Khuynh Thành Lạc Cửu Tiêu

Chương 19:




Người này xem ra cũng không phải muốn hại bọn họ, nhưng lời nói của hắn đã khiến cho hách Thiên Thần chú ý, biết thân thế của bọn họ, còn biết cơ quan thiết lập cạm bẫy, người này mặc kệ là địch hay là bạn, nếu không bắt để tra hỏi rõ ràng, hắn và Hách Cửu Tiêu cũng không thể yên tâm, vận khí nhảy lên, hắn cũng đuổi theo.
Thấy hai người bọn họ không chịu buông tha, người nọ vừa thở dài vừa lắc đầu, “Mẫu thân Diễm Âm của các ngươi nếu biết các ngươi hôm nay ngay cả bằng hữu cũng không phân biệt được, còn không khóc đến chết…..Không đúng không đúng, đã chết rồi…..Ai ai….”
Lời nói lẩm bẩm tán đi theo gió, Hách Thiên Thần lập tức bị chấn động, Diễm Âm quả thật là tên của mẫu thân bọn họ, từ sau khi nàng lìa đời thì không còn ai nhắc đến tên của nàng, thủ hạ của Hách Vô Cực đều bị Hách Cửu Tiêu giết chết, cái tên Diễm Âm rõ ràng không còn người nào truyền lưu, vì sao người này lại biết?!
“Ta đã nhìn thấy ngươi,” Nghi ngờ trong lòng của hắn càng lúc càng nhiều, biểu tình nhẹ nhàng ôn hòa như mây trôi trở nên thâm trầm sâu lắng, Giao Tàm ti chậm rãi quấn quanh lòng bàn tay, lóe lên ánh sáng vừa động lòng người lại vừa nguy hiểm, “Trước đó ngươi đã xuất hiện trong rừng, người thiết kế cạm bẫy lần này có quan hệ như thế nào với ngươi?”
Lúc trước xe ngựa của Hách Thiên Thần đi trên đường, có người mỉm cười với tiểu Trúc rồi lại nhìn hắn một cái, kẻ nọ chính là người ở trước mặt, hắc y tóc rối, bộ dáng cười hì hì, giống như trên đời không có chuyện gì là đáng ngại, hắn không bận tâm đến bất luận điều gì, mái tóc được cột lỏng lẻo rời rạc cùng một thân hắc y đơn giản lại làm cho hắn lộ ra vài phần tiêu sái ngang ngược, giống như lãng tử phiêu bạt giang hồ nay đây mai đó, không có bất cứ thứ gì có thể làm cho hắn lưu lại.
Hách Cửu Tiêu lạnh lùng ngăn đường lui của người nọ, Hách Thiên Thần thì cản ngay trước mặt, hắc y nhân lộ ra thần sắc hao tổn tâm trí, nặng nề thở dài, bất đắc dĩ buông lỏng hai tay, “Tóm lại không phải là ta, nếu là ta thì nhất định ta sẽ không đến cứu các ngươi, bất quá xem ra các ngươi không cần ta cứu cũng bình an vô sự, không hổ là hậu duệ của Yêu Hồ tộc.”
Chỉ nhìn tình hình trước mắt thì hắn cũng biết mình xuất hiện không đúng lúc, nếu muốn đến thì nên đến sớm một chút, còn ngược lại thì đơn giản không cần phải đến, hắn vẫn là xem nhẹ hai huynh đệ này, bọn họ căn bản không cần hắn hỗ trợ, bây giờ hắn đến đây lại làm cho bản thân mình tự lâm vào phiền phức.
Hách Cửu Tiêu hừ lạnh một tiếng, bất luận hắn lộ ra biểu tình như thế nào thì Hách Cửu Tiêu vẫn lạnh lùng vô cảm, dưới chân đứng yên bất động, tựa hồ chỉ cần hắn có một chút động tĩnh thì ngay lập tức sẽ giống như vách tường sắt ở chỗ kia, bị phá thành từng mảnh nhỏ. Hắn đánh giá hai bên, Hách Thiên Thần không một chút để ý, giống như chỉ chờ đợi đáp án của hắn để xác định kế tiếp nên làm như thế nào, nếu không phải là những gì hai người bọn họ muốn thì Hách Thiên Thần tuyệt đối sẽ không ngăn cản Hách Cửu Tiêu động thủ.
“Được rồi, tại hạ là Mục Thịnh, trong lúc vô ý phát hiện ra cạm bẫy ở chỗ này, gặp chuyện bất bình nên rút đao tương trợ, đáng tiếc các ngươi cũng không cho ta cơ hội, còn xem ta như kẻ xấu, thật sự là oan uổng hết sức.” Mới bắt đầu hắn còn nói theo lễ nghi, rồi sau đó càng nói càng giống như oán giận, tóc dài phất phơ dưới ánh nắng hơi thoáng lộ ra màu tím sẫm kỳ dị, bên trong đôi mắt cười không biết đang cất giấu tâm tư gì, mơ hồ lấp lánh, tránh né ánh mắt đang đánh giá của Hách Thiên Thần.
Lời hắn nói lộ ra đầy sơ hở, mâu thuẫn trước sau, rõ ràng biết bọn họ bị nhốt, rõ ràng là vì bọn họ mà đến nhưng lại không nói thẳng, xem ra hắn biết người thiết kế cạm bẫy là ai nhưng hắn không muốn vạch trần, mà lại dặn dò bọn họ về sau phải cẩn thận, người này….Hách Thiên Thần nhìn hắn, thấy hắn cúi đầu ho khan vài tiếng, vẻ mặt vạn phần buồn rầu, lúc này Hách Thiên Thần mới chậm rãi thu hồi Giao Tàm ti trong tay, rồi quay đầu nói với Hách Cửu Tiêu, “Để cho hắn đi đi.”
“Hắn biết Yêu Hồ, biết Diễm Âm, có lẽ còn biết những chuyện khác.” Hách Cửu Tiêu không hề dời bước, cũng không có ý tứ tránh ra, gằn từng tiếng lạnh lùng, đôi mắt băng hàn như yêu dị vẫn không dời khỏi Mục Thịnh, bị hắn nhìn như vậy, người bình thường đều không thể nhìn thẳng cũng không dám nhìn thẳng, nhưng Mục Thịnh dường như có một chút kiêng kỵ nhìn thẳng hắn một cái rồi mới cúi đầu im lặng.
Mục Thịnh dám nhìn Hách Cửu Tiêu nhưng không dám nhìn sang Hách Thiên Thần. (NXB lậu = đầu toàn bã đậu)
Hách Thiên Thần nhìn hắn, bỗng nhiên chậm rãi đến gần, tiếp tục nhìn chăm chú Mục Thịnh, “Yên tâm, chỉ khi tay của ta chạm vào người khác thì sẽ nhìn ra lòng người cất giấu điều gì trong đó.” Một câu của hắn hoàn toàn không hề báo trước, Mục Thịnh đột nhiên ngẩng đầu, trong mắt không phải sợ hãi mà là kinh ngạc, chỉ là một chút kinh ngạc.
“Quả nhiên ngươi biết.” Hách Thiên Thần lui ra phía sau, đứng ở chỗ cũ, hàm xúc trong đáy mắt thâm trầm như mây như biển.
Hắn chậm rãi bước lên, rồi nói ra câu này căn bản chỉ là thử, là vì muốn nhìn phản ứng của Mục Thịnh, mà hắn chỉ mới thử một lần thì đã lộ ra, điều này càng làm cho Hách Thiên Thần xác định Mục Thịnh biết rõ bọn họ có năng lực đặc biệt khác với thường nhân. Mục Thịnh quay tới rồi quay lui, sau đó lại lắc đầu, “Ai ai, đã nói không nên đến đây, sớm biết các ngươi lợi hại như vậy thì ta còn đến để làm cái gì?”
Lúc này hắn không phủ nhận, cũng không nhiều lời, càng không dám động thủ, chỉ lo lắng hai huynh đệ ở trước mặt sẽ ra tay đối với hắn, chỉ có thể cẩn thận quan sát hai bên, “Ta thừa nhận ta biết rất nhiều chuyện về mẫu thân của các ngươi, bất quá cũng không thể bởi vì điểm này mà giết ta? Ta chưa làm bất cứ cái gì, ta đến đây chỉ để cứu người!”
Hắn đặc biệt cường điệu, mà càng cường điệu thì Hách Cửu Tiêu và Hách Thiên Thần càng hoài nghi đối với hắn, thân phận của hắn không rõ, mở miệng nói ra đều là tất cả những chuyện liên quan đến mẫu thân Diễm Âm của bọn họ, người này nhất định có quan hệ với Yêu Hồ tộc.
“Ngươi cũng là Yêu Hồ tộc? Là Yêu?” Câu hỏi của Hách Cửu Tiêu rất đơn giản, đơn giản giống như nhũ băng đang hướng thẳng vào đầu Mục Thịnh, xem ra chỉ là thờ ơ, nhưng đối mặt với vấn đề của Hách Cửu Tiêu thì Mục Thịnh có cảm giác giống như bị nhũ băng uy hiếp, hắn chỉ có thể trả lời mà không thể né tránh.
“Ai nói Yêu Hồ tộc là yêu? Ta rõ ràng là người!” Hắn lắc lắc y mệ của mình, lúc này trong y mệ rơi ra vài hộp son phấn, tựa hồ vốn là tính đem tặng cho người khác, thấy chúng nó rơi ra nhưng hắn hoàn toàn không hề để ý, xem nó như là rác rưởi, tiện tay ném ra bên ngoài, “Yêu Hồ tộc chẳng lẽ nhất định phải là yêu hay sao? Chỉ có một chút khác biệt với thường nhân thì không thể xem như người? Đừng bảo các ngươi nghĩ rằng mẫu thân của các ngươi là hồ ly tinh a?”
Đáng tiếc muốn tặng cho hoa khôi của Yên Chi lâu, Mục Thịnh liếc mắt nhìn xa xa một chút, vòng vo nghĩ lại thì bỗng nhiên cảm thấy không quá đáng tiếc, nhớ đến bộ dáng của hoa khôi hình như vẫn không thể sánh bằng con dã lang khiến người ta yêu thích, hắn đáp lời không một chút để ý, đang thất thần thì bỗng nhiên hai tầm mắt ở hai bên trái phải lập tức bắn đến hắn, giống như hai mũi tên nhọn muốn xuyên thủng thân thể của hắn.
“Ngươi nói cái gì?” Ánh mắt của Hách Thiên Thần vốn ôn hòa lạnh nhạt thì giờ khắc này lại sắc bén như đao kiếm, Mục Thịnh nói đến chính là mẫu thân của bọn họ, Diễm Âm. Theo trí nhớ của hắn, cái tên Diễm Âm được Hách Vô Cực gọi, có liên quan đến yêu hồ, yêu hồ không phải người, yêu hồ là yêu tinh có thể mị hoặc lòng người, cho nên không thể trách Hách Vô Cực đã làm những chuyện đó đối với nàng, chỉ có thể tự trách nàng quá mức mị hoặc, quá mức xinh đẹp….
Ký ức năm xưa dồn dập ùa về, hắn nhìn sang Hách Cửu Tiêu thì thấy vẻ mặt của Hách Cửu Tiêu lại không quá mức kinh ngạc.
Mụch Thịnh đảo mắt nhìn bọn họ, lại nhìn khắp xung quanh, ngữ thanh trở nên khẩn trương, “Các ngươi thật sự tin lời của Hách Vô Cực? Lời của kẻ đó làm sao có thể tin tưởng? Nếu muốn nói thì hắn mới chính là ác quỷ, là ác quỷ nên rơi vào âm ty địa phủ…. ” Không biết nhìn thấy hay là nghe thấy cái gì, hắn kêu oa một tiếng, “Ta đi trước đây, các ngươi từ từ suy nghĩ, có người đến.”
Quả thật từ xa xa có tiếng bước chân của một đám người đang hướng đến nơi này, Hách Cửu Tiêu và Hách Thiên Thần đều nghe được là vì nội lực của bọn họ thâm hậu, công lực không phải tầm thường, nhưng Mục Thịnh cũng nghe thấy, mới vừa rồi xem ra công phu của hắn cũng không có gì đặc sắc, ngay cả giao đấu cũng không dám, nhưng lúc này cũng giống như bọn họ, hắn có thể nghe được tiếng bước chân của người nào đó đang tiến đến.
Người đến tột cùng có lai lịch gì? Quay lại nhìn nơi Mục Thịnh vừa mới đứng thì không còn nhìn thấy bóng dáng của hắn, tựa như một làn khói đen tiến vào trong rừng, tốc độ so với công lực của chính bản thân hắn lại không hề tương xứng, cũng có thể sở trường của hắn chính là khinh công. Người đang đến từ xa xa có cước bộ rối loạn, tựa hồ không phải chỉ có một người. Kẻ dẫn đầu trong đám đó tiến đến đây, nhưng không hề dừng lại nửa bước, nhanh như bão táp đuổi theo phương hướng của Mục Thịnh.
Từ rất xa nghe được một câu vang lên, “Ngươi còn muốn trốn đến nơi nào, thằng nhãi hồ ly chết tiệt! Dám dẫn ta vào thanh lâu!” Người nọ xưng hô với Mục Thịnh cư nhiên cũng là lời mà Mục Thịnh đã từng nói, giọng điệu hàm chứa thịnh nộ.
Nghe như vậy liền biết câu kia mà Mục Thịnh nói với bọn họ tuyệt đối chính là bắt chước, là bị người ta gọi hắn lâu ngày nên khi có cơ hội liền lặp lại như vậy với kẻ khác.
Hách Thiên Thần thu hồi Giao Tàm ti, hắn không cảm thấy Mục Thịnh có cái gì nguy hiểm, điều làm cho hắn để ý chính là một việc khác.
“Ngươi biết….” Hắn đang muốn mở miệng nói với Hách Cửu Tiêu thì từ xa xa những người khác đã tiến đến.
Nguyên lai tiểu Trúc và Vong Sinh quay về đây để ôm một tia hy vọng cuối cùng, thậm chí còn có Lý đại nương và Tần Chiến, tất cả đều chưa từ bỏ ý định, dự tính đào hết nơi đây để tìm cho bằng được, bọn họ không tin Hách Thiên Thần chết dễ dàng như vậy. Còn có một vài người khác cũng ở lại xem náo nhiệt, dù sao Các chủ Thiên Cơ các gặp nạn không phải là chuyện nhỏ.
Hách Cửu Tiêu đứng một bên, cỗ kiệu màu đỏ ở xa xa mà chưa kẻ nào dám đụng qua, Băng Ngự không được triệu hồi nên không xuất hiện, màu đỏ lẻ loi trơ trọi ở ngay bìa rừng xem ra thập phần nổi bật. Hách Thiên Thần thấy người bước đến liền ngậm miệng không tiếp tục lên tiếng, tiểu Trúc thấy hắn bình an vô sự liền gào khóc nức nở, Vong Sinh cũng thở phào nhẹ nhõm, những người khác thì tự nhiên càng không cần phải nói.
Bên cạnh Hách Thiên Thần có rất nhiều người nhưng không ai dám tiếp cận, mà chỉ đông đúc vây quanh hắn, ngươi một lời, ta một câu, vừa lo lắng vừa vui sướng. Hắn nhìn về phía Hách Cửu Tiêu, Hách Cửu Tiêu ra hiệu cho hắn có thể đi trước, cỗ kiệu đỏ tươi nổi bật ở phía sau, rồi Hách Cửu Tiêu xoay lưng, chuẩn bị quay về.
Không hiểu vì sao khi nhìn thấy bóng lưng kia, trong lòng của Hách Thiên Thần bỗng nhiên cảm giác như bị siết chặt, “Chờ đã”, đợi đến lúc hắn phát hiện thì bản thân hắn đã mở miệng, hắn duỗi tay gọi lại Hách Cửu Tiêu, những người khác kinh ngạc nhìn hắn, bàn tay khẽ nâng cũng không hề buông xuống,“Đa tạ ơn cứu mạng, tính cả lần này thì ngươi đã cứu ta hai lần.”
Trải qua một đoạn thời gian trong tầng hầm, hắn không còn xưng Hách Cửu Tiêu là Hách Cốc chủ, cũng không muốn gọi là Huyết Ma Y, trong lòng nhất thời do dự, cũng không xưng hô bất cứ cái gì. Mọi người ở bên cạnh nghe được liền cảm thấy thập phần kinh ngạc, trước tiên không nói đến việc cứu mạng, Đàn Y công tử từ khi nào lại đối với người khác thân cận như vậy, mỗi khi hắn mở miệng luôn luôn rất hữu lễ, cũng vì thái độ hữu lễ của hắn mà ngăn cách hắn với những kẻ khác, làm cho người ta muốn tỏ vẻ thân cận cũng không thể, chỉ có thể nhìn hắn cười nói hữu lễ như vậy, vừa ôn hòa lại vừa vô cùng thâm trầm khó lường.
Lúc này hắn lại giữ chân Huyết Ma Y, ngay cả một câu khách khí hàn huyên cũng không có.
“Ngươi biết rõ ngươi không cần nói cảm tạ đối với ta.” Hách Cửu Tiêu xoay lại, nhìn thấy ánh mắt kinh ngạc của những người đứng bên cạnh Hách Thiên Thần, trong đôi mắt lạnh lùng vẫn hiện lên sự vô cảm như lúc trước, nhưng lời nói lại tương đối ôn hòa, những lời này là dành cho Hách Thiên Thần.
Một thân cẩm y rực rỡ yêu dã vẫn lạnh lùng như băng thạch, nhưng ngữ điệu cùng ý tứ trong những lời này lại thật sự không hề tầm thường. Mọi người ở xung quanh im bặt không mở miệng, nhớ lại lúc trước ở trên lôi đài, Đàn Y công tử bay lên muốn cứu Huyết Ma Y, hai người cùng nhau mất tích rồi lại cùng nhau quay về, hỏi thăm Hách Thiên Thần đã trải qua chuyện gì thì hắn không hề lên tiếng, chuyện này vô cùng kỳ quái.
Không cần nói lời cảm tạ đối với hắn là có nghĩa gì? Bất luận suy nghĩ như thế nào thì ý tứ hàm chứa trong đó thật sự rất tế nhị.
“Tốt lắm, ngươi lên xe đi, ta có chuyện muốn hỏi ngươi.” Hách Thiên Thần không để ý đến ánh mắt của những người khác, tự mình bước lên xe ngựa, hắn còn rất nhiều điều muốn hỏi, bây giờ không hỏi, sau này phân biệt không biết đến khi nào mới có thể gặp lại.
Hách Cửu Tiêu đương nhiên càng không để ý cảm giác của người khác như thế nào, lúc này hắn vẫn còn đang suy nghĩ vấn đề mà Hách Thiên Thần sẽ hỏi, hắn có muốn trả lời hay không, sẽ nói toàn bộ cho Hách Thiên Thần biết hay là sẽ giữ lại vài phần.
Hắn bước đến đám đông, tất cả mọi người đều tự giác nhường đường, thân thể giống như tản ra độc hương, mỗi bước chân như khiến hết thảy đều đóng băng, lòng người sẽ trở nên run rẩy, không biết bản thân mình là bị vẻ tuấn mỹ yêu tà dị thường chấn động, hay là bị một thân băng hàn làm khiếp sợ, nhìn hắn đi qua trước mặt, hướng về xe ngựa của Đàn Y công tử, sau đó vén rèm xe lên rồi ngồi xuống.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.