người tới hỏi, không ngờ lại phát hiện ra hai dung nhan mỹ lệ nhưng rất quen thuộc, xuất hiện ở phía trước cách đó không xa.
Trời a, đúng rồi!
“Tuyết Quỳ, Ti Ỷ!” Điềm Điềm hét lên một tiếng, vừa mừng vừa sợ, không để tâm tới chỗ nước cạn khó đi, vội vàng dùng tốc độ nhanh hơn, chạy về hướng hai người bạn. Ba người vừa mới chạm mặt nhau, lập tức kích động vui vẻ nhảy lên.
“Thật sự là các cậu, mình rất nhớ các cậu nha!”
“Mình còn tưởng rằng mình nhìn lầm rồi.” Nàng nắm chặt tay bọn họ, nắm thật chặt không buông ra, chỉ sợ vừa buông ra hai người bạn tốt sẽ lập tức biến mất.
“Các cậu sống có tốt hay không?” Xa cách mới gặp lại, ba người đều có rất nhiều lời muốn nói, tất cả đều muốn đoạt lấy quyền lên tiếng, nhưng lại khiến cho mọi thứ trở nên hơn rối loạn, không thể nghe rõ đối phương đang nói cái gì.
Tuyết Quỳ thông minh, trước hết kịp phản ứng, thản nhiên cười.
“Chúng ta là quá kích động. Lại đây, mình nói trước.” Tuyết Quỳ liền mở miệng dẫn đầu. “Mình hiện tại ở trong hoàng cung Kỳ quốc, thân phận… rất khó nói rõ, mới vừa được sắc phong là quý phi. Bất quá, đó cũng không phải là mình nguyện ý… Aiz… Nội tình sau này mình sẽ giải thích. Đến lượt Ti Ỷ!”
“Mình là tiểu cung nữ trong hoàng cung Phong quốc, phải làm việc hầu hạ tên Kiêu vương kia, hắn luôn tìm mình làm phiền, rất đáng ghét!” Ti Ỷ hai tay cùng bắp chân đều dính bùn, chán ghét khoát khoát tay.
“Tại sao vậy?” Tuyết Quỳ hỏi.
Điềm Điềm sửng sốt, cũng hỏi theo. “Hắn mù sao? Hay là hắn có bệnh tật?” Thật sự khó tin, cư nhiên có một nam nhân đối mặt với Ti Ỷ xinh đẹp tuyệt thế, mà có thể không động tâm chút nào, ngược lại còn khắp nơi tìm nàng làm phiền.
“Bởi vì hắn trời sanh chính là một tên quỷ biến thái!” Ti Ỷ nhăn nhó làm mặt quỷ.
Thì ra là như vậy. May quá may quá, Lệ Nhận không có bất kỳ “bệnh tật” gì. Điềm Điềm âm thầm thở phào.
“Điềm Điềm, đến lượt cậu nói đi!” Tuyết Quỳ trong giọng nói tràn đầy tò mò cùng hâm mộ. “Đúng rồi. Tại sao cậu lại ăn mặc thành như vậy?”
Nàng lúc này mới phát hiện, Tuyết Quỳ và Ti Ỷ đều mặc xiêm y hoa lệ tinh xảo, chỉ có nàng vì muốn cử động dễ dàng, đã sớm bỏ qua tất cả nữ trang, mỗi ngày đều mặc trang phục đi săn ống tay dài quần dài, tương tự như nam trang.
“Cậu đang ở quốc gia nào? Có khỏe không?” Hai người bạn tốt trăm miệng một lời cùng hỏi, vội vã muốn biết tình trạng của nàng gần đây.
Nàng lúng túng gãi gãi đầu, cười đến có chút xấu hổ. “Yên tâm đi! Mình đang ở Thương Lãng quốc, ách… Mình là Vương hậu…”
“Vương hậu?” Tuyết Quỳ vô cùng kinh ngạc. “Trời ạ! Thương Lãng quốc phong thổ dân tình* thật khác người như vậy sao? Vương hậu mẫu nghi thiên hạ, lại có thể ăn mặc như vậy, thật hâm mộ nha! “
(*phong thổ dân tình: thói quen và phong tục của người địa phương)
Ti Ỷ lại còn nắm tay nàng, liên tục hỏi tới. “Điềm Điềm, cậu làm sao lại lên làm Vương hậu? Cậu thích Lệ Vương sao? Hắn đối xử với cậu có tốt không?” Ba người lại một lần nữa lâm vào không khí ồn ào náo nhiệt, ngươi một câu ta một câu, rối loạn cả lên.
Đột nhiên, nguồn sáng kim quang một lần nữa xuất hiện, bao quanh ba người các nàng.
“Đây là lời dặn dò nhỏ.” Thanh âm của thiên sứ, từ trong nguồn sáng truyền đến. “Tôi chỉ muốn nhắc nhở các cô, khoảng cách đến kỳ hạn hoàn thành nhiệm vụ, chỉ còn lại có ba tháng.” Nói xong, nguồn sáng dĩ nhiên cũng từ từ thu nhỏ lại.
“Uy uy uy, chờ một chút!” Điềm Điềm vội vàng hô lên, chỉ thiếu không có nhào tới, ôm lấy cái nguồn sáng kia giữ chặt vào trong lòng. “Anh đừng đi, mau nói rõ ràng!”
Nguồn sáng đầu tiên là dừng lại, rồi sau đó có chút không tình nguyện từ từ lan rộng ra, khôi phục kích thước ban đầu.
“Nhiệm vụ của các cô đã thành công sao?”
“Ách, không có.”
“Kiêu Vương, Thú Vương cùng Lệ Vương, đã có thể có nguyện ý hòa hảo sao?”
Ba người mặt đối mặt, cùng lúc bất đắc dĩ nhún vai. “Uhm. Cũng không có…”
Bên trong nguồn sáng truyền đến tiếng thở dài.
“Đừng quên, các cô chỉ còn lại có ba tháng. Nếu như nhiệm vụ của các cô không thành công, thời gian ba tháng vừa đến, chẳng những các cô sẽ chết, mà ngay cả nhân dân ba quốc gia này, cũng sẽ cùng chôn cất theo.”
Trên mặt ba người đồng thời lộ ra vẻ kinh hãi.
“Chuyện trọng yếu như vậy. Lúc trước anh tại sao không nói?” Tuyết Quỳ hổn hển hỏi.
“Ách, tôi sợ các cô sẽ có áp lực.”
“Đây không phải là vấn đề có áp lực hay không áp lực, ba quốc gia, chuyện này liên quan bao nhiêu tánh mạng đó nha!”
“Đúng vậy, anh mau nói chuyện cho rõ ràng.”
Nguồn sáng nhu hòa, bởi vì liên tục bị trách cứ nên hơi rút nhỏ lại một chút. Thanh âm của thiên sứ lại từ trong nguồn sáng truyền ra.
“Ở phía tây tam quốc Thương Lãng quốc, Kỳ quốc và Phong Quốc, Tham Lang quốc dũng mãnh hiếu chiến đang chỉnh quân kinh võ*, chuẩn bị xuất binh tấn công tam quốc trung thổ.”
(*chỉnh quân kinh võ: cải tiến quân đội, rèn luyện võ thuật)
“Vậy chúng ta nên làm cái gì bây giờ?” Một khi đã nổi lên chiến tranh, dân chúng tất sẽ sinh linh đồ thán. Nghĩ tới đây, Điềm Điềm lập tức nóng lòng.
“Tam quốc trung thổ thực lực tuy mạnh, nhưng vẫn không địch lại Tham Lang quốc, nếu như chia ra nghênh chiến, đều sẽ chiến bại. Biện pháp duy nhất, chính là tam quốc đồng tâm hiệp lực, tạo thành liên quân, mới có một cơ hội.”
“Đây chính là mục đích cuối cùng của anh?” Tuyết Quỳ hỏi, trên khuôn mặt nhỏ nhắn kiều diễm tràn đầy vẻ nghiêm túc.
“Đúng vậy.” Thiên sứ nói tiếp. “Đây là cơ hội duy nhất của tam quốc…”
“Nếu như… Tôi nói nếu như… Chúng tôi thất bại thì sao?” Điềm Điềm nhỏ giọng hỏi, căng thẳng đến mức lòng bàn tay đổ mồ hôi. Nàng nằm mơ cũng không nghĩ tới, phía sau nhiệm vụ này, thật ra thì lại có một sứ mạng nặng nề như vậy.
“Như vậy, Tham Lang quốc sẽ dùng máu để tẩy sạch tam quốc trung thổ.” Thiên sứ ngữ khí nặng nề, từng chữ từng câu nói. “Đến lúc đó, ba thước* trở lên, bất luận nam nữ già trẻ, tất cả đều sẽ bị đuổi tận giết tuyệt, ba thước trở xuống thì làm đầy tớ, cả đời đeo xiềng xích, ngày tiếp nối đêm làm việc cực nhọc, trở thành nô bộc ti tiện nhất.”
(*ba thước: 1 thước khoảng 40cm, 3 thước là cao từ 1m2 trở lên)
Cảnh tượng kinh khủng được miêu tả qua từng câu chữ, ba người nhìn nhau, bị dọa cho sợ đến trái tim cũng rơi xuống đáy vực.
Cuối cùng, Ti Ỷ mở miệng trước.
“Chỉ cần tam quốc có thể hợp tác, là có thể thay đổi vận mệnh quốc gia bị tiêu diệt, dân chúng chịu nhục sao?” Nàng hỏi, mày liễu cong cong nhíu chặt, tâm tư lại càng thiên hồi bách chuyển.
“Không sai.” Thiên sứ trả lời, tia sáng chuyển động, chiếu rọi trên khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt của ba người. “Nhớ kỹ, các cô chỉ còn lại có ba tháng.” Nói xong, nguồn sáng chậm rãi thu nhỏ lại, sau đó biến mất không thấy gì nữa, để lại ba người đang lo sợ bất an.
Điềm Điềm trong lòng vẫn rung động không dứt.
Ba tháng này, nàng chẳng những đã yêu Lệ Nhận, hơn nữa còn yêu Thương Lãng quốc. Nhân dân cũng kính yêu nàng, sùng bái nàng, bất luận nàng đi tới chỗ nào, mọi người cũng sẽ lộ ra nụ cười vừa e lệ vừa vinh hạnh với nàng, còn tranh nhau đưa lên lễ vật tự hào nhất. Những lễ vật kia giá tiền không cao, thường thường như là nước trái cây, bó hoa tươi, hoặc là mấy con cá hay con mồi mà bọn họ đích thân đi săn, nhưng những lễ vật kia tất cả đều biểu đạt tâm ý mọi người.
Nghĩ đến lời của thiên sứ, sau khi tam quốc chiến bại, nhân gian trở thành địa ngục, trái tim của nàng thật đau quá.
Ngay cả nhân dân cũng phải chìm trong kiếp nô lệ, như vậy Lệ Nhận thân là vua một nước, sẽ gặp phải sự hành hạ đáng sợ khuất nhục thế nào đây?
Điềm Điềm hít sâu một hơi, bắt buộc mình không được suy nghĩ tiếp nữa.
Nàng không được chìm đắm trong bi quan, nếu đã đến nước này, để cứu vớt nhân dân và Lệ Nhận, nàng phải tỉnh táo lại, cố gắng đi thuyết phục Lệ Nhận.
“Không nên lo lắng, chúng ta còn có thời gian.” Nàng an ủi hai người bạn tốt, cầm chặt tay bọn họ, cố gắng khích lệ. “Chúng ta nhất định sẽ thành công, thuyết phục ba nam nhân kia ngồi xuống, bình tâm hòa khí bàn kế hoạch hợp tác.”
“Đúng vậy, chúng ta nhất định có thể làm được!” Tuyết Quỳ gật đầu phụ họa.
“Có lẽ quá trình sẽ rất cực khổ. Dù sao người mà chúng ta muốn thuyết phục chính là ba vị quân vương cao cao tại thượng, bất quá chúng ta nhất định sẽ dốc toàn lực ứng phó.” Ti Ỷ tin tưởng nói to.
Mặc dù tâm sự nặng nề, nhưng Điềm Điềm vẫn miễn cưỡng nặn ra nụ cười. “Đừng căng thẳng như vậy! Lại đây. Chúng ta ca hát ca hát đi!”
Ti Ỷ cùng Tuyết Quỳ lập tức đồng ý, thản nhiên cười, vươn bàn tay nhỏ bé cầm thật chặt, hát lên ca khúc thuộc về các nàng. Mỗi khi các nàng gặp phải khó khăn, gặp phải thất bại, sẽ hát lên ca khúc chủ đề của phim hoạt hình Tiểu Điềm Điềm, giúp bản thân trấn tĩnh tinh thần, càng khó khăn thì càng dũng cảm.
“Tự lập tự mình cố gắng có lòng tin, tiền đồ quang minh vừa rực rỡ…” Các nàng vui vẻ hát cười, trong lòng đồng thời dâng lên sự đau thương, tư vị phân ly rồi lại trùng phùng cũng quá mức tốt đẹp, trong vị ngọt thấm vị chua, khiến cổ họng các nàng không khỏi nghẹn ngào, mắt ứa lệ.
“Ô ô…” Tuyết Quỳ đa sầu đa cảm nhất đã muốn rơi lệ, ôm chặt lấy hai người bạn. “Mình rất cảm động, không nghĩ tới còn có thể ở chung một chỗ với các cậu hát bài hát này.”
“Đừng khóc, cậu vừa khóc sẽ rất xấu, cẩn thận Thú vương không cần cậu nữa!” Ti Ỷ cố ý chọc ghẹo nàng, kéo ống tay áo sạch sẽ lau nước mắt cho tỷ muội tốt. “Đừng lo lắng, chỉ cần chúng ta vĩnh viễn ghi nhớ lẫn nhau, nhất định còn có rất nhiều cơ hội có thể gặp nhau.”
“Không sai.” Điềm Điềm dùng sức gật đầu. “Bởi vì chúng ta là bạn tốt, bất kể là vui vẻ hay là bi thương, cũng muốn cùng nhau trải qua, cùng nhau chia sẻ. Trước mắt, sự uy hiếp từ Tham Lang quốc đã lửa sém lông mày*, chúng ta phải nhanh trở về một chút, thuyết phục ba nam nhân kia vứt bỏ thành kiến, tiến hành hòa đàm.”
(*lửa sém lông mày: thời khắc cuối cùng, sắp hết thời gian)
“Được!” Hai người trăm miệng một lời. Giống như là đáp ứng tâm tình khẩn cấp nóng lòng trở về của các nàng sau khi nhìn thấy ba người đã bàn xong, nguồn sáng kim quang ấm áp một lần nữa xuất hiện, ba người đều sáng tỏ, lần gặp gỡ này đã đến lúc kết thúc. Ngay cả ba người đều lưu luyến, nhưng cũng nóng lòng trở về, muốn mau mau trở lại bên cạnh quân vương, thuyết phục bọn họ đừng cứng đầu nữa, bỏ qua thành kiến đối với nhau, cùng nhau chung sức hợp tác ngăn địch.
“Gặp lại sau, phải cố gắng lên đó! Cố gắng lên! Cố gắng lên!” Ba người lần cuối khích lệ lẫn nhau.
Nguồn sáng kim quang rực rỡ, vây quanh thật chặt ba người các nàng, đám thương nhân bốn phía đã sớm bị nguồn sáng hấp dẫn kéo tới, tất cả đều tập trung tinh thần quan sát kỳ cảnh xảy ra ở chỗ nước cạn.
Ở giữa nguồn sáng, thân ảnh Tuyết Quỳ và Ti Ỷ từ rõ ràng biến thành mờ nhạt, từ từ biến mất, cuối cùng hoàn toàn không nhìn thấy nữa.
Điềm Điềm nhắm mắt lại, chờ nguồn sáng chói mắt đem nàng về lại trong tẩm cung Thương Lãng quốc. Nhưng mà, sau khi nguồn sáng biến mất, tiếng ầm ỹ bốn phía lại càng lúc càng rõ ràng, nàng lặng lẽ mở mắt ra, ngạc nhiên phát giác, bản thân vẫn còn đứng ở chỗ nước cạn.
Ơ, quái lạ, tại sao chỉ còn lại có một mình nàng là không được thiên sứ đưa trở về?
Chẳng lẽ là, cái tên thiên sứ ngu ngốc kia lại làm ra điều gì không may? Điềm Điềm nghi hoặc không dứt, đứng nguyên tại chỗ, đợi một lúc lâu, sau khi xác định nguồn sáng kia sẽ không xuất hiện lại nữa, nàng chỉ có thể tự cầu phúc, tìm phương pháp khác trở về cung điện Thương Lãng quốc.
Chẳng qua là, đang lúc nàng chuẩn bị xoay người, một bàn tay to mạnh mẽ có lực, chợt đặt lên bả vai của nàng.
“Oa!” Nàng giật mình.
Bàn tay to ngăm đen cường tráng kia, dễ dàng nhấc nàng lên, giơ nàng đến độ quen thuộc nhất. Gương mặt tuấn tú của Lệ Nhận, đột nhiên ánh vào trong tầm mắt nàng, khiến nàng vừa mừng vừa sợ.
Không đếm xỉa đến sự hân hoan của nàng, Lệ Nhận trong mắt tràn đầy lửa giận cơ hồ đã muốn tóe ra. Hắn trừng mắt nhìn nàng, nghiến răng nghiến lợi chất vấn.
“Ngươi tại sao lại ở chỗ này?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.